Mỗi Lần Đều Là Ta Nằm Cũng Trúng Đạn
Chương 10
2024-11-21 08:25:46
Nhưng nếu Trương Ngũ Nương còn sống, vì con gái, chắc chắn Trương thị sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đến vậy.
Tiền Thiển tay xách túi lương khô, lặng lẽ bước theo mẹ, cùng bà rời khỏi ngôi làng mà Trương Ngũ Nương đã sống cả đời, đón những tia nắng ban mai đầu tiên. Không ai đưa tiễn, nhưng hai mẹ con đi trên con đường hẹp, trong sự im lặng ấy lại toát lên một nỗi buồn và sự quyết tâm khó tả.
Trương thị thấy con gái buồn bã, nhẹ nhàng dỗ dành Tiền Thiển: “Con ngoan, mọi chuyện sẽ ổn thôi, khi đến trấn, nương sẽ mua cho con vài viên kẹo nhé.”
“Nương, không cần đâu, sau này còn phải tiêu nhiều tiền lắm, con không cần ăn kẹo...”
Lục hoàng tử Yến Hằng lạnh lùng quan sát cảnh thị vệ và thích khách đang giao chiến, gương mặt tuấn tú chẳng hề biến sắc. Với trình độ ám sát này, họ không thể nào đe dọa được hắn, nhưng điều này lại cho thấy hành tung của hắn đã bị lộ.
Theo quy củ tổ tiên đặt ra, hoàng thân không được rời khỏi kinh thành mà không có chiếu chỉ. Lần này hắn ra ngoài đi đến Tuyên Thành cũng là tự ý, không hề xin phép. Tuyên Thành cách kinh thành không xa, hắn chỉ cần giả bệnh vài ngày là có thể che giấu. Nhưng giờ đây, hành tung của hắn đã bị bại lộ, có nghĩa là trong kinh thành đã có người biết hắn tự ý rời đi. Hắn cần nhanh chóng quay về! Trong tình thế này, hắn không thể để mình rơi vào tay kẻ địch.
Khi thích khách bị đẩy lùi, các thị vệ lập tức vây quanh bảo vệ Yến Hằng. Thống lĩnh thị vệ, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng, báo cáo: “Chủ tử, hành tung của ngài đã bị lộ.”
“Ừm,” Yến Hằng khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì: “Ngươi dẫn thị vệ hộ tống xe ngựa trở về kinh theo hành trình đã định sẵn, bảo Ám Nhất đưa người theo ta đi đường tắt.”
“Rõ!” Thống lĩnh thị vệ ôm quyền nhận lệnh rồi nhanh chóng đi sắp xếp. Chẳng bao lâu sau, vài người mặc thường phục, dáng đi nhẹ nhàng, dắt ngựa đến đứng quanh Yến Hằng.
Yến Hằng lên ngựa, dẫn theo người rời đi nhanh chóng, để lại thống lĩnh thị vệ cùng đoàn người tiếp tục hộ tống xe ngựa tiến về phía trước.
Suốt hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ, đoàn của Yến Hằng cuối cùng cũng đến gần kinh thành, chỉ còn khoảng năm mươi dặm nữa. Lúc này trời đã tối, Ám Nhất – người đứng đầu đội ám vệ – không khỏi lo lắng.
“Chủ tử,” Ám Nhất thúc ngựa tiến lên cạnh Yến Hằng, khuyên nhủ: “Không thể đi tiếp được nữa, trời tối rồi, con đường phía trước cũng khó đi, nếu đi tiếp e rằng sẽ nguy hiểm.”
“Chúng ta đã sắp đến kinh thành, cố thúc ngựa thêm hai canh giờ là đến,” Yến Hằng vẫn giữ nguyên tốc độ, không hề chậm lại.
“Nhưng mà, chủ tử, đoạn đường phía trước có chỗ lún, không rõ đã được sửa chữa hay chưa, nếu mạo hiểm đi trong bóng tối chỉ sợ không ổn.” Ám Nhất tiếp tục khuyên giải: “Hơn nữa, giờ này chắc chắn cổng cung đã đóng, Hoàng Thượng cũng không triệu kiến vào giờ này. Nếu sáng mai chúng ta đến cũng không khác biệt gì.”
“Chủ tử, lùi một bước mà nói, dù Hoàng Thượng có biết chuyện, cùng lắm ngài chỉ bị khiển trách. Nếu vì mạo hiểm trên đường mà gặp nguy hiểm, thì thật không đáng.” Ám Nhất tha thiết nói.
“Được,” Yến Hằng nhàn nhạt đáp: “Bảo Ám Thất đi dò đường phía trước, nếu không có gì, thì hạ trại ở đó.”
Ám Nhất nhận lệnh, gọi người đi dò đường, Yến Hằng chậm lại, vừa đi vừa chờ tin báo.
Không lâu sau, Ám Thất trở lại: “Chủ tử, phía trước có một miếu Sơn Thần bỏ hoang, rất thích hợp để hạ trại. Nhưng trong miếu đã có người cắm trại trước, ngài xem...”
Ám Tam nghe vậy liền cười, “Có gì đâu, ai mà ở đó, cứ đuổi họ đi là được.”
Ám Tam vốn tính tình bộc trực, ngoài việc làm theo lệnh chủ tử, trong đầu chẳng để tâm đến chuyện gì khác, nên nói ra mấy lời như vậy cũng là chuyện bình thường. Ám Nhất nghe xong liền gõ mạnh vào đầu Ám Tam, vừa đánh vừa mắng: “Chỉ có ngươi là giỏi! Nghĩ ra toàn ý kiến linh tinh, cả ngày chỉ biết gây chuyện, đầu óc ngươi còn chưa bằng hạt mè nữa.”
Mọi người xung quanh phá lên cười, ngay cả Yến Hằng cũng thoáng nở một nụ cười nhẹ trên gương mặt lạnh lùng. Ám Tam không dám phản kháng, chỉ xoa đầu rồi cười ngây ngô, vừa cười vừa phân trần: “Ta đây chẳng phải là sợ nơi ở không sạch sẽ, gây bất tiện cho chủ tử sao!”
Ám Nhất không để ý đến hắn nữa, quay sang hỏi Ám Thất: “Bên trong là ai, ngươi đã kiểm tra chưa? Có vấn đề gì không?”
Tiền Thiển tay xách túi lương khô, lặng lẽ bước theo mẹ, cùng bà rời khỏi ngôi làng mà Trương Ngũ Nương đã sống cả đời, đón những tia nắng ban mai đầu tiên. Không ai đưa tiễn, nhưng hai mẹ con đi trên con đường hẹp, trong sự im lặng ấy lại toát lên một nỗi buồn và sự quyết tâm khó tả.
Trương thị thấy con gái buồn bã, nhẹ nhàng dỗ dành Tiền Thiển: “Con ngoan, mọi chuyện sẽ ổn thôi, khi đến trấn, nương sẽ mua cho con vài viên kẹo nhé.”
“Nương, không cần đâu, sau này còn phải tiêu nhiều tiền lắm, con không cần ăn kẹo...”
Lục hoàng tử Yến Hằng lạnh lùng quan sát cảnh thị vệ và thích khách đang giao chiến, gương mặt tuấn tú chẳng hề biến sắc. Với trình độ ám sát này, họ không thể nào đe dọa được hắn, nhưng điều này lại cho thấy hành tung của hắn đã bị lộ.
Theo quy củ tổ tiên đặt ra, hoàng thân không được rời khỏi kinh thành mà không có chiếu chỉ. Lần này hắn ra ngoài đi đến Tuyên Thành cũng là tự ý, không hề xin phép. Tuyên Thành cách kinh thành không xa, hắn chỉ cần giả bệnh vài ngày là có thể che giấu. Nhưng giờ đây, hành tung của hắn đã bị bại lộ, có nghĩa là trong kinh thành đã có người biết hắn tự ý rời đi. Hắn cần nhanh chóng quay về! Trong tình thế này, hắn không thể để mình rơi vào tay kẻ địch.
Khi thích khách bị đẩy lùi, các thị vệ lập tức vây quanh bảo vệ Yến Hằng. Thống lĩnh thị vệ, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng, báo cáo: “Chủ tử, hành tung của ngài đã bị lộ.”
“Ừm,” Yến Hằng khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì: “Ngươi dẫn thị vệ hộ tống xe ngựa trở về kinh theo hành trình đã định sẵn, bảo Ám Nhất đưa người theo ta đi đường tắt.”
“Rõ!” Thống lĩnh thị vệ ôm quyền nhận lệnh rồi nhanh chóng đi sắp xếp. Chẳng bao lâu sau, vài người mặc thường phục, dáng đi nhẹ nhàng, dắt ngựa đến đứng quanh Yến Hằng.
Yến Hằng lên ngựa, dẫn theo người rời đi nhanh chóng, để lại thống lĩnh thị vệ cùng đoàn người tiếp tục hộ tống xe ngựa tiến về phía trước.
Suốt hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ, đoàn của Yến Hằng cuối cùng cũng đến gần kinh thành, chỉ còn khoảng năm mươi dặm nữa. Lúc này trời đã tối, Ám Nhất – người đứng đầu đội ám vệ – không khỏi lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chủ tử,” Ám Nhất thúc ngựa tiến lên cạnh Yến Hằng, khuyên nhủ: “Không thể đi tiếp được nữa, trời tối rồi, con đường phía trước cũng khó đi, nếu đi tiếp e rằng sẽ nguy hiểm.”
“Chúng ta đã sắp đến kinh thành, cố thúc ngựa thêm hai canh giờ là đến,” Yến Hằng vẫn giữ nguyên tốc độ, không hề chậm lại.
“Nhưng mà, chủ tử, đoạn đường phía trước có chỗ lún, không rõ đã được sửa chữa hay chưa, nếu mạo hiểm đi trong bóng tối chỉ sợ không ổn.” Ám Nhất tiếp tục khuyên giải: “Hơn nữa, giờ này chắc chắn cổng cung đã đóng, Hoàng Thượng cũng không triệu kiến vào giờ này. Nếu sáng mai chúng ta đến cũng không khác biệt gì.”
“Chủ tử, lùi một bước mà nói, dù Hoàng Thượng có biết chuyện, cùng lắm ngài chỉ bị khiển trách. Nếu vì mạo hiểm trên đường mà gặp nguy hiểm, thì thật không đáng.” Ám Nhất tha thiết nói.
“Được,” Yến Hằng nhàn nhạt đáp: “Bảo Ám Thất đi dò đường phía trước, nếu không có gì, thì hạ trại ở đó.”
Ám Nhất nhận lệnh, gọi người đi dò đường, Yến Hằng chậm lại, vừa đi vừa chờ tin báo.
Không lâu sau, Ám Thất trở lại: “Chủ tử, phía trước có một miếu Sơn Thần bỏ hoang, rất thích hợp để hạ trại. Nhưng trong miếu đã có người cắm trại trước, ngài xem...”
Ám Tam nghe vậy liền cười, “Có gì đâu, ai mà ở đó, cứ đuổi họ đi là được.”
Ám Tam vốn tính tình bộc trực, ngoài việc làm theo lệnh chủ tử, trong đầu chẳng để tâm đến chuyện gì khác, nên nói ra mấy lời như vậy cũng là chuyện bình thường. Ám Nhất nghe xong liền gõ mạnh vào đầu Ám Tam, vừa đánh vừa mắng: “Chỉ có ngươi là giỏi! Nghĩ ra toàn ý kiến linh tinh, cả ngày chỉ biết gây chuyện, đầu óc ngươi còn chưa bằng hạt mè nữa.”
Mọi người xung quanh phá lên cười, ngay cả Yến Hằng cũng thoáng nở một nụ cười nhẹ trên gương mặt lạnh lùng. Ám Tam không dám phản kháng, chỉ xoa đầu rồi cười ngây ngô, vừa cười vừa phân trần: “Ta đây chẳng phải là sợ nơi ở không sạch sẽ, gây bất tiện cho chủ tử sao!”
Ám Nhất không để ý đến hắn nữa, quay sang hỏi Ám Thất: “Bên trong là ai, ngươi đã kiểm tra chưa? Có vấn đề gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro