Mình Yêu Nhau Đi

CĂN NHÀ CÓ GIÁ TRỊ 100 NGHÌN FRANC

Zoody

2024-07-23 10:30:27

DỊCH: MIN

 

Vương Nhược Hàm gõ chữ trả lời: Được, vậy hẹn sau nhé.

Cô thay quần áo, chuẩn bị xuống dưới mua cái bánh mì lót dạ.

Mấy phút sau Hoắc Kiêu trả lời tin nhắn, hỏi cô: Ngày mốt làm ca ngày à?

Vương Nhược Hàm không nghĩ nhiều: Đúng.

Hoắc Kiêu: Vậy thì ngày mốt đi, tôi tới đón cô tan làm.

Vương Nhược Hàm cào tóc, thực ra cô chỉ khách sáo chút thôi, nhưng không ngờ đối phương chẳng khách sáo chút nào.

Nếu đã như vậy cô cũng chỉ đành đồng ý: Được, ngày mốt.

Khi đi ngang qua trạm y tá, Vương Nhược Hàm nghe đồng nghiệp gọi tên cô, cô dừng bước quay đầu lại: “Sao thế?”

Lư Vãn Vãn giơ một chiếc túi giấy lên: “Chị, đồ gọi ngoài của chị tới rồi nè.”

Vương Nhược Hàm chỉ vào bản thân mình: “Của chị à?”

Lư Vãn Vãn gật đầu: “Đúng đó, không phải chị gọi à?”

Vương Nhược Hàm ngờ vực đón lấy túi giấy, kiểm tra hóa đơn bên trên.

Số điện của người nhận hàng cô không quen biết, nhưng họ tên quả thực là của cô, trong túi có cà phê và bánh sandwich, đều còn nóng, mùi thơi ngập khoang mũi.

Vương Nhược Hàm xách túi đi vào phòng nghỉ, cả đoạn đường cũng đang đoán xem đó là ai.

Sắp ăn xong bánh sandwich, cô vẫn đang nhìn số điện thoại của đối phương ngẩn người, chẳng biết nên nói sao, ngữ điệu không nắm chắc cho lắm.

Do dự nửa ngày trời, cuối cùng tin nhắn gửi đi vẫn chỉ là hai cữ đơn giản: Cảm ơn.

Đối phương trả lời: Không cần khách sáo, công việc cực khổ rồi.

Vương Nhược Hàm buông điện thoại xuống, mệt mỏi nằm nhoài ra bàn, nghịch chiếc cốc giấy đã uống rỗng.

Một năm trước, khi Chu Dĩ vừa vào trường đại học dạy học đã thảo luận chuyện đồng nghiệp mới này với mấy người bọn họ.

Hoắc Kiêu dịu dàng săn sóc, tỉ mỉ chu đáo, nói là thông minh khôn khéo cũng không ngoa, hiện giờ cô đã được chứng kiến rồi.

Màn hình điện thoại lại sáng lên, Hoắc Kiêu hỏi cô: Có hợp khẩu vị không? Cũng chẳng biết cô thích ăn gì.

Hai ngón tay trỏ của Vương Nhược Hàm đặt lên nhau, chậm cháp gõ chữ: Cà phê quá đắng, bánh sandwich nướng không được giòn, trứng gà chiên quá lửa, tôi thích trứng lòng đào hơn.

Màn hình điện thoại rơi vào tĩnh lặng nửa phút đồng hồ, sau đó nhảy ra một dòng tin nhắn thoại rất tức giận: “Thích ăn hay không thì tùy, chiều quen rồi hả, cô là công chúa à? Kén cá chọn canh.”

Vương Nhược Hàm vừa nghe, vừa ha ha ha cười ra tiếng.

Dịu dàng săn sóc cái rắm ấy, nhìn thấy chưa, đây mới là bộ mặt thật của người đàn ông này.

*

4h chiều, côn trùng kêu chi chít, cơn nóng cuồn cuộn, chiếc lá của nhành cây bên đường thi thoảng rơi rụng trên hàng xe qua lại, ánh nắng chói mắt.

Vương Nhược Hàm quẹt thẻ tan ca, Hoắc Kiêu nói đang tắc đường, bảo cô đợi ở ngoài cổng một lát.

Cô tìm một bóng râm mát mẻ đứng nghịch điện thoại, tiện thể báo cáo với Phương Xuân Hoa tối nay mình không ăn cơm ở nhà.

Đang là giữa hè, thời tiết oi bức, cô mặc bộ quần áo này cả người đều chảy mồ hôi.

Nghe thấy phía trước có tiếng còi xe, trong lòng cô vui mừng, nhưng khi ngẩng đầu lên không phải là người cô đang đợi.

Chiếc xe kia đang dừng ở bên đường, dường như đang đợi cô đi qua.

Độ cong trên khóe môi dần biến mất, cô dùng hai tay che trước trán chạy qua.

Tần Dã hạ cửa kính xe xuống, mở khóa xe muốn để cô lên: “Tan làm rồi à? Anh đưa em về nhà.”

Vương Nhược Hàm xua tay từ chối, cong eo cách cánh cửa nói với anh ta: “Không cần, em đang đợi người.”

Tần Dã cũng hơi ngạc nhiên: “Đợi ai thế?”

Vương Nhược Hàm cũng không biết giải thích sao, chỉ nói: “Là một người bạn, bọn em hẹn nhau dùng bữa.”

Tần Dã ngừng lại, đề nghị nói: “Vậy hay là anh đưa em qua đó, trời nóng thế này.”

Vương Nhược Hàm vẫn lắc đầu: “Anh ấy sắp tới rồi, không sao, anh đi trước đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô vừa dứt lời, thì nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng còi xe, Vương Nhược Hàm ngẩng đầu, nhận ra biển số xe của Hoắc Kiêu, vội vàng vẫy tay với Tần Dã: “Anh ấy đến rồi, vậy em qua đó đây, tạm biệt anh Dã.”

Không đợi Tần Dã nói thêm gì, người đã chạy đi mất rồi, anh ta nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô lên xe, cũng nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế lái.

Tần Dã cụp mắt, không biết là đang nghĩ gì, tiếng còi xe phía sau vang lên mới tỉnh táo lại, sau đó khởi động xe lên đường.

Vương Nhược Hàm vừa lên xe, dây an toàn còn chưa thắt đã bắt đầu chỉ trích Hoắc Kiêu một hồi: “Anh có biết tôi phơi nắng người cũng tan hết rồi không? Trời nắng nóng thế này mà nhẫn tâm để người ta đợi ở bên ngoài rõ lâu.”

Hoắc Kiêu tự biết mình đuối lý, cũng không cãi lại cô: “Xin lỗi nhá, mời cô ăn đồ ngon chuộc tội được chưa?”

Vương Nhược Hàm hừ một tiếng.

Trong thời gian đợi đèn đỏ, Hoắc Kiêu vươn tay ra ghế sau lấy một chiếc túi đặt lên đùi Vương Nhược Hàm.

Cảm giác mát lạnh, Vương Nhược Hàm hỏi: “Đây là cái gì?”

Hoắc Kiêu còn lấp lửng: “Tự xem.”

Vương Nhược Hàm kéo mép túi ra, bên trong là hai cốc đồ uống, cô liếc mắt là nhận ra nhãn hiệu, há hốc mồm thành thình chữ O, kinh ngạc nói: “Sao anh lại mua được thế?”

Hoắc Kiêu làm dáng hờ hững, hệt như chẳng có gì kì lạ: “Có chân chạy vặt, đưa tới mấy tiếng đồng hồ rồi, cũng chẳng biết còn ngon nữa không, cô uống thử xem.”

Vương Nhược Hàm kích động không nói ra lời, bưng cốc trà sữa như bưng bảo bối gì vậy, cẩn thận mở nắp ra, lúc đưa lên miệng hai tay còn run rẩy.

Cảm giác trơn mềm mát lạnh, kem bơ mịn màng hơi ngọt, hòa quyện với hương thơm nhạt của trà xanh, không nói được điểm nào là đặc biệt, nhưng có thể giết sạch tất cả những sản phẩm cùng loại trên thị trường trong một giây.

Uống một hớp, trước mắt hệt như xuân về hoa nở, cảm giác được cứu vớt thực sự rất tuyệt vời, Vương Nhược Hàm khua tay, tiếng cảm thán phát ra tự trong đáy lòng: “Ngon quá đi mất!”

Mỗi khi cô kích động tốc độ nói chuyện sẽ rất nhanh: “Anh chẳng biết đâu, ngày nào Chu Dĩ cũng gửi anh vào trong nhóm, nói một ngày uống 3 cốc Orchid Latte, khiến tôi thèm rớt nước miếng luôn.”

Hoắc Kiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, ý cười nơi đáy mắt rất dịu dàng: “Uống ngon đến thế kia à? Tôi chưa từng uống bao giờ.”

Vương Nhược Hàm đưa cốc sang cho anh: “Vậy anh mau nếm thử đi, chưa được nếm thử đúng là phí phạm cuộc đời.”

Hoắc Kiêu rũ mắt xuống nhìn, không hành động ngay lập tức.

Vương Nhược Hàm còn tưởng anh bị bênh sạch sẽ, mở một chiếc ống hút cắm vào: “Vậy anh uống thế này.”

Hoắc Kiêu cúi đầu ngậm lấy ống hút, trái khế chuyển động, anh khẽ liếm khóe môi, đánh giá: “Ừ, đúng là ngon thật.”

Vương Nhược Hàm quan sát bức ảnh ở thân cốc, hỏi anh: “Phí chạy vặt chắc đắt lắm nhỉ? Sao lại muốn mua cái này?”

Còn không phải là do người nào đó ồn ào đòi uống sao.

Hoắc Kiêu hờ hững nói: “Không ghê gớm như trên mạng đồn thổi, cô thích thì đáng giá rồi.”

Vương Nhược Hàm ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào góc nghiêng gương mặt của anh ngẩn người.

Gương mặt nho nhã sạch sẽ, khí chất mượt mà ấm áp như ngọc, đại đa số thời gian Hoắc Kiêu vẫn khá phù hợp với hình tượng bên ngoài của anh.

Theo đuổi con gái kiểu này, thả thính một cái là trúng một người.

Vương Nhược Hàm cắn lên mép cốc, bỗng cảm xúc vỡ òa.

“Nhìn tôi là no rồi hả?” Bỗng Hoắc Kiêu lên tiếng, nghiêng đầu qua đối diện với ánh mắt của cô.

Vương Nhược Hàm nhanh chóng chớp mắt, nhìn ra hướng khác phủ nhận: “Làm gì có, tôi đang nhìn xem mặt anh đã hết sưng chưa.”

Hoắc Kiêu à một tiếng, vạch trần cực kì vô tình: “Sưng bên trái.”

Vương Nhược Hàm mở miệng nói bậy: “Vậy tôi thấy bên phải anh cũng sưng đấy.”

Hoắc Kiêu phụt cười: “Bị viêm mà cũng lây à?”

Vương Nhược Hàm nhướng mày: “Ừ, cái này anh không biết đúng không.”

Hoắc Kiêu gật đầu, rất phối hợp: “Thì ra là như vậy, học được rồi.”

Xe dừng trước cửa tiệm cháo, hai tay Vương Nhược Hàm cầm hai cốc đồ uống nên không mở được cửa, Hoắc Kiêu bảo cô đợi chút, anh đi vòng qua bên kia mở cửa cho cô.

Vương Nhược Hàm xuống xe, đưa môt cốc chưa mở cho anh: “Cốc này cũng là Orchid latte à?”

Hoắc Kiêu giơ cốc lên nhìn tem: “Hình như không giống nhau, cốc này gọi là….Khói lửa nhân gian.”

Vương Nhược Hàm không nói gì, thế nhưng toàn bộ tâm tư của cô đã ánh lên trong đáy mắt.

Hoắc Kiêu cắm ống hút lên, đưa cốc đến bên miệng cô.

Vương Nhược Hàm cười hì hì rướn người lên.

Thấy cô cau mày tỉ mỉ đánh giá mùi vị, Hoắc Kiêu kìm lòng không đậu khẽ cười, như bị đáng yêu ập tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngon không?”

Vương Nhược Hàm gật đầu cái rụp: “Ngon lắm, hình như cốc này còn ngon hơn ý.”

Hoắc Kiêu bèn nhét cốc vào tay cô: “Vậy cho cô uống.”

Mỗi tay Vương Nhược Hàm cầm một cốc, hỏi Hoắc Kiêu: “Vậy còn anh?”

Hoắc Kiêu đút tay trong túi đi thẳng vào cửa tiệm, trả lời: “Vốn dĩ hai cốc này là mua cho cô, tôi không thích uống đồ ngọt.”

Vốn tưởng cô sẽ đưa đẩy một chút, không ngờ Vương Nhược Hàm vui vẻ nhận lấy: “Vậy thì tôi vui vẻ nhận lấy.”

Hoắc Kiêu thở dài, chỉ lên ngực cô đính chính: “Học sinh kém, vui lòng nhận lấy là kính từ, là người tặng quà nói với người được tặng.”

Vương Nhược Hàm tặng cho anh một cái trợn mắt: “À, biết rồi, thầy Hoắc.”

Hoắc Kiêu cười lắc đầu, đúng là hết cách với cô.

Hai người gọi một suất cháo hải sản, còn thêm mấy món điểm tâm và đồ xào.

Vương Nhược Hàm trái uống một ngụm latte, phải một ngụm khói lửa nhân gian, đáy lòng tràn ngập thỏa mãn, sung sướng chẳng khác gì thần tiên.

Cô vui vẻ nói: “Cuối cùng không cần hâm mộ Chu Dĩ nữa rồi.”

Hoắc Kiêu chậm rãi múc thìa cháo, chỉ hờ hững “ừ” một tiếng.

Không cách nào miêu tả được chính xác cảm giác này, nhưng anh không muốn thấy lúc nào cô cũng hâm mộ người khác hệt như lần nọ, dáng vẻ giống như con mèo nhỏ dầm mưa.

Không cần biết là lòng tốt lan tràn hay là điều gì khác, quả thực Hoắc Kiêu nghĩ như thế này, cô vui vẻ, hai cốc trà sữa luân chuyển qua bao nhiêu thành phố tới được tay cô, cho dù phải tốn bao nhiêu tiền cũng đáng giá.

Cô ấy vui vẻ là được.

*

Cháo không ăn hết được Hoắc Kiêu gói mang về, trong phòng khách sạn, Lâm San đã về tới nơi, đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách.

Hoắc Kiêu thay giày đặt vào tủ, gọi một tiếng “Mẹ” .

Lâm San nâng mắt lên nhìn anh, chú ý đến hộp mang về trên tay anh: “Ra ngoài ăn à? Với ai thế?”

Hoắc Kiêu không định giấu giếm, có gì nói nấy: “Chính là người con từng nói với mẹ, Vương Nhược Hàm.”

Lâm San hồi tưởng một lúc mới nghĩ ra: “Cô y tá kia?”

Hoắc Kiêu gật đầu.

Lâm San cảm giác được gì đó, gập sách lại hỏi: “Con và cô gái kia đang yêu đương?”

Hoắc Kiêu ngẩn người, trả lời: “Không có ạ.”

Lâm San sắc bén truy hỏi: “Là vẫn chưa hay không có.”

Lần này Hoắc Kiêu không đưa ra đáp án.

Lâm San thấy phản ứng của anh, hiểu rõ gật đầu: “Nó với mẹ nó sống cùng nhau à? mẹ khuyên con nên nghiêm túc cân nhắc, tương lai có thể nó sẽ không bằng lòng ra nước ngoài cùng con đâu, trừ khi con có thể đưa mẹ con bé theo cùng.”

Đây đã nói đến chỗ nào rồi, Hoắc Kiêu cảm thấy đau đầu: “Hiện giờ mẹ không cần lo lắng tới những thứ này.”

Lâm San không đồng ý, giọng điệu cứng rắn: “Sao lại không lo được, tới lúc đó mới nói với con thì đã muộn rồi.”

Hoắc Kiêu đặt cháo vào trong tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng ra: “Giờ con ở N đại khá ổn, con không muốn ra nước ngoài.”

Lâm San kinh ngạc, nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm: “Hoắc Kiêu, con đang nói gì thế hả?”

Hoắc Kiêu uống một ngụm nước lạnh băng, lạnh lùng lặp lại một lần: “Con nói, con thấy như hiện tại khá tốt, ai thích đi Châu Mỹ thì đi, con không đi.”

Lâm San tức điên lên, giơ tay ném quyển sách sang: “Thái độ của con là gì thế hả!”

Hoắc Kiêu không tránh, góc sách đụng vào bả vai anh, trang sách xòa xuống mặt đất.

Lâm San trợn mắt, gào lên: “Con đừng chịu ảnh hưởng của bố con, coi trường học là vòng an toàn, đây là không có chí tiến thủ!”

Hoắc Kiêu sờ lên bả vai, thực ra chẳng có cảm xúc gì, thậm chí còn hơi buồn cười, bố anh có học trò khắp nơi, thành quả nghiên cứu ra cũng cao hơn người, thế mà bị Lâm San nói thành “Không có chí tiến thủ” , lão Hoắc nhà anh mà nghe thấy có khi sẽ tức chết.

“Những thứ này để sau hẵng nói, con có thể bàn lại với mẹ. Nhưng có một điều hiện giờ con muốn nói rõ với mẹ, tương lai nếu con có cưới ai vào cửa, vậy là đã nhận định người đó, con không thương lượng với mẹ, cũng không cần biết mẹ có phản đối hay không.”

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Yêu Nhau Đi

Số ký tự: 0