Chương 7
An An Đích Miêu
2024-04-25 00:40:23
Trong lòng cô ngay thẳng, cũng không sợ hãi chút nào.
Trình Hi Vi đi giày cao gót, bước đi rất nhanh đã đi tới trước mặt Lê Sơ.
"Toilet ở bên này sao?" Không hề nhắc tới chuyện vừa rồi.
Trước mắt Lê Sơ giật mình, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, "Rẽ phải là được."
Trình Hi Vi "Cảm ơn."
Sau khi Trình Hi Vi rời đi, Từ Tử Khâm vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi, "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị cô ấy nghe được."
Lê Sơ an ủi "Không sao, đừng để trong lòng."
Chuyện của cô và Phó Tự Trì cũng chỉ có Từ Tử Khâm biết, năm đó, cũng chỉ có Từ Tử Khâm bênh vực kẻ yếu là cô.
Cô cũng rất may mắn khi vẫn có Từ Tử Khâm làm bạn.
Từ Tử Khâm luôn luôn là người thích phóng khoáng tùy tiện, đối nhân xử thế lại cực kỳ chân thành, mà tính tình Lê Sơ thì có chút nặng nề, thái độ làm người cũng thiên về nhu hòa.
Giữa bọn họ trống đánh xuôi kèn thổi ngược, lại trở thành bạn bè tốt nhất.
Làm sao không phải trong hoạn nạn tức có duyên số.
Tóc trên trán Từ Tử Khâm rơi lả tả, Lê Sơ vươn ngón tay vén gọn lại cho cô, ôn nhu nói "Chúng ta về phòng nghỉ."
Hai người ở trong phòng nghỉ nửa giờ, Lê Sơ đã nhận được tin nhắn của trưởng bối.
Thúc giục cô trở lại bữa tiệc.
Cũng đúng, tiệc đính hôn, nhân vật chính như cô không có ở đấy thì sao được.
Không để ý đến bàn chân đau nhức, Lê Sơ kiên cường chịu đựng trở lại phòng tiệc.
Tiệc đính hôn đã gần kết thúc, có không ít bạn bè thân thiết bắt đầu nói lời tạm biệt.
Lê Sơ đi tới bên cạnh Hạ Minh Châu, cùng anh tiễn khách đến chúc mừng.
"Chúng ta đi trước, lần sau tới uống rượu mừng kết hôn của hai người."
"Tôi còn có việc, đi thôi, không cần tiễn."
"Tôi cũng trở về."
…
Lê Sơ vẫn duy trì nụ cười, tạm biệt khách toàn bộ khách khứa
"Đi thong thả. Trên đường cẩn thận."
"Cảm ơn ngài đã chúc phúc."
…
Đến cuối cùng, Lê Sơ chỉ cảm thấy nụ cười của mình cứng đờ.
Tiễn tất cả khách khứa xong, Lê Sơ phát hiện Phó Tự Trì không còn trong đó nữa, trong phòng tiệc cũng không còn ai, có lẽ anh đã sớm rời đi.
Không có người ngoài, Lê Sơ cũng thả lỏng không ít.
Một bàn tay ấm áp ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, "Mệt mỏi?"
Lê Sơ gật đầu.
Cô không ngờ một bữa tiệc đính hôn nho nhỏ lại mệt mỏi như vậy.
Thật không biết ngày cưới phải chống đỡ như thế nào.
"Minh Châu, Sơ Sơ."
Nghe thấy tiếng nói, Lê Sơ vội vàng đứng thẳng người, cũng thoát khỏi lòng bàn tay Hạ Minh Châu.
Người tới là cha mẹ của Hạ Minh Châu.
Cô da mặt mỏng, không tiện làm loại chuyện mập mờ này trước mặt mọi người, nhất là ở trước mặt cha mẹ.
Cho dù cô và Hạ Minh Châu đã trở thành vợ chồng chưa cưới.
Lê Sơ ngoan ngoãn chào hỏi "Chú, dì."
Cha mẹ Hạ rất hài lòng với Lê Sơ, hôm nay hai người bọn họ có thể thuận lợi đính hôn, trong lòng cũng vui mừng vô cùng.
Mẹ Hạ kéo tay Lê Sơ không chịu buông ra, nhìn thế nào cũng cảm thấy con dâu mình rất tốt, "Con à, bây giờ cứ gọi như vậy đi, chờ con tốt nghiệp xong hôn lễ lại đổi xưng hô sau."
Lê Sơ vừa nghe lập tức đỏ mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như là đánh má hồng, lộ ra màu hồng phấn đáng yêu.
Cha Hạ nói với Hạ Minh Châu "Cha mẹ Sơ Sơ đã sắp xếp về khách sạn nghỉ ngơi, các con cũng nên nghỉ ngơi đi."
Mẹ Hạ phụ họa "Mệt hơn nửa ngày, mẹ thấy Minh Châu uống không ít rượu, về sớm một chút nghỉ ngơi."
Lê Sơ len lén đánh giá Hạ Minh Châu, phát hiện cổ anh đỏ bừng, rõ ràng là đang say.
Ngay cả cô cũng uống bốn năm ly nước nho, Hạ Minh Châu chỉ uống nhiều rượu vang đỏ hơn cô.
Trong lòng Lê Sơ nhói đau như bị kim tiêm đâm nhẹ.
Cô tự trách mình không san sẻ với Hạ Minh Châu, ngược lại còn vì lòng bàn chân đau nhức mà vào nghỉ ngơi một hồi.
Trình Hi Vi đi giày cao gót, bước đi rất nhanh đã đi tới trước mặt Lê Sơ.
"Toilet ở bên này sao?" Không hề nhắc tới chuyện vừa rồi.
Trước mắt Lê Sơ giật mình, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, "Rẽ phải là được."
Trình Hi Vi "Cảm ơn."
Sau khi Trình Hi Vi rời đi, Từ Tử Khâm vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi, "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị cô ấy nghe được."
Lê Sơ an ủi "Không sao, đừng để trong lòng."
Chuyện của cô và Phó Tự Trì cũng chỉ có Từ Tử Khâm biết, năm đó, cũng chỉ có Từ Tử Khâm bênh vực kẻ yếu là cô.
Cô cũng rất may mắn khi vẫn có Từ Tử Khâm làm bạn.
Từ Tử Khâm luôn luôn là người thích phóng khoáng tùy tiện, đối nhân xử thế lại cực kỳ chân thành, mà tính tình Lê Sơ thì có chút nặng nề, thái độ làm người cũng thiên về nhu hòa.
Giữa bọn họ trống đánh xuôi kèn thổi ngược, lại trở thành bạn bè tốt nhất.
Làm sao không phải trong hoạn nạn tức có duyên số.
Tóc trên trán Từ Tử Khâm rơi lả tả, Lê Sơ vươn ngón tay vén gọn lại cho cô, ôn nhu nói "Chúng ta về phòng nghỉ."
Hai người ở trong phòng nghỉ nửa giờ, Lê Sơ đã nhận được tin nhắn của trưởng bối.
Thúc giục cô trở lại bữa tiệc.
Cũng đúng, tiệc đính hôn, nhân vật chính như cô không có ở đấy thì sao được.
Không để ý đến bàn chân đau nhức, Lê Sơ kiên cường chịu đựng trở lại phòng tiệc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiệc đính hôn đã gần kết thúc, có không ít bạn bè thân thiết bắt đầu nói lời tạm biệt.
Lê Sơ đi tới bên cạnh Hạ Minh Châu, cùng anh tiễn khách đến chúc mừng.
"Chúng ta đi trước, lần sau tới uống rượu mừng kết hôn của hai người."
"Tôi còn có việc, đi thôi, không cần tiễn."
"Tôi cũng trở về."
…
Lê Sơ vẫn duy trì nụ cười, tạm biệt khách toàn bộ khách khứa
"Đi thong thả. Trên đường cẩn thận."
"Cảm ơn ngài đã chúc phúc."
…
Đến cuối cùng, Lê Sơ chỉ cảm thấy nụ cười của mình cứng đờ.
Tiễn tất cả khách khứa xong, Lê Sơ phát hiện Phó Tự Trì không còn trong đó nữa, trong phòng tiệc cũng không còn ai, có lẽ anh đã sớm rời đi.
Không có người ngoài, Lê Sơ cũng thả lỏng không ít.
Một bàn tay ấm áp ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, "Mệt mỏi?"
Lê Sơ gật đầu.
Cô không ngờ một bữa tiệc đính hôn nho nhỏ lại mệt mỏi như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật không biết ngày cưới phải chống đỡ như thế nào.
"Minh Châu, Sơ Sơ."
Nghe thấy tiếng nói, Lê Sơ vội vàng đứng thẳng người, cũng thoát khỏi lòng bàn tay Hạ Minh Châu.
Người tới là cha mẹ của Hạ Minh Châu.
Cô da mặt mỏng, không tiện làm loại chuyện mập mờ này trước mặt mọi người, nhất là ở trước mặt cha mẹ.
Cho dù cô và Hạ Minh Châu đã trở thành vợ chồng chưa cưới.
Lê Sơ ngoan ngoãn chào hỏi "Chú, dì."
Cha mẹ Hạ rất hài lòng với Lê Sơ, hôm nay hai người bọn họ có thể thuận lợi đính hôn, trong lòng cũng vui mừng vô cùng.
Mẹ Hạ kéo tay Lê Sơ không chịu buông ra, nhìn thế nào cũng cảm thấy con dâu mình rất tốt, "Con à, bây giờ cứ gọi như vậy đi, chờ con tốt nghiệp xong hôn lễ lại đổi xưng hô sau."
Lê Sơ vừa nghe lập tức đỏ mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như là đánh má hồng, lộ ra màu hồng phấn đáng yêu.
Cha Hạ nói với Hạ Minh Châu "Cha mẹ Sơ Sơ đã sắp xếp về khách sạn nghỉ ngơi, các con cũng nên nghỉ ngơi đi."
Mẹ Hạ phụ họa "Mệt hơn nửa ngày, mẹ thấy Minh Châu uống không ít rượu, về sớm một chút nghỉ ngơi."
Lê Sơ len lén đánh giá Hạ Minh Châu, phát hiện cổ anh đỏ bừng, rõ ràng là đang say.
Ngay cả cô cũng uống bốn năm ly nước nho, Hạ Minh Châu chỉ uống nhiều rượu vang đỏ hơn cô.
Trong lòng Lê Sơ nhói đau như bị kim tiêm đâm nhẹ.
Cô tự trách mình không san sẻ với Hạ Minh Châu, ngược lại còn vì lòng bàn chân đau nhức mà vào nghỉ ngơi một hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro