Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới

Chương 41

Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát

2024-08-19 14:12:31

Lê Húc trần truồng không một mảnh vải, anh giơ chiếc đèn bàn trong tay lên, thở hồng hộc. Sự sợ hãi bao phủ khắp ánh mắt của anh, ngay cả cánh tay đang cầm đèn bàn cũng run lên không ngừng.

Phải mất một lúc lâu sau, Lê Húc mới bình tĩnh thoát khỏi trạng thái tim đập thình thịch không thể kiểm soát được, anh chậm rãi đặt cây đèn bàn xuống, sau đó cởi bỏ quần áo đang che đầu của Thư An Ngọc ra. Thái dương của Thư An Ngọc bị ngọn đèn đánh cho toé máu, Lê Húc bị màu đỏ chói mắt ở trước mặt làm cho sợ hãi, anh hít thật sâu mấy hơi để lấy lại tinh thần. Sau khi xác nhận Thư An Ngọc đã ngất đi, anh mới run run rẩy rẩy lấy cà vạt trói hai tay của Thư An Ngọc ra sau lưng. Vì quá hoảng sợ và áy náy, nên ngón tay của Lê Húc vẫn không ngừng run rẩy từ nãy đến giờ, anh phải thắt vài nút mới có thể trói chặt được tay của Thư An Ngọc lại.

“Xin lỗi anh, thành thật xin lỗi anh…” Giọng nói của Lê Húc mang theo tiếng khóc nức nở, tinh dịch bị Thư An Ngọc bắn vào bên trong cúc huyệt chảy dọc theo bắp đùi xuống đến tận mắt cá chân, Lê Húc loạng choạng bám lên tường để bước vào phòng tắm. Anh dùng vòi hoa sen gội đầu và tắm rửa qua loa một chút, sau đó ra ngoài mặc quần áo, anh lấy mấy mảnh sứ vỡ mà mình đã giấu dưới gối đầu ra, cuối cùng liếc nhìn Thư An Ngọc một cái rồi xoay người, mở cửa rời đi trong sự lo lắng và sợ hãi.

Phòng làm việc… Phòng làm việc… Phòng làm việc ở trên lầu hai.

Chân của Lê Húc vẫn còn hơi tê, tay đang nắm mấy mảnh sứ vỡ đặt lên ngực, anh lảo đảo lao tới phòng làm việc của Thư An Ngọc, tìm kiếm cánh cửa bị miếng gỗ lớn kia che lại.

Nhưng vừa nâng được miếng gỗ lên thì anh phát hiện cánh cửa đằng sau đã bị người khác mở ra từ bao giờ.

Lê Húc sững sờ, giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi đẩy cánh cửa ra, anh nhìn thấy bên trong căn phòng nhỏ trống rỗng… Không có một ai ở trong đó cả.

Cánh môi của Lê Húc mấp máy, anh mở miệng nói. “Cánh cửa, cánh cửa…”

Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Trong khoảnh khắc đó, Lê Húc đã nghi ngờ phán đoán trước đó của mình, nhưng ngay sau đó, anh tìm thấy một vài đoạn dây thừng đã bị cởi ra ở trong căn phòng nhỏ tối tăm này, trên đó dính một vài vết máu đã chuyển sang màu đen: Nhất định đã từng có người bị nhốt ở chỗ này.

Nhưng bây giờ, những người ở bên trong đã bị mang đi đâu rồi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lê Húc lập tức nghĩ đến một khả năng: Có phải bọn họ đã tự chạy trốn ra ngoài không? Hay là… Lê Húc chợt nhớ lại, sau khi Thư An Ngọc trở về, hắn đã một mình đi lên phòng làm việc để cất gỗ gì đó, có phải chính lúc đó Thư An Ngọc đã dẫn người đi chỗ khác không?

Lê Húc suy sụp đến mức dựa vào tường, sau đó trượt dần xuống đất, cánh tay của anh không ngừng run rẩy, anh phải chống đỡ mất một lúc mới có thể đứng lên lại được.

“Thư An Ngọc, Thư An Ngọc…” Lê Húc loạng choạng chạy về phòng ngủ, Thư An Ngọc vẫn hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, đôi mắt của Lê Húc đỏ hoe thậm chí mang theo một vài giọt nước mắt. Anh túm lấy cổ áo của Thư An Ngọc, kéo hắn lên một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi như đang muốn gọi tên Thư An Ngọc, “Thư An Ngọc, Thư An Ngọc…”

Có lẽ là do lúc trước bị Lê Húc đập quá mạnh, nên cho dù bị Lê Húc kéo đến mức như vậy thì Thư An Ngọc vẫn nhắm nghiền mắt, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Lê Húc bực bội đẩy hắn ra xa, anh ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại để suy nghĩ vấn đề này cho kỹ: Thư An Ngọc lên đó cất gỗ, không đến vài phút đã thấy hắn đi xuống, vậy nên cho dù hắn có chuyển Tang Trạch và Trúc Phi Tinh đến chỗ khác thì bọn họ nhất định vẫn còn ở trong biệt thự này.

Vậy bọn họ ở chỗ nào, ở chỗ nào…

Lê Húc căng thẳng đến mức không tự chủ được mà xoa xoa ngón tay của mình, anh cẩn thận nhớ lại cách bài trí của căn biệt thự này, nhưng nghĩ thế nào vẫn không nhớ được ra mình đã bỏ sót thứ gì.

Có chỗ nào Thư An Ngọc biết mà bản thân anh không biết hay sao?

Lê Húc nửa tin nửa ngờ chạy ra khỏi phòng ngủ, anh lục soát một vòng quanh tầng hai trống rỗng hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không tìm thấy gì cả. Không có phòng tối, chẳng có tầng hầm chứ đừng nói tới Tang Trạch và Trúc Phi Tinh,

Lê Húc vừa chạy vừa thở hổn hển, trên người anh đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, anh lại chạy về phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Thư An Ngọc vẫn hôn mê bất tỉnh nằm một chỗ, Lê Húc nhìn chằm chằm vào mặt của Thư An Ngọc, đột nhiên anh đi vào phòng vệ sinh lấy một cốc nước lạnh, sau đó hất lên mặt của Thư An Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới

Số ký tự: 0