Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Tô Tiểu Tình Sợ...
Lạc Tử Thất
2024-09-18 19:38:17
Thịt nạc dăm ngon hơn nhiều so với thịt nạc. Đây là loại thịt mềm và dai nhất trong thịt lợn, tuy đắt hơn thịt nạc nhưng vẫn được nhiều người mua.
Hơn nữa, một con lợn chỉ có hai phần nạc dăm.
Bình thường các gian hàng đều sẽ bán hết sớm.
Chu Phong gật gật đầu, sau đó nhìn miếng thịt lợn trên thớt nói: “Cắt miếng thăn này cho tôi, chừng bốn ký.”
Ông chủ nghe thấy Chu Phong muốn mua một lần bốn ký thì mặt liền tươi cười: "Có ngay!"
"Tôi sẽ cắt cho cậu miếng ngon nhất."
Thời đại này có câu tục ngữ dân gian: “Có tiền thì cắt thăn, không có tiền thì cứ nhìn”.
Người có tiền cắt thịt thăn ngay, thịt thăn khá nhiều mỡ. Lúc này, thịt mỡ đắt hơn thịt nạc.
Tuy nhiên, sau khi cắt bỏ lớp mỡ phía trên của thăn, phía dưới là phần đỏ hồng xen nhau là thịt ba chỉ.
Bởi vì thịt ba chỉ rất ngon, lớp mỡ trên lưng có thể dùng để làm mỡ lợn, sau khi làm mỡ lợn cũng có lấy tóp mỡ để xào rau ăn thế nên nó mới đắt hơn thịt nạc.
Thịt nạc tuy cũng có ít mỡ nhưng phần nạc của thịt không ngon bằng thịt ba chỉ nên được bán với giá rẻ hơn.
Thịt ba chỉ sau này cũng mắc hơn thịt nạc rất nhiều, nhưng sau này lớp mỡ ở thăn đã bị cắt bỏ và chỉ còn lại phần trắng đỏ xen nhau.
Thịt nạc thuần đắt hơn thịt nạc vì người đời sau chú ý đến việc giữ dáng, giảm cân,… nhưng vẫn không đắt bằng thịt ba chỉ.
Suy cho cùng, đồ ăn ngon có ở đó, đồ ăn ngon thì chắc chắn phải đắt hơn.
Chu Phong không thích ăn thịt nạc, cho dù dùng nồi sắt xào rau, thịt nạc cũng không có mùi vị.
Không ngon bằng ba chỉ.
Tất nhiên, là phải mua phần thăn.
Ông cụ được in trên tờ tiền giấy sau này thích ăn thịt kho tàu, cũng được làm từ thịt ba chỉ.
Chu Tiểu Yến thấy ông chủ cắt ra phần thăn đã nhịn không được mà liếm môi.
Lấy bốn ký thăn, mười cân mỡ và bốn chân lợn, tổng cộng là 20 đồng.
Bỏ thịt vào giỏ, Chu Tiểu Yến cảm thấy cơ thể như muốn bay lên. Cô ước gì mình có thể về nhà ngay lập tức và để chị dâu thứ năm bắt đầu làm cơm chiều.
“Anh, chúng ta mua nhiều đồ quá rồi, về thôi.” Cô vui đến mức đã quên mình muốn ăn kẹo bông gòn.
"Không ăn kẹo bông gòn nữa à?" Chu Phong vừa đi vừa cười hỏi.
"Ăn, ăn, ăn." Chu Tiểu Yến vui vẻ nói.
Tình cờ nhìn thấy một người bán kẹo bông gòn ở gần đó, Chu Phong tới mua hai cây với giá ba xu một cây.
"Cái kia anh mua về cho chị dâu à?" Chu Tiểu Yến lập tức đoán được suy nghĩ của Chu Phong.
Chu Phong mỉm cười gật đầu: "Ừ, em lấy đi."
"Dạ." Chu Tiểu Yến liên tục gật cái đầu nhỏ.
Trước khi về nhà, Chu Phong còn mua hai mảnh vải cotton nguyên chất thuần trắng, nếu mật độ dệt bông nguyên chất cao thì sờ lên rất mềm mại.
Anh đặc biệt mua cái này để làm tã lót cho bé con.
Tối qua, Tô Tiểu Tình nói chuyện tã lót của bé con, anh vẫn còn ghi tạc trong lòng.
Trên đường về đi ngang qua hợp tác xã mua bán, anh ấy lấy từ trong túi bên hông ra ba tờ tiền rồi bước vào hợp tác xã mua bán.
Để giỏ bên ngoài cho Chu Tiểu Yến trông.
Lúc này Chu Đức Trí không có ở đây, nên chỉ có Chu Đông Nguyệt ở đây trông coi cửa hàng. Thấy Chu Phong tới, bà ta chỉ nhướn mày liếc nhìn chứ không chào hỏi.
"Thím Đông Nguyệt, đây là ba đồng hôm qua cháu mượn chú Chu mua mì." Chu Phong đặt ba đồng lên quầy.
Chu Đông Nguyệt cầm tiền, sờ nắn một lúc thấy đó là tiền thật rồi mới nhét vào ngăn kéo. Sau đó, lấy sổ ra và gạch một đường thẳng trên tên của anh trước mặt Chu Phong.
Chu Phong đi rồi, Chu Đông Nguyệt mới nhìn theo hướng anh đi.
Thấy Chu Phong cầm đòn gánh, đi bên cạnh là Chu Tiểu Yến một tay cầm hai mảnh vải trắng, một tay cầm hai cây kẹo bông gòn. Lúc này, ánh chiều tà rơi xuống trên người hai anh em họ, trông thật hài hòa và đẹp đẽ.
Chu Đông Nguyệt thấy vậy không khỏi lẩm bẩm nói thầm một tiếng: "Chẳng lẽ Chu Phong đổi tính thật rồi à?"
"Đó giờ chưa bao giờ thấy Chu Phong xách giỏ, chỉ nói tay kia chỉ dùng để ký tên trong văn phòng chứ không phải là để xách đòn gánh."
…
Bên phía Tô Tiểu Tình, trước ngực thì đang ôm Nhị Bảo, sau lưng thì đang cõng Đại Bảo, đang nói chuyện với thím Xuân Hồng vừa mới gặt lúa về.
"Tiểu Tình này, con nghĩ kỹ đi. Vừa lúc hai ngày này Tiểu Mai thím ở nhà, vậy tối nay bắt đầu dạy tiếng Anh cho Tiểu Mai thím nhé, được không? Mỗi ngày hai tiếng.” Thím Xuân Hồng cười nói.
Tô Tiểu Tình gật gật đầu.
Đến giờ, Chu Phong còn chưa trở về. Cô biết sáng nay Chu Phong mang nấm ra ngoài chắc chắn sẽ không bán được, xấu hổ quá chưa chịu trở về.
Hôm nay, cô đang nghĩ đến việc kiếm thêm tiền để mua tã lót cho mấy đứa nhỏ.
Tiền lương tháng trước đã bị Chu Phong dùng hết từ đầu tháng, tháng này mới bắt đầu lại, thật sự không có tiền là không thể nào được.
Cho nên, cô quyết định dạy kèm tiếng Anh cho con gái của Thím Xuân Hồng là Chu Tiểu Mai, đang học trung học.
Thím Xuân Hồng lại cười nói: "Nhưng mà, Tiểu Tình, có chuyện này mình phải nó trước, là chuyện giá cả, một ngày một xu."
Tô Tiểu Tình khẽ cau mày.
Trước đó Thím Xuân Hồng chủ động tới gặp cô, nói giá là một ngày hai xu.
Sao bây giờ lại giảm xuống một nửa?
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh ở nhà...
------
Dịch: MBMH Translate
Hơn nữa, một con lợn chỉ có hai phần nạc dăm.
Bình thường các gian hàng đều sẽ bán hết sớm.
Chu Phong gật gật đầu, sau đó nhìn miếng thịt lợn trên thớt nói: “Cắt miếng thăn này cho tôi, chừng bốn ký.”
Ông chủ nghe thấy Chu Phong muốn mua một lần bốn ký thì mặt liền tươi cười: "Có ngay!"
"Tôi sẽ cắt cho cậu miếng ngon nhất."
Thời đại này có câu tục ngữ dân gian: “Có tiền thì cắt thăn, không có tiền thì cứ nhìn”.
Người có tiền cắt thịt thăn ngay, thịt thăn khá nhiều mỡ. Lúc này, thịt mỡ đắt hơn thịt nạc.
Tuy nhiên, sau khi cắt bỏ lớp mỡ phía trên của thăn, phía dưới là phần đỏ hồng xen nhau là thịt ba chỉ.
Bởi vì thịt ba chỉ rất ngon, lớp mỡ trên lưng có thể dùng để làm mỡ lợn, sau khi làm mỡ lợn cũng có lấy tóp mỡ để xào rau ăn thế nên nó mới đắt hơn thịt nạc.
Thịt nạc tuy cũng có ít mỡ nhưng phần nạc của thịt không ngon bằng thịt ba chỉ nên được bán với giá rẻ hơn.
Thịt ba chỉ sau này cũng mắc hơn thịt nạc rất nhiều, nhưng sau này lớp mỡ ở thăn đã bị cắt bỏ và chỉ còn lại phần trắng đỏ xen nhau.
Thịt nạc thuần đắt hơn thịt nạc vì người đời sau chú ý đến việc giữ dáng, giảm cân,… nhưng vẫn không đắt bằng thịt ba chỉ.
Suy cho cùng, đồ ăn ngon có ở đó, đồ ăn ngon thì chắc chắn phải đắt hơn.
Chu Phong không thích ăn thịt nạc, cho dù dùng nồi sắt xào rau, thịt nạc cũng không có mùi vị.
Không ngon bằng ba chỉ.
Tất nhiên, là phải mua phần thăn.
Ông cụ được in trên tờ tiền giấy sau này thích ăn thịt kho tàu, cũng được làm từ thịt ba chỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Tiểu Yến thấy ông chủ cắt ra phần thăn đã nhịn không được mà liếm môi.
Lấy bốn ký thăn, mười cân mỡ và bốn chân lợn, tổng cộng là 20 đồng.
Bỏ thịt vào giỏ, Chu Tiểu Yến cảm thấy cơ thể như muốn bay lên. Cô ước gì mình có thể về nhà ngay lập tức và để chị dâu thứ năm bắt đầu làm cơm chiều.
“Anh, chúng ta mua nhiều đồ quá rồi, về thôi.” Cô vui đến mức đã quên mình muốn ăn kẹo bông gòn.
"Không ăn kẹo bông gòn nữa à?" Chu Phong vừa đi vừa cười hỏi.
"Ăn, ăn, ăn." Chu Tiểu Yến vui vẻ nói.
Tình cờ nhìn thấy một người bán kẹo bông gòn ở gần đó, Chu Phong tới mua hai cây với giá ba xu một cây.
"Cái kia anh mua về cho chị dâu à?" Chu Tiểu Yến lập tức đoán được suy nghĩ của Chu Phong.
Chu Phong mỉm cười gật đầu: "Ừ, em lấy đi."
"Dạ." Chu Tiểu Yến liên tục gật cái đầu nhỏ.
Trước khi về nhà, Chu Phong còn mua hai mảnh vải cotton nguyên chất thuần trắng, nếu mật độ dệt bông nguyên chất cao thì sờ lên rất mềm mại.
Anh đặc biệt mua cái này để làm tã lót cho bé con.
Tối qua, Tô Tiểu Tình nói chuyện tã lót của bé con, anh vẫn còn ghi tạc trong lòng.
Trên đường về đi ngang qua hợp tác xã mua bán, anh ấy lấy từ trong túi bên hông ra ba tờ tiền rồi bước vào hợp tác xã mua bán.
Để giỏ bên ngoài cho Chu Tiểu Yến trông.
Lúc này Chu Đức Trí không có ở đây, nên chỉ có Chu Đông Nguyệt ở đây trông coi cửa hàng. Thấy Chu Phong tới, bà ta chỉ nhướn mày liếc nhìn chứ không chào hỏi.
"Thím Đông Nguyệt, đây là ba đồng hôm qua cháu mượn chú Chu mua mì." Chu Phong đặt ba đồng lên quầy.
Chu Đông Nguyệt cầm tiền, sờ nắn một lúc thấy đó là tiền thật rồi mới nhét vào ngăn kéo. Sau đó, lấy sổ ra và gạch một đường thẳng trên tên của anh trước mặt Chu Phong.
Chu Phong đi rồi, Chu Đông Nguyệt mới nhìn theo hướng anh đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Chu Phong cầm đòn gánh, đi bên cạnh là Chu Tiểu Yến một tay cầm hai mảnh vải trắng, một tay cầm hai cây kẹo bông gòn. Lúc này, ánh chiều tà rơi xuống trên người hai anh em họ, trông thật hài hòa và đẹp đẽ.
Chu Đông Nguyệt thấy vậy không khỏi lẩm bẩm nói thầm một tiếng: "Chẳng lẽ Chu Phong đổi tính thật rồi à?"
"Đó giờ chưa bao giờ thấy Chu Phong xách giỏ, chỉ nói tay kia chỉ dùng để ký tên trong văn phòng chứ không phải là để xách đòn gánh."
…
Bên phía Tô Tiểu Tình, trước ngực thì đang ôm Nhị Bảo, sau lưng thì đang cõng Đại Bảo, đang nói chuyện với thím Xuân Hồng vừa mới gặt lúa về.
"Tiểu Tình này, con nghĩ kỹ đi. Vừa lúc hai ngày này Tiểu Mai thím ở nhà, vậy tối nay bắt đầu dạy tiếng Anh cho Tiểu Mai thím nhé, được không? Mỗi ngày hai tiếng.” Thím Xuân Hồng cười nói.
Tô Tiểu Tình gật gật đầu.
Đến giờ, Chu Phong còn chưa trở về. Cô biết sáng nay Chu Phong mang nấm ra ngoài chắc chắn sẽ không bán được, xấu hổ quá chưa chịu trở về.
Hôm nay, cô đang nghĩ đến việc kiếm thêm tiền để mua tã lót cho mấy đứa nhỏ.
Tiền lương tháng trước đã bị Chu Phong dùng hết từ đầu tháng, tháng này mới bắt đầu lại, thật sự không có tiền là không thể nào được.
Cho nên, cô quyết định dạy kèm tiếng Anh cho con gái của Thím Xuân Hồng là Chu Tiểu Mai, đang học trung học.
Thím Xuân Hồng lại cười nói: "Nhưng mà, Tiểu Tình, có chuyện này mình phải nó trước, là chuyện giá cả, một ngày một xu."
Tô Tiểu Tình khẽ cau mày.
Trước đó Thím Xuân Hồng chủ động tới gặp cô, nói giá là một ngày hai xu.
Sao bây giờ lại giảm xuống một nửa?
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh ở nhà...
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro