Mộ Tương Xuân

Lâm Tiên Sinh

2024-12-04 17:58:48

“Lâm tiên sinh, ngài mau nhận lấy đi!”

Phụ nhân trung niên nói lớn tiếng, giọng điệu có phần khép nép nịnh nọt, cánh tay đưa đẩy liên tục.

“Không, ta không nhận được, những thứ này quá quý giá.” - Nữ nhân vừa đáp lời, thanh âm trầm thấp, nhưng âm tiết lại vô cùng rõ ràng, cư xử đúng mực.

Phương thẩm nghe vậy lo lắng, trong tiềm thức sốt ruột tới muốn dậm chân, nhưng nghĩ tới thân phận của nữ nhân trước mặt, bèn nén nhịn hành động liều lĩnh của mình, vụng về nháy mắt với mấy người đồng hương đi cùng.

Những người xung quanh lên tiếng: “Phải, phải, Lâm tiên sinh hãy nhận đi. Những củ khoai này là bọn ta mới đào sáng nay, gà rừng cũng đã được làm sạch!”.

“Đúng, đúng, Lâm tiên sinh xin đừng ghét bỏ những thứ không đáng mấy đồng này”.

“Không, không”… Lâm Thanh nghe những lời này, vừa khiêm tốn lại chua xót, bèn vội vàng thay đổi: “Được, ta nhận, ta nhận!”. Lúc này, mọi người mới tỏ vẻ vui mừng, đặt từng túi từng túi một đồ vật từ trên lưng xuống sàn nhà.

Căn nhà tranh của Lâm tiên sinh tuy hơi nhỏ nhưng cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, mới vừa rồi đứng khách khí với nhau cả nửa canh giờ, không ai dám đem mấy cái bao có dính đất bụi đặt xuống. Những người dân thiện lương này, vừa khiêng túi, vừa tha thiết nhìn nàng.

Giờ mới thấy, những cái bao phồng lên từng lớp, nào bắp cải, rau xanh, xà lách, khoai tây, khoai môn, củ cải, nào thịt muối, lạp xưởng, gà rừng, vịt…

Lâm Thanh nói: “Các vị a thẩm, a thúc, ca ca, tỉ tỉ, mấy thứ này đừng nói là cho ta ăn trong mùa đông năm nay, ta có ăn mười cái mùa đông cũng không hết ấy chứ. Ta chỉ có một mình, một cái miệng thôi, các người nói xem có phải không?”.



Phương thẩm đang hưng phấn chỉ huy sắp đặt đồ ăn vào bếp, nghe vậy liền vội vàng chạy tới nói: “Lâm tiên sinh, đợt tuyết lần này lớn quá, cả núi đều bị phong tỏa, không thể họp chợ, ngươi không tích trữ lương thực, đến lúc cần bọn ta lại không đem đến được!”.

Nói là không đưa tới được, nhưng nếu thực sự bị nhốt trong nhà, Lâm Thanh khẳng định ở cửa không thiếu người tới đưa đồ tiếp viện đâu.

“Ý ta là lương thực quá nhiều, ta sợ ăn không hết, để hỏng thì lãng phí!”. Lâm Thanh vừa nói, vừa pha trà cho mọi người, dân làng cảm tạ một câu rồi bưng bát to uống một hơi cạn sạch.

“Không sao! Không nhiều, không nhiều chút nào!”. Phương thẩm an bài tốt vị trí các đồ vật, từ lưng quần lấy ra mấy cái bọc trắng nhỏ.

“Lâm tiên sinh, không phải hai ngày này ngươi bị đau đầu sao? Ta đi xin giúp ngươi ít dược, lang trung nói mỗi ngày sắc một bao.”

Lâm Thanh cảm tạ tiếp nhận, mọi người đã lui tới cửa, cùng nàng cáo biệt.

Nàng hành lễ, trịnh trọng mà đoan trang. Một vài người cũng bắt chước theo chào lại, trong khi những người khác ngại ngùng mỉm cười rồi gãi đầu gãi tai.

Dân làng đi rồi, Lâm Thanh đứng ở cửa, nhìn màn đêm chớp mắt đã bao phủ lên ngọn núi. Vào đông, ban đêm thật tĩnh lặng, ngay cả tiếng tuyết rơi trên lá cây cũng mỏng manh.

Gần đây, nàng thực sự có chút đau đầu. Có lẽ là mấy đứa nhỏ ở lớp vỡ lòng nhìn thấy nàng bóp trán, liền trở về nói với cha mẹ, Phương thẩm còn vì nàng mà đi xin thuốc.

Lâm Thanh nắm chặt gói thuốc, thầm nghĩ: Dù là bệnh cũ, nhưng thử chút dược mới, cũng không có hại gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Tương Xuân

Số ký tự: 0