Mình Yêu Nhau Đi

HẠT CỦA CÂY BAO BÁP

Zoody

2024-07-23 10:30:27

DỊCH: MIN

 

Lúc nhận được cuộc gọi thoại của Hoắc Kiêu, Vương Nhược Hàm vừa đi kiểm tra phòng bệnh ra ngoài, vừa quay về phòng nghỉ đã thấy màn hình điện thoại đang nhấp nháy.

Cô ấn nút nghe máy, dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, vừa xoay nắp bình giữ nhiệt, vừa a lô với loa điện thoại.

Đối phương vừa mở miệng là một câu: “Bận à?”

Vương Nhược Hàm trả lời: “Không bận mà, sao thế?”

“Có thể tới khoa răng hàm mặt một chuyến không?”

Vương Nhược Hàm giơ tay lên cầm điện thoại, chẳng hiểu đâu vào với đâu: “Bây giờ anh đang ở bệnh viện à?”

“Ừ.”

Nghe giọng nói căng thẳng của anh như xảy ra chuyện lớn rồi, nhưng khoa răng hàm mặt có thế nào thì cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng được, Vương Nhược Hàm chưa kịp uống ngụm nước, đã buông bình xuống nói: “Vậy tôi qua đó ngay đây.”

Cô vội chạy xuống tầng ba, khoa răng hàm mặt trước nay luôn đông người, hành lang có rất nhiều bệnh nhân và người nhà.

Vương Nhược Hàm liếc mắt một cái là thấy Hoắc Kiêu trong đám người, ghế dài không còn chỗ trống, anh ôm khuỷu tay đứng cạnh bức tường trắng, cúi thấp đầu, khẩu trang che kín gương mặt, nhìn không rõ biểu cảm.

“Thầy Hoắc.” Vương Nhược Hàm đi tới bên cạnh anh.

Hoắc Kiêu nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, đầu mày dưới mái tóc đang nhăn chặt lại.

Vẻ mặt nặng nề này của anh khiến Vương Nhược Hàm nhìn đến ngây người: “Chuyện gì xảy ra hả?”

Chỉ thấy Hoắc Kiêu giơ tay lên bụm má phải, cắn răng bật ra một chữ: “Đau.”

Vương Nhược Hàm gãi góc trán: “Đau răng?”

Hoắc Kiêu nhắm mắt lại gật đầu, không muốn mở miệng nói thêm gì nữa.

Vương Nhược Hàm chớp đôi mắt to liếc nhìn anh, quan tâm hỏi: “Đau lắm à? Hay là đi lấy viên thuốc giảm đau trước?”

Không đợi Hoắc Kiêu trả lời, cô đã hốt hoảng nhớ lại: “Ồ không đúng, anh không biết uống viên nang, vậy thì cố chịu một chút đi.”

Hoắc Kiêu: …

Vương Nhược Hàm đứng ở ngoài cửa ngó vào, đằng trước còn mấy người đang đợi khám: “E rằng không có nửa tiếng thì không tới lượt anh đâu, khoa răng hàm mặt chính là như thế, ban ngày đều đi học đi làm có thể chịu đựng thì chịu, khi trời tối là toàn bộ chạy hết tới đây.”

Trước khi gọi Vương Nhược Hàm tới Hoắc Kiêu đã đợi hơn nửa tiếng rồi, kiên nhẫn đã đến cực hạn, lần này anh cũng không để ý mặt mũi thể diện gì nữa, mở miệng hỏi thẳng: “Cô có thể giúp tôi đi cửa sau không?”

Vương Nhược Hàm vô tình dập tắt suy nghĩ của anh: “Không thể, tôi làm gì có quyền hạn này.”

Hoắc Kiêu nghiêng mặt sang một bên, Vương Nhược Hàm loáng thoáng nghe được anh chửi tục một câu.

“Lẽ nào anh gọi tôi tới đây là vì cái này hả?”

Hoắc Kiêu không nói chuyện, ngầm thừa nhận.

Vương Nhược Hàm nhe răng nhìn anh một cái, còn thiệt cho cô nước không kịp uống đã chạy như bay tới đây.

Thi thoảng có bác sĩ y tá đi ngang qua, nhận ra Vương Nhược Hàm, dừng chân chào hỏi hàn huyên với cô đôi câu.

Lại có một nữ bác sĩ nhìn thấy cô, kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải Nhược Hàm sao? Sao em lại xuống đây?”

Vương Nhược Hàm đáp lại bằng một nụ cười, chỉ Hoắc Kiêu đang đứng bên cạnh: “Bạn em đau răng.”

Đợi bác sĩ nọ quay về phòng làm việc, Hoắc Kiêu đứng thẳng lên, kìm lòng không đậu tò mò hỏi: “Cô rất nổi tiếng ở bệnh viện hả?”

Vương Nhược Hàm: “Hử?”

Hoắc Kiêu lắc lư ngón tay: “Sao mọi người đều quen biết cô?”

Vương Nhược Hàm tháo khẩu trang xuống, giải thích nói: “Trước kia tôi từng làm ở khoa răng hàm mặt, đều là đồng nghiệp cũ.”

Hoắc Kiêu gật đầu: “À, ra là vậy.”

Thấy anh cuối cùng cũng bằng lòng nói chuyện, Vương Nhược Hàm nhân cơ hội móc mỉa: “Rốt cuộc răng của anh là bị sao?”

Nói tới cái này, sắc mặt Hoắc Kiêu đen đi rõ rệt, răng lợi bị sưng khiến cho dây thần kinh thoáng đau, anh đau đớn tới mức bực bội, chỉ số cảm xúc tụt thẳng xuống dưới: “Có lẽ là viêm răng khôn.”

Vương Nhược Hàm không hiểu nối, cất tiếng hỏi: “Sao răng khôn lại viêm?”

Hoắc Kiêu nổi cơn vô lại: “Còn không phải tại cô à, hôm nọ nói rõ ghê, nay má phải cũng sưng lên luôn rồi.”

Vương Nhược Hàm nghẹn lời, cái này cũng trách lên đầu cô được à?

Hoắc Kiêu buồn phiền nói: “Đây đã là lần thứ ba trong tháng này tôi tới bệnh viện rồi.”

Vương Nhược Hàm khịt mũi cười, châm chọc anh: “Anh còn không biết ngượng mà nói hả.”

Không được đồng tình ngược lại còn bị châm chọc, Hoắc Kiêu hung hăng lườm cô một cái, nhét tờ bệnh án sang cho cô, còn bản thân thì khoanh tay đứng một bên, xung quanh khu vực nhỏ đó xuất hiện một tầng áp suất thấp, thầy hoắc bị cơn đau răng giày vò khiến tâm trạng cực kém, khởi động chế độ tự kỉ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy trước mặt còn một hàng bốn người đang chờ đợi, Vương Nhược Hàm quay về khoa một chuyến, nhờ đồng nghiệp đổi ca cho cô tới lúc tan làm, cô không yên tâm bỏ mặc một mình Hoắc Kiêu ở tầng ba, trông anh hiện giờ hệt như muốn đập phá bệnh viện vậy.

Trên đường cô tiện thể mua một chai nước lạnh, tới cửa khoa răng hàm mặt thì phát hiện người trên hành lang biến mất tiêu.

Vương Nhược Hàm đứng ở cửa thò đầu vào, mấy bác sĩ đều ở trong, nhưng cách tấm ngăn nên không nhìn thấy Hoắc Kiêu ở chỗ nào.

“Tìm ai đấy?” Nghe thấy giọng nói phía sau lưng, Vương Nhược Hàm đứng thẳng người rồi ngoảnh đầu lại.

“Anh….” Vương Nhược Hàm nhanh chóng sửa miệng: “Bác sĩ Tần.”

Tần Dã gật đầu, vẫn quay lại vấn đề vừa rồi: “Đang tìm ai?”

Hai tay Vương Nhược Hàm bắt chéo ra sau lưng, sau khi nước đá tan ra dính vào trong lòng bàn tay, cô niết thân chai nhựa nói: “Một người bạn bị đau răng, em tới xem tình hình.”

Trong mắt Tần Dã có cảm xúc kì lạ: “Bạn bè gì đấy? Em còn phải đích thân qua đây?”

Vương Nhược Hàm không định nói kỹ càng hơn, vội vàng kết thúc đối thoại: “Vậy anh đi làm đi, có lẽ anh ấy không sao rồi, em về trước đây.”

Noi xong quay đầu đi mất, tốc độ mỗi lần chạy trốn đều cực nhanh, nửa câu cũng không buồn nói thêm, Tần Dã đứng nguyên tại chỗ, chỉ đành mỉm cười bất lực.

Anh ta đã quan sát cả đoạn đường, ông lão lớn tuổi thì hiển nhiên không phải, học sinh bảy tám tuổi thì càng không, khi kiểm tra tới chỗ ngồi của mình thì Tần Dã cũng dừng lại, ánh mắt dừng trên người của người đàn ông trẻ tuổi đang cúi đầu xem điện thoại.

Tần Dã nhướng mày, lẽ nào là người này? Anh ta cũng không đánh giá quá nhiều, nhanh chóng quay về với vai trò của người bác sĩ, mang theo ý xin lỗi nói: “Ngại quá, để anh đợi lâu rồi.”

Người đàn ông xua tay, cất điện thoại đi, không để bụng lắm nói: “Không sao đâu, khoa răng hàm mặt rất bận đúng không?”

Tần Dã mỉm cười nói: “Ừ, trẻ con không biết bảo vệ răng lợi thì thôi đi, người lớn cũng không bớt lo.”

Người đàn ông cười cười, bị móc mỉa cũng không xấu hổ, anh kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt sáng sủa sạch sẽ.

Tần Dã đoán tuổi tác của anh không kém gì mình, có lẽ là nhỏ hơn một chút.

“Vấn đề gì vậy?”

Người đàn ông chỉ vào hàm bên phải nói: “Có lẽ là viêm răng khôn rồi.”

Tần Dã kiểm tra khu vực xung quanh chiếc răng cho anh, hỏi: “Chiếc này có thường xuyên bị viêm không?”

“Có vài lần.”

Tần Dã đề nghị: “Vậy tốt nhất sau khi tiêu viêm vẫn nên nhổ đi, thực ra trước kia cũng có thể nhỏ.”

Người đàn ông trẻ tuổi kia yên lặng.

Tần Dã hỏi: “Sao thế? Sợ đau à?”

Người đàn ông lắc đầu: “Sợ xấu.”

Tần Dã bị chọc cười, dịu dàng đảm bảo: “Anh yên tâm, kỹ thuật của tôi rất khá, sẽ không khiến anh sưng quá lố đâu.”

Người đàn ông không hề bị thuyết phục: “Vậy vẫn sẽ bị sưng.”

Tần Dã liếc thấy ngày tháng năm sinh trên bệnh án, trêu ghẹo nói: “Đã ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn có gánh nặng hình tượng à?”

Bỗng anh ta ngộ ra, phỏng đoán nói: “Trừ phi anh là ngôi sao nào đó? Ngại quá, tôi không hiểu biết về giới giải trí cho lắm.”

Người đàn ông thoải mái cười rộ lên: “Vậy anh đề cao tôi quá rồi.”

Tần Dã cố ý nói: “Lẽ nào không phải sao? Trông đẹp trai thế kia mà.”

“Như nhau, như nhau, anh đẹp trai hơn tôi.”

Tần Dã kê đơn cho anh, chiếc răng khôn này có nhổ hay không còn phải xem tình hình, việc cấp thiết trước mắt chính là tiêu viêm.

Bút máy viết chữ xoẹt xoẹt, Tần Dã liệt kê những hạng mục cần chú ý, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của người bệnh, anh ta ngừng bút ngẩng đầu lên, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Không có, chỉ là câu nói này tuần trước tôi vừa nghe qua.”

“Tuần trước?”

Người đàn ông chỉ vào má trái của mình: “Cũng bị viêm.”

Tần Dã phụt cười: “Vậy thì anh đúng là đen đủi thật.”

“Chẳng phải vậy sao, lúc nào cũng nóng trong.”

Tần Dã đưa phiếu cho anh đi lấy thuốc, cuối cùng dặn dò: “Thời tiết nóng nực, người trẻ tuổi ít vận động sẽ nóng gan, phải uống nhiều nước.”

“Đã rõ, chào tạm biệt bác sĩ nhá.”

“Tôi hi vọng chúng ta không bao giờ gặp lại nữa.”

Đã khám bác sĩ, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, Hoắc Kiêu thấy cơn đau đã giảm bớt khá nhiều.

Anh xuống sảnh lấy thuốc, sau đó gửi tin nhắn cho Vương Nhược Hàm nói rằng anh về trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bãi đậu xe ở tầng -1, Hoắc Kiêu kéo cửa xe ngồi lên ghế lái, tiện tay kiểm tra tin nhắn mới trong wechat.

Ba phút trước Vương Nhược Hàm hỏi anh: Đã đi rồi à?

Hoắc Kiêu gõ chữ trả lời: Vừa tới bãi đậu xe.

Anh cắm chìa khóa vào ổ, ấn nút khởi động, âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới vang lên, Vương Nhược Hàm nói: Anh đợi một chút, tôi có đồ muốn đưa cho anh.

Hoắc Kiêu vội rút chìa khóa, mở cửa xuống xe: Vậy tôi lên tìm cô.

Lúc đi về phía thang máy, bước chân của anh bất giác lớn hơn, gần như là có chút không chờ nổi, rõ ràng chẳng phải là chuyện gì đặc biệt, thế nhưng anh muốn nhanh thêm chút nữa.

Vội vàng lên tới tầng năm, lồng ngực Hoắc Kiêu nhấp nhô phập phồng, hít thở thật sâu khôi phục lại nhịp thở.

Vương Nhược Hàm trông thấy anh, nói: “Tới rồi à, đợi chút tôi đi lấy cho anh.”

Hoắc Kiêu gật đầu, càng cảm thấy tò mò và mong đợi hơn rốt cuộc đó là thứ gì.

Khi Vương Nhược Hàm giơ mỗi tay một quả đào tới trước mặt anh, Hoắc Kiêu hơi mê mang.

Anh há miệng, nửa ngày mới nặn ra được một câu: “Đây là cái gì?”

“Đào niềm vui của người cao tuổi đó.” Vương Nhược Hàm nhét vào tay anh, “Tôi cầm từ nhà tới đấy, mềm mà không nát, nước quả tràn ngập, vừa vặn thích hợp với bệnh trạng trước mắt của anh.”

Hoắc Kiêu siết chặt nắm tay, chịu nhục nhận lấy: “Cảm ơn cô, cô săn sóc quá.”

Vương Nhược Hàm xua tay: “Khách sáo.”

Hoắc Kiêu nom quả đào trong tay, bất cười bật cười, vẫy tay nói: “Vậy tôi đi đây.”

Vương Nhược Hàm gật đầu: “Lái xe cẩn thận đó.”

Hoắc Kiêu cầm hai quả đào quay về xe, cảm thấy bản thân mình thật giống thằng ngốc.

Lúc về tới khách sạn, anh nhận được điện thoại của đồng nghiệp là Chu Dĩ.

“Thầy Hoắc, bao giờ anh quay về thế, tôi mang quà cho anh này.”

Hoắc Kiêu giả bộ như nhận được quan tâm mà kinh hãi: “Trời, tôi cũng có cơ à?”

“Đương Nhiên, cảm ơn anh tới Kim Lăng thay tôi, hội thảo thế nào rồi?”

Hoắc Kiêu hồi tưởng lại những gì thấy được trong hai tuần vừa qua, tổng kết nói: “Cũng tạm, cả ngày nhìn nhóm giáo sư già dạy dỗ, sau đó an ủi mấy giáo viên trẻ tuổi bị mắng, sau đó thầm cảm thấy may mắn bản thân không tới N đại đi.”

Chu Dĩ hít sâu một hơi: “Khủng khiếp như vậy thật á?”

Hoắc Kiêu cười cười: “Phong cách của bọn họ là thế, bố tôi cũng vậy, xem luận văn của cô không bao giờ khen, mà toàn bới móc. Bị mắng như thế mấy lần, một bài hình C đã ra rồi. Tôi quen rồi, lần sau nhất định đổi cô tới mở mang tầm mắt.”

Chu Dĩ vội vàng gật đầu: “Được được, lần sau nhất định.”

Hoắc Kiêu cắm ấm nước để chút nữa uống thuốc, giả vờ như vô tình nhắc tới: “À đúng rồi, bạn thân làm y tá của cô, cô với cô ấy là bạn học cấp ba à?”

“Đúng đó.”

Hoắc Kiêu hỏi: “Sao giờ cô ấy vẫn độc thân? Không vội hả?”

Chu Dĩ không nghi ngờ gì, chỉ coi như anh đang hóng hớt, trả lời: “Không gấp là một mặt, chủ yếu là cô ấy có đối tượng yêu thầm lâu năm.”

Ấm nước được đặt vào đế, nhưng Hoắc Kiêu quên mất phải bấm nút bật, toàn bộ tâm trạng bị đảo lộn: “Cái gì?”

Chu Dĩ hồn nhiên không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, chỉ coi như rảnh rỗi trò chuyện chung một chủ đề, thuận miệng chia sẻ: “Cô ấy thích một người rất nhiều năm, có lẽ là vẫn đang đợi anh ta, cũng có thể là người đó quá xuất sắc nên không thích nổi người khác nữa, tôi cũng không rõ rốt cuộc cô ấy nghĩ thế nào, dù sao thì bao nhiêu năm nay cũng không thấy cô ấy nhắc tới người đàn ông khác.”

Hoắc Kiêu đổi tay cầm điện thoại, nụ cười cứng đờ: “Người đàn ông nào vậy, may mắn thế.”

Chu Dĩ nói: “Vốn là con trai của bạn mẹ cô ấy, sau này làm bác sĩ. Ấy không nói nữa, nói nhiều thì toàn là nước mắt thôi.”

Câu chuyện tới đây, cơ bản Hoắc Kiêu đã đưa ra được phán đoán.

Tình cảm và thực vật giống nhau, có phân biệt tốt xấu.

Trước khi đầm chồi thì bị gãy, là chuyện tốt, như vậy thì anh có thể giảm bớt tổn thất kịp thời.

Người mà trong lòng đã có người khác mà càng ngày càng sâu đậm, không cần phải tiếp tục thêm nữa, không cần thiết, bị giày vò là bản thân mình.

Hiện giờ anh chỉ muốn nhanh gọn dứt khoát nhổ đi chiếc hạt cây bao báp này, sau đó coi những chuyện xảy ra gần đây thành một đoạn trải nghiệm không quan trọng, không cần thiết phải đặt ở trong lòng nữa.

Quả đào được cầm về bị anh tiện tay ném ở huyền quan, hai trái kề sát vào nhau trên nền đá cẩm thạch hệt như hai trái tim kề nhau, trong không khí tràn ngập mùi thơm quả ngọt thoang thoảng.

Vậy thì làm thế nào để nhổ được hạt cây bao báp này đây?

Làm thế nào để buông bỏ một người khó khăn lắm mới gặp được, một người đáng yêu đến thế.

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Yêu Nhau Đi

Số ký tự: 0