Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Không thể quay...
2024-10-26 22:34:16
Thân hình hai người cân đối ngang nhau, thoạt nhìn qua ngoại hình sẽ khó mà nhận rõ. Huống hồ chi ở Mộ gia Úc Noãn cũng không có lấy một người thân thiết. Nên chắc chắn rằng sẽ chẳng ai để ý đến việc gương mặt bị thay đổi vài nét hoặc có vài điểm lạ.
Khi Diệp Ngọc bắt đầu thử độ dài mái tóc với Úc Noãn, gương mặt cô ta căn bản rất khó coi. Bởi cô ta phải cắt ngắn bớt, nhuộm ngả về màu tự nhiên là màu đen, hơn thế là từ bỏ mái tóc xoăn chỉ để duỗi về mái tóc thẳng.
Ngay cả những loại trang sức quý báu được đeo hằng ngày cũng không thể tiếp tục sử dụng hay mang theo, Úc Noãn cũng miêu tả loại phục trang người hầu. Từng chút một kế hoạch tỉ mỉ được đưa đến.
Diệp Ngọc tự nhủ, tạm thời chịu đựng việc không sử dụng trang sức, sau khi có được sự nuông chiều của Mộ Kình Triệt, khi đó muốn gì lại không được.
Hơn một tiếng sau, cuộc bàn bạc mới kết thúc.
Úc Noãn vốn còn muốn nói nhiều thứ, nhưng tránh phát sinh tình huống nghi hoặc, hơn thế để Mộ Kình Triệt đợi bên ngoài, chắc chắn sẽ không hay và bị hầu hết kẻ hầu thân cận bên Mộ Kình Triệt để ý.
Cô biết lần này đến gặp Diệp gia sẽ là lần cuối, cô không dám sơ sài trong mọi hành động, những thứ cần thiết nhất đều nói rõ.
Bởi không lâu trước đó, Ngự Viên có kẻ lạ đột nhập. Hiện giờ Mộ gia kiểm duyệt lượng người ra vào khu vực rất gắt gao, huống hồ chi Mộ Kình Triệt sắp bước vào giai đoạn quan trọng, tránh để thông tin bị lộ hay rò rỉ ra ngoài, vì thế lượng vệ sĩ cũng tăng một cách đột ngột để kiểm soát mật thiết bất cứ kẻ nào ra vào.
Tuy không có ai nói, nhưng chỉ qua hành động dạo gần đây Úc Noãn cũng rõ. Người muốn vào đã khó, muốn trở ra càng khó hơn.
Khi Úc Noãn bảo muốn về Diệp gia, nếu không phải nhận được sự nuông chiều và cho phép của Mộ Kình Triệt, có lẽ quản gia Mục lẫn Đình Khiêm sớm đã nghi ngờ cô là nội gián.
Nhưng họ nghĩ vậy vốn cũng không hề sai. Úc Noãn thật sự đã làm điều đó.
Hiện giờ Úc Noãn không khác gì một nội gián, sai càng thêm sai, cô đã không thể quay đầu, chỉ có thể chọn cách bước tiếp.
Hơn một tiếng trời, trên xe lúc này tình huống tương đối căng thẳng, nét mặt Mộ Kình Triệt khá khó coi, hàng lông mày rậm nhíu chặt lại, mi tâm cau có, dáng người cao ráo tựa lưng trên ghế, đầu ngón tay gõ nhịp từng chút, không khí vô cùng áp bức.
Tài xế không dám đảo mắt, cậu ta nhìn đồng hồ. Từ trước đến nay, chưa có bất kỳ một ai dám lớn gan để Mộ Kình Triệt đợi trong một thời gian dài như thế, đây chính là người đầu tiên. Trong lòng cậu ta không khỏi thầm nghĩ, kẻ hầu này thật quá ỷ lại, nếu cho cậu ta trăm cái mạng đi chăng nữa, cậu ta cũng không dám làm thế. (T
“Ông chủ... đã hơn một tiếng rồi. Ngài có muốn tôi vào trong gọi người ra hay không?”
Mộ Kình Triệt nghe đến đây khẽ nhíu mày, dù đang khó chịu, nhưng hắn muốn để không gian riêng cho cô gái nhỏ và Diệp gia. Chắc chắn rằng sự xuất hiện của hắn, sẽ khiến cho bầu không khí bị phá bỏ.
“Không cần.”
Người đàn ông lạnh lẽo nói ra một câu, dù cho hiện giờ tâm tình có xấu đi, cũng không muốn phá đi cuộc vui của cô. Hắn không nghĩ được rằng, bản thân lại có thể dành cho cô sự nuông chiều như thế.
Tài xế không khỏi cảm thán, không biết nữ hầu kia đã dùng cách gì có thể khiến ông chủ trở nên kiên nhẫn như vậy.
Đợi một khoảng thời gian sau, khi này tài xế nhìn ra bên ngoài mới thấy bóng dáng Úc Noãn vừa trở ra. Cậu ta cũng theo đó lên tiếng.
“Ông chủ, người đã ra rồi.”
Vừa nghe đến đây, gương mặt của Mộ Kình Triệt cũng thay đổi ngay lập tức, nét mặt vốn cau có hiện tại đã dịu lại.
Cửa xe được mở, Úc Noãn khi này động thái vài phần chột dạ ngoảnh đầu vào trong, chưa kịp định hình Mộ Kình Triệt theo thói quen liền kéo cô vào, ôm chặt trong lòng.
“Ông chủ...”
Úc Noãn vốn đi dưới nền trời, thời tiết lạnh nên cơ thể cô cũng bị lây cái lạnh đặc trưng. Mộ Kình Triệt cảm nhận rõ thân thể nhỏ nhắn hơi run, liền lớn giọng ra lệnh.
“Tăng nhiệt độ lên.”
Tài xế không dám chậm rãi, vội vã tăng nhiệt độ giảm khí lạnh.
Cảm xúc của ông chủ với cậu ta thì cáu gắt, vậy mà khi gặp người nữ hầu kia lại yêu chiều như thế.
Úc Noãn chột dạ, bị vây trong lòng, cô lúng túng lên tiếng muốn xóa bỏ cảm giác này.
“Ông chủ, ngài đợi tôi có lâu không?”
Mộ Kình Triệt ôm cô rất chặt, như muốn truyền hơi ấm sang cơ thể cô, thân mật dựa cắm lên đỉnh đầu, cất giọng nói nhẹ nhàng.
“Không lâu một chút nào, chỉ cần em muốn, bao lâu tôi cũng đợi được.”
Úc Noãn kinh ngạc nhìn, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót. Cô biết, bản thân sớm đã động tâm với sự nuông chiều của người đàn ông hoàn hảo này, nhưng cô với hắn không chung đường chung lối...
Khi Diệp Ngọc bắt đầu thử độ dài mái tóc với Úc Noãn, gương mặt cô ta căn bản rất khó coi. Bởi cô ta phải cắt ngắn bớt, nhuộm ngả về màu tự nhiên là màu đen, hơn thế là từ bỏ mái tóc xoăn chỉ để duỗi về mái tóc thẳng.
Ngay cả những loại trang sức quý báu được đeo hằng ngày cũng không thể tiếp tục sử dụng hay mang theo, Úc Noãn cũng miêu tả loại phục trang người hầu. Từng chút một kế hoạch tỉ mỉ được đưa đến.
Diệp Ngọc tự nhủ, tạm thời chịu đựng việc không sử dụng trang sức, sau khi có được sự nuông chiều của Mộ Kình Triệt, khi đó muốn gì lại không được.
Hơn một tiếng sau, cuộc bàn bạc mới kết thúc.
Úc Noãn vốn còn muốn nói nhiều thứ, nhưng tránh phát sinh tình huống nghi hoặc, hơn thế để Mộ Kình Triệt đợi bên ngoài, chắc chắn sẽ không hay và bị hầu hết kẻ hầu thân cận bên Mộ Kình Triệt để ý.
Cô biết lần này đến gặp Diệp gia sẽ là lần cuối, cô không dám sơ sài trong mọi hành động, những thứ cần thiết nhất đều nói rõ.
Bởi không lâu trước đó, Ngự Viên có kẻ lạ đột nhập. Hiện giờ Mộ gia kiểm duyệt lượng người ra vào khu vực rất gắt gao, huống hồ chi Mộ Kình Triệt sắp bước vào giai đoạn quan trọng, tránh để thông tin bị lộ hay rò rỉ ra ngoài, vì thế lượng vệ sĩ cũng tăng một cách đột ngột để kiểm soát mật thiết bất cứ kẻ nào ra vào.
Tuy không có ai nói, nhưng chỉ qua hành động dạo gần đây Úc Noãn cũng rõ. Người muốn vào đã khó, muốn trở ra càng khó hơn.
Khi Úc Noãn bảo muốn về Diệp gia, nếu không phải nhận được sự nuông chiều và cho phép của Mộ Kình Triệt, có lẽ quản gia Mục lẫn Đình Khiêm sớm đã nghi ngờ cô là nội gián.
Nhưng họ nghĩ vậy vốn cũng không hề sai. Úc Noãn thật sự đã làm điều đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện giờ Úc Noãn không khác gì một nội gián, sai càng thêm sai, cô đã không thể quay đầu, chỉ có thể chọn cách bước tiếp.
Hơn một tiếng trời, trên xe lúc này tình huống tương đối căng thẳng, nét mặt Mộ Kình Triệt khá khó coi, hàng lông mày rậm nhíu chặt lại, mi tâm cau có, dáng người cao ráo tựa lưng trên ghế, đầu ngón tay gõ nhịp từng chút, không khí vô cùng áp bức.
Tài xế không dám đảo mắt, cậu ta nhìn đồng hồ. Từ trước đến nay, chưa có bất kỳ một ai dám lớn gan để Mộ Kình Triệt đợi trong một thời gian dài như thế, đây chính là người đầu tiên. Trong lòng cậu ta không khỏi thầm nghĩ, kẻ hầu này thật quá ỷ lại, nếu cho cậu ta trăm cái mạng đi chăng nữa, cậu ta cũng không dám làm thế. (T
“Ông chủ... đã hơn một tiếng rồi. Ngài có muốn tôi vào trong gọi người ra hay không?”
Mộ Kình Triệt nghe đến đây khẽ nhíu mày, dù đang khó chịu, nhưng hắn muốn để không gian riêng cho cô gái nhỏ và Diệp gia. Chắc chắn rằng sự xuất hiện của hắn, sẽ khiến cho bầu không khí bị phá bỏ.
“Không cần.”
Người đàn ông lạnh lẽo nói ra một câu, dù cho hiện giờ tâm tình có xấu đi, cũng không muốn phá đi cuộc vui của cô. Hắn không nghĩ được rằng, bản thân lại có thể dành cho cô sự nuông chiều như thế.
Tài xế không khỏi cảm thán, không biết nữ hầu kia đã dùng cách gì có thể khiến ông chủ trở nên kiên nhẫn như vậy.
Đợi một khoảng thời gian sau, khi này tài xế nhìn ra bên ngoài mới thấy bóng dáng Úc Noãn vừa trở ra. Cậu ta cũng theo đó lên tiếng.
“Ông chủ, người đã ra rồi.”
Vừa nghe đến đây, gương mặt của Mộ Kình Triệt cũng thay đổi ngay lập tức, nét mặt vốn cau có hiện tại đã dịu lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa xe được mở, Úc Noãn khi này động thái vài phần chột dạ ngoảnh đầu vào trong, chưa kịp định hình Mộ Kình Triệt theo thói quen liền kéo cô vào, ôm chặt trong lòng.
“Ông chủ...”
Úc Noãn vốn đi dưới nền trời, thời tiết lạnh nên cơ thể cô cũng bị lây cái lạnh đặc trưng. Mộ Kình Triệt cảm nhận rõ thân thể nhỏ nhắn hơi run, liền lớn giọng ra lệnh.
“Tăng nhiệt độ lên.”
Tài xế không dám chậm rãi, vội vã tăng nhiệt độ giảm khí lạnh.
Cảm xúc của ông chủ với cậu ta thì cáu gắt, vậy mà khi gặp người nữ hầu kia lại yêu chiều như thế.
Úc Noãn chột dạ, bị vây trong lòng, cô lúng túng lên tiếng muốn xóa bỏ cảm giác này.
“Ông chủ, ngài đợi tôi có lâu không?”
Mộ Kình Triệt ôm cô rất chặt, như muốn truyền hơi ấm sang cơ thể cô, thân mật dựa cắm lên đỉnh đầu, cất giọng nói nhẹ nhàng.
“Không lâu một chút nào, chỉ cần em muốn, bao lâu tôi cũng đợi được.”
Úc Noãn kinh ngạc nhìn, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót. Cô biết, bản thân sớm đã động tâm với sự nuông chiều của người đàn ông hoàn hảo này, nhưng cô với hắn không chung đường chung lối...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro