Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Bé Con Tè Dầm Rồi
Lạc Tử Thất
2024-09-18 19:38:17
Anh quay người trở vào nhà chính, Tổ Tiểu Tình đi từ trong phòng ra, liếc mắt vừa đúng lúc nhìn thấy lá thư lộ ra trong túi quần Chu Phong.
"Thư, anh xem rồi?” Tô Tiểu Tình hỏi.
Chu Phong cúi đầu nhìn lá thư trong túi quần, lắc đầu nói: “Không có, thư này Tiểu Yến tìm được lúc về nhà, con bé phát hiện em không có ở nhà nên cầm lá thư ra đường tìm anh, anh vẫn chưa kịp xem, nó cũng chưa đọc.”
“Đưa cho tôi." Tô Tiểu Tình đưa tay, nói.
Chu Phong nghe cô nói vậy thì nhẹ nhàng thở phào trong lòng.
Cô ấy muốn lấy lá thư đi mà không phải tiếp tục cho anh xem, đã cho thấy trong lòng cô đã có chút dao động về chuyện tự sát, ít nhất cũng sẽ không kiên quyết như trước.
Chỉ cần có một tia hy vọng, không tới thời điểm mất hết niềm tin, ai cũng sẽ không muốn chết.
Anh biết mấy lời mình nói với cô ấy có chút tác dụng. Anh đặt hai tay lên vai Tô Tiểu Tình, ánh mắt cực kỳ tập trung, nhìn cô nói: “Tiểu Tình, em cho anh mấy ngày để chứng minh anh sẽ đối xử tốt với em và các con có được không?”
Tô Tiểu Tình không trả lời, nói: “Đưa lá thư cho tôi trước đi.”
Những gì viết trong thư đều là lời nói rất tuyệt vọng, là những lời cuối cùng cô để lại cho Chu Phong. Từ khi Chu Phong tìm thấy cô trong rừng, cũng như sau đó nói nhiều lời như vậy thì sâu trong lòng cô đã không còn tuyệt vọng như trước.
Cho nên tạm thời cô không muốn để Chu Phong nhìn thấy nội dung trong thư.
Lúc nhìn thấy Chu Phong đưa tay vào túi quần lấy lá thư, cô lại lo lắng anh sẽ mở ra xe, sau khi xem hết nội dung sẽ lạ chế giễu cô không dám tự sát. Bởi vì nếu là Chu Phong của trước kia, chắc chắn sẽ làm được loại chuyện như vậy.
Cô sợ đến mức nhanh chóng muốn giành lấy lá thư.
Nhưng chưa kịp làm gì thì Chu Phong đã giơ tay lên, cô bắt hụt, một giây sau theo quán tính mà chụp trúng ——
Trong tay nóng hầm hập.
Còn cảm nhận được hình dạng.
Trong phút chốc Chu Phong ngây người, trợn tròn mắt.
Anh cúi đầu nhìn xuống dưới, liền thấy vợ mình đang nắm lấy……
Tô Tiểu Tình cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như thế, cô đơ người ra một lúc mới phản ứng lại, nhanh chóng buông tay ra. Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, cầm lấy bức thư trong tay Chu Phong sau đó bỏ chạy ra khỏi nhà chính.
Tuy rằng hai người đã có hai đứa con, nhưng bọn họ chỉ mới phát sinh quan hệ một lần mà thôi.
Hơn nữa chuyện đó còn diễn ra trong tình trạng cả hai đều đang say.
Lúc này, Tô Tiểu Tình hận không thể chui vào cái hầm ngầm nào đó để trốn đi.
Quá ngượng!
Cô vậy mà lại cấu, cào...
Cô nhìn tay của mình, cảm giác cả người nóng ran cả lên.
Tô Tiểu Tình chạy thẳng vào nhà bếp, nhanh chóng tìm hộp diêm, quẹt một cái, đốt bức thư.
Bức thư bị đốt rụi rồi gương mặt của cô vẫn đỏ ửng như trước.
Bên phía Chu Phong, sau khi Tô Tiểu Tình rời khỏi đó, anh cũng rơi vào trầm tư.
Nhưng mà, sau đó anh liền cảm thấy quần của mình có hơi phình lên.
Hết cách rồi, ở kiếp trước sau khi Tô Tiểu Tình và hai bé con qua đời, anh không còn qua lại với người con gái nào nữa, vẫn luôn trong trạng thái cấm dục.
Bây giờ được sống lại, bị vợ cào một cái liền nhiệt huyết sôi trào, trực tiếp phun trào như núi lửa.
Hơi thở của anh cũng nặng nề hơn.
Anh đi ra khỏi nhà chính, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn bóng dáng Tô Tiểu Tinh đi vào trong nhà bếp.
Vài phút sau, anh vẫn chưa thể điều chỉnh lại được hơi thở của mình.
"Yêu tinh."
Anh cảm thán.
Sau đó anh cúi đầu nhìn xuống quần của mình, bất đắc dĩ cười.
Sự tự chủ của anh đã kém tới thế rồi à?
Khi vừa mới sống lại nghe thấy âm thanh đó, nhìn hình ảnh sống động đó, anh còn chẳng có phản ứng gì. Bây giờ lại chỉ vì một cái cào của Tô Tiểu Tình mà không kiềm chế được.
"Đi làm việc để tiêu hao tinh lực thôi!"
Chu Phong nói xong thì đi vào trong sân.
Bên cạnh sân có đặt gỗ, bên cạnh còn chồng chất mấy khúc gỗ tốt.
Anh tìm một cái rìu, bắt đầu chẻ gỗ.
Chiếc rìu hạ xuống, một tiếng rầm vang lên, khúc gỗ bị chẻ làm hai, có thể dùng để đốt lửa.
Hiện tại trong nhà anh không có khí ga lỏng, cũng không có than đốt, phải dùng củi để nhóm lửa.
Tiếng vang trong sân giúp Tô Tiểu Tình đang trốn trong phòng bếp lấy lại tinh thần.
Cô nghe thấy âm thanh kia liền biết có người đang chẻ củi. Cô tưởng là một trong hai chị dâu đang chẻ củi, cho nên vội vàng đứng dậy.
Trong một năm này, sau khi cô mang thai và sinh hai đứa bé xong, nếu nhà cần củi, thì việc chẻ củi sẽ do một trong hai chị dâu của Chu Phong, hoặc là người luôn chăm sóc cho cô lúc cô ở cữ - mẹ của Chu Phong - Hạ Tuệ Lan làm.
Cho tới tận bây giờ, Chu Phong chưa một lần nào chẻ củi cả.
Khi cô nhắc tới chuyện này, anh liền trưng ra biểu cảm khinh thường nói rằng, bản thân mình là người phải làm chuyện lớn, sao có thể đi làm loại chuyện nhỏ như chẻ củi này chứ? Sau đó liền sửa soạn quần áo dùng dáng vẻ người khuông cẩu dạng đi ra ngoài đường, đánh bài chơi bời với đám hồ bằng cẩu hữu.
Những lần như thế cô đều rất tức giận.
------
Dịch: MBMH Translate
"Thư, anh xem rồi?” Tô Tiểu Tình hỏi.
Chu Phong cúi đầu nhìn lá thư trong túi quần, lắc đầu nói: “Không có, thư này Tiểu Yến tìm được lúc về nhà, con bé phát hiện em không có ở nhà nên cầm lá thư ra đường tìm anh, anh vẫn chưa kịp xem, nó cũng chưa đọc.”
“Đưa cho tôi." Tô Tiểu Tình đưa tay, nói.
Chu Phong nghe cô nói vậy thì nhẹ nhàng thở phào trong lòng.
Cô ấy muốn lấy lá thư đi mà không phải tiếp tục cho anh xem, đã cho thấy trong lòng cô đã có chút dao động về chuyện tự sát, ít nhất cũng sẽ không kiên quyết như trước.
Chỉ cần có một tia hy vọng, không tới thời điểm mất hết niềm tin, ai cũng sẽ không muốn chết.
Anh biết mấy lời mình nói với cô ấy có chút tác dụng. Anh đặt hai tay lên vai Tô Tiểu Tình, ánh mắt cực kỳ tập trung, nhìn cô nói: “Tiểu Tình, em cho anh mấy ngày để chứng minh anh sẽ đối xử tốt với em và các con có được không?”
Tô Tiểu Tình không trả lời, nói: “Đưa lá thư cho tôi trước đi.”
Những gì viết trong thư đều là lời nói rất tuyệt vọng, là những lời cuối cùng cô để lại cho Chu Phong. Từ khi Chu Phong tìm thấy cô trong rừng, cũng như sau đó nói nhiều lời như vậy thì sâu trong lòng cô đã không còn tuyệt vọng như trước.
Cho nên tạm thời cô không muốn để Chu Phong nhìn thấy nội dung trong thư.
Lúc nhìn thấy Chu Phong đưa tay vào túi quần lấy lá thư, cô lại lo lắng anh sẽ mở ra xe, sau khi xem hết nội dung sẽ lạ chế giễu cô không dám tự sát. Bởi vì nếu là Chu Phong của trước kia, chắc chắn sẽ làm được loại chuyện như vậy.
Cô sợ đến mức nhanh chóng muốn giành lấy lá thư.
Nhưng chưa kịp làm gì thì Chu Phong đã giơ tay lên, cô bắt hụt, một giây sau theo quán tính mà chụp trúng ——
Trong tay nóng hầm hập.
Còn cảm nhận được hình dạng.
Trong phút chốc Chu Phong ngây người, trợn tròn mắt.
Anh cúi đầu nhìn xuống dưới, liền thấy vợ mình đang nắm lấy……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tiểu Tình cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như thế, cô đơ người ra một lúc mới phản ứng lại, nhanh chóng buông tay ra. Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, cầm lấy bức thư trong tay Chu Phong sau đó bỏ chạy ra khỏi nhà chính.
Tuy rằng hai người đã có hai đứa con, nhưng bọn họ chỉ mới phát sinh quan hệ một lần mà thôi.
Hơn nữa chuyện đó còn diễn ra trong tình trạng cả hai đều đang say.
Lúc này, Tô Tiểu Tình hận không thể chui vào cái hầm ngầm nào đó để trốn đi.
Quá ngượng!
Cô vậy mà lại cấu, cào...
Cô nhìn tay của mình, cảm giác cả người nóng ran cả lên.
Tô Tiểu Tình chạy thẳng vào nhà bếp, nhanh chóng tìm hộp diêm, quẹt một cái, đốt bức thư.
Bức thư bị đốt rụi rồi gương mặt của cô vẫn đỏ ửng như trước.
Bên phía Chu Phong, sau khi Tô Tiểu Tình rời khỏi đó, anh cũng rơi vào trầm tư.
Nhưng mà, sau đó anh liền cảm thấy quần của mình có hơi phình lên.
Hết cách rồi, ở kiếp trước sau khi Tô Tiểu Tình và hai bé con qua đời, anh không còn qua lại với người con gái nào nữa, vẫn luôn trong trạng thái cấm dục.
Bây giờ được sống lại, bị vợ cào một cái liền nhiệt huyết sôi trào, trực tiếp phun trào như núi lửa.
Hơi thở của anh cũng nặng nề hơn.
Anh đi ra khỏi nhà chính, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn bóng dáng Tô Tiểu Tinh đi vào trong nhà bếp.
Vài phút sau, anh vẫn chưa thể điều chỉnh lại được hơi thở của mình.
"Yêu tinh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cảm thán.
Sau đó anh cúi đầu nhìn xuống quần của mình, bất đắc dĩ cười.
Sự tự chủ của anh đã kém tới thế rồi à?
Khi vừa mới sống lại nghe thấy âm thanh đó, nhìn hình ảnh sống động đó, anh còn chẳng có phản ứng gì. Bây giờ lại chỉ vì một cái cào của Tô Tiểu Tình mà không kiềm chế được.
"Đi làm việc để tiêu hao tinh lực thôi!"
Chu Phong nói xong thì đi vào trong sân.
Bên cạnh sân có đặt gỗ, bên cạnh còn chồng chất mấy khúc gỗ tốt.
Anh tìm một cái rìu, bắt đầu chẻ gỗ.
Chiếc rìu hạ xuống, một tiếng rầm vang lên, khúc gỗ bị chẻ làm hai, có thể dùng để đốt lửa.
Hiện tại trong nhà anh không có khí ga lỏng, cũng không có than đốt, phải dùng củi để nhóm lửa.
Tiếng vang trong sân giúp Tô Tiểu Tình đang trốn trong phòng bếp lấy lại tinh thần.
Cô nghe thấy âm thanh kia liền biết có người đang chẻ củi. Cô tưởng là một trong hai chị dâu đang chẻ củi, cho nên vội vàng đứng dậy.
Trong một năm này, sau khi cô mang thai và sinh hai đứa bé xong, nếu nhà cần củi, thì việc chẻ củi sẽ do một trong hai chị dâu của Chu Phong, hoặc là người luôn chăm sóc cho cô lúc cô ở cữ - mẹ của Chu Phong - Hạ Tuệ Lan làm.
Cho tới tận bây giờ, Chu Phong chưa một lần nào chẻ củi cả.
Khi cô nhắc tới chuyện này, anh liền trưng ra biểu cảm khinh thường nói rằng, bản thân mình là người phải làm chuyện lớn, sao có thể đi làm loại chuyện nhỏ như chẻ củi này chứ? Sau đó liền sửa soạn quần áo dùng dáng vẻ người khuông cẩu dạng đi ra ngoài đường, đánh bài chơi bời với đám hồ bằng cẩu hữu.
Những lần như thế cô đều rất tức giận.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro