Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 17
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
2024-08-19 14:12:31
Thời điểm Lê Húc tỉnh dậy thì anh đã thấy trên giường chỉ còn lại một mình mình, cửa phòng ngủ bị mở ra một khe hở, có thể nghe thấy tiếng lạch cạch nho nhỏ từ phòng bếp truyền đến. Việc đầu tiên mà anh làm chính là tự xoa đầu mình, sau đó từ trên giường ngồi dậy, ngơ ngác nhìn cảnh tượng xung quanh: Đây là đâu? Tôi, tôi tên là Lê Húc, tôi… Là ai?
Lê Húc ngẩn ngơ một lúc mới từ từ đứng dậy khỏi giường, anh mặc áo ngủ xỏ dép lê, sau đó lững thững từng bước đi vào bếp.
Một người đàn ông cao lớn đang quay lưng về phía anh, người đó đứng trước bồn rửa ở trong bếp, đang dùng máy đánh trứng để đánh trứng gà. Dường như nghe thấy tiếng bước chân của Lê Húc, đối phương nhanh chóng đặt chiếc bát trong tay xuống, chậm rãi xoay người.
Lê Húc vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, anh không biết nên phản ứng như thế nào, theo bản năng chỉ lùi về phía sau hai bước.
Nhìn thấy phản ứng của Lê Húc, ánh mắt của người đàn ông lập tức lóe lên. “... Bà xã?” Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp. “Anh là Thư An Ngọc đây, em lại quên anh rồi sao?”
Khoé môi của Lê Húc giật giật, “... Thư An Ngọc?” Đầu óc của anh trống rỗng, không nhớ được gì cả. Trong lòng Lê Húc cảm thấy vô cùng hoảng loạn, anh lại hỏi lại. “Tôi đã kết hôn rồi ư?”
Anh lại liếc nhìn khung cảnh xung quanh một lần nữa, căn bếp đầy đủ tiện nghi tràn đầy hơi thở sinh hoạt, phòng khách cũng được bài trí rất ấm cúng và tinh tế, đây đúng là diện mạo của một căn nhà mà anh mong muốn. Lê Húc đành phải chấp nhận hiện thực này, sắc mặt của anh trở nên tái nhợt, lẩm bẩm tự nói. “Tôi kết hôn rồi sao? Tôi đây là bị mất trí nhớ à?”
Thư An Ngọc bước hai bước, tiến lại gần anh. “Bà xã, em chỉ đang bị bệnh mà thôi. Em đừng quá lo lắng, được không? Em có thể đi tắm rửa thay quần áo trước, bữa sáng anh cũng làm sắp xong rồi.” Hắn lại nghĩ tới chuyện gì đó, “Tất cả những đồ dùng vệ sinh cá nhân màu trắng đều là của em.”
Sắc mặt của Lê Húc vẫn tái nhợt, anh gật đầu, sau đó lững thững quay về phòng ngủ giống như người mất hồn, đột nhiên anh nhớ ra chuyện gì đó, bắt đầu lục tung chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ lên.
Quả nhiên, anh đã tìm được laptop của mình.
Máy tính không có mật khẩu, Lê Húc mở ghi chú trên máy tính ra, cuối cùng cũng tìm được nhật ký của mình một cách rất nhanh chóng và dễ dàng, trong lòng anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh thở phào nhẹ nhõm.
[Ngày 1 tháng 6
Sau khi tôi tỉnh dậy và phát hiện ra mình đã bị mất trí nhớ, có một người đàn ông tự xưng là ông xã của tôi tìm đến cửa, nói rằng tôi bị mắc bệnh mất trí nhớ có gián đoạn.
Ông xã nhìn khá đẹp trai, hơn nữa cũng rất đáng yêu, có lẽ những gì hắn nói là thật.
Hôm nay là Tết thiếu nhi, chúng tôi đã đến công viên giải trí để chơi.
…
Hehe.
Ngày 2 tháng 6
Hôm nay quả nhiên tôi lại mất trí nhớ, haiz.
Hôm nay An Ngọc được nghỉ ở nhà, chúng tôi cùng nhau ở nhà xem phim điện ảnh
…
Ngày 3 tháng 6
Vẫn không nhớ được gì cả.
An Ngọc có việc phải ra ngoài, tôi ở nhà một mình, nhưng anh ấy đã trở về rất sớm để ở bên cạnh tôi
…
Giá như ngày mai có thể nhớ An Ngọc thì tốt rồi!]
Nhật ký trong máy tính giống như một cuốn sổ thu chi, đọc xong rồi mà Lê Húc vẫn không tìm được chút thông tin nào hữu ích cả, anh chỉ có thể nhìn ra được mặc dù anh bị mất trí nhớ nhưng anh vẫn đang sống một cuộc sống rất tốt. Lê Húc không khỏi oán trách bản thân mình trong quá khứ: Ít ra thì cũng phải để lại một vài thông tin hữu ích chứ.
Nhưng Lê Húc nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt: Có lẽ là do cuộc sống sinh hoạt của anh quá nhàm chán, anh bị bệnh nên chỉ có thể ở lì trong nhà mà không thể ra ngoài được, lỡ như anh đi lạc thì phải làm sao bây giờ.
Sau khi đọc hết nhật ký của mình, Lê Húc cũng dần chấp nhận thực tại. Anh thở dài, sau đó đứng dậy, vào nhà tắm rửa sạch sẽ.
Những món đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm đều là đồ đôi, Lê Húc cầm một chiếc cốc đánh răng màu trắng lên, chuẩn bị lấy nước.
“Gì đây?”
Lê Húc úp ngược chiếc cốc lại, anh phát hiện dưới đáy cốc có một tờ giấy được gấp gọn lại. Vị trí của tờ giấy ghi chú cũng rất kín, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra được. Lê Húc hơi nghi ngờ, anh đưa tay gỡ tờ giấy xuống, sau đó mở ra.
[Tất cả đều là giả, đừng tin Thư An Ngọc, mau chạy đi!]
Lê Húc ngẩn ngơ một lúc mới từ từ đứng dậy khỏi giường, anh mặc áo ngủ xỏ dép lê, sau đó lững thững từng bước đi vào bếp.
Một người đàn ông cao lớn đang quay lưng về phía anh, người đó đứng trước bồn rửa ở trong bếp, đang dùng máy đánh trứng để đánh trứng gà. Dường như nghe thấy tiếng bước chân của Lê Húc, đối phương nhanh chóng đặt chiếc bát trong tay xuống, chậm rãi xoay người.
Lê Húc vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, anh không biết nên phản ứng như thế nào, theo bản năng chỉ lùi về phía sau hai bước.
Nhìn thấy phản ứng của Lê Húc, ánh mắt của người đàn ông lập tức lóe lên. “... Bà xã?” Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp. “Anh là Thư An Ngọc đây, em lại quên anh rồi sao?”
Khoé môi của Lê Húc giật giật, “... Thư An Ngọc?” Đầu óc của anh trống rỗng, không nhớ được gì cả. Trong lòng Lê Húc cảm thấy vô cùng hoảng loạn, anh lại hỏi lại. “Tôi đã kết hôn rồi ư?”
Anh lại liếc nhìn khung cảnh xung quanh một lần nữa, căn bếp đầy đủ tiện nghi tràn đầy hơi thở sinh hoạt, phòng khách cũng được bài trí rất ấm cúng và tinh tế, đây đúng là diện mạo của một căn nhà mà anh mong muốn. Lê Húc đành phải chấp nhận hiện thực này, sắc mặt của anh trở nên tái nhợt, lẩm bẩm tự nói. “Tôi kết hôn rồi sao? Tôi đây là bị mất trí nhớ à?”
Thư An Ngọc bước hai bước, tiến lại gần anh. “Bà xã, em chỉ đang bị bệnh mà thôi. Em đừng quá lo lắng, được không? Em có thể đi tắm rửa thay quần áo trước, bữa sáng anh cũng làm sắp xong rồi.” Hắn lại nghĩ tới chuyện gì đó, “Tất cả những đồ dùng vệ sinh cá nhân màu trắng đều là của em.”
Sắc mặt của Lê Húc vẫn tái nhợt, anh gật đầu, sau đó lững thững quay về phòng ngủ giống như người mất hồn, đột nhiên anh nhớ ra chuyện gì đó, bắt đầu lục tung chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ lên.
Quả nhiên, anh đã tìm được laptop của mình.
Máy tính không có mật khẩu, Lê Húc mở ghi chú trên máy tính ra, cuối cùng cũng tìm được nhật ký của mình một cách rất nhanh chóng và dễ dàng, trong lòng anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh thở phào nhẹ nhõm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Ngày 1 tháng 6
Sau khi tôi tỉnh dậy và phát hiện ra mình đã bị mất trí nhớ, có một người đàn ông tự xưng là ông xã của tôi tìm đến cửa, nói rằng tôi bị mắc bệnh mất trí nhớ có gián đoạn.
Ông xã nhìn khá đẹp trai, hơn nữa cũng rất đáng yêu, có lẽ những gì hắn nói là thật.
Hôm nay là Tết thiếu nhi, chúng tôi đã đến công viên giải trí để chơi.
…
Hehe.
Ngày 2 tháng 6
Hôm nay quả nhiên tôi lại mất trí nhớ, haiz.
Hôm nay An Ngọc được nghỉ ở nhà, chúng tôi cùng nhau ở nhà xem phim điện ảnh
…
Ngày 3 tháng 6
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẫn không nhớ được gì cả.
An Ngọc có việc phải ra ngoài, tôi ở nhà một mình, nhưng anh ấy đã trở về rất sớm để ở bên cạnh tôi
…
Giá như ngày mai có thể nhớ An Ngọc thì tốt rồi!]
Nhật ký trong máy tính giống như một cuốn sổ thu chi, đọc xong rồi mà Lê Húc vẫn không tìm được chút thông tin nào hữu ích cả, anh chỉ có thể nhìn ra được mặc dù anh bị mất trí nhớ nhưng anh vẫn đang sống một cuộc sống rất tốt. Lê Húc không khỏi oán trách bản thân mình trong quá khứ: Ít ra thì cũng phải để lại một vài thông tin hữu ích chứ.
Nhưng Lê Húc nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt: Có lẽ là do cuộc sống sinh hoạt của anh quá nhàm chán, anh bị bệnh nên chỉ có thể ở lì trong nhà mà không thể ra ngoài được, lỡ như anh đi lạc thì phải làm sao bây giờ.
Sau khi đọc hết nhật ký của mình, Lê Húc cũng dần chấp nhận thực tại. Anh thở dài, sau đó đứng dậy, vào nhà tắm rửa sạch sẽ.
Những món đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm đều là đồ đôi, Lê Húc cầm một chiếc cốc đánh răng màu trắng lên, chuẩn bị lấy nước.
“Gì đây?”
Lê Húc úp ngược chiếc cốc lại, anh phát hiện dưới đáy cốc có một tờ giấy được gấp gọn lại. Vị trí của tờ giấy ghi chú cũng rất kín, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra được. Lê Húc hơi nghi ngờ, anh đưa tay gỡ tờ giấy xuống, sau đó mở ra.
[Tất cả đều là giả, đừng tin Thư An Ngọc, mau chạy đi!]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro