Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 42
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
2024-08-19 14:12:31
Lúc này, Thư An Ngọc lập tức mở to hai mắt giống như gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng, nước trào ra khỏi mũi của hắn, khiến hắn lập tức ho khan một cách dữ dội. Sau khi ho khan xong, hắn mới khó chịu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lê Húc.
Vẻ mặt của Thư An Ngọc tối tăm đến mức đáng sợ, “Đây là lý do tại sao em tình nguyện lên giường với anh sao?”
Cảm giác áy náy trong lòng Thư An Ngọc đã sớm biến mất từ sau khi anh phát hiện ra Thư An Ngọc đã chuyển người đi chỗ khác, anh túm lấy cổ áo của Thư An Ngọc, nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn. “Anh đã dẫn hai người bọn họ đi đâu rồi? Anh có biết anh đang làm gì không?”
Thư An Ngọc lạnh lùng nhìn anh: “Đương nhiên anh biết mình đang làm cái gì.” Trong mắt hắn toàn là châm chọc, có lẽ hắn đang vô cùng tức giận, hốc mắt của hắn trở nên đỏ hoe, giọng nói cũng run run rẩy rẩy. “Em vậy mà lại dám lên giường cùng tôi vì người khác, Lê Húc, em làm anh cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Anh đúng là một kẻ ngốc, anh biết rõ em không thích hợp, anh biết…”
Cánh môi của Lê Húc khẽ nhúc nhích, dường như bị lời nói của Thư An Ngọc làm cho đau nhói, anh chợt quay đầu để né tránh ánh mắt của Thư An Ngọc. “Tôi…” Anh yên lặng rồi bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, một lúc lâu sau, anh mới mở miệng, giống như không đủ tự tin. “Rốt cuộc anh đã giấu người đi đâu rồi?”
Thư An Ngọc lạnh lùng nhìn anh, hắn yên lặng không nói lời nào. Lê Húc có cảm giác khó chịu như đứng đống lửa như ngồi đống than, anh vừa nuốt nước miếng thì lại nghe Thư An Ngọc mở miệng hỏi mình. “Tại sao hôm nay em lại phát hiện ra có chuyện không ổn, là vì cuốn nhật ký của em sao? Lần này em đã giấu cuốn nhật ký đi nơi nào rồi?”
Hàng mi của Lê Húc khẽ run lên, đang muốn mở miệng để lừa gạt hắn thì lại nghe thấy Thư An Ngọc nói. “Nếu không phải nhờ cuốn nhật ký, vậy bởi vì cái gì?”
Trong nháy mắt, Lê Húc có cảm giác sởn tóc gáy, nếu không phải thật sự không có khả năng, thì anh còn đang tự hỏi không biết Thư An Ngọc có thuật đọc tâm hay không. Lê Húc há miệng thở dốc, “... Anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
Thư An Ngọc nhìn anh, “Lê Húc, anh còn biết rõ những thói quen nhỏ của em hơn cả em.” Hắn nhíu mày, cười tự giễu một tiếng. “Mỗi lần em lừa gạt anh đều là vì Tang Trạch. Vì Tang Trạch… Khi em còn đang học đại học, vì sợ anh ngăn cản mà em đã nói dối anh là em sẽ không yêu đương, sau khi kết hôn em lại lấy lý do Tang Trạch để ép anh phải ly hôn với em. Lê Húc, có lúc anh rất hận em, hận em quá vô tình, hoàn toàn không màng đến tình cảm lúc trước của hai chúng ta. Kẻ điên kia có gì tốt mà em lại thích hắn như vậy.”
Lê Húc mím môi không nói gì, anh không thể nhớ được những chuyện quá khứ nên anh không trả lời được. Anh không thể nhớ nổi lý do tại sao mình lại thích tang Trạch. Anh nhìn Thư An Ngọc, nói: “... Nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi, thì anh không nên đối xử với tôi như vậy.”
Thư An Ngọc nhẹ giọng hỏi anh, "Thật sao? Chẳng lẽ em muốn anh trơ mắt nhìn em và tên điên Tang Trạch kia ở bên nhau lần nữa hay sao? Mẹ đã nhờ anh chăm sóc cho em, sao anh có thể để em dây dưa với tên điên đó cả đời được."
Lê Húc không biết mình đã đưa ra lựa chọn gì trước khi mất trí nhớ, anh há miệng thở dốc, cố gắng biện minh cho bản thân. “Nếu đó là lựa chọn của tôi, tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm.” Anh nhìn Thư An Ngọc, do dự nói. “Mau nói cho tôi biết anh đã giấu bọn họ đi đầu rồi, buông tha cho Tang Trạch và Trúc Phi Tinh, đó cũng là cách để anh buông tha cho chính bản thân mình.”
Trên mặt Thư An Ngọc lộ ra vẻ bối rối, “Buông tha cho chính bản thân mình?” Hắn lắc đầu, bình tĩnh mở miệng. “Anh không làm được.”
Lê Húc không nói nên lời, anh há miệng thở dốc. “Anh đúng thật là… Anh đúng là bùn loãng trát tường.” Anh mím môi, “Anh không thể nhốt bọn họ mãi mãi được, anh hiểu không?”
Thư An Ngọc nhìn anh, bình tĩnh mở miệng. “Đương nhiên là không. Chờ em ngủ một giấc và quên hết tất cả mọi chuyện, anh sẽ lại thả bọn họ ra.”
Lê Húc bị giọng điệu bình tĩnh và tự tin của Thư An Ngọc làm cho kinh sợ: “Anh, anh định đối xử với tôi giống như trước đây sao?” Anh túm lấy cổ áo Thư An Ngọc, tức muốn hộc máu, “Trong mắt anh, tôi là cái gì hả?”
Thư An Ngọc bị anh túm lấy cổ áo cũng chẳng hề dao động, “Như trước kia không tốt hay sao em? Thời điểm không ai nói cho em biết sự thật, chẳng lẽ em cảm thấy không hạnh phúc sao?”
Lê Húc hận không thể tát một cái vào mặt của Thư An Ngọc, anh vừa tức lại vừa bực. “Ý của anh là tôi phải bị anh đùa giỡn xoay vòng vòng giống như kẻ ngốc hay sao?”
Thư An Ngọc im lặng một lúc, hắn giống như rơi vào không gian của riêng mình, nhỏ giọng hỏi Lê Húc. “Vậy em nghĩ anh là người như thế nào? Chẳng lẽ anh phải nói cho em biết cuộc hôn nhân của chúng ta là vô ích, nói cho tất cả thế giới biết em đang ngoại tình hay sao?”
Vẻ mặt của Thư An Ngọc tối tăm đến mức đáng sợ, “Đây là lý do tại sao em tình nguyện lên giường với anh sao?”
Cảm giác áy náy trong lòng Thư An Ngọc đã sớm biến mất từ sau khi anh phát hiện ra Thư An Ngọc đã chuyển người đi chỗ khác, anh túm lấy cổ áo của Thư An Ngọc, nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn. “Anh đã dẫn hai người bọn họ đi đâu rồi? Anh có biết anh đang làm gì không?”
Thư An Ngọc lạnh lùng nhìn anh: “Đương nhiên anh biết mình đang làm cái gì.” Trong mắt hắn toàn là châm chọc, có lẽ hắn đang vô cùng tức giận, hốc mắt của hắn trở nên đỏ hoe, giọng nói cũng run run rẩy rẩy. “Em vậy mà lại dám lên giường cùng tôi vì người khác, Lê Húc, em làm anh cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Anh đúng là một kẻ ngốc, anh biết rõ em không thích hợp, anh biết…”
Cánh môi của Lê Húc khẽ nhúc nhích, dường như bị lời nói của Thư An Ngọc làm cho đau nhói, anh chợt quay đầu để né tránh ánh mắt của Thư An Ngọc. “Tôi…” Anh yên lặng rồi bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, một lúc lâu sau, anh mới mở miệng, giống như không đủ tự tin. “Rốt cuộc anh đã giấu người đi đâu rồi?”
Thư An Ngọc lạnh lùng nhìn anh, hắn yên lặng không nói lời nào. Lê Húc có cảm giác khó chịu như đứng đống lửa như ngồi đống than, anh vừa nuốt nước miếng thì lại nghe Thư An Ngọc mở miệng hỏi mình. “Tại sao hôm nay em lại phát hiện ra có chuyện không ổn, là vì cuốn nhật ký của em sao? Lần này em đã giấu cuốn nhật ký đi nơi nào rồi?”
Hàng mi của Lê Húc khẽ run lên, đang muốn mở miệng để lừa gạt hắn thì lại nghe thấy Thư An Ngọc nói. “Nếu không phải nhờ cuốn nhật ký, vậy bởi vì cái gì?”
Trong nháy mắt, Lê Húc có cảm giác sởn tóc gáy, nếu không phải thật sự không có khả năng, thì anh còn đang tự hỏi không biết Thư An Ngọc có thuật đọc tâm hay không. Lê Húc há miệng thở dốc, “... Anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
Thư An Ngọc nhìn anh, “Lê Húc, anh còn biết rõ những thói quen nhỏ của em hơn cả em.” Hắn nhíu mày, cười tự giễu một tiếng. “Mỗi lần em lừa gạt anh đều là vì Tang Trạch. Vì Tang Trạch… Khi em còn đang học đại học, vì sợ anh ngăn cản mà em đã nói dối anh là em sẽ không yêu đương, sau khi kết hôn em lại lấy lý do Tang Trạch để ép anh phải ly hôn với em. Lê Húc, có lúc anh rất hận em, hận em quá vô tình, hoàn toàn không màng đến tình cảm lúc trước của hai chúng ta. Kẻ điên kia có gì tốt mà em lại thích hắn như vậy.”
Lê Húc mím môi không nói gì, anh không thể nhớ được những chuyện quá khứ nên anh không trả lời được. Anh không thể nhớ nổi lý do tại sao mình lại thích tang Trạch. Anh nhìn Thư An Ngọc, nói: “... Nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi, thì anh không nên đối xử với tôi như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư An Ngọc nhẹ giọng hỏi anh, "Thật sao? Chẳng lẽ em muốn anh trơ mắt nhìn em và tên điên Tang Trạch kia ở bên nhau lần nữa hay sao? Mẹ đã nhờ anh chăm sóc cho em, sao anh có thể để em dây dưa với tên điên đó cả đời được."
Lê Húc không biết mình đã đưa ra lựa chọn gì trước khi mất trí nhớ, anh há miệng thở dốc, cố gắng biện minh cho bản thân. “Nếu đó là lựa chọn của tôi, tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm.” Anh nhìn Thư An Ngọc, do dự nói. “Mau nói cho tôi biết anh đã giấu bọn họ đi đầu rồi, buông tha cho Tang Trạch và Trúc Phi Tinh, đó cũng là cách để anh buông tha cho chính bản thân mình.”
Trên mặt Thư An Ngọc lộ ra vẻ bối rối, “Buông tha cho chính bản thân mình?” Hắn lắc đầu, bình tĩnh mở miệng. “Anh không làm được.”
Lê Húc không nói nên lời, anh há miệng thở dốc. “Anh đúng thật là… Anh đúng là bùn loãng trát tường.” Anh mím môi, “Anh không thể nhốt bọn họ mãi mãi được, anh hiểu không?”
Thư An Ngọc nhìn anh, bình tĩnh mở miệng. “Đương nhiên là không. Chờ em ngủ một giấc và quên hết tất cả mọi chuyện, anh sẽ lại thả bọn họ ra.”
Lê Húc bị giọng điệu bình tĩnh và tự tin của Thư An Ngọc làm cho kinh sợ: “Anh, anh định đối xử với tôi giống như trước đây sao?” Anh túm lấy cổ áo Thư An Ngọc, tức muốn hộc máu, “Trong mắt anh, tôi là cái gì hả?”
Thư An Ngọc bị anh túm lấy cổ áo cũng chẳng hề dao động, “Như trước kia không tốt hay sao em? Thời điểm không ai nói cho em biết sự thật, chẳng lẽ em cảm thấy không hạnh phúc sao?”
Lê Húc hận không thể tát một cái vào mặt của Thư An Ngọc, anh vừa tức lại vừa bực. “Ý của anh là tôi phải bị anh đùa giỡn xoay vòng vòng giống như kẻ ngốc hay sao?”
Thư An Ngọc im lặng một lúc, hắn giống như rơi vào không gian của riêng mình, nhỏ giọng hỏi Lê Húc. “Vậy em nghĩ anh là người như thế nào? Chẳng lẽ anh phải nói cho em biết cuộc hôn nhân của chúng ta là vô ích, nói cho tất cả thế giới biết em đang ngoại tình hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro