Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Anh Sẽ Nuôi Ba...
Lạc Tử Thất
2024-09-18 19:38:17
Tô Tiểu Tình như nhận ra được gì đó nên nhanh chóng đưa tay kéo cổ áo lại, trong nháy mắt cổ áo đã che khuất.
Hơn nữa, vì cô mặc quần áo rộng rãi nên bình thường không nhìn ra ngực mình có lớn cỡ nào.
Nhưng lúc nãy khi nhìn thoáng qua, Chu Phong liền biết dáng người bên trong lớp áo rộng này của cô cực kỳ nhấp nhô.
"Anh nhìn cái gì!” Tô Tiểu Tình trừng mắt với Chu Phong, bảo anh mau đi lấy khăn.
Chu Phong nghe lời đi lấy tấm khăn, Tổ Tiểu Tình ôm Đại Bảo để anh dùng khăn bọc thằng bé lại, sau đó cô nhận lấy con rồi ôm vào phòng đặt lên giường, dùng khăn quấn kỹ lại.
Chu Phong vội vàng đi theo sau đứng bên cạnh Tô Tiểu Tình, nhìn cô lau tóc cho Đại Bảo.
Rõ ràng là lúc này anh hẳn phải tập trung lực chú ý học cách lau tóc cho con, nhưng lại không nhịn được mà đứa mắt nhìn về phía cổ áo Tô Tiểu Tình.
Trong đầu chỉ có một mảng trắng tin, thậm chí còn cảm thấy nếu đặt vào hai tay thì có hơi nóng.
Giống như là muốn làm gì đó.
“Tiểu Tình, bác sĩ có nói sau khi sinh bao lâu thì ngủ chung được không?” Trời xui đất khiến, anh thốt lên lời này.
Cô ngượng ngùng cho anh một câu: “Ra ngoài.”
--
Đến tối lúc Tô Tiểu Tình nằm trên giường cho Nhị Bảo bú, Chu Phong đã nhiều lần nhìn vào vị trí đó, Tô Tiểu Tình thay đổi góc độ, quần áo cũng che chắn thật kín.
Anh chỉ có thể nhìn thấy cái ót của Nhị Bảo nên bất đắc dĩ cười cười rồi thu hồi ánh mắt.
Thật sự không phải anh háo sắc mà là một người vốn dĩ tự chủ siêu cường như anh không biết vì sao mỗi lần đối diện với Tô Tiểu Tình lại không kiềm chế được mà sụp đổ.
Trong đầu toàn là những cảnh tượng đầy màu sắc kia.
"Đúng rồi Tiểu Tình, em có thường xuyên giữ sữa lại không?”
"Trước đó không có, nhưng trong nửa tháng gần đây Huyên Huyên và Khả Hinh không tập trung bú sữa như trước kia, thích uống rồi ngậm chơi một hồi, sau đó lại bú sạch hai bên cùng một lúc.” Tô Tiểu Tình buồn bực trả lời.
Chu Phong: Khá lắm, còn dám ngậm.
Anh cũng muốn ngậm…
Chu Phong liếm môi, nói chuyện chính, nói lại sơ lược cho Tô Tiểu Tình nghe về mẹo tăng tiết sữa anh hỏi được trong thành phố hôm nay để cô không cần giữ sữa lại nữa.
Việc giữ sữa sẽ làm giảm lượng sữa, mỗi lần bú đều phải bú sạch mới tốt.
Tô Tiểu Tình nhíu mày nói: “Đúng là em đã từng nghe nói về cách này, nhưng nếu vắt ra thì em thấy quá lãng phí nên mới muốn giữ lại để bọn trẻ ăn trong cữ tiếp theo.”
Vốn dĩ cô không thể thỏa mãn đủ lượng sữa cần uống trong một ngày cho cả hai đứa nhóc.
Nếu như còn vắt ra thì cô thật sự hơi xót.
Cô tin chắc rằng sữa mẹ tốt hơn nhiều so với bột gạo.
"Lát nữa em thử ép ra xem, chúng ta có thể trữ trong bình sữa.” Chu Phong nói.
Nghe Chu Phong nói vậy, Tổ Tiểu Tình vừa định nói làm vậy sữa sẽ dễ hỏng nhưng cô đột nhiên nhớ ra bây giờ thời tiết không còn nóng như tháng trước mà đã bắt đầu trở lạnh, vắt sữa ra để nửa ngày hẳn là sẽ không bị hỏng.
Cô gật đầu: “Được rồi, đợi lát nữa em thử một chút.”
Vì thời gian bú sữa của hai đứa nhóc không giống nhau nên người làm mẹ như cô rất đau đầu.
Lúc mới ra đời, hai đứa bé đi nặng, đi tiểu, hay bú sữa, đi ngủ cũng đều cùng một thời gian, lúc đấy cô cảm thấy đúng là tiểu thiên sứ.
Nhưng khi bọn nhỏ được hai tháng tuổi thì bắt đầu trái giờ trái giấc, nhất là hiện tại, được ba tháng tuổi thì hoàn toàn khác nhau.
Bình thường sau khi Đại Bảo bú sữa chưa đến một tiếng thì Nhị Bảo đói bụng.
Sau khi hầu hạ Đai Bảo thì nửa tiếng sau lại đến Nhị Bảo, cô gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Được nghỉ ngơi thì còn tốt, không nghỉ đủ thì lúc làm việc đầu óc lúc nào cũng choáng váng xây xẩm, ngày nào cũng như đánh trận.
Sau khi cho Nhị Bảo bú xong, bên phải vẫn chưa hết sữa.
Cô đưa lưng về phía Chu Phong.
"Tiểu Tình, em chuẩn bị vắt sữa?” Chu Phong hỏi.
"Ừm."
"Em vắt bằng cái gì?” Chu Phong thấy hình như nãy cô không có cầm gì.
"Tay."
"Không được." Chu Phong vội vàng kêu lên.
Tô Tiểu Tình nhíu mày, "Sao không vắt được?”
Lúc vắt sữa cô đau đến mức nhíu mày, nhưng vắt cỡ nào cũng chỉ ra được có một chút xíu.
Chu Phong vội vàng nói: "Em đừng vắt bằng tay, dễ nhiễm khuẩn.”
Tô Tiểu Tình dừng tay lại nói: “Vậy để mai em đi hỏi chị hai xem có cách nào không.”
Chu Phong nghĩ nghĩ, anh nhớ kiếp trước trong công ty có mẹ bỉm sữa, vì phải đi làm nên không thể mỗi ngày ở nhà cho con bú, hình như cô ấy dùng một món đồ có thể hút sữa, gọi là….
Hai mắt anh sáng lên, nghĩ ra rồi.
"Phải dùng đồ hút sữa.” Chu Phong nói: “Tiểu Tình, em biết trong thành phố có chỗ nào bán đồ hút sữa không? Để mai anh đi mua.”
Tô Tiểu Tình lắc đầu: “Em chưa nghe bao giờ.”
"Để ngày mai đi làm em hỏi đồng nghiệp nữ trong thành phố xem sao.”
“Mai em muốn đi làm?” Chu Phong nhíu mày, vợ mình chăm hai đứa con đã đủ vất vả, lại còn phải đi làm.”
------
Dịch: MBMH Translate
Hơn nữa, vì cô mặc quần áo rộng rãi nên bình thường không nhìn ra ngực mình có lớn cỡ nào.
Nhưng lúc nãy khi nhìn thoáng qua, Chu Phong liền biết dáng người bên trong lớp áo rộng này của cô cực kỳ nhấp nhô.
"Anh nhìn cái gì!” Tô Tiểu Tình trừng mắt với Chu Phong, bảo anh mau đi lấy khăn.
Chu Phong nghe lời đi lấy tấm khăn, Tổ Tiểu Tình ôm Đại Bảo để anh dùng khăn bọc thằng bé lại, sau đó cô nhận lấy con rồi ôm vào phòng đặt lên giường, dùng khăn quấn kỹ lại.
Chu Phong vội vàng đi theo sau đứng bên cạnh Tô Tiểu Tình, nhìn cô lau tóc cho Đại Bảo.
Rõ ràng là lúc này anh hẳn phải tập trung lực chú ý học cách lau tóc cho con, nhưng lại không nhịn được mà đứa mắt nhìn về phía cổ áo Tô Tiểu Tình.
Trong đầu chỉ có một mảng trắng tin, thậm chí còn cảm thấy nếu đặt vào hai tay thì có hơi nóng.
Giống như là muốn làm gì đó.
“Tiểu Tình, bác sĩ có nói sau khi sinh bao lâu thì ngủ chung được không?” Trời xui đất khiến, anh thốt lên lời này.
Cô ngượng ngùng cho anh một câu: “Ra ngoài.”
--
Đến tối lúc Tô Tiểu Tình nằm trên giường cho Nhị Bảo bú, Chu Phong đã nhiều lần nhìn vào vị trí đó, Tô Tiểu Tình thay đổi góc độ, quần áo cũng che chắn thật kín.
Anh chỉ có thể nhìn thấy cái ót của Nhị Bảo nên bất đắc dĩ cười cười rồi thu hồi ánh mắt.
Thật sự không phải anh háo sắc mà là một người vốn dĩ tự chủ siêu cường như anh không biết vì sao mỗi lần đối diện với Tô Tiểu Tình lại không kiềm chế được mà sụp đổ.
Trong đầu toàn là những cảnh tượng đầy màu sắc kia.
"Đúng rồi Tiểu Tình, em có thường xuyên giữ sữa lại không?”
"Trước đó không có, nhưng trong nửa tháng gần đây Huyên Huyên và Khả Hinh không tập trung bú sữa như trước kia, thích uống rồi ngậm chơi một hồi, sau đó lại bú sạch hai bên cùng một lúc.” Tô Tiểu Tình buồn bực trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phong: Khá lắm, còn dám ngậm.
Anh cũng muốn ngậm…
Chu Phong liếm môi, nói chuyện chính, nói lại sơ lược cho Tô Tiểu Tình nghe về mẹo tăng tiết sữa anh hỏi được trong thành phố hôm nay để cô không cần giữ sữa lại nữa.
Việc giữ sữa sẽ làm giảm lượng sữa, mỗi lần bú đều phải bú sạch mới tốt.
Tô Tiểu Tình nhíu mày nói: “Đúng là em đã từng nghe nói về cách này, nhưng nếu vắt ra thì em thấy quá lãng phí nên mới muốn giữ lại để bọn trẻ ăn trong cữ tiếp theo.”
Vốn dĩ cô không thể thỏa mãn đủ lượng sữa cần uống trong một ngày cho cả hai đứa nhóc.
Nếu như còn vắt ra thì cô thật sự hơi xót.
Cô tin chắc rằng sữa mẹ tốt hơn nhiều so với bột gạo.
"Lát nữa em thử ép ra xem, chúng ta có thể trữ trong bình sữa.” Chu Phong nói.
Nghe Chu Phong nói vậy, Tổ Tiểu Tình vừa định nói làm vậy sữa sẽ dễ hỏng nhưng cô đột nhiên nhớ ra bây giờ thời tiết không còn nóng như tháng trước mà đã bắt đầu trở lạnh, vắt sữa ra để nửa ngày hẳn là sẽ không bị hỏng.
Cô gật đầu: “Được rồi, đợi lát nữa em thử một chút.”
Vì thời gian bú sữa của hai đứa nhóc không giống nhau nên người làm mẹ như cô rất đau đầu.
Lúc mới ra đời, hai đứa bé đi nặng, đi tiểu, hay bú sữa, đi ngủ cũng đều cùng một thời gian, lúc đấy cô cảm thấy đúng là tiểu thiên sứ.
Nhưng khi bọn nhỏ được hai tháng tuổi thì bắt đầu trái giờ trái giấc, nhất là hiện tại, được ba tháng tuổi thì hoàn toàn khác nhau.
Bình thường sau khi Đại Bảo bú sữa chưa đến một tiếng thì Nhị Bảo đói bụng.
Sau khi hầu hạ Đai Bảo thì nửa tiếng sau lại đến Nhị Bảo, cô gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Được nghỉ ngơi thì còn tốt, không nghỉ đủ thì lúc làm việc đầu óc lúc nào cũng choáng váng xây xẩm, ngày nào cũng như đánh trận.
Sau khi cho Nhị Bảo bú xong, bên phải vẫn chưa hết sữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đưa lưng về phía Chu Phong.
"Tiểu Tình, em chuẩn bị vắt sữa?” Chu Phong hỏi.
"Ừm."
"Em vắt bằng cái gì?” Chu Phong thấy hình như nãy cô không có cầm gì.
"Tay."
"Không được." Chu Phong vội vàng kêu lên.
Tô Tiểu Tình nhíu mày, "Sao không vắt được?”
Lúc vắt sữa cô đau đến mức nhíu mày, nhưng vắt cỡ nào cũng chỉ ra được có một chút xíu.
Chu Phong vội vàng nói: "Em đừng vắt bằng tay, dễ nhiễm khuẩn.”
Tô Tiểu Tình dừng tay lại nói: “Vậy để mai em đi hỏi chị hai xem có cách nào không.”
Chu Phong nghĩ nghĩ, anh nhớ kiếp trước trong công ty có mẹ bỉm sữa, vì phải đi làm nên không thể mỗi ngày ở nhà cho con bú, hình như cô ấy dùng một món đồ có thể hút sữa, gọi là….
Hai mắt anh sáng lên, nghĩ ra rồi.
"Phải dùng đồ hút sữa.” Chu Phong nói: “Tiểu Tình, em biết trong thành phố có chỗ nào bán đồ hút sữa không? Để mai anh đi mua.”
Tô Tiểu Tình lắc đầu: “Em chưa nghe bao giờ.”
"Để ngày mai đi làm em hỏi đồng nghiệp nữ trong thành phố xem sao.”
“Mai em muốn đi làm?” Chu Phong nhíu mày, vợ mình chăm hai đứa con đã đủ vất vả, lại còn phải đi làm.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro