Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 18
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
2024-08-19 14:12:31
Lê Húc sững sờ tại chỗ, sững sờ nhìn tờ giấy trên tay trong chốc lát có chút đơ đễnh. Sau đó anh nhắm mắt lại để trấn tĩnh, và tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
Lê Húc xé tờ giấy rồi xả xuống toilet, tắm rửa xong liền thay quần áo đi ra phòng khách.
Thư An Ngọc đã bắt đầu bày bát đĩa lên bàn ăn, nhìn thấy Lê Húc từ phòng ngủ đi ra, tự nhiên mà mỉm cười: "Bà xã à, hôm nay ăn bánh trứng đó."
Trong lòng Lê Húc vô cùng hỗn loạn, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, ngồi vào bàn ăn cầm đũa lên. Anh do dự một chút, nhưng vẫn chọn ăn bữa sáng do Thư An Ngọc làm: Chỉ cần đối phương không muốn giết anh, không cần hạ độc vào bữa sáng, đúng không? Hơn nữa, với thể chất của Thư An Ngọc, dù muốn giết anh cũng không cần phải lựa chọn phương pháp này.
Lê Húc ăn xong những gì trong đĩa, suy ngẫm giọng điệu cố ý nói: "Chúng ta kết hôn khi nào?"
Thư An Ngọc cầm cái ly trên tay khựng lại, quay đầu lại nhìn Lê Húc cười: "Năm nay mới kết hôn, bây giờ em bênh rồi, quên cũng là chuyện bình thường."
“Thật sao?” Ánh mắt Lê Húc dừng lại trên nụ cười vô hại của Thư An Ngọc một hồi, ngẫm nghĩ rồi ngập ngừng hỏi dò nói, “Anh… anh có thể chứng minh điều này không? Nếu đã kết hôn thì phải có giấy đăng ký kết hôn.”
Thư An Ngọc lộ ra vẻ mặt đau khổ một cách rất tự nhiên: “Sổ của anh anh để ở quê nhà, xủa em thì anh không biết em cất ở đâu.” Nói xong lời này, hắn dường như đột nhiên nghĩ đến mục đích mà Lê Húc hỏi câu này, nhìn Lê Húc với ánh mắt có phần ngạc nhiên và đau lòng, "Sao, em không tin anh?"
Lê Húc bắt gặp ánh mắt của Thư An Ngọc, anh vô thức nuốt nước miếng, nhìn sang chỗ khác nhìn trên bàn: "Không phải, em chỉ là tò mò." Anh xoa ngón trỏ cùng ngón cái bên phải cùng nhau, cảm thấy được bản thân càng ngày càng căng thẳng. " ... Chăm sóc một bệnh nhân như em vậy chắc là vất vả lắm. "
Thư An Ngọc đột nhiên vươn tay nắm lấy tay phải Lê Húc: "Bà xã, em rất căng thẳng sao?"
Cả người Lê Húc rùng mình một cái, đột nhiên giương mắt nhìn Thư An Ngọc chỉ thấy Thư An Ngọc mỉm cười nhìn anh: “Từ nhỏ em đã như vậy rồi, hồi hộp sẽ xoa xoa ngón tay.” Hắn dừng lại, "Em cũng xoa ngón tay khi em nói dối."
Lê Húc có chút hoảng sợ khi bị nhìn thấu, nhưng cũng có chút kinh ngạc: Thư An Ngọc làm sao biết rõ chính mình đến vậy?
Lê Húc nhất thời có chút nghi hoặc về tờ giấy kia: Người biết rõ bản thân anh như vậy gần gũi đến vậy thật sự có thể làm hại anh sao?
Nhưng Lê Húc lại không thể không nhìn tay của Thư An Ngọc. Thư An Ngọc không đeo nhẫn, và anh cũng vậy.
Lê Húc không nói chuyện, Thư An Ngọc cũng rút tay về, không hỏi thêm câu nào. Trong phòng khách im lặng, nhất thời không khí có chút bế tắc.
Một lúc sau, Thư An Ngọc đứng lên trước: "Được rồi, anh đi rửa chén trước, sau khi rửa xong anh sẽ trả lời câu hỏi của em, được không?"
Lê Húc lập tức gật đầu, anh đứng dậy đi về phòng ngủ. Không biết có phải là ảo giác của anh không, nhưng anh luôn cảm thấy Thư An Ngọc dường như lúc nào cũng nhìn anh, ánh mắt cũng theo anh mi vào phòng ngủ.
Lê Húc bị tưởng tượng của chính mình làm cho giật mình, liền đóng cửa lại sau khi đi về phòng ngủ. Anh tựa vào cửa hoãn một hồi, ánh mắt chợt chạm vào chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Lê Húc bước vài bước đi tới, mở máy. Điện thoại không có mật khẩu màn hình khóa, Lê Húc liền lật qua ném lại trên bàn đầu giường, cảm thấy ở đây sẽ không có nội dung hữu ích. Nhưng một lúc sau anh lại lấy lại điện thoại bỏ vào túi: Nếu thực sự muốn rời khỏi đây thì phải có điện thoại bên mình.
Lê Húc đau đầu khi nghĩ đến mảnh giấy anh tìm thấy trong phòng tắm: Bỏ trốn là có ý gì? Nếu nhật ký của anh không bị làm giả, thì hầu như ngày nào anh cũng bị mất trí nhớ, và anh thực sự không biết phải làm gì khi ra ngoài.
Nhưng tính cách của Lê Húc không phải là ngồi yên chờ chết, anh đã rất cố gắng suy nghĩ xem mình nên đối mặt với hiện trạng như thế nào.
Thư An Ngọc trông bình thường, ân cần và dịu dàng, nhưng Lê Húc luôn mơ hồ cảm thấy một cảm giác bất tuân kỳ lạ từ đối phương. Ít nhất theo nghi ngờ của Thư An Ngọc, hiện tại Lê Húc đã nghi ngờ mối quan hệ hôn nhân mà do Thư An Ngọc nói.
Lê Húc suy nghĩ một chút, sau đó do dự nghĩ: Hay là mình rời đi trước? Bản thân từ từ mà tìm manh mối tốt hơn là ở bên cạnh một người có vẻ nguy hiểm.
Nhưng Thư An Ngọc cũng đang ở nhà, làm sao anh có thể rời khỏi đây?
Lê Húc xé tờ giấy rồi xả xuống toilet, tắm rửa xong liền thay quần áo đi ra phòng khách.
Thư An Ngọc đã bắt đầu bày bát đĩa lên bàn ăn, nhìn thấy Lê Húc từ phòng ngủ đi ra, tự nhiên mà mỉm cười: "Bà xã à, hôm nay ăn bánh trứng đó."
Trong lòng Lê Húc vô cùng hỗn loạn, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, ngồi vào bàn ăn cầm đũa lên. Anh do dự một chút, nhưng vẫn chọn ăn bữa sáng do Thư An Ngọc làm: Chỉ cần đối phương không muốn giết anh, không cần hạ độc vào bữa sáng, đúng không? Hơn nữa, với thể chất của Thư An Ngọc, dù muốn giết anh cũng không cần phải lựa chọn phương pháp này.
Lê Húc ăn xong những gì trong đĩa, suy ngẫm giọng điệu cố ý nói: "Chúng ta kết hôn khi nào?"
Thư An Ngọc cầm cái ly trên tay khựng lại, quay đầu lại nhìn Lê Húc cười: "Năm nay mới kết hôn, bây giờ em bênh rồi, quên cũng là chuyện bình thường."
“Thật sao?” Ánh mắt Lê Húc dừng lại trên nụ cười vô hại của Thư An Ngọc một hồi, ngẫm nghĩ rồi ngập ngừng hỏi dò nói, “Anh… anh có thể chứng minh điều này không? Nếu đã kết hôn thì phải có giấy đăng ký kết hôn.”
Thư An Ngọc lộ ra vẻ mặt đau khổ một cách rất tự nhiên: “Sổ của anh anh để ở quê nhà, xủa em thì anh không biết em cất ở đâu.” Nói xong lời này, hắn dường như đột nhiên nghĩ đến mục đích mà Lê Húc hỏi câu này, nhìn Lê Húc với ánh mắt có phần ngạc nhiên và đau lòng, "Sao, em không tin anh?"
Lê Húc bắt gặp ánh mắt của Thư An Ngọc, anh vô thức nuốt nước miếng, nhìn sang chỗ khác nhìn trên bàn: "Không phải, em chỉ là tò mò." Anh xoa ngón trỏ cùng ngón cái bên phải cùng nhau, cảm thấy được bản thân càng ngày càng căng thẳng. " ... Chăm sóc một bệnh nhân như em vậy chắc là vất vả lắm. "
Thư An Ngọc đột nhiên vươn tay nắm lấy tay phải Lê Húc: "Bà xã, em rất căng thẳng sao?"
Cả người Lê Húc rùng mình một cái, đột nhiên giương mắt nhìn Thư An Ngọc chỉ thấy Thư An Ngọc mỉm cười nhìn anh: “Từ nhỏ em đã như vậy rồi, hồi hộp sẽ xoa xoa ngón tay.” Hắn dừng lại, "Em cũng xoa ngón tay khi em nói dối."
Lê Húc có chút hoảng sợ khi bị nhìn thấu, nhưng cũng có chút kinh ngạc: Thư An Ngọc làm sao biết rõ chính mình đến vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Húc nhất thời có chút nghi hoặc về tờ giấy kia: Người biết rõ bản thân anh như vậy gần gũi đến vậy thật sự có thể làm hại anh sao?
Nhưng Lê Húc lại không thể không nhìn tay của Thư An Ngọc. Thư An Ngọc không đeo nhẫn, và anh cũng vậy.
Lê Húc không nói chuyện, Thư An Ngọc cũng rút tay về, không hỏi thêm câu nào. Trong phòng khách im lặng, nhất thời không khí có chút bế tắc.
Một lúc sau, Thư An Ngọc đứng lên trước: "Được rồi, anh đi rửa chén trước, sau khi rửa xong anh sẽ trả lời câu hỏi của em, được không?"
Lê Húc lập tức gật đầu, anh đứng dậy đi về phòng ngủ. Không biết có phải là ảo giác của anh không, nhưng anh luôn cảm thấy Thư An Ngọc dường như lúc nào cũng nhìn anh, ánh mắt cũng theo anh mi vào phòng ngủ.
Lê Húc bị tưởng tượng của chính mình làm cho giật mình, liền đóng cửa lại sau khi đi về phòng ngủ. Anh tựa vào cửa hoãn một hồi, ánh mắt chợt chạm vào chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Lê Húc bước vài bước đi tới, mở máy. Điện thoại không có mật khẩu màn hình khóa, Lê Húc liền lật qua ném lại trên bàn đầu giường, cảm thấy ở đây sẽ không có nội dung hữu ích. Nhưng một lúc sau anh lại lấy lại điện thoại bỏ vào túi: Nếu thực sự muốn rời khỏi đây thì phải có điện thoại bên mình.
Lê Húc đau đầu khi nghĩ đến mảnh giấy anh tìm thấy trong phòng tắm: Bỏ trốn là có ý gì? Nếu nhật ký của anh không bị làm giả, thì hầu như ngày nào anh cũng bị mất trí nhớ, và anh thực sự không biết phải làm gì khi ra ngoài.
Nhưng tính cách của Lê Húc không phải là ngồi yên chờ chết, anh đã rất cố gắng suy nghĩ xem mình nên đối mặt với hiện trạng như thế nào.
Thư An Ngọc trông bình thường, ân cần và dịu dàng, nhưng Lê Húc luôn mơ hồ cảm thấy một cảm giác bất tuân kỳ lạ từ đối phương. Ít nhất theo nghi ngờ của Thư An Ngọc, hiện tại Lê Húc đã nghi ngờ mối quan hệ hôn nhân mà do Thư An Ngọc nói.
Lê Húc suy nghĩ một chút, sau đó do dự nghĩ: Hay là mình rời đi trước? Bản thân từ từ mà tìm manh mối tốt hơn là ở bên cạnh một người có vẻ nguy hiểm.
Nhưng Thư An Ngọc cũng đang ở nhà, làm sao anh có thể rời khỏi đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro