Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Mua Đồ
Lạc Tử Thất
2024-09-18 19:38:17
Chu Phong đi thăm mấy nơi giàu có ở huyện Thiệu, cuối cùng đến ba giờ chiều cũng bán hết hai sọt cua.
Chu Tiểu Yến đã cười đến không khép được mồm, ánh mắt nhìn Chu Phong tràn đầy lấp lánh.
Khi Chu Phong đếm tiền, đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu.
Bản thân Chu Phong cũng bị sốc vì điều này.
"Hôm nay tổng cộng anh kiếm được bao nhiêu?" Chu Tiểu Yến thò đầu nhỏ qua nhìn chằm chằm vào các đồng xu, một, hai, năm trong tay Chu Phong, cùng với mấy tờ tiền to nhăn nheo mà hai mắt sáng như sao.
Chu Phong nói ra con số mà bản thân anh còn sợ hãi: “62,3 đồng”
Trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động, thời đại này, đúng là đâu đâu cũng là vàng rồi!
Này cũng dễ kiếm tiền quá rồi?
"!!!" Chu Tiểu Yến bất ngờ nhảy dựng lên.
Cô vốn không có tính cách như vậy nhưng khi nghe được Chu Phong chưa đầy một ngày đã kiếm được 62,3 đồng, còn cao hơn một tháng tiền lương của chị dâu thứ năm, cô thực sự đã nhảy cẫng lên như một đứa trẻ!
Nguồn thu nhập chính của gia đình cô là cửa hàng trái cây của cha mẹ ở trên phố.
Nhưng tổng lợi nhuận mỗi tháng cũng chưa được 100 đồng.
Vì chị dâu tốt nghiệp một trường đại học lớn lại làm việc trong một nhà hàng quốc doanh danh, nên tiền lương mới được 60 đồng một tháng. Lương của công nhân viên chức bình thường, thậm chí cả giáo viên cũng chỉ hơn 40 đồng một tháng.
"Anh năm, anh năm." Tiếng hét của Chu Tiểu Yến dần dần nhỏ đi.
Lúc này Chu Phong mới tỉnh thần lại nhìn Chu Tiểu Yến.
Chu Tiểu Yến ha ha nói: "Anh năm, hôm nay anh kiếm được nhiều tiền như vậy, anh phải mời em, em muốn ăn kẹo bông gòn."
"Được, không thành vấn đề." Chu Phong cười nói.
Chu Phong dẫn Chu Tiểu Yến đến hợp tác xã mua bán lớn nhất huyện Thiệu. Các mặt hàng ở đó còn đầy đủ hơn hợp tác xã trong làng nhiều.
Bình thường Chu Tiểu Yến không dám tiến vào nơi này, bây giờ biết Chu Phong có tiền nên mới tự tin đi theo Chu Phong nhìn ngó khắp nơi.
“Ông chủ, ở đây có đồng hồ không?” Ở nhà không có đồng hồ nên không thể xem giờ được, mà chuyện này khiến anh không quen..
"Có chứ." Người bán hàng cho Chu Phong xem đồng hồ điện tử và đồng hồ đeo tay.
Đồng hồ điện tử giống như một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ, tương đối nhỏ gọn và chạy bằng pin.
Đồng hồ đeo tay là đồng hồ cơ và không cần pin, chỉ cần lên dây cót đúng giờ là được.
"Cái điện tử bao nhiêu? Cái đeo tay bao nhiêu?" Chu Phong hỏi.
"Điện tử 2 đồng, đeo tay 100 đồng."
Đồng hồ thật là Đắt.
Một trăm nhân đồng bây giờ là hơn hai tháng lương của một nhân viên bình thường.
Nhưng cũng đành chịu. Ở thời đại này, những thứ như đồng hồ cơ, xe đạp, máy móc, v.v. đều rất đắt tiền.
Chu Tiểu Ngôn ở kế bên nhìn đồng hồ mà giật mình, thứ này đắt như vậy, tận một trăm đồng.
"Anh, chúng ta mua cái 2 đồng là được rồi, chỉ xem giờ thôi không cần phải mua đắt quá làm gì." Chu Tiểu Yến nói.
"Ừm." Chu Phong muốn mua một cái đồng hồ đeo tay nhưng bây giờ cũng không có tiền mua, chờ kiếm được lại mua sau vậy.
Đồng hồ đeo tay hẳn là phải có một cái, nếu không thì ra ngoài cũng chẳng biết giờ giấc gì.
Đến nỗi sau này phổ biến xem giờ trên điện thoại, bây giờ điện thoại bàn phím cũng hơn 10.000 đồng, còn phải đi đường luồng mới mua được.
Mua một cái đồng hồ điện tử, thêm một vỉ pin AA và năm cục pin đèn.
Đèn pin ở nhà tối qua dùng rất sáng, chứng tỏ bình thường Tô Uyển Tuyết tiếc phải dùng đến.
Nếu ở nhà có đủ pin thì không cần phải tiếc khi dùng.
"Anh bạn, ở đây có giấy mềm không? Chuyên dùng để lau mông em bé." Chu Phong hỏi.
"Có, đủ loại luôn." Người bán hàng cho Chu Phong xem một vài mẫu.
Chu Phong chọn cái mềm mại nhất, cái mềm mại nhất lúc này cũng không mềm mại như cái chúng ta yêu sau này.
"Một bịch bao nhiêu?" Trông bịch này có 20 cuộn..
"Năm mươi xu."
“Được, lấy bốn bịch.” Loại giấy vệ sinh này không chỉ có em bé, mà anh và Tô Uyển Tuyết cũng dùng được.
Anh không muốn lau mông bằng cuốn sách dưới tảng đá trong nhà vệ sinh.
Quá cứng...
Chu Phong lại mua thêm hai lọ kem bôi mông cho em bé, bởi vì lúc này em bé luôn phải mặc tã nên mông rất dễ bị đỏ.
Có kem bôi mông, sau khi lau mông cho bé, thoa một ít để giúp mông bé không bị đỏ.
Loại thuốc bôi này tương đối đắt tiền, giá tám mươi xu một lọ.
Trước khi đi, anh còn mua bột mì để làm sủi cảo, bánh bao hấp.
Anh bỏ tất cả những thứ mình mua vào giỏ vác đòn gánh và bước ra khỏi hợp tác xã mua bán với Chu Tiểu Yến.
Đi đến một gian hàng bán thịt lợn.
Nhìn thấy thịt lợn, Chu Tiểu Yến bắt đầu nuốt nước bọt.
Đã một tháng rồi cô chưa được ăn thịt lợn.
Ở căng tin trường, hầu như bữa nào cô cũng ăn đậu phụ, mười tám kiểu chế biến đậu phụ cô đều đã ăn hết.
"Anh, anh muốn mua thịt lợn sao?" Chu Tiểu Yến
Hỏi.
Chu Phong mỉm cười gật đầu: "Ừ."
Rồi anh nói với người bán thịt lợn: “Đồng chí, còn thịt nạc dăm không?”
"Không còn." Ông chủ lắc đầu.
------
Dịch: MBMH Translate
Chu Tiểu Yến đã cười đến không khép được mồm, ánh mắt nhìn Chu Phong tràn đầy lấp lánh.
Khi Chu Phong đếm tiền, đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu.
Bản thân Chu Phong cũng bị sốc vì điều này.
"Hôm nay tổng cộng anh kiếm được bao nhiêu?" Chu Tiểu Yến thò đầu nhỏ qua nhìn chằm chằm vào các đồng xu, một, hai, năm trong tay Chu Phong, cùng với mấy tờ tiền to nhăn nheo mà hai mắt sáng như sao.
Chu Phong nói ra con số mà bản thân anh còn sợ hãi: “62,3 đồng”
Trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động, thời đại này, đúng là đâu đâu cũng là vàng rồi!
Này cũng dễ kiếm tiền quá rồi?
"!!!" Chu Tiểu Yến bất ngờ nhảy dựng lên.
Cô vốn không có tính cách như vậy nhưng khi nghe được Chu Phong chưa đầy một ngày đã kiếm được 62,3 đồng, còn cao hơn một tháng tiền lương của chị dâu thứ năm, cô thực sự đã nhảy cẫng lên như một đứa trẻ!
Nguồn thu nhập chính của gia đình cô là cửa hàng trái cây của cha mẹ ở trên phố.
Nhưng tổng lợi nhuận mỗi tháng cũng chưa được 100 đồng.
Vì chị dâu tốt nghiệp một trường đại học lớn lại làm việc trong một nhà hàng quốc doanh danh, nên tiền lương mới được 60 đồng một tháng. Lương của công nhân viên chức bình thường, thậm chí cả giáo viên cũng chỉ hơn 40 đồng một tháng.
"Anh năm, anh năm." Tiếng hét của Chu Tiểu Yến dần dần nhỏ đi.
Lúc này Chu Phong mới tỉnh thần lại nhìn Chu Tiểu Yến.
Chu Tiểu Yến ha ha nói: "Anh năm, hôm nay anh kiếm được nhiều tiền như vậy, anh phải mời em, em muốn ăn kẹo bông gòn."
"Được, không thành vấn đề." Chu Phong cười nói.
Chu Phong dẫn Chu Tiểu Yến đến hợp tác xã mua bán lớn nhất huyện Thiệu. Các mặt hàng ở đó còn đầy đủ hơn hợp tác xã trong làng nhiều.
Bình thường Chu Tiểu Yến không dám tiến vào nơi này, bây giờ biết Chu Phong có tiền nên mới tự tin đi theo Chu Phong nhìn ngó khắp nơi.
“Ông chủ, ở đây có đồng hồ không?” Ở nhà không có đồng hồ nên không thể xem giờ được, mà chuyện này khiến anh không quen..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có chứ." Người bán hàng cho Chu Phong xem đồng hồ điện tử và đồng hồ đeo tay.
Đồng hồ điện tử giống như một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ, tương đối nhỏ gọn và chạy bằng pin.
Đồng hồ đeo tay là đồng hồ cơ và không cần pin, chỉ cần lên dây cót đúng giờ là được.
"Cái điện tử bao nhiêu? Cái đeo tay bao nhiêu?" Chu Phong hỏi.
"Điện tử 2 đồng, đeo tay 100 đồng."
Đồng hồ thật là Đắt.
Một trăm nhân đồng bây giờ là hơn hai tháng lương của một nhân viên bình thường.
Nhưng cũng đành chịu. Ở thời đại này, những thứ như đồng hồ cơ, xe đạp, máy móc, v.v. đều rất đắt tiền.
Chu Tiểu Ngôn ở kế bên nhìn đồng hồ mà giật mình, thứ này đắt như vậy, tận một trăm đồng.
"Anh, chúng ta mua cái 2 đồng là được rồi, chỉ xem giờ thôi không cần phải mua đắt quá làm gì." Chu Tiểu Yến nói.
"Ừm." Chu Phong muốn mua một cái đồng hồ đeo tay nhưng bây giờ cũng không có tiền mua, chờ kiếm được lại mua sau vậy.
Đồng hồ đeo tay hẳn là phải có một cái, nếu không thì ra ngoài cũng chẳng biết giờ giấc gì.
Đến nỗi sau này phổ biến xem giờ trên điện thoại, bây giờ điện thoại bàn phím cũng hơn 10.000 đồng, còn phải đi đường luồng mới mua được.
Mua một cái đồng hồ điện tử, thêm một vỉ pin AA và năm cục pin đèn.
Đèn pin ở nhà tối qua dùng rất sáng, chứng tỏ bình thường Tô Uyển Tuyết tiếc phải dùng đến.
Nếu ở nhà có đủ pin thì không cần phải tiếc khi dùng.
"Anh bạn, ở đây có giấy mềm không? Chuyên dùng để lau mông em bé." Chu Phong hỏi.
"Có, đủ loại luôn." Người bán hàng cho Chu Phong xem một vài mẫu.
Chu Phong chọn cái mềm mại nhất, cái mềm mại nhất lúc này cũng không mềm mại như cái chúng ta yêu sau này.
"Một bịch bao nhiêu?" Trông bịch này có 20 cuộn..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Năm mươi xu."
“Được, lấy bốn bịch.” Loại giấy vệ sinh này không chỉ có em bé, mà anh và Tô Uyển Tuyết cũng dùng được.
Anh không muốn lau mông bằng cuốn sách dưới tảng đá trong nhà vệ sinh.
Quá cứng...
Chu Phong lại mua thêm hai lọ kem bôi mông cho em bé, bởi vì lúc này em bé luôn phải mặc tã nên mông rất dễ bị đỏ.
Có kem bôi mông, sau khi lau mông cho bé, thoa một ít để giúp mông bé không bị đỏ.
Loại thuốc bôi này tương đối đắt tiền, giá tám mươi xu một lọ.
Trước khi đi, anh còn mua bột mì để làm sủi cảo, bánh bao hấp.
Anh bỏ tất cả những thứ mình mua vào giỏ vác đòn gánh và bước ra khỏi hợp tác xã mua bán với Chu Tiểu Yến.
Đi đến một gian hàng bán thịt lợn.
Nhìn thấy thịt lợn, Chu Tiểu Yến bắt đầu nuốt nước bọt.
Đã một tháng rồi cô chưa được ăn thịt lợn.
Ở căng tin trường, hầu như bữa nào cô cũng ăn đậu phụ, mười tám kiểu chế biến đậu phụ cô đều đã ăn hết.
"Anh, anh muốn mua thịt lợn sao?" Chu Tiểu Yến
Hỏi.
Chu Phong mỉm cười gật đầu: "Ừ."
Rồi anh nói với người bán thịt lợn: “Đồng chí, còn thịt nạc dăm không?”
"Không còn." Ông chủ lắc đầu.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro