Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Cha Đi Giặt Tã
Lạc Tử Thất
2024-09-18 19:38:17
Dù sao thì sắp ra ở riêng rồi, cứ nhờ hai chị dâu giúp chẻ củi dùm hoài cũng không hay.
Có điều, khi mang thai và ở cữ, cô không thể làm việc nặng được.
Cô đã nghĩ tới việc tự mình chẻ củi từ một tháng trước rồi, nhưng mà hai chị dâu lại khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, sau đó bọn họ tiếp tục thay phiên nhau chẻ củi dùm cô.
Bây giờ cách lúc cô sinh đã được ba tháng rồi, cô đã có thể tự tay làm việc này, cho nên không muốn làm phiền hai chị dâu nữa.
Nhưng mà khi cô đi tưới cửa sổ nhìn thì kinh ngạc phát hiện người đang chẻ củi không phải là hai chị dâu, mà là Chu Phong!!!
Cô mở to mắt nhìn, người đang chẻ củi đúng thật là Chu Phong!
Cô ngơ ngác nhìn.
Chu Phong chẻ hết số gỗ cần chẻ, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng đủ dùng trong vài ngày.
Cánh tay anh có hơi đau nhức.
Chuyện chẻ củi đúng là không sung sướng chút nào, cực kỳ phí sức.
Anh ngồi xuống cái ghế trúc ở bên cạnh hàng tre, há miệng thở.
"Oe oe oe..."
Anh vừa nghĩ được một chút, hơi thở còn chưa bình phục thì đã nghe thấy tiếng khóc của bé con.
Anh vội vàng đứng dậy đi nhanh vào trong nhà.
Tô Tiểu Tình trốn trong phòng bếp nhìn ra ngoài cửa sổ cũng nghe thấy tiếng khóc của bé con, cô nhanh chóng mở cánh cửa gỗ của phòng bếp ra, chạy ra ngoài.
Khi cô chạy tới phòng, Chu Phong đã bế bé con lên, vừa ôm vừa dỗ:
"Bé con nín đi, cha tới rồi nè."
"Oe oe oe ~"
Tiếng khóc càng lớn hơn.
Mắt của bé con vẫn đang nhắm.
Chu Phong thấy không thể dỗ được thì có hơi sốt ruột, Tô Tiểu Tình vội vàng đi tới, nói:
"Để em xem."
"Được."
Chu Phong giao con gái cho Tô Tiểu Tình.
Tô Tiểu Tình sờ mông của bé con, nói:
"Tè rồi, em đổi sang phòng khác thay tã cho bé. Ở trong đây nữa sẽ đánh thức bé lớn, lúc đó sẽ rất bận."
Tô Tiểu Tình nói xong liền ôm bé nhỏ đi sang phòng khác, thuần thục đặt tã của em bé lên trên giường, đây là nơi cô chuyên dùng để thay tã cho hai bé.
Ở những năm này vẫn chưa có loại tã giấy chống tràn kia. Chỉ có loại tã được làm từ số vải bông không cần dùng tới ở trong nhà.
Sau khi bé con tè sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên mới khóc.
Chu Phong đi theo sau Tô Tiểu Tình nhìn cô thuần thục thay tã cho bé.
Ánh mắt của anh cực kỳ chăm chú, hiển nhiên là đang học.
Tô Tiểu Tình cởi tã của bé nhỏ ra, sau đó ném nó và quần yếm của bé vào trong cái thao nhựa ở bên cạnh, tiếp đó đắp chăn lên cho bé.
Bây giờ đang là mùa thu, bé mà không được giữ ấm tốt sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Sau đó cô lại đứng dậy, đi tới nhà bếp bưng một thao nước ấm lại đây.
"Anh đứng đây làm gì thế?"
Tô Tiểu Tình thấy Chu Phong vẫn còn đang đứng trong phòng thay tã thì hỏi:
"Anh nhìn cách em thay tã cho bé con."
"Chuyện này có gì đẹp đâu mà nhìn?"
"Anh phải chăm chỉ học tập, để lần sau khi bé con khóc do đi tè, thì anh có thể thay tã cho chúng."
Chu Phong nói đúng sự thật.
Tô Tiểu Tình nghe thấy lời này của anh liền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này, bé nhỏ không còn cảm thấy mông bị ẩm ướt nữa cho nên cũng dần nín khóc, từ từ tỉnh dậy.
"A ~"
Bé con kêu một tiếng.
Ánh mắt của Tô Tiểu Tình bị bé con hấp dẫn, cô dùng vẻ mặt từ ái nhìn bé con đang dần tỉnh ngủ, dịu dàng nói:
"Khả Hinh nhà chúng ta tỉnh rồi à, mẹ đang thay tã cho con, ngoan nhé."
Tô Tiểu Tình không rảnh suy nghĩ tới chuyện khác, thuần thục nhúng khăn vào trong thao nước ấm, sau khi khăn ướt vắt cho ráo nước, mở chăn ra, cho bé con nằm nghiêng, lau mông cho bé.
Bé con được chiếc khăn ấm áp lau mông thì nín khóc, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Tay nhỏ đưa vào trong miệng múc.
Chu Phong nhìn thấy khung cảnh này liền cảm thấy ấm áp.
Con gái nhà mình thiệt là dễ thương.
Vợ của mình thiệt là giỏi.
Sau khi lau sạch sẽ cho bé, Tô Tiểu Tình lấy tã mới ra.
Đầu tiên là lấy tã quấn lấy mông của bé, sau đó lật bé con qua, quấn lấy phía trước của bé. Sau đó nhét gọn tã vào trong quần áo của bé. Cuối cùng là thắt nút tã lại.
Những việc cần làm sau khi thay tã xong đó chính là đổ nước đi, dọn sạch phòng rồi đi giặt tã.
"Tã để anh giặt cho."
Chu Phong thấy bé con đã được thay tã xong, mà bản thân hoàn toàn không giúp được gì cả. Anh nhìn đến việc giặt tã liền biết bản thân có thể lên sân khấu được rồi, cho nên vội vàng đòi làm.
"Anh biết giặt hả?"
Tô Tiểu Tình hỏi.
"Đương nhiên."
Chu Phong nói xong liền bưng cái thao đựng tã lên.
Tô Tiểu Tình xoay người, ôm lấy bé con, Chu Phong đi theo sau bọn họ.
Đi ra bên ngoài, Chu Phong đặt thao đựng tã cạnh giếng nước. Sau đó anh cầm lấy thùng múc nước được đặt bên cạnh giếng nước, đặt nó vào đầu dây, rồi bắt đầu xoay.
Ban đầu chỉ nghe được âm thanh "cọt kẹt cọt kẹt".
Một lúc sau, khi nghe thấy âm thanh càng lúc càng trầm, Chu Phong biết đã múc được nước, chỉ cần xoay ngược lại là có thể kéo nó lên.
Chỉ vài giây sau, dòng nước trong suốt đã được đổ vào trong thao.
Chu Phong vô cùng hoài niệm cảm giác này.
Đã rất lâu rồi anh không kéo nước.
------
Dịch: MBMH Translate
Có điều, khi mang thai và ở cữ, cô không thể làm việc nặng được.
Cô đã nghĩ tới việc tự mình chẻ củi từ một tháng trước rồi, nhưng mà hai chị dâu lại khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, sau đó bọn họ tiếp tục thay phiên nhau chẻ củi dùm cô.
Bây giờ cách lúc cô sinh đã được ba tháng rồi, cô đã có thể tự tay làm việc này, cho nên không muốn làm phiền hai chị dâu nữa.
Nhưng mà khi cô đi tưới cửa sổ nhìn thì kinh ngạc phát hiện người đang chẻ củi không phải là hai chị dâu, mà là Chu Phong!!!
Cô mở to mắt nhìn, người đang chẻ củi đúng thật là Chu Phong!
Cô ngơ ngác nhìn.
Chu Phong chẻ hết số gỗ cần chẻ, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng đủ dùng trong vài ngày.
Cánh tay anh có hơi đau nhức.
Chuyện chẻ củi đúng là không sung sướng chút nào, cực kỳ phí sức.
Anh ngồi xuống cái ghế trúc ở bên cạnh hàng tre, há miệng thở.
"Oe oe oe..."
Anh vừa nghĩ được một chút, hơi thở còn chưa bình phục thì đã nghe thấy tiếng khóc của bé con.
Anh vội vàng đứng dậy đi nhanh vào trong nhà.
Tô Tiểu Tình trốn trong phòng bếp nhìn ra ngoài cửa sổ cũng nghe thấy tiếng khóc của bé con, cô nhanh chóng mở cánh cửa gỗ của phòng bếp ra, chạy ra ngoài.
Khi cô chạy tới phòng, Chu Phong đã bế bé con lên, vừa ôm vừa dỗ:
"Bé con nín đi, cha tới rồi nè."
"Oe oe oe ~"
Tiếng khóc càng lớn hơn.
Mắt của bé con vẫn đang nhắm.
Chu Phong thấy không thể dỗ được thì có hơi sốt ruột, Tô Tiểu Tình vội vàng đi tới, nói:
"Để em xem."
"Được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phong giao con gái cho Tô Tiểu Tình.
Tô Tiểu Tình sờ mông của bé con, nói:
"Tè rồi, em đổi sang phòng khác thay tã cho bé. Ở trong đây nữa sẽ đánh thức bé lớn, lúc đó sẽ rất bận."
Tô Tiểu Tình nói xong liền ôm bé nhỏ đi sang phòng khác, thuần thục đặt tã của em bé lên trên giường, đây là nơi cô chuyên dùng để thay tã cho hai bé.
Ở những năm này vẫn chưa có loại tã giấy chống tràn kia. Chỉ có loại tã được làm từ số vải bông không cần dùng tới ở trong nhà.
Sau khi bé con tè sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên mới khóc.
Chu Phong đi theo sau Tô Tiểu Tình nhìn cô thuần thục thay tã cho bé.
Ánh mắt của anh cực kỳ chăm chú, hiển nhiên là đang học.
Tô Tiểu Tình cởi tã của bé nhỏ ra, sau đó ném nó và quần yếm của bé vào trong cái thao nhựa ở bên cạnh, tiếp đó đắp chăn lên cho bé.
Bây giờ đang là mùa thu, bé mà không được giữ ấm tốt sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Sau đó cô lại đứng dậy, đi tới nhà bếp bưng một thao nước ấm lại đây.
"Anh đứng đây làm gì thế?"
Tô Tiểu Tình thấy Chu Phong vẫn còn đang đứng trong phòng thay tã thì hỏi:
"Anh nhìn cách em thay tã cho bé con."
"Chuyện này có gì đẹp đâu mà nhìn?"
"Anh phải chăm chỉ học tập, để lần sau khi bé con khóc do đi tè, thì anh có thể thay tã cho chúng."
Chu Phong nói đúng sự thật.
Tô Tiểu Tình nghe thấy lời này của anh liền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này, bé nhỏ không còn cảm thấy mông bị ẩm ướt nữa cho nên cũng dần nín khóc, từ từ tỉnh dậy.
"A ~"
Bé con kêu một tiếng.
Ánh mắt của Tô Tiểu Tình bị bé con hấp dẫn, cô dùng vẻ mặt từ ái nhìn bé con đang dần tỉnh ngủ, dịu dàng nói:
"Khả Hinh nhà chúng ta tỉnh rồi à, mẹ đang thay tã cho con, ngoan nhé."
Tô Tiểu Tình không rảnh suy nghĩ tới chuyện khác, thuần thục nhúng khăn vào trong thao nước ấm, sau khi khăn ướt vắt cho ráo nước, mở chăn ra, cho bé con nằm nghiêng, lau mông cho bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bé con được chiếc khăn ấm áp lau mông thì nín khóc, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Tay nhỏ đưa vào trong miệng múc.
Chu Phong nhìn thấy khung cảnh này liền cảm thấy ấm áp.
Con gái nhà mình thiệt là dễ thương.
Vợ của mình thiệt là giỏi.
Sau khi lau sạch sẽ cho bé, Tô Tiểu Tình lấy tã mới ra.
Đầu tiên là lấy tã quấn lấy mông của bé, sau đó lật bé con qua, quấn lấy phía trước của bé. Sau đó nhét gọn tã vào trong quần áo của bé. Cuối cùng là thắt nút tã lại.
Những việc cần làm sau khi thay tã xong đó chính là đổ nước đi, dọn sạch phòng rồi đi giặt tã.
"Tã để anh giặt cho."
Chu Phong thấy bé con đã được thay tã xong, mà bản thân hoàn toàn không giúp được gì cả. Anh nhìn đến việc giặt tã liền biết bản thân có thể lên sân khấu được rồi, cho nên vội vàng đòi làm.
"Anh biết giặt hả?"
Tô Tiểu Tình hỏi.
"Đương nhiên."
Chu Phong nói xong liền bưng cái thao đựng tã lên.
Tô Tiểu Tình xoay người, ôm lấy bé con, Chu Phong đi theo sau bọn họ.
Đi ra bên ngoài, Chu Phong đặt thao đựng tã cạnh giếng nước. Sau đó anh cầm lấy thùng múc nước được đặt bên cạnh giếng nước, đặt nó vào đầu dây, rồi bắt đầu xoay.
Ban đầu chỉ nghe được âm thanh "cọt kẹt cọt kẹt".
Một lúc sau, khi nghe thấy âm thanh càng lúc càng trầm, Chu Phong biết đã múc được nước, chỉ cần xoay ngược lại là có thể kéo nó lên.
Chỉ vài giây sau, dòng nước trong suốt đã được đổ vào trong thao.
Chu Phong vô cùng hoài niệm cảm giác này.
Đã rất lâu rồi anh không kéo nước.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro