Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Hình Như Anh Năm Hơi Lạ
Lạc Tử Thất
2024-09-18 19:38:17
"Thật?"
"Thật hơn chữ thật? Thật hơn kim châm, Tiểu Tình, anh biết trước kia anh đối xử với em không tốt, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện sai lầm, bây giờ anh biết sai rồi, sau này anh sẽ đối xử tốt với em và bọn nhỏ.” Chu Phong nhìn Tô Tiểu Tình với ánh mắt chân thành tha thiết, thành khẩn nói.
Anh hận không thể móc tim mình ra cho Tô Tiểu Tình xem.
Không còn cách nào khác, ai bảo trước kia anh quá khốn nạn? Nhất thời không cách nào làm cho Tô Tiểu Tình đồng tình với mình, cũng rất bình thường.
Tô Tiểu Tình nghi ngờ hỏi: “Vậy sao đột nhiên anh lại thay đổi? Còn nói nhiều lời hay như vậy.”
Ánh mắt Chu Phong trở nên dịu dàng, vừa quyến luyến vừa có chút tham lam nhìn Tô Tiểu Tình chăm chú, cô thấy vậy thì hai tai đỏ lên.
Vành tai trắng nõn, đặc biệt hấp dẫn.
Đôi mắt đen của Chu Phong sâu thẳm: “Bởi vì anh đột nhiên phát hiện, anh đã yêu em đến mức không có thuốc chữa.”
Nếu không phải do đang ôm con thì anh thật sự muốn ôm chặt lấy Tô Tiểu Tình, hôn cô, nói lên tất cả sự nhung nhớ của mình với cô.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, Tô Tiểu Tình chịu thua ánh mắt đó, cô nhanh chóng dời mắt, ấp úng nói: “Chẳng phải Tiểu Yến đã về rồi à? Đừng chậm trễ nữa, đi nhanh lên.”
"Được." Chu Phong nhìn cô thẹn thùng, đang trong rừng núi, nhìn cô như một thiên sứ xinh đẹp động lòng người, trong lòng anh như được lấp đầy.
Nếu như không phải là bởi vì con đường này rất ít người đi, đường hẹp lại có bụi gai, thì anh đã đi song song với cô rồi, chẳng muốn đi trước mặt, muốn nhìn cô còn phải quay đầu lại.
Về đến nhà thì hai đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi, nhìn hai đứa nhỏ nằm song song trên giường, trắng trẻo mũm mĩm, trong mắt Chu Phong đều là vẻ trìu mến.
Tổ Tiểu Tình ở bên cạnh lén nhìn Chu Phong mấy lần, thấy ánh mắt của anh khi nhìn con, trong lòng cô có một cảm giác dễ chịu không nói thành lời.
"Anh năm, chị dâu năm, hai người về rồi?” Chu Tiểu Yến đi tìm một lần cũng không tìm được người nên chỉ có thể chạy về nhà, một tay chống lên cửa, rồi thở hồng hồn chạy vào nhà chính, vừa kêu vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Thấy Chu Phong và Tô Tiểu Tình trong nhà, cô thở phào một cái.
Khi chạy vào bên trong, nhìn thấy hai đứa bé đang ngủ trên giường gỗ cạnh hai người thì trong lòng cô lại thở phào lẫn nữa.
Xem ra không sao rồi.
"Tiểu Yến, sao hôm nay về sớm thế?” Chu Phong xoay người, cười hỏi cô.
"Chủ nhật học bù, cho nên thứ sáu chỉ học nửa buổi rồi nghỉ.” Chu Tiểu Yến vừa trả lời vừa đi tìm ly nước uống.
"Đúng rồi, anh năm, anh ra đây.” Uống nước xong, Chu Tiểu Yến kéo Chu Phong một cái.
Cô kéo Chu Phong ra sân, rồi lấy lá một lá thư ra đưa cho anh: “Em vẫn chưa đọc thư, có phải anh và chị dâu năm cãi nhau không? Chị dâu năm cực khổ lắm rồi, một mình chị ấy chăm con rất vất vả. Anh đừng chơi bời lêu lỏng bên ngoài nữa, ở nhà giúp chị dâu chăm con nhiều một chút, chia sẻ áp lực với chị ấy. Em thấy sau khi sinh con xong chị dâu năm gầy gò hốc hác rất nhiều.”
Chu Tiểu Yến cảm thấy mặc dù mình nhỏ hơn Chu Phong năm tuổi nhưng cứ như là chị gái anh mà không phải là em gái.
Hiểu nhiều chuyện hơn so với Chu Phong.
Lúc nói mấy lời này, cô cũng bày ra tư thế dạy dỗ Chu Phong, cũng rất đau lòng cho Tô Tiểu Tình.
Chu Phong nhét lá thư vào trong túi quần rồi nói: “Sau này anh sẽ đối xử thật tốt với chị dâu em.”
“Trước kia anh năm của em quá không hiểu chuyện.’
"Làm cho chị dâu em cũng như Huyên Huyên và Khả Hinh chịu khổ.”
Chu Tiểu Yến sững sờ, đây thật sự là những lời phát ra từ miệng an năm cô sao?
Nhưng nếu anh năm có thể thay đổi, lãng tử quay đầu thì càng tốt.
Cô nói với Chu Phong: "Anh năm, vậy em đến nhà bạn học trước đây, tâm sự chuyện học hành, em sẽ về trước giờ cơm chiều.”
"Được rồi, đi đi.” Chu Phong gật đầu.
Trước khi Chu Tiểu Yến chuẩn bị đi, Chu Phong lục trong túi áo được hai đồng tiền màu xanh, sau đó nhét vào tay Chu Tiểu Yến nói: “Cầm đi mua ít kẹo ăn đi.”
Những năm 1988 giá cả còn rất rẻ, hai đồng tiền có thể mua được không ít đồ ăn vặt.
Trong niên đại này, tiền lương trung bình một tháng khoảng năm, sáu mươi tệ.
Chu Tiểu Yến trực tiếp sợ ngây người.
Anh năm được xưng là ‘Chu lột da’ của cô, không lừa tiền tiêu vặt của cô thì thôi đi, giờ lại còn kín đáo cho cô hai đồng!
Hai đồng này đối với một học sinh như cô mà nói là một khoản tiền lớn.
Cô ngước mặt nhìn về phía Chu Phong: “Cảm ơn anh năm.”
Nói rồi cô cầm tiền đi, tay nhỏ trắng nõn nắm chặt hai đồng tiền, khóe mắt hơi nhếch lên, bước chân nhẹ hơn rất nhiều.
Có thể mua được quyển vở xinh đẹp cô luôn mong muốn rồi.
Nhìn bóng lưng của Chu Tiểu Yến, Chu Phong cười.
Sống lại thật tốt.
------
Dịch: MBMH Translate
"Thật hơn chữ thật? Thật hơn kim châm, Tiểu Tình, anh biết trước kia anh đối xử với em không tốt, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện sai lầm, bây giờ anh biết sai rồi, sau này anh sẽ đối xử tốt với em và bọn nhỏ.” Chu Phong nhìn Tô Tiểu Tình với ánh mắt chân thành tha thiết, thành khẩn nói.
Anh hận không thể móc tim mình ra cho Tô Tiểu Tình xem.
Không còn cách nào khác, ai bảo trước kia anh quá khốn nạn? Nhất thời không cách nào làm cho Tô Tiểu Tình đồng tình với mình, cũng rất bình thường.
Tô Tiểu Tình nghi ngờ hỏi: “Vậy sao đột nhiên anh lại thay đổi? Còn nói nhiều lời hay như vậy.”
Ánh mắt Chu Phong trở nên dịu dàng, vừa quyến luyến vừa có chút tham lam nhìn Tô Tiểu Tình chăm chú, cô thấy vậy thì hai tai đỏ lên.
Vành tai trắng nõn, đặc biệt hấp dẫn.
Đôi mắt đen của Chu Phong sâu thẳm: “Bởi vì anh đột nhiên phát hiện, anh đã yêu em đến mức không có thuốc chữa.”
Nếu không phải do đang ôm con thì anh thật sự muốn ôm chặt lấy Tô Tiểu Tình, hôn cô, nói lên tất cả sự nhung nhớ của mình với cô.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, Tô Tiểu Tình chịu thua ánh mắt đó, cô nhanh chóng dời mắt, ấp úng nói: “Chẳng phải Tiểu Yến đã về rồi à? Đừng chậm trễ nữa, đi nhanh lên.”
"Được." Chu Phong nhìn cô thẹn thùng, đang trong rừng núi, nhìn cô như một thiên sứ xinh đẹp động lòng người, trong lòng anh như được lấp đầy.
Nếu như không phải là bởi vì con đường này rất ít người đi, đường hẹp lại có bụi gai, thì anh đã đi song song với cô rồi, chẳng muốn đi trước mặt, muốn nhìn cô còn phải quay đầu lại.
Về đến nhà thì hai đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi, nhìn hai đứa nhỏ nằm song song trên giường, trắng trẻo mũm mĩm, trong mắt Chu Phong đều là vẻ trìu mến.
Tổ Tiểu Tình ở bên cạnh lén nhìn Chu Phong mấy lần, thấy ánh mắt của anh khi nhìn con, trong lòng cô có một cảm giác dễ chịu không nói thành lời.
"Anh năm, chị dâu năm, hai người về rồi?” Chu Tiểu Yến đi tìm một lần cũng không tìm được người nên chỉ có thể chạy về nhà, một tay chống lên cửa, rồi thở hồng hồn chạy vào nhà chính, vừa kêu vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Chu Phong và Tô Tiểu Tình trong nhà, cô thở phào một cái.
Khi chạy vào bên trong, nhìn thấy hai đứa bé đang ngủ trên giường gỗ cạnh hai người thì trong lòng cô lại thở phào lẫn nữa.
Xem ra không sao rồi.
"Tiểu Yến, sao hôm nay về sớm thế?” Chu Phong xoay người, cười hỏi cô.
"Chủ nhật học bù, cho nên thứ sáu chỉ học nửa buổi rồi nghỉ.” Chu Tiểu Yến vừa trả lời vừa đi tìm ly nước uống.
"Đúng rồi, anh năm, anh ra đây.” Uống nước xong, Chu Tiểu Yến kéo Chu Phong một cái.
Cô kéo Chu Phong ra sân, rồi lấy lá một lá thư ra đưa cho anh: “Em vẫn chưa đọc thư, có phải anh và chị dâu năm cãi nhau không? Chị dâu năm cực khổ lắm rồi, một mình chị ấy chăm con rất vất vả. Anh đừng chơi bời lêu lỏng bên ngoài nữa, ở nhà giúp chị dâu chăm con nhiều một chút, chia sẻ áp lực với chị ấy. Em thấy sau khi sinh con xong chị dâu năm gầy gò hốc hác rất nhiều.”
Chu Tiểu Yến cảm thấy mặc dù mình nhỏ hơn Chu Phong năm tuổi nhưng cứ như là chị gái anh mà không phải là em gái.
Hiểu nhiều chuyện hơn so với Chu Phong.
Lúc nói mấy lời này, cô cũng bày ra tư thế dạy dỗ Chu Phong, cũng rất đau lòng cho Tô Tiểu Tình.
Chu Phong nhét lá thư vào trong túi quần rồi nói: “Sau này anh sẽ đối xử thật tốt với chị dâu em.”
“Trước kia anh năm của em quá không hiểu chuyện.’
"Làm cho chị dâu em cũng như Huyên Huyên và Khả Hinh chịu khổ.”
Chu Tiểu Yến sững sờ, đây thật sự là những lời phát ra từ miệng an năm cô sao?
Nhưng nếu anh năm có thể thay đổi, lãng tử quay đầu thì càng tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói với Chu Phong: "Anh năm, vậy em đến nhà bạn học trước đây, tâm sự chuyện học hành, em sẽ về trước giờ cơm chiều.”
"Được rồi, đi đi.” Chu Phong gật đầu.
Trước khi Chu Tiểu Yến chuẩn bị đi, Chu Phong lục trong túi áo được hai đồng tiền màu xanh, sau đó nhét vào tay Chu Tiểu Yến nói: “Cầm đi mua ít kẹo ăn đi.”
Những năm 1988 giá cả còn rất rẻ, hai đồng tiền có thể mua được không ít đồ ăn vặt.
Trong niên đại này, tiền lương trung bình một tháng khoảng năm, sáu mươi tệ.
Chu Tiểu Yến trực tiếp sợ ngây người.
Anh năm được xưng là ‘Chu lột da’ của cô, không lừa tiền tiêu vặt của cô thì thôi đi, giờ lại còn kín đáo cho cô hai đồng!
Hai đồng này đối với một học sinh như cô mà nói là một khoản tiền lớn.
Cô ngước mặt nhìn về phía Chu Phong: “Cảm ơn anh năm.”
Nói rồi cô cầm tiền đi, tay nhỏ trắng nõn nắm chặt hai đồng tiền, khóe mắt hơi nhếch lên, bước chân nhẹ hơn rất nhiều.
Có thể mua được quyển vở xinh đẹp cô luôn mong muốn rồi.
Nhìn bóng lưng của Chu Tiểu Yến, Chu Phong cười.
Sống lại thật tốt.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro