Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Nghĩ kế sách
2024-10-26 22:34:16
“Mày với ngài Mộ đã ngủ với nhau rồi?”
Diệp Ngọc hỏi, trong ánh mắt lộ ra sự tức giận căm phẫn. Chỉ duy Úc Noãn càng lúc càng luống cuống bởi vì bị phát hiện.
Ánh mắt cô loạn nhịp, dù không lên tiếng nhưng chỉ bằng hành động, cũng đủ làm cô ả Diệp Ngọc hiểu rõ sự tình như nào.
Diệp Ngọc gắn giọng, lớn tiếng khinh bỉ.
“Tao biết trước, con hầu như mày làm gì có cái suy nghĩ muốn an phận!”
Càng nói, gương mặt xinh đẹp của Diệp Ngọc trở nên méo mó, dù vậy cô ta không dám ra tay với Úc Noãn, cảm xúc tức giận dồn nén, sau cùng chỉ biểu thị qua việc siết chặt tay đến mức lộ ra các khớp xương.
Thế nhưng hễ nghĩ đến việc, đêm qua trông thấy người đàn ông hoàn hảo như Mộ Kình Triệt xuất hiện tại hội nghị thượng đỉnh, danh tiếng vang xa ngời ngời, đến lúc trở về lại có thể bị con hầu thấp kém này che mắt, để rồi cùng lên giường, nghĩ kiểu gì cũng không thể chấp nhận được.
Sau cùng Diệp Ngọc chỉ có thể lớn giọng, tự bào chữa cho bản thân một câu.
“Chẳng qua ngài Mộ không thể nhìn thấy, bằng không một con hầu như mày cũng không hề có cái tư cách bên cạnh ngài dù một chút.”
Úc Noãn nghe câu này, đáy mắt thoáng lộ tia run rẩy. Không thể phủ nhận, cô vậy mà bị mấy lời nói công kích này làm ảnh hưởng. Đúng vậy, cũng bởi vì Mộ Kình Triệt không thấy, nên người đàn ông đó mới cần đến một kẻ thấp kém như cô bên cạnh chăm sóc.
Cô hoàn toàn không có tư cách bên cạnh Mộ Kình Triệt!
Diệp Ngọc hiện tại rất kích động, căn bản bởi vì cô ta lại thua trên tay một người hầu của chính cô ta, lại còn là kẻ cô ta đã đẩy vào thế chỗ, hoàn toàn không phục.
Nhịn, trước tiên cô ta phải nhịn!
Chỉ còn khoảng một tuần nữa, cô ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận mà bên cạnh người đàn ông đó. Cũng có thể đem cái gai chướng mắt như Úc Noãn ném ra xa, sau này không cần bận tâm mà đoái hoài, ai cũng có thứ mà bản thân muốn.
Hiện tại chỉ còn là vấn đề thời gian, cô ta vốn không thể quá nôn nóng như thế. Mục đích Úc Noãn đến đây hôm nay là để bàn luận. Đáng lẽ mọi thứ sẽ yên ổn, chỉ là không nghĩ đến thấy vết tích trên người Úc Noãn mới nhận thức bản thân đi quá xa.
Diệp Ngọc bực dọc ngồi xuống ghế, muốn khôi phục trạng thái bình tĩnh, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Úc Noãn đang đứng, gắn từng tiếng răn đe.
“Chỉ còn một tuần nữa, tao cấm mày hạn chế tiếp xúc với ngài Mộ, bằng không lúc mày rời đi, tiền đừng mong mà có.”
Úc Noãn nhíu mày, vài giây sau lập tức đáp lời.
“Được.”
Diệp Ngọc sau vài phút giữ bình tĩnh, bản thân cũng trở nên ổn định. Úc Noãn vẫn đứng, hiện tại hơi cúi thấp người đúng như thân phận kẻ hầu, bả vai áo ban nãy bị kéo xuống hiện tại đã chỉnh lại.
Tuy nói thật sự ghét Úc Noãn, nhưng Diệp Ngọc muốn bước chân vào Mộ gia dưới thân phận kẻ hầu. Trước tiên phải cải trang sao để trở nên giống như Úc Noãn nhất. Không nghĩ đến việc vốn ban đầu có thể đường hoàng vào Mộ gia vậy mà hiện tại lại chỉ có thể lén lút từng chút.
Mái tóc cô ả uốn xoăn, hiện cũng được nhuộm ngả màu. So với Úc Noãn là mái tóc đen thẳng mượt không hề giống.
Diệp Ngọc đứng dậy tiến lại gần phía Úc Noãn, bàn tay bấu chặt lấy góc cắm của cô, động thái mạnh bạo như muốn thỏa cơn giận.
“Ngài Mộ từng bị mù, nay tráo người sẽ không phải lo ngài ấy phát hiện. (3
Úc Noãn nghe câu này từ Diệp Ngọc, bỗng chốc tâm trạng trở nên nặng nề. Cô lúc nào cũng bên cạnh Mộ Kình Triệt, nhưng để nói đến việc khi người đàn ông có thể nhìn thấy, ngay cả gương mặt cô như nào cũng chưa được chứng kiến qua.
Trong suy nghĩ của Úc Noãn lẫn Diệp Ngọc, việc qua mặt Mộ Kình Triệt là dễ dàng nhất.
Điều này là tốt, chỉ là khi Úc Noãn nghĩ đến việc Mộ Kình Triệt không nhận ra, cô vẫn không tránh khỏi cảm xúc bi thương. Dẫu sao cô cũng bên cạnh người đàn ông gần ba tháng, ngay cả những thứ duy nhất của bản thân cũng đều đã cho hắn.
Nhưng rồi cô không dám mềm lòng, Mộ Kình Triệt không biết là tốt, nếu biết, có khả năng sẽ không giữ lại mạng sống cho cô.
Diệp Ngọc bắt đầu suy nghĩ đắn đo, bàn tay đưa lên che đi nửa gương mặt của Úc Noãn, chỉ để lộ lại đôi mắt to tròn xinh đẹp, long lanh thuần khiết. So với ánh mắt đầy toan tính của cô ả, lại cách biệt một trời một vực.
“Cô nghĩ, gương mặt cả hai chỉ tương đối giống nhau, liệu lúc tráo trả có bị người thân cận bên cạnh ngài Mộ phát hiện hay không?”
Úc Noãn nhíu mày, sau vài phút suy nghĩ thì không ngần ngại đáp.
“Bọn họ sẽ khó phát hiện.”
Quản gia Mục tuy luôn dè chừng với Úc Noãn, ngay cả Đình Khiêm cũng như vậy. Nhưng trên căn bản, bọn họ một chút cũng đều không đoái hoài đến cô, chưa bao giờ đặt tầm mắt của họ vào Úc Noãn.
Ngoại trừ Mộ Kình Triệt không thể nhìn thấy, thì chỉ cần cải trang một chút là có thể qua mặt được quản gia Mục lẫn Đình Khiêm.
Mọi thứ chỉ cần đơn giản như vậy!
Diệp Ngọc hỏi, trong ánh mắt lộ ra sự tức giận căm phẫn. Chỉ duy Úc Noãn càng lúc càng luống cuống bởi vì bị phát hiện.
Ánh mắt cô loạn nhịp, dù không lên tiếng nhưng chỉ bằng hành động, cũng đủ làm cô ả Diệp Ngọc hiểu rõ sự tình như nào.
Diệp Ngọc gắn giọng, lớn tiếng khinh bỉ.
“Tao biết trước, con hầu như mày làm gì có cái suy nghĩ muốn an phận!”
Càng nói, gương mặt xinh đẹp của Diệp Ngọc trở nên méo mó, dù vậy cô ta không dám ra tay với Úc Noãn, cảm xúc tức giận dồn nén, sau cùng chỉ biểu thị qua việc siết chặt tay đến mức lộ ra các khớp xương.
Thế nhưng hễ nghĩ đến việc, đêm qua trông thấy người đàn ông hoàn hảo như Mộ Kình Triệt xuất hiện tại hội nghị thượng đỉnh, danh tiếng vang xa ngời ngời, đến lúc trở về lại có thể bị con hầu thấp kém này che mắt, để rồi cùng lên giường, nghĩ kiểu gì cũng không thể chấp nhận được.
Sau cùng Diệp Ngọc chỉ có thể lớn giọng, tự bào chữa cho bản thân một câu.
“Chẳng qua ngài Mộ không thể nhìn thấy, bằng không một con hầu như mày cũng không hề có cái tư cách bên cạnh ngài dù một chút.”
Úc Noãn nghe câu này, đáy mắt thoáng lộ tia run rẩy. Không thể phủ nhận, cô vậy mà bị mấy lời nói công kích này làm ảnh hưởng. Đúng vậy, cũng bởi vì Mộ Kình Triệt không thấy, nên người đàn ông đó mới cần đến một kẻ thấp kém như cô bên cạnh chăm sóc.
Cô hoàn toàn không có tư cách bên cạnh Mộ Kình Triệt!
Diệp Ngọc hiện tại rất kích động, căn bản bởi vì cô ta lại thua trên tay một người hầu của chính cô ta, lại còn là kẻ cô ta đã đẩy vào thế chỗ, hoàn toàn không phục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhịn, trước tiên cô ta phải nhịn!
Chỉ còn khoảng một tuần nữa, cô ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận mà bên cạnh người đàn ông đó. Cũng có thể đem cái gai chướng mắt như Úc Noãn ném ra xa, sau này không cần bận tâm mà đoái hoài, ai cũng có thứ mà bản thân muốn.
Hiện tại chỉ còn là vấn đề thời gian, cô ta vốn không thể quá nôn nóng như thế. Mục đích Úc Noãn đến đây hôm nay là để bàn luận. Đáng lẽ mọi thứ sẽ yên ổn, chỉ là không nghĩ đến thấy vết tích trên người Úc Noãn mới nhận thức bản thân đi quá xa.
Diệp Ngọc bực dọc ngồi xuống ghế, muốn khôi phục trạng thái bình tĩnh, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Úc Noãn đang đứng, gắn từng tiếng răn đe.
“Chỉ còn một tuần nữa, tao cấm mày hạn chế tiếp xúc với ngài Mộ, bằng không lúc mày rời đi, tiền đừng mong mà có.”
Úc Noãn nhíu mày, vài giây sau lập tức đáp lời.
“Được.”
Diệp Ngọc sau vài phút giữ bình tĩnh, bản thân cũng trở nên ổn định. Úc Noãn vẫn đứng, hiện tại hơi cúi thấp người đúng như thân phận kẻ hầu, bả vai áo ban nãy bị kéo xuống hiện tại đã chỉnh lại.
Tuy nói thật sự ghét Úc Noãn, nhưng Diệp Ngọc muốn bước chân vào Mộ gia dưới thân phận kẻ hầu. Trước tiên phải cải trang sao để trở nên giống như Úc Noãn nhất. Không nghĩ đến việc vốn ban đầu có thể đường hoàng vào Mộ gia vậy mà hiện tại lại chỉ có thể lén lút từng chút.
Mái tóc cô ả uốn xoăn, hiện cũng được nhuộm ngả màu. So với Úc Noãn là mái tóc đen thẳng mượt không hề giống.
Diệp Ngọc đứng dậy tiến lại gần phía Úc Noãn, bàn tay bấu chặt lấy góc cắm của cô, động thái mạnh bạo như muốn thỏa cơn giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngài Mộ từng bị mù, nay tráo người sẽ không phải lo ngài ấy phát hiện. (3
Úc Noãn nghe câu này từ Diệp Ngọc, bỗng chốc tâm trạng trở nên nặng nề. Cô lúc nào cũng bên cạnh Mộ Kình Triệt, nhưng để nói đến việc khi người đàn ông có thể nhìn thấy, ngay cả gương mặt cô như nào cũng chưa được chứng kiến qua.
Trong suy nghĩ của Úc Noãn lẫn Diệp Ngọc, việc qua mặt Mộ Kình Triệt là dễ dàng nhất.
Điều này là tốt, chỉ là khi Úc Noãn nghĩ đến việc Mộ Kình Triệt không nhận ra, cô vẫn không tránh khỏi cảm xúc bi thương. Dẫu sao cô cũng bên cạnh người đàn ông gần ba tháng, ngay cả những thứ duy nhất của bản thân cũng đều đã cho hắn.
Nhưng rồi cô không dám mềm lòng, Mộ Kình Triệt không biết là tốt, nếu biết, có khả năng sẽ không giữ lại mạng sống cho cô.
Diệp Ngọc bắt đầu suy nghĩ đắn đo, bàn tay đưa lên che đi nửa gương mặt của Úc Noãn, chỉ để lộ lại đôi mắt to tròn xinh đẹp, long lanh thuần khiết. So với ánh mắt đầy toan tính của cô ả, lại cách biệt một trời một vực.
“Cô nghĩ, gương mặt cả hai chỉ tương đối giống nhau, liệu lúc tráo trả có bị người thân cận bên cạnh ngài Mộ phát hiện hay không?”
Úc Noãn nhíu mày, sau vài phút suy nghĩ thì không ngần ngại đáp.
“Bọn họ sẽ khó phát hiện.”
Quản gia Mục tuy luôn dè chừng với Úc Noãn, ngay cả Đình Khiêm cũng như vậy. Nhưng trên căn bản, bọn họ một chút cũng đều không đoái hoài đến cô, chưa bao giờ đặt tầm mắt của họ vào Úc Noãn.
Ngoại trừ Mộ Kình Triệt không thể nhìn thấy, thì chỉ cần cải trang một chút là có thể qua mặt được quản gia Mục lẫn Đình Khiêm.
Mọi thứ chỉ cần đơn giản như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro