Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Lên Núi Có Đồ T...
Lạc Tử Thất
2024-09-18 19:38:17
Xử lý cho Đại Bảo xong, sau khi trở về phòng nằm xuống, Tô Tiểu Tình trong thời gian ngắn không ngủ được, cô nói với Chu Phong: "Đã ngủ chưa?"
"Còn chưa, làm sao vậy?" Chu Phong ôn nhu hỏi.
"Trong nhà lúa mùa đã chín, qua vài ngày nữa có thể đi cắt, trước đó Tam tẩu nói giúp nhà chúng ta cắt, nhưng mà em không muốn làm phiền đến nhà bọn họ, lúa của ba mẹ với Tiểu Yến còn có nhà anh cả, đều là nhà Tam tẩu cắt, nhà bọn họ cũng quá bận rồi." Tô Tiểu Tình nhẹ giọng nói.
Chu Phong nói: "Việc này cứ giao cho anh."
"Ừm, sau khi anh quyết định được ngày thu hoạch lúa, thì nói cho em trước, em sẽ xin khách sạn nghỉ phép." Tô Tiểu Tình nói.
Cô bây giờ đang làm việc tại một khách sạn nhà nước, làm công chức.
Hôm nay với ngày mai vừa vặn lịch trống.
"Được." Chu Phong đem việc này nhớ kỹ.
Trong phòng không có thanh âm.
Một lát sau, Tô Tiểu Tình lại nhẹ giọng hỏi: "Anh ngủ rồi à?"
"Vẫn chưa." Kỳ thực vào lúc này Chu Phong đã rất mệt rồi, thế nhưng, có thể nằm ở trên giường với vợ nằm chung chăn nói chuyện, một cuộc sống đơn giản lại hạnh phúc như vậy, anh không nỡ bỏ đi ngủ.
Tô Tiểu Tình nhẹ giọng nói: "Thời tiết bây giờ bắt đầu mát mẻ rồi, tã với quần áo mỗi ngày của Huyên Huyên với Khả Hinh đều phải giặt rất nhiều, dễ dàng phơi khô hơi."
Chu Phong nói: "Được, ngày mai anh mua một ít trở về."
"Tiền anh lấy ở đâu ra?" Tô Tiểu Tình hỏi.
"Anh là đàn ông, chuyện tiền, giao cho anh đi kiếm."
Tô Tiểu Tình không lên tiếng.
Đêm khuya, yên tĩnh không tiếng động.
Xung quanh vang lên tiếng dế kêu, cuối cùng theo lời nói “ngủ đi” của Tô Tiểu Tình, Chu Phong nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Chu Phong đã tỉnh.
Thấy Tô Tiểu Tình với hai đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ, trong lòng anh cảm thấy ấm áp.
Anh cúi đầu hôn lên má hai đứa nhỏ rồi nhẹ nhàng bước xuống giường.
Sau khi ra khỏi phòng, anh cầm lấy chiếc thúng tre dưới mái hiên đi về phía sau núi.
Mùa này trên núi có rất nhiều nấm dại.
Anh chuẩn bị đi xem thử.
Đúng là núi của những năm 1988, trong núi rừng rất sạch sẽ, hầu như không nhìn thấy nhánh cây khô, lá thông hay lá rụng ở trên mặt đất.
Bởi vì những thứ này đều là thứ tốt để nhóm lửa bếp lò, người lớn trẻ con đều sẽ tới trong núi kiếm củi đốt.
Ở vùng núi và đồng bằng, nhiều vùng đất hoang dã đã được khai hoang và trồng nhiều loại rau, trái cây.
Không giống như các thế hệ sau, trong ngọn núi rừng cây rậm rạp, hầu như không nhìn thấy đường, đi càng đừng nói đến việc trồng rau trên núi.
Vào lúc này trời vẫn là tờ mờ sáng, chưa có ai ra ngoài làm việc.
Chu Phong đi trên đường núi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cây nấm.
Anh biết nấm có màu sắc rực rỡ, hay là nấm to như phân bò, những thứ này đều là không thể ăn.
Anh chọn nấm thông mà anh biết rất rõ, rất nhanh đã hái được rất nhiều.
Khi anh đẩy ra một chỗ đất rêu, mắt sáng rực lên một cái, "Đây là nấm bụng dê!"
Ở các thế hệ sau, giá nấm bụng dê tự nhiên còn đắt hơn các loại nấm khác, một cân nấm bụng dê có giá 1000.
Giá của nấm bụng dê tươi là 60-80 một cân.
Hiện tại không biết bao nhiêu tiền một cân, dù sao hái được là tốt rồi.
Không chỉ có thể bán, hơn nữa còn có thể nấu một nồi súp bồi bổ cơ thể cho Tô Tiểu Tình.
Thân thể Tô Tiểu Tình tuy đã khôi phục, dinh dưỡng của hai đứa nhỏ cũng sẽ theo kịp.
Bởi vì hình dạng của nấm bụng dê rất khác so với các loại nấm khác, nấm bụng dê có rất nhiều lưới tổ ong, màu sắc xám nhạt, nếu không biết sẽ cho rằng loại nấm này rất xấu xí.
Nơi này có nhiều nấm bụng dê như vậy, xem ra người trong thôn cũng còn chưa phát hiện ra vật này là bảo bối.
Chu Phong bắt đầu hái.
Sau khi đổi vài chỗ, hắn mới ngừng lại, đi bộ trở lại cho đến khi chiếc thúng tre không thể đựng nổi nữa.
Lúc gần về đến, phát hiện trong phòng bếp đã nổi lên khói lượn lờ, xem ra Tô Tiểu Tình đã thức dậy.
Anh về đến nhà, liền thấy đứa bé đang nằm trong xe đẩy ở trong phòng chính, đưa tay hướng về không trung chơi đùa.
Thỉnh thoảng trong miệng phát ra âm thanh.
Chu Phong nhanh chóng đặt giỏ tre trong tay xuống, đi tới.
Ánh mắt của hai đứa nhỏ lập tức rơi vào mặt anh.
"Huyên Huyên, Khả Hinh, ba ba trở về rồi, sao các con dậy sớm vậy."
"Anh trở về rồi." Giọng nói của Tô Tiểu Tình vang lên từ phía sau.
"Ừm." Chu Phong muốn ôm con trai với con gái, thế nhưng, khi nhìn thấy bàn tay bẩn của mình, anh lại ngừng lại, chỉ có thể tiếp tục nhìn bọn trẻ một cách trìu mến.
"Hai đứa nhỏ sao lại dậy sớm như thế?"
Tô Tiểu Tình cũng đi tới bên cạnh xe đẩy, nói: "Ừm, so với em dậy còn sớm hơn, sau khi thức dậy, nếu như không để ý đến bọn nó, bọn nó liền sẽ ở trên giường ân ân ân gọi em."
Nói tới cái này, Tô Tiểu Tình vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch.
------
Dịch: MBMH Translate
"Còn chưa, làm sao vậy?" Chu Phong ôn nhu hỏi.
"Trong nhà lúa mùa đã chín, qua vài ngày nữa có thể đi cắt, trước đó Tam tẩu nói giúp nhà chúng ta cắt, nhưng mà em không muốn làm phiền đến nhà bọn họ, lúa của ba mẹ với Tiểu Yến còn có nhà anh cả, đều là nhà Tam tẩu cắt, nhà bọn họ cũng quá bận rồi." Tô Tiểu Tình nhẹ giọng nói.
Chu Phong nói: "Việc này cứ giao cho anh."
"Ừm, sau khi anh quyết định được ngày thu hoạch lúa, thì nói cho em trước, em sẽ xin khách sạn nghỉ phép." Tô Tiểu Tình nói.
Cô bây giờ đang làm việc tại một khách sạn nhà nước, làm công chức.
Hôm nay với ngày mai vừa vặn lịch trống.
"Được." Chu Phong đem việc này nhớ kỹ.
Trong phòng không có thanh âm.
Một lát sau, Tô Tiểu Tình lại nhẹ giọng hỏi: "Anh ngủ rồi à?"
"Vẫn chưa." Kỳ thực vào lúc này Chu Phong đã rất mệt rồi, thế nhưng, có thể nằm ở trên giường với vợ nằm chung chăn nói chuyện, một cuộc sống đơn giản lại hạnh phúc như vậy, anh không nỡ bỏ đi ngủ.
Tô Tiểu Tình nhẹ giọng nói: "Thời tiết bây giờ bắt đầu mát mẻ rồi, tã với quần áo mỗi ngày của Huyên Huyên với Khả Hinh đều phải giặt rất nhiều, dễ dàng phơi khô hơi."
Chu Phong nói: "Được, ngày mai anh mua một ít trở về."
"Tiền anh lấy ở đâu ra?" Tô Tiểu Tình hỏi.
"Anh là đàn ông, chuyện tiền, giao cho anh đi kiếm."
Tô Tiểu Tình không lên tiếng.
Đêm khuya, yên tĩnh không tiếng động.
Xung quanh vang lên tiếng dế kêu, cuối cùng theo lời nói “ngủ đi” của Tô Tiểu Tình, Chu Phong nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Chu Phong đã tỉnh.
Thấy Tô Tiểu Tình với hai đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ, trong lòng anh cảm thấy ấm áp.
Anh cúi đầu hôn lên má hai đứa nhỏ rồi nhẹ nhàng bước xuống giường.
Sau khi ra khỏi phòng, anh cầm lấy chiếc thúng tre dưới mái hiên đi về phía sau núi.
Mùa này trên núi có rất nhiều nấm dại.
Anh chuẩn bị đi xem thử.
Đúng là núi của những năm 1988, trong núi rừng rất sạch sẽ, hầu như không nhìn thấy nhánh cây khô, lá thông hay lá rụng ở trên mặt đất.
Bởi vì những thứ này đều là thứ tốt để nhóm lửa bếp lò, người lớn trẻ con đều sẽ tới trong núi kiếm củi đốt.
Ở vùng núi và đồng bằng, nhiều vùng đất hoang dã đã được khai hoang và trồng nhiều loại rau, trái cây.
Không giống như các thế hệ sau, trong ngọn núi rừng cây rậm rạp, hầu như không nhìn thấy đường, đi càng đừng nói đến việc trồng rau trên núi.
Vào lúc này trời vẫn là tờ mờ sáng, chưa có ai ra ngoài làm việc.
Chu Phong đi trên đường núi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cây nấm.
Anh biết nấm có màu sắc rực rỡ, hay là nấm to như phân bò, những thứ này đều là không thể ăn.
Anh chọn nấm thông mà anh biết rất rõ, rất nhanh đã hái được rất nhiều.
Khi anh đẩy ra một chỗ đất rêu, mắt sáng rực lên một cái, "Đây là nấm bụng dê!"
Ở các thế hệ sau, giá nấm bụng dê tự nhiên còn đắt hơn các loại nấm khác, một cân nấm bụng dê có giá 1000.
Giá của nấm bụng dê tươi là 60-80 một cân.
Hiện tại không biết bao nhiêu tiền một cân, dù sao hái được là tốt rồi.
Không chỉ có thể bán, hơn nữa còn có thể nấu một nồi súp bồi bổ cơ thể cho Tô Tiểu Tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân thể Tô Tiểu Tình tuy đã khôi phục, dinh dưỡng của hai đứa nhỏ cũng sẽ theo kịp.
Bởi vì hình dạng của nấm bụng dê rất khác so với các loại nấm khác, nấm bụng dê có rất nhiều lưới tổ ong, màu sắc xám nhạt, nếu không biết sẽ cho rằng loại nấm này rất xấu xí.
Nơi này có nhiều nấm bụng dê như vậy, xem ra người trong thôn cũng còn chưa phát hiện ra vật này là bảo bối.
Chu Phong bắt đầu hái.
Sau khi đổi vài chỗ, hắn mới ngừng lại, đi bộ trở lại cho đến khi chiếc thúng tre không thể đựng nổi nữa.
Lúc gần về đến, phát hiện trong phòng bếp đã nổi lên khói lượn lờ, xem ra Tô Tiểu Tình đã thức dậy.
Anh về đến nhà, liền thấy đứa bé đang nằm trong xe đẩy ở trong phòng chính, đưa tay hướng về không trung chơi đùa.
Thỉnh thoảng trong miệng phát ra âm thanh.
Chu Phong nhanh chóng đặt giỏ tre trong tay xuống, đi tới.
Ánh mắt của hai đứa nhỏ lập tức rơi vào mặt anh.
"Huyên Huyên, Khả Hinh, ba ba trở về rồi, sao các con dậy sớm vậy."
"Anh trở về rồi." Giọng nói của Tô Tiểu Tình vang lên từ phía sau.
"Ừm." Chu Phong muốn ôm con trai với con gái, thế nhưng, khi nhìn thấy bàn tay bẩn của mình, anh lại ngừng lại, chỉ có thể tiếp tục nhìn bọn trẻ một cách trìu mến.
"Hai đứa nhỏ sao lại dậy sớm như thế?"
Tô Tiểu Tình cũng đi tới bên cạnh xe đẩy, nói: "Ừm, so với em dậy còn sớm hơn, sau khi thức dậy, nếu như không để ý đến bọn nó, bọn nó liền sẽ ở trên giường ân ân ân gọi em."
Nói tới cái này, Tô Tiểu Tình vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro