Mỗi Lần Đều Là Ta Nằm Cũng Trúng Đạn
Chương 11
2024-11-21 08:25:46
Ám Thất gật đầu: “Ta đã xem qua, là một đôi mẹ con, một phụ nữ dẫn theo đứa trẻ tầm tuổi thiếu niên. Nhìn cách ăn mặc có vẻ là dân làng gần đây. Ta đã lên cây quan sát một hồi, không thấy họ có hành động gì khả nghi.”
Nghe vậy, Ám Nhất quay lại nhìn Yến Hằng: “Chủ tử, ngài thấy sao?”
Yến Hằng gật đầu: “Cứ cắm trại trong miếu đi, các ngươi lưu ý một chút. Nếu đối phương chỉ là dân thường thì đừng quấy rầy họ.”
Các ám vệ đồng loạt tuân lệnh, Yến Hằng dẫn mọi người tiến về phía ngôi miếu bỏ hoang.
Tiền Thiển theo Trương thị đã đi suốt hai ngày liền, trong lòng không khỏi thở dài. Quả nhiên thời cổ đại việc ra ngoài không hề dễ dàng, nhà nghèo thì chỉ có thể dựa vào đôi chân mà đi. Tuy đã được cha mẹ cưng chiều suốt hơn ba mươi năm, nhưng Tiền Thiển không phải người yếu đuối. Thêm nữa, thân thể của Trương Ngũ Nương – thân phận hiện tại của nàng – khá khỏe mạnh, nên hành trình đến giờ vẫn ổn thỏa.
Ngược lại, Trương thị vì lo cho con gái mà mang vác nhiều hành lý, trên mặt đã lộ vẻ mệt mỏi.
Khi hai người nhìn thấy ngôi miếu Sơn Thần đổ nát này, cả hai đều vui mừng. Đêm đầu tiên ra ngoài, Trương thị dẫn Tiền Thiển vào nghỉ trong một quán trọ ở trấn, nhưng vì chỉ có hai đồng nên hai mẹ con chỉ thuê được căn phòng cũ chất đầy củi. Hôm nay lỡ mất nơi trú chân, trước mặt không thấy làng, sau lưng cũng chẳng có quán trọ, Trương thị đã tưởng sẽ phải ngủ ngoài trời hoang dã, đang lo lắng thì may mắn lại thấy được một ngôi miếu bỏ hoang.
“Có chỗ trú đầu là tốt rồi,” Trương thị tự an ủi mình.
Thời tiết cuối thu đã bắt đầu lạnh, ngôi miếu cũ thiếu mất nửa cánh cửa nên chẳng che chắn được bao nhiêu, Tiền Thiển bàn với Trương thị sẽ ra ngoài nhặt củi đốt lửa sưởi ấm. Trương thị sợ nàng gặp nguy hiểm nên kiên quyết không cho đi. Đang lúc hai người còn tranh cãi thì bỗng nghe tiếng vó ngựa từ ngoài cửa vọng lại, dường như có rất nhiều người đang tiến về phía ngôi miếu. Trương thị căng thẳng, vội ôm Tiền Thiển vào lòng, cảnh giác nhìn ra cửa.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm người hộ tống một vị công tử mặc cẩm y bước vào. Tiền Thiển liếc nhìn gương mặt người đứng giữa, không khỏi hít một hơi lạnh – một mỹ nam cực phẩm!
!! Quả nhiên thời cổ đại toàn là mỹ nam đi đầy đường sao? Đúng là gen con người ở hiện đại đã thoái hóa rồi!!! Khắp nơi chỉ toàn những ông bụng phệ với đầu hói!!
Ám Nhất đi phía trước, thấy mẹ con Trương thị đều đang ngơ ngác nhìn chủ tử của mình, không khỏi thấy buồn cười. Quả nhiên, gương mặt của chủ tử nhà hắn đi đến đâu cũng làm người khác xao xuyến, không ai cưỡng lại được.
Nhận thấy Ám Nhất đang tiến về phía mình, Tiền Thiển vội lấy lại tinh thần, nhìn hắn với ánh mắt đầy cảnh giác. Thấy nàng bày ra bộ dáng phòng thủ, Ám Nhất dừng bước, trong lòng lại càng thêm buồn cười, thầm nghĩ cô nương nhỏ này quả là rất cảnh giác.
Đúng vậy! Tiểu cô nương! Vừa bước vào miếu, Ám Nhất đã lén quan sát hai mẹ con Trương thị. Mặc dù Tiền Thiển cải trang nam nhi có thể qua mắt người thường, nhưng không qua được mắt hắn. Ngay khi vào đây, cả nhóm của Yến Hằng đã nhận ra, trong miếu thật ra là một đôi mẹ con. Ám Nhất ngay lập tức phân tích tình hình và kết luận.
Một đôi mẹ con, cô con gái chưa đến mười lăm tuổi, nhìn qua cách thở và dáng đi cũng đủ thấy chưa từng qua huấn luyện, chỉ là người bình thường. Về việc tại sao cô gái phải giả trai, Ám Nhất cũng không bận tâm. Hắn đã xác định rằng, hai người này không gây ra bất cứ mối đe dọa nào.
Sau khi phân tích xong, Ám Nhất càng cười ôn hòa hơn.
Tiền Thiển không chú ý đến nét mặt của Ám Nhất, nàng đang thì thầm với hệ thống 7788: “7788, mau nhìn mỹ nam kìa!!! Đúng là cổ đại đầy mỹ nam thật! Có phải đẹp trai không?!”
7788 khinh bỉ đáp: “Mỹ nam đầy đường gì chứ, đó là nam chính đấy! Gương mặt này chỉ thuộc loại tiêu chuẩn của nam chính thôi, ngươi đúng là thiếu kiến thức. Sau này làm nhiệm vụ, ngươi sẽ gặp nhiều nam chính nữa, đừng có mỗi lần đều ngạc nhiên như thế.”
“A...” Nghe xong 7788 nói, Tiền Thiển liền cụt hứng. Nam chính vốn là “tài sản riêng” của nữ chính, bản thân nàng chỉ là nhân vật phụ nhỏ bé, tốt nhất là đừng có ham nhìn chằm chằm vào “tài sản tư hữu” của người ta, không khéo lại rước xui xẻo vào thân.
Nghe vậy, Ám Nhất quay lại nhìn Yến Hằng: “Chủ tử, ngài thấy sao?”
Yến Hằng gật đầu: “Cứ cắm trại trong miếu đi, các ngươi lưu ý một chút. Nếu đối phương chỉ là dân thường thì đừng quấy rầy họ.”
Các ám vệ đồng loạt tuân lệnh, Yến Hằng dẫn mọi người tiến về phía ngôi miếu bỏ hoang.
Tiền Thiển theo Trương thị đã đi suốt hai ngày liền, trong lòng không khỏi thở dài. Quả nhiên thời cổ đại việc ra ngoài không hề dễ dàng, nhà nghèo thì chỉ có thể dựa vào đôi chân mà đi. Tuy đã được cha mẹ cưng chiều suốt hơn ba mươi năm, nhưng Tiền Thiển không phải người yếu đuối. Thêm nữa, thân thể của Trương Ngũ Nương – thân phận hiện tại của nàng – khá khỏe mạnh, nên hành trình đến giờ vẫn ổn thỏa.
Ngược lại, Trương thị vì lo cho con gái mà mang vác nhiều hành lý, trên mặt đã lộ vẻ mệt mỏi.
Khi hai người nhìn thấy ngôi miếu Sơn Thần đổ nát này, cả hai đều vui mừng. Đêm đầu tiên ra ngoài, Trương thị dẫn Tiền Thiển vào nghỉ trong một quán trọ ở trấn, nhưng vì chỉ có hai đồng nên hai mẹ con chỉ thuê được căn phòng cũ chất đầy củi. Hôm nay lỡ mất nơi trú chân, trước mặt không thấy làng, sau lưng cũng chẳng có quán trọ, Trương thị đã tưởng sẽ phải ngủ ngoài trời hoang dã, đang lo lắng thì may mắn lại thấy được một ngôi miếu bỏ hoang.
“Có chỗ trú đầu là tốt rồi,” Trương thị tự an ủi mình.
Thời tiết cuối thu đã bắt đầu lạnh, ngôi miếu cũ thiếu mất nửa cánh cửa nên chẳng che chắn được bao nhiêu, Tiền Thiển bàn với Trương thị sẽ ra ngoài nhặt củi đốt lửa sưởi ấm. Trương thị sợ nàng gặp nguy hiểm nên kiên quyết không cho đi. Đang lúc hai người còn tranh cãi thì bỗng nghe tiếng vó ngựa từ ngoài cửa vọng lại, dường như có rất nhiều người đang tiến về phía ngôi miếu. Trương thị căng thẳng, vội ôm Tiền Thiển vào lòng, cảnh giác nhìn ra cửa.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm người hộ tống một vị công tử mặc cẩm y bước vào. Tiền Thiển liếc nhìn gương mặt người đứng giữa, không khỏi hít một hơi lạnh – một mỹ nam cực phẩm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
!! Quả nhiên thời cổ đại toàn là mỹ nam đi đầy đường sao? Đúng là gen con người ở hiện đại đã thoái hóa rồi!!! Khắp nơi chỉ toàn những ông bụng phệ với đầu hói!!
Ám Nhất đi phía trước, thấy mẹ con Trương thị đều đang ngơ ngác nhìn chủ tử của mình, không khỏi thấy buồn cười. Quả nhiên, gương mặt của chủ tử nhà hắn đi đến đâu cũng làm người khác xao xuyến, không ai cưỡng lại được.
Nhận thấy Ám Nhất đang tiến về phía mình, Tiền Thiển vội lấy lại tinh thần, nhìn hắn với ánh mắt đầy cảnh giác. Thấy nàng bày ra bộ dáng phòng thủ, Ám Nhất dừng bước, trong lòng lại càng thêm buồn cười, thầm nghĩ cô nương nhỏ này quả là rất cảnh giác.
Đúng vậy! Tiểu cô nương! Vừa bước vào miếu, Ám Nhất đã lén quan sát hai mẹ con Trương thị. Mặc dù Tiền Thiển cải trang nam nhi có thể qua mắt người thường, nhưng không qua được mắt hắn. Ngay khi vào đây, cả nhóm của Yến Hằng đã nhận ra, trong miếu thật ra là một đôi mẹ con. Ám Nhất ngay lập tức phân tích tình hình và kết luận.
Một đôi mẹ con, cô con gái chưa đến mười lăm tuổi, nhìn qua cách thở và dáng đi cũng đủ thấy chưa từng qua huấn luyện, chỉ là người bình thường. Về việc tại sao cô gái phải giả trai, Ám Nhất cũng không bận tâm. Hắn đã xác định rằng, hai người này không gây ra bất cứ mối đe dọa nào.
Sau khi phân tích xong, Ám Nhất càng cười ôn hòa hơn.
Tiền Thiển không chú ý đến nét mặt của Ám Nhất, nàng đang thì thầm với hệ thống 7788: “7788, mau nhìn mỹ nam kìa!!! Đúng là cổ đại đầy mỹ nam thật! Có phải đẹp trai không?!”
7788 khinh bỉ đáp: “Mỹ nam đầy đường gì chứ, đó là nam chính đấy! Gương mặt này chỉ thuộc loại tiêu chuẩn của nam chính thôi, ngươi đúng là thiếu kiến thức. Sau này làm nhiệm vụ, ngươi sẽ gặp nhiều nam chính nữa, đừng có mỗi lần đều ngạc nhiên như thế.”
“A...” Nghe xong 7788 nói, Tiền Thiển liền cụt hứng. Nam chính vốn là “tài sản riêng” của nữ chính, bản thân nàng chỉ là nhân vật phụ nhỏ bé, tốt nhất là đừng có ham nhìn chằm chằm vào “tài sản tư hữu” của người ta, không khéo lại rước xui xẻo vào thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro