Chương 6
An An Đích Miêu
2024-04-25 00:40:23
Giương mắt nhìn lại, trong lúc lơ đãng đu.ng phải đôi mắt thâm trầm của anh, con ngươi kia giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, không một gợn sóng.
Lê Sơ tránh né ánh mắt, mở miệng nhắc nhở "Phó tổng, ngài không vào sao?"
"Gặp một người quen, muốn tâm sự." Giọng Phó Tự Trì trầm thấp, không nghe ra một chút cảm xúc nào.
"Vậy tôi không quấy rầy Phó tổng nữa."
Nói xong, Lê Sơ liền xách váy vòng qua bên phải Phó Tự Trì.
Vừa lướt qua, cô nghe thấy giọng đàn ông.
"Lê Sơ, không muốn tâm sự sao?"
Lê Sơ dừng bước, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Phó Tự Trì, đôi môi đỏ mọng nở rộ, nhẹ nhàng thở ra hơi thở yếu ớt.
Phó Tự Trì mặc một bộ âu phục xa xỉ, tôn lên ngũ quan lạnh lùng của anh, nốt ruồi dưới khóe mắt trái giống như nét mực điểm trên mắt, khiến khuôn mặt anh lại thêm phần cao quý.
Khóe miệng anh mỉm cười, thờ ơ thưởng thức chiếc đồng hồ quý giá trên cổ tay phải.
Anh giống như là đang chơi một trò chơi, anh là người chủ trì, mà cô, lại chỉ là người chơi tùy ý bị chi phối.
Lê Sơ cũng không muốn rơi vào bẫy của anh, "Phó tổng, chúng ta... trước đây có quen nhau không?"
Cô đã nói rõ ràng như vậy, cũng vạch rõ giới hạn với anh.
Nơi này là con đường nhất định phải đi qua để đi toilet, không biết khi nào sẽ có người qua lại.
Cô cũng không muốn người ta phát hiện giữa cô và Phó Tự Trì có liên quan gì.
Trong mắt Phó Tự Trì lóe lên ý lạnh, anh nhếch khóe môi, ý cười cũng không đạt tới đáy mắt, giơ tay nhấc chân lộ vẻ thờ ơ, "Có lẽ vậy."
Ánh mắt u ám dừng lại trên người Lê Sơ, giống như dây thừng trói chặt cô không thể động đậy.
Anh hơi nghiêng người, tiến đến bên cạnh Lê Sơ, môi mỏng khẽ mở "Lê Sơ."
Từ trong miệng người đàn ông gọi ra tên cô, giống như một tiếng nguyền rủa khiến Lê Sơ kinh hãi.
Lê Sơ thu hồi hết thảy cảm xúc, lạnh nhạt đáp lại "Chỉ sợ Phó tổng nhận lầm người, tôi chưa từng gặp qua ngài."
Phó Tự Trì lòng dạ độc ác, lại không có nhân tình. Tuy Lê Sơ và anh từng yêu nhau ngắn ngủi, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấu người này.
Bây giờ nhớ lại đủ loại dấu hiệu trước kia, chỉ làm cho cô kinh hồn bạt vía.
Cô biết mình không phải đối thủ của anh, cho nên tách khỏi Phó Tự Trì cũng là kết cục tốt nhất đối với cô.
Lê Sơ lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa mình và Phó Tự Trì.
Cô vừa muốn lấy cớ rời khỏi nơi này, phía sau liền truyền đến giọng nói của bạn thân Từ Tử Khâm.
"Sơ Sơ, cậu ở đây à, mình tìm một vòng cũng không thấy cậu."
Từ Tử Khâm nhìn thấy thân ảnh bạn mình, trên mặt vui vẻ, muốn tiến lên mới phát hiện bên người Lê Sơ còn có một nam nhân.
Bóng dáng người đàn ông kia, cực kỳ giống Phó Tự Trì.
Cô đi về phía Lê Sơ, người đàn ông cũng trực diện đi tới, Từ Tử Khâm triệt để thấy rõ bộ dạng của anh ta.
Khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, bên dưới khóe mắt vừa vặn điểm một nốt ruồi lệ, bộ dáng này, cho dù hóa thành tro cô cũng sẽ không quên.
Là tên khốn Phó Tự Trì kia
Từ Tử Khâm bước nhanh hơn đến bên người Lê Sơ, nhíu mày, trong lời nói tràn đầy tức giận "Tên kia lại tới nói cái gì với cậu "
Lúc trước, là anh ta...
"Tử Khâm."
Lê Sơ mở miệng gọi tên Từ Tử Khâm, đối phương cũng đúng lúc nuốt lời trở về.
Ánh mắt dừng ở phía sau Từ Tử Khâm cách đó không xa, nơi đó có một vị mặc âu phục màu trắng đang lẳng lặng quan sát.
Váy âu phục đơn giản gọn gàng, dáng người cao gầy của cô ấy hoàn toàn được tôn lên.
"Cô Trình."
Lê Sơ gật đầu với Trình Hi Vi, lễ phép chào hỏi.
Sắc mặt Lê Sơ thản nhiên.
Mặc dù cô không biết Trình Hi Vi đến từ khi nào, cũng không biết cô ấy đã nghe thấy gì, nhìn thấy gì.
Nhưng cô tự nhận mình vẫn duy trì khoảng cách tuyệt đối với Phó Tự Trì, một bước cũng chưa từng vượt qua ranh giới.
Lê Sơ tránh né ánh mắt, mở miệng nhắc nhở "Phó tổng, ngài không vào sao?"
"Gặp một người quen, muốn tâm sự." Giọng Phó Tự Trì trầm thấp, không nghe ra một chút cảm xúc nào.
"Vậy tôi không quấy rầy Phó tổng nữa."
Nói xong, Lê Sơ liền xách váy vòng qua bên phải Phó Tự Trì.
Vừa lướt qua, cô nghe thấy giọng đàn ông.
"Lê Sơ, không muốn tâm sự sao?"
Lê Sơ dừng bước, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Phó Tự Trì, đôi môi đỏ mọng nở rộ, nhẹ nhàng thở ra hơi thở yếu ớt.
Phó Tự Trì mặc một bộ âu phục xa xỉ, tôn lên ngũ quan lạnh lùng của anh, nốt ruồi dưới khóe mắt trái giống như nét mực điểm trên mắt, khiến khuôn mặt anh lại thêm phần cao quý.
Khóe miệng anh mỉm cười, thờ ơ thưởng thức chiếc đồng hồ quý giá trên cổ tay phải.
Anh giống như là đang chơi một trò chơi, anh là người chủ trì, mà cô, lại chỉ là người chơi tùy ý bị chi phối.
Lê Sơ cũng không muốn rơi vào bẫy của anh, "Phó tổng, chúng ta... trước đây có quen nhau không?"
Cô đã nói rõ ràng như vậy, cũng vạch rõ giới hạn với anh.
Nơi này là con đường nhất định phải đi qua để đi toilet, không biết khi nào sẽ có người qua lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cũng không muốn người ta phát hiện giữa cô và Phó Tự Trì có liên quan gì.
Trong mắt Phó Tự Trì lóe lên ý lạnh, anh nhếch khóe môi, ý cười cũng không đạt tới đáy mắt, giơ tay nhấc chân lộ vẻ thờ ơ, "Có lẽ vậy."
Ánh mắt u ám dừng lại trên người Lê Sơ, giống như dây thừng trói chặt cô không thể động đậy.
Anh hơi nghiêng người, tiến đến bên cạnh Lê Sơ, môi mỏng khẽ mở "Lê Sơ."
Từ trong miệng người đàn ông gọi ra tên cô, giống như một tiếng nguyền rủa khiến Lê Sơ kinh hãi.
Lê Sơ thu hồi hết thảy cảm xúc, lạnh nhạt đáp lại "Chỉ sợ Phó tổng nhận lầm người, tôi chưa từng gặp qua ngài."
Phó Tự Trì lòng dạ độc ác, lại không có nhân tình. Tuy Lê Sơ và anh từng yêu nhau ngắn ngủi, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấu người này.
Bây giờ nhớ lại đủ loại dấu hiệu trước kia, chỉ làm cho cô kinh hồn bạt vía.
Cô biết mình không phải đối thủ của anh, cho nên tách khỏi Phó Tự Trì cũng là kết cục tốt nhất đối với cô.
Lê Sơ lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa mình và Phó Tự Trì.
Cô vừa muốn lấy cớ rời khỏi nơi này, phía sau liền truyền đến giọng nói của bạn thân Từ Tử Khâm.
"Sơ Sơ, cậu ở đây à, mình tìm một vòng cũng không thấy cậu."
Từ Tử Khâm nhìn thấy thân ảnh bạn mình, trên mặt vui vẻ, muốn tiến lên mới phát hiện bên người Lê Sơ còn có một nam nhân.
Bóng dáng người đàn ông kia, cực kỳ giống Phó Tự Trì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đi về phía Lê Sơ, người đàn ông cũng trực diện đi tới, Từ Tử Khâm triệt để thấy rõ bộ dạng của anh ta.
Khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, bên dưới khóe mắt vừa vặn điểm một nốt ruồi lệ, bộ dáng này, cho dù hóa thành tro cô cũng sẽ không quên.
Là tên khốn Phó Tự Trì kia
Từ Tử Khâm bước nhanh hơn đến bên người Lê Sơ, nhíu mày, trong lời nói tràn đầy tức giận "Tên kia lại tới nói cái gì với cậu "
Lúc trước, là anh ta...
"Tử Khâm."
Lê Sơ mở miệng gọi tên Từ Tử Khâm, đối phương cũng đúng lúc nuốt lời trở về.
Ánh mắt dừng ở phía sau Từ Tử Khâm cách đó không xa, nơi đó có một vị mặc âu phục màu trắng đang lẳng lặng quan sát.
Váy âu phục đơn giản gọn gàng, dáng người cao gầy của cô ấy hoàn toàn được tôn lên.
"Cô Trình."
Lê Sơ gật đầu với Trình Hi Vi, lễ phép chào hỏi.
Sắc mặt Lê Sơ thản nhiên.
Mặc dù cô không biết Trình Hi Vi đến từ khi nào, cũng không biết cô ấy đã nghe thấy gì, nhìn thấy gì.
Nhưng cô tự nhận mình vẫn duy trì khoảng cách tuyệt đối với Phó Tự Trì, một bước cũng chưa từng vượt qua ranh giới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro