Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Bán Sạch Cua Lô...
Lạc Tử Thất
2024-09-18 19:38:17
Hết cách rồi, con mình sinh ra, mỗi ngày đều đánh thức cô, cô cũng không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể sủng ái.
"Ê a ~" Nhị Bảo hướng về Chu Phong nhếch miệng cười.
Vẻ ngoài thật là dễ thương, thật dễ chịu.
"Anh lên núi hái nấm à?" Tô Tiểu Tình hỏi.
"Ừm, hái một chút, chuẩn bị để lại một ít ở nhà ăn, còn lại mang vào thành phố bán." Chu Phong ngồi xổm ở bên cạnh xe đẩy em bé, trêu chọc hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng đung đưa xe đẩy, xe đẩy dao động bắt đầu run.
Tô Tiểu Tình nghe những lời Chu Phong nói, hơi ngẩn người, sau đó không nói gì.
Xoay người đi vào nhà bếp.
Chu Phong nhìn con một lúc, Chu Tiểu Yến đi lên, hắn vào trong phòng bếp nói với Tô Tiểu Tình anh đi ra ngoài một chuyến, sau đó cầm lấy hai cái sọt tre, chọc lấy đòn gánh đi ra ngoài.
Anh ra sông mò cua!
Sau khi Chu Phong rời đi, Chu Tiểu Yến rửa mặt xong, đang chuẩn bị luyện từ vựng tiếng anh trong phòng chính, sau đó liền nhìn thấy chiếc giỏ tre mà Chu Phong đặt ở dưới mái hiên, nhìn thấy trong giỏ có rất nhiều thứ.
Cô đến gần xem thử, sau đó gọi một tiếng, "Chị dâu năm, đây là của ai gửi tới vậy?"
"Là của anh Năm em lên núi hái đó."
"Hả?" Chu Tiểu Yến ngạc nhiên, anh năm của cô sáng sớm lên núi hái nấm mang về?
Vào lúc này, Tô Tiểu Tình từ trong phòng bếp đi ra.
Chu Tiểu Yến nhìn cây nấm, nói với Tô Tiểu Tình: "Chị dâu năm, tuy rằng anh Năm đi hái một đống nấm không ai muốn về, thế nhưng lòng dạ của anh ấy tốt, chí ít anh ấy cũng chịu làm việc, chút nữa chị cũng đừng trách gì anh ấy."
"Ách, loại nấm này chúng ta không thể ăn sao?" Tô Tiểu Tình đối với nấm cũng không biết.
Hình dạng của loại nấm này trông quen quen, thế nhưng không nhớ mình đã từng nhìn thấy ở đâu.
Chu Tiểu Yến xấu hổ nói: "Cây nấm này quá xấu, chúng ta đều gọi nó là nấm xấu xí, trẻ con cũng không hái."
"Ách, nhưng mà vừa rồi anh năm của em còn nói là mang những cây nấm này vào trong thành bán." Tô Tiểu Tình nói.
Chu Tiểu Yến gãi tóc, nói: "Vậy để cho anh năm mang đi bán cho vui cũng được, cái này ít nhất tốt hơn việc anh ấy ra ngoài đánh bài thua tiền."
Tô Tiểu Tình đồng ý, thế nhưng, tiền tã của bọn nhỏ ...
Xem ra cô phải nghĩ biện pháp khác rồi.
Chu Phong bên này, anh bắt được hai sọt cua, dùng nắp tre sọt của lại, để cua không chạy ra ngoài.
Bởi vì hai giỏ cua khá nặng nên hắn tạm thời đặt giỏ và cột ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, sau đó chạy về nhà, vội vã ăn sáng, rồi nói với Tô Tiểu Tình: "Tiểu Tình, anh đi vào thành phố."
"Được." Tô Tiểu Tình gật đầu, nhìn thấy Chu Phong cầm rổ trúc đựng nấm lên, cô có chút do dự muốn nói, thế nhưng suy nghĩ một lúc, lại như Chu Tiểu Yến đã nói vậy.
Cho dù cây nấm một cái cũng bán không được, thế nhưng chí ít Chu Phong cũng không có đi đánh bài thua tiền.
Chu Phong hạ thấp tôn nghiêm đi bán đồ trên đường, ít nhất đây cũng là một khởi đầu tốt đẹp.
Chu Phong gánh đòn gánh đi vào thành phố. Nhà bọn họ ở ngay vùng ngoại ô nên đi vào chỉ tốn mười phút là vào đến thành phố.
Trong suốt một năm sau khi tốt nghiệp đại học chờ sắp xếp việc làm, anh vẫn luôn lăn lộn trong thành phố nên rất quen thuộc nơi này, biết chỗ nào chi tiêu mạnh, có người có tiền.
Suy cho cùng thì những con cua lớn này và nấm bụng dê anh đều muốn bán cho người giàu.
Anh lần theo ký ức quẩy đòn gánh đi thẳng đến nhà máy thủy tinh.
Nhà máy thủy tinh nầy là nhà máy thuộc nhà nước lớn nhất huyện Thiệu của bọn họ, làm công nhân viên chức ở đây được trả lương cao hơn mức trung bình, trên cơ bản một tháng đều được bảy tám chục tệ.
Sau này mặc dù huyện Thiệu phát đạt, xây dựng rất nhiều nhà cao tầng, nhưng về cơ bản thì thành phố cổ vẫn không thay đổi. Nhưng trong tương lai thì nhà máy thủy tinh này đã biến mất, thay vào đó là một tòa nhà thương mại cao hai mươi tầng.
Nhìn hàng chữ lớn màu đỏ ghi bốn chữ ‘Nhà máy thủy tinh’ trên cửa sắt, bên cạnh chữ đỏ còn vẽ hình sao vàng năm cánh, rất có cảm giác hoài cổ.
Lúc này là vừa đến lúc nhóm công nhân viên chức rời giường, mặc quần áo lao động màu xanh quân đội và áo khoác màu xanh đậm, phía trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên áo còn được thêu năm chữ to 'Vì nhân dân phục vụ'. Nhóm công nhân lục tục xuất hiện trong nhà máy.
Nhà máy thủy tinh rất lớn, bên trong không chỉ có xưởng sản xuất thủy tinh mà còn có ký túc xá cho công nhân.
Bên ngoài xưởng thủy tinh có người mở quầy bán quà vặt, tiệm bán quần áo và hiệu thuốc các loại, bên cạnh còn có một trường trung học cơ sở nên có không ít các cửa hàng văn phòng phẩm và tiệm sách theo cùng.
Trên mặt đất còn có không ít sạp bán thức ăn vỉa hả, xem tử vi các loại, cực kỳ nhộn nhịp.
Chu Phong chọn một chỗ bên cạnh sạp bán rau quả, anh thả cái sọt xuống.
"Chàng trai trẻ, cậu bán gì thế?” Bác gái bán rau quả chào hỏi với Chu Phong, ánh mắt có phần không tốt.
------
Dịch: MBMH Translate
"Ê a ~" Nhị Bảo hướng về Chu Phong nhếch miệng cười.
Vẻ ngoài thật là dễ thương, thật dễ chịu.
"Anh lên núi hái nấm à?" Tô Tiểu Tình hỏi.
"Ừm, hái một chút, chuẩn bị để lại một ít ở nhà ăn, còn lại mang vào thành phố bán." Chu Phong ngồi xổm ở bên cạnh xe đẩy em bé, trêu chọc hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng đung đưa xe đẩy, xe đẩy dao động bắt đầu run.
Tô Tiểu Tình nghe những lời Chu Phong nói, hơi ngẩn người, sau đó không nói gì.
Xoay người đi vào nhà bếp.
Chu Phong nhìn con một lúc, Chu Tiểu Yến đi lên, hắn vào trong phòng bếp nói với Tô Tiểu Tình anh đi ra ngoài một chuyến, sau đó cầm lấy hai cái sọt tre, chọc lấy đòn gánh đi ra ngoài.
Anh ra sông mò cua!
Sau khi Chu Phong rời đi, Chu Tiểu Yến rửa mặt xong, đang chuẩn bị luyện từ vựng tiếng anh trong phòng chính, sau đó liền nhìn thấy chiếc giỏ tre mà Chu Phong đặt ở dưới mái hiên, nhìn thấy trong giỏ có rất nhiều thứ.
Cô đến gần xem thử, sau đó gọi một tiếng, "Chị dâu năm, đây là của ai gửi tới vậy?"
"Là của anh Năm em lên núi hái đó."
"Hả?" Chu Tiểu Yến ngạc nhiên, anh năm của cô sáng sớm lên núi hái nấm mang về?
Vào lúc này, Tô Tiểu Tình từ trong phòng bếp đi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Tiểu Yến nhìn cây nấm, nói với Tô Tiểu Tình: "Chị dâu năm, tuy rằng anh Năm đi hái một đống nấm không ai muốn về, thế nhưng lòng dạ của anh ấy tốt, chí ít anh ấy cũng chịu làm việc, chút nữa chị cũng đừng trách gì anh ấy."
"Ách, loại nấm này chúng ta không thể ăn sao?" Tô Tiểu Tình đối với nấm cũng không biết.
Hình dạng của loại nấm này trông quen quen, thế nhưng không nhớ mình đã từng nhìn thấy ở đâu.
Chu Tiểu Yến xấu hổ nói: "Cây nấm này quá xấu, chúng ta đều gọi nó là nấm xấu xí, trẻ con cũng không hái."
"Ách, nhưng mà vừa rồi anh năm của em còn nói là mang những cây nấm này vào trong thành bán." Tô Tiểu Tình nói.
Chu Tiểu Yến gãi tóc, nói: "Vậy để cho anh năm mang đi bán cho vui cũng được, cái này ít nhất tốt hơn việc anh ấy ra ngoài đánh bài thua tiền."
Tô Tiểu Tình đồng ý, thế nhưng, tiền tã của bọn nhỏ ...
Xem ra cô phải nghĩ biện pháp khác rồi.
Chu Phong bên này, anh bắt được hai sọt cua, dùng nắp tre sọt của lại, để cua không chạy ra ngoài.
Bởi vì hai giỏ cua khá nặng nên hắn tạm thời đặt giỏ và cột ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, sau đó chạy về nhà, vội vã ăn sáng, rồi nói với Tô Tiểu Tình: "Tiểu Tình, anh đi vào thành phố."
"Được." Tô Tiểu Tình gật đầu, nhìn thấy Chu Phong cầm rổ trúc đựng nấm lên, cô có chút do dự muốn nói, thế nhưng suy nghĩ một lúc, lại như Chu Tiểu Yến đã nói vậy.
Cho dù cây nấm một cái cũng bán không được, thế nhưng chí ít Chu Phong cũng không có đi đánh bài thua tiền.
Chu Phong hạ thấp tôn nghiêm đi bán đồ trên đường, ít nhất đây cũng là một khởi đầu tốt đẹp.
Chu Phong gánh đòn gánh đi vào thành phố. Nhà bọn họ ở ngay vùng ngoại ô nên đi vào chỉ tốn mười phút là vào đến thành phố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong suốt một năm sau khi tốt nghiệp đại học chờ sắp xếp việc làm, anh vẫn luôn lăn lộn trong thành phố nên rất quen thuộc nơi này, biết chỗ nào chi tiêu mạnh, có người có tiền.
Suy cho cùng thì những con cua lớn này và nấm bụng dê anh đều muốn bán cho người giàu.
Anh lần theo ký ức quẩy đòn gánh đi thẳng đến nhà máy thủy tinh.
Nhà máy thủy tinh nầy là nhà máy thuộc nhà nước lớn nhất huyện Thiệu của bọn họ, làm công nhân viên chức ở đây được trả lương cao hơn mức trung bình, trên cơ bản một tháng đều được bảy tám chục tệ.
Sau này mặc dù huyện Thiệu phát đạt, xây dựng rất nhiều nhà cao tầng, nhưng về cơ bản thì thành phố cổ vẫn không thay đổi. Nhưng trong tương lai thì nhà máy thủy tinh này đã biến mất, thay vào đó là một tòa nhà thương mại cao hai mươi tầng.
Nhìn hàng chữ lớn màu đỏ ghi bốn chữ ‘Nhà máy thủy tinh’ trên cửa sắt, bên cạnh chữ đỏ còn vẽ hình sao vàng năm cánh, rất có cảm giác hoài cổ.
Lúc này là vừa đến lúc nhóm công nhân viên chức rời giường, mặc quần áo lao động màu xanh quân đội và áo khoác màu xanh đậm, phía trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên áo còn được thêu năm chữ to 'Vì nhân dân phục vụ'. Nhóm công nhân lục tục xuất hiện trong nhà máy.
Nhà máy thủy tinh rất lớn, bên trong không chỉ có xưởng sản xuất thủy tinh mà còn có ký túc xá cho công nhân.
Bên ngoài xưởng thủy tinh có người mở quầy bán quà vặt, tiệm bán quần áo và hiệu thuốc các loại, bên cạnh còn có một trường trung học cơ sở nên có không ít các cửa hàng văn phòng phẩm và tiệm sách theo cùng.
Trên mặt đất còn có không ít sạp bán thức ăn vỉa hả, xem tử vi các loại, cực kỳ nhộn nhịp.
Chu Phong chọn một chỗ bên cạnh sạp bán rau quả, anh thả cái sọt xuống.
"Chàng trai trẻ, cậu bán gì thế?” Bác gái bán rau quả chào hỏi với Chu Phong, ánh mắt có phần không tốt.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro