Mình Yêu Nhau Đi

CHỒI NON CỦA HOA HỒNG

Zoody

2024-07-23 10:30:27

DỊCH: MIN

 

Làm chung một bệnh viện, nhưng bình thường cơ hội chạm mặt không nhiều. Hôm nay Hoắc Kiêu có chuyện chạy tới khoa răng hàm mặt một chuyến, Vương Nhược Hàm mới gặp được khá nhiều người quen.

Vương Nhược Hàm lơ đễnh đi về phía cầu thang bộ, cảm giác rất lạ kì, đây vẫn là dáng vẻ quen thuộc của cô.

Cô nhớ những cây xanh được bày trên hành lang, thời gian thực tập đẫ quật đổ vô số lần, sau đó y tá trưởng kêu người tới chuyển ra chỗ khác.

Công tác ở nơi đây hơn sáu năm trời, từ một tay mơ cho tới người có thể đảm nhiệm được một phương, ý nguyện ban đâù của cô ở nơi này, trưởng thành ở nơi này, nói không tưởng nhớ chắc chắn là giả.

Đại khái là cảm giác về thăm chốn cũ, ngẩn người một lúc, Vương Nhược Hàm nhớ về rất nhiều chuyện cũ.

Cuối hè năm mười tám tuổi ấy, cô xách hai chiếc va li to vừa ra khỏi ga tàu hỏa, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Tần Dã.

Lúc này hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, sau lưng cô là chiếc ba lô to nặng, tóc mái bị ướt mồ hôi dính chặt trên vầng trán, hai má đỏ hây hây, đôi mắt đen láy có hồn, đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá thành phố xa lạ này.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhược Hàm tới Giang Nam, xem ra giống hệt như lời đồn, khí hậu ở Kim Lăng yên ả, bốn mùa dễ chịu, những người sinh ra lớn lên ở nơi đây cũng dịu dàng mềm mại.

“Xin chào Nhược Hàm, anh là Tần Dã.” Người đàn ông có dáng đứng hiên ngang giơ tay về phía cô, áo sơ mi trắng với quần bò xanh, tùy ý mà mát lành.

Vương Nhược Hàm đưa tay lau mồ hôi trên quần áo, ngốc nghếch bắt tay lại: “Chào anh chào anh.”

Phương Xuân Hoa nói với cô có một chàng trai đứng ở cửa ra đón cô, là con trai của dì Kiều bạn bà, Vương Nhược Hàm vốn cho rằng tuổi tác hai người chắc là xấp xỉ nhau, nhưng hiện giờ xem ra, người này chắc đã sắp tốt nghiệp đại học rồi.

Tần Dã cong môi lên cười, không thu tay lại: “Đưa ba lô cho anh.”

Vương Nhược Hàm lắc đầu từ chối: “Không cần đâu ạ, nặng lắm.”

Tần Dã bước lên phía trước, nhỏ giọng nói: “Đưa cho anh đi, đừng để anh bị mẹ anh mắng.”

Không quen bị đột ngột kéo gần khoảng cách, hai má của Vương Nhược Hàm càng nóng bừng lên, ngoan ngoãn đưa ba lô cho anh ta, biết vậy đã không nhét hai chai sữa chua kia vào rồi.

Ra khỏi ga tàu chen chúc, Vương Nhược Hàm cũng đi theo sát sau lưng Tần Dã, đến bãi đậu xe đã trông thấy mẹ cô vẫy tay từ xa.

Đã lâu không gặp, nỗi nhớ mẹ càng khiến cô ấm ức, Vương Nhược Hàm chạy qua, ôm chặt lấy cổ Phương Xuân Hoa khóc nấc lên.

Lúc này đây dọa Phương Xuân Hoa ngẩn người: “Ôi chao, sao vậy con?”

Vương Nhược Hàm chẳng nói nửa câu, chỉ biết khóc thôi.

Phương Xuân Hoa gấp lên: “Có phải bố con với mẹ kế bắt nạt con không? Con yên tâm giờ đang ở chỗ cuẩ mẹ, có chuyện gì thì nói với mẹ con.”

Vương Nhược Hàm lắc đầu, dùng mu bàn tay gạt nước mắt, bẹp miệng nói: “Không bắt nạt con, dì Thôi đối xử với con khá tốt.”

Phương Xuân Hoa như rơi vào trong đám sương: “Vậy con khóc gì chứ?”

Vương Nhược Hàm nhăn mặt, kì kì quặc quặc không nói ra lời.

“Lên xe trước đã, cháu xem người này,” Kiều Lệ Hà rút một tờ khăn giất trong túi ra, đưa cho Vương Nhược Hàm lau nước mắt, “Tiểu Hàm còn nhận ra dì không? Lúc cháu còn rất nhỏ dì đã từng tới Sơn Thành thăm cháu và mẹ cháu rồi đó.”

Vương Nhược Hàm gật đầu, ngoan ngoãn gọi: “Dì Kiều.”

Kiều Lệ Hà xoa đầu cô, tràn ngập yêu thương nói: “Sau này ở Kim Lăng không chỉ có mẹ cháu, dì Kiều cũng là người nhà của cháu nữa, biết không?”

Lúc Tần Dã đẩy va li hành lý ra, trông thấy cô gái đã khóc nước mắt chảy quanh, cũng giật mình, vừa rồi còn tốt mà: “Đây là thế nào vậy?”

Kiều Lệ Hà khoác tay Vương Nhược Hàm ngồi lên xe, đưa mắt sai khiến: “Mau lái xe đi, Nhược Hàm đói rồi.”

Tần Dã nắm lấy chìa khóa xe cào lên cằm, rồi quay sang nhìn Vương Nhược Hàm một cái, biết điều ngậm mồm, không hỏi nhiều nữa, yên tĩnh làm lái xe.

Phương Xuân Hoa vẫn chưa yên tâm, nhân cơ hội báo bình an, gọi điện thoại mắng chồng cũ một trận.

Thấy Phương Xuân Hoa càng mắng càng to, Vương Nhược Hàm chọc lên cánh tay mẹ mình, khuyên nhủ nói: “Đừng mắng bố nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phương Xuân Hoa đập tay cô ra: “Con đừng có xía vào.”

Cuối cùng bà gằn từng chữ một nói: “Ông yên tâm, con gái ở chỗ đây vui lắm, ông quản lý vợ và con trai ông cho tốt vào.”

Cúp điện thoại, Phương Xuân Hoa vẫn chưa hết tức, lại quay sang kéo Kiều Lệ Hà lật lại nợ cũ, những thứ kia Vương Nhược Hàm đã nghe đến nhàm tai rồi, chuyện lúc ly hôn lặp đi lặp lại nói hơn nghìn lần.

Cô túm lấy thú lông xù treo trên ba lô, tựa đầu lên khung cửa sổ không nói lời nào, ánh mắt quét qua cây cối xe cộ và tòa nhà cao tầng hai bên đường, chống cằm cả gương mặt u buồn.

“Nhược Hàm, đây là khu phố mới.” Bỗng nhiên Tần Dã cất tiếng.

Vương Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn về ghế lái, rồi quay sang nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Tần Dã nói: “Đây là nơi phồn hoa nhất Kim Lăng, sau nay cuối tuần có thể tới đây chơi cùng bạn học.”

Vương Nhược Hàm gật đầu, những nhãn hiệu cao cấp chỉ nhìn thấy trên tivi thì giờ đây ba bốn hàng một lướt qua trước mắt, cô không nhịn được “wa” một tiếng.

Kim Lăng là thành phố tỉnh lị của Giang Tô, không chỉ la thành phố có lịch sử văn hóa lâu đời, mà còn là trung tâm khoa giáo quan trọng, tiết tấu cuộc sống và mức tiêu dùng không nhanh và cao như những thành phố Bắc Thượng Quảng (Bắc Kinh–Thượng Hải-Quảng Châu), nơi đây an yên mà ổn định.

Cô sắp bắt đầu cuộc sống bốn năm đại học ở đây, cũng sẽ bắt đầu cuộc sống mới với người mẹ ruột mãi mãi trẻ trung xinh đẹp của mình.

Phương Xuân Hoa và Kiều Lệ Hà từng cùng công tác tại nhà hát kịch, trước kia mẹ cô luôn nói bà đẹp từ nhỏ tới lớn, người theo đuổi vô số kể, Vương Nhược Hàm luôn cho rằng mẹ mình đang tự thổi phồng, chỉ đến khi nhìn thấy bức ảnh cũ, quả thực là một người con gái yểu điệu thướt tha, nghe nói hồi Phương Xuân Hoa còn trẻ còn từng được rất nhiều đạo diễn chọn để đóng phim điện ảnh.

Kiều Lệ Hà không được tốt số như bà, ở lại nhà hát kịch chỉ đơn giản là vì thích, không có diện mạo xuất chúng cũng không có tài năng diễn xuất hơn người, nhưng tốt là ở chỗ tính cách thân thiện hòa đồng, biết cố gắng, cho nên cũng không thiếu vai diễn.

Mọi chuyện xảy ra bước ngoặt vào hơn hai mươi năm trước, bố mẹ của Kiều Lệ Hà thấy bà mãi không nổi tiếng, muốn bà từ chức vào trong xưởng làm việc, có một công việc ổn định về sau bàn chuyện cưới gả cũng dễ dàng hơn.

Lúc đó vừa vặn đang xếp một vở kịch mới, Phương Xuân Hoa biết bà không muốn rời đi, nên đi tìm đoàn trưởng nói rằng bà không diễn vai nữ chính nữa, bà nói nhân vật này là một cô nữ sinh ngoan ngoãn cần mẫn, bản thân mình không hợp, sau đó đề cử Kiều Lệ Hà.

Những người khác trong đoàn kịch đương nhiên hiểu được tâm tư của bà, cũng đều muốn giữ Kiều Lệ Hà ở lại, giả bộ làm dáng để Kiều Lệ Hà lên diễn thử hai cảnh, sau đó quyết định để bà diễn vai nữ chính.

Lần đầu tiên diễn nhân vật chính, cũng là cơ hội cuối cùng, diễn hỏng thì chỉ có thể cam tâm tình nguyện về nhà.

May mà Kiều Lệ Hà vững vàng, phát huy ổn định, hiệu quả diễn xuất cực tốt, tuy nói không thể khiến danh tiếng của bà bùng nổ, nhưng có được thu hoạch ngoài ý muốn được một cậu ấm nhà giàu chú ý.

Hiện giờ Kiều Lệ Hà rất ít khi quay phim nữa, phần lớn thời gian đã lùi về sau làm người chế tác, bà luôn nói bản thân có thể giả cho bố của Tần Dã, có thể có được cuộc sống như hiện tại, đều phải cảm ơn sự trợ giúp của Phương Xuân Hoa năm đó, là chị em càng là quý nhân.

Sau khi Phương Xuân Hoa ly hôn thì quay về Kim Lăng, Kiều Lệ Hà đã giúp đỡ trước sau không hề ít, nghe nói Vương Nhược Hàm cũng sẽ qua đây, cố ý sắp xếp môt tòa nhà nhỏ cho hai mẹ con ở.

Có lúc Vương Nhược Hàm sẽ nghĩ, nếu mẹ cô không gặp bố cô, không sinh ra cô, cuộc đời của Phương Xuân Hoa có gì khác so với hiện tại đây, liệu có trở thành nhân vật giống như Tổ Hiền Thanh Hà hay không, hay là cũng gả cho người có tiền, sống một cuộc đời nhung lụa, dù có thế nào thì cũng tốt hơn so với hiện tại.

Bữa cơm đầu tiên của Vương Nhược Hàm khi tới Kim Lăng được sắp xếp ở một nhà hàng thanh nhã, ngoài cửa không có hòn non bộ, bàn bát tiên cổ xưa.

Cô là người Sơn Thành, đã quen ăn những món thịt xiên và lẩu nóng rực cay nồng bên hè phố, tới một nơi có hoàn cảnh yên tĩnh như thế này cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Thế nhưng làm món ăn ngon là được, Vương Nhược Hàm ăn sườn xào chua ngọt hết miếng này tới miếng khác, thích ứng với khẩu vị bản địa rất nhanh.

Người lớn trao đổi với nhau thì dùng tiếng địa phương, giọng Ngô mềm mại cô nghe không hiểu, Tần Dã cũng không lắm lời, thi thoảng được mẹ mình chỉ thị thì gắp đồ ăn vào bát của cô.

“Có muốn uống trà sữa không?” Tần Dã gắp một miếng cá sóc quế cho Vương Nhược Hàm, thuận miệng nói.

Không đợi Vương Nhược Hàm trả lời, Kiều Lệ Hà vỗ tay cô nói: “Muốn uống thì đi mua cùng anh trai.”

Vương Nhược Hàm khẽ liếm môi, thực ra cô rất thèm, nên chẳng ngại ngừng, ra ngoài cùng Tần Dã.

Tiệm trà sữa ở ngay gần đó, Vương Nhược Hàm nắm lấy hai chiếc dây trên quần yếm, đi theo sau cách Tần Dã nửa bước chân.

Gọi xong đồ, trong thời gian chờ đợi, Tần Dã gập hóa đơn lại, nói với Vương Nhược Hàm: “Mẹ anh bảo anh nghe ngóng nguyên nhân vừa rồi em khóc.”

Vương Nhược Hàm cúi mặt xuống, ngượng ngùng cào mặt: “Hả….Thực ra cũng không có nguyên nhân gì, thì là cảm xúc bỗng dâng trào thôi.”

Tần Dã cười khẽ: “Anh cũng đoán như vậy, con gái mà.”

Anh ta nhận lấy hai cốc đồ uống từ tay nhân viên, đưa cho Vương Nhược Hàm một cốc: “Không bị bắt nạt là được, hai bà mẹ kia lo lắng lắm đấy.”

Vương Nhược Hàm cũng cười với anh ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng người này rất hòa đồng, lớn hơn cô bốn tuổi, dịu dàng thân thiện, Vương Nhược Hàm đã nhanh chóng buông thận trọng và ngượng ngùng xuống.

Lượt về hai người đi sóng vai với nhau, cô uống một hớp trà sữa dâu tây, nhai nuốt trân châu với thạch dừa, cô bất thình lình mở miệng: “Nếu như em nói cho anh biết, anh không được cười đâu đấy.”

Tần Dã thả chậm bước chân, nghiêng đầu qua nhìn cô: “Không đâu.”

Vương Nhược Hàm hít sâu một hơi: “Lúc bố mẹ em ly hôn em vẫn chưa có cảm giác này, nhưng khi thấy bố em kết hôn với người khác, còn sinh ra em trai, bỗng em cảm thấy bản thân mình như bị bỏ rơi, thì….Nơi đó không phải nhà của em, là nhà của bố em, nhưng không phải nhà của em.”

Vương Nhược Hàm nói tiếp: “Thế nên em đã âm thầm sửa lại hết nguyện vọng, toàn bộ sửa thành trường ở Kim Lăng, em muốn đi tìm mẹ em, ít nhất bà sẽ không bỏ rơi em nữa.”

Tần Dã hỏi: “Vậy em không lo mẹ em cũng tái hôn à?”

Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Không lo đâu, bà ấy đã nói với em rồi, chuyện kết hôn này một đời này bà ấy chỉ thử một lần thôi, thất bại rồi tuyệt đối bà ấy sẽ không thử lại lần thứ hai.”

“Vậy nhỡ đâu có một ngày dì đấy gặp được một người mà mình rất thích thì sao?”

Vương Nhược Hàm nhảy lên hai bậc thang, quay đầu nhìn thẳng vào Tần Dã: “Đó cũng chỉ là thích, mẹ em bảo em rằng tuyệt đối không được chìm đắm vào đàn ông, chìm đắm vào tình yêu, đều toàn là những thứ không thể dựa vào, có thời gian chẳng bằng đi kiếm tiền.”

Cô gái mười tám tuổi, dáng vẻ vẫn chưa mất đi nét trẻ con, nhưng lại cứ nói ra những câu nói nghiêm chỉnh, Tần Dã cười rộ lên.

Ánh nắng mặt trời tháng tám chiếu rọi qua kẽ lá, ve sầu kêu vang, thế giới rực rỡ xán lạn.

Vương Nhược Hàm nhìn chăm chăm vào anh ta một hồi, quay đầu chạy nhanh vào cửa, trái tim cô đập rộn ràng, vội uống ngụm trà sữa để che giấu đi gương mặt nóng bừng của mình, lẩm nhẩm: Không được chìm đắm vào đàn ông, không được chìm đắm vào đàn ông….

Thang máy vang lên “tinh” một tiếng, khung cửa mở ra, đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất tạm ngừng, Vương Nhược Hàm thở phù ra một hơi, điểu chỉnh lại tâm trạng quay về khoa nhi.

Buổi tối lại có mấy ca cấp cứu được đưa tới, hiện giờ đang là kì nghỉ hè, trẻ con đều ở nhà, các bậc cha mẹ luôn có những chỗ không chăm lo đến được, khó tránh khỏi việc thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đắp xong túi thuốc cho một đứa trẻ bị bỏng, Vương Nhược Hàm dặn dò cha mẹ mỗi ngày đổi thuốc đúng giờ.

Cô uống một ngụm nước, thay quần áo rồi tan làm.

Trong nhà không một bóng người, Phương Xuân Hoa lại cùng nhóm bạn già ra ngoài nhảy múa rồi.

Cô nhớ tới trò chơi mấy hôm rồi không lên, Vương Nhược Hàm úp một bát mì, mở khung thoại với Hoắc Kiêu trên wechat lên.

Nếu hỏi thẳng có chơi game không thì hình như không được lịch sự cho lắm, ý đồ coi đối phương là người chơi cùng miễn phí quá rõ ràng, cho nên Vương Nhược Hàm lựa chọn nói: Ăn đào chưa?

Hoắc Kiêu: Ừ.

Vương Nhược Hàm: Thế nào? Ngon không? Còn muốn ăn nữa không?

Hoắc Kiêu: .

Vương Nhược Hàm không hiểu, hỏi anh: Đây là ngon hay không ngon?

Hoắc Kiêu: Nhà cô làm đại lý đào Dương Sơn à?

Hoắc Kiêu: Khừa, tôi đã nhìn thấy được chiêu trò của cô rồi.

Hoắc Kiêu: Đúng là thương gia có mưu kế.

Vương Nhược Hàm mọc dấu chấm hỏi đầy đầu, tức điên lên gõ chữ trả lời: fnmdp, đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!

Vương Nhược Hàm: Tôi thấy răng miệng anh không tốt, có lòng tặng đào cho anh mà anh lại nghĩ tôi như thế à?

Vương Nhược Hàm: Đúng là người đàn ông hẹp hòi.

*fnmdp: 放你妈的屁 một câu chửi bậy: đánh cmn rắm!

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Yêu Nhau Đi

Số ký tự: 0