Chương 30 - Trương Nhụy Anh Gặp Quả Báo (Hơi H)
Anh Chịu Trách...
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
2024-08-08 12:28:50
Trong lúc Diệp Yên Yên đang ngủ say vì cơ thể mệt mõi, thiếu niên đã khéo léo tắm rửa sạch sẽ rồi đặc cô trở lại giường lớn mềm mại, sau đó nằm xuống cạnh Diệp Yên Yên, ngọt ngào ôm thiếu nữ ngủ thϊếp đi.
Cho tới sáng hôm sau, Diệp Yên Yên mở đôi mắt đang mê mang, trong dầu dần hiện lên ký ức đêm qua, vùi đầu vào chăn bông chỉ hận không thể núp trong này mãi mãi.
Nhưng nhìn kỹ lại trên giường lớn mềm mại chỉ có mình cô, chàng trai cùng mình lăn lộn cả đêm biến mất không thấy tăm hơi, Diệp Yên Yên bực dọc trong người, phồng má lên rời khỏi giường, tùy ý mặc một cái áo tiến đến nhìn qua cửa sổ.
Tiêu Dật Việt leo từ nơi này vào phòng cô mỗi đêm... anh làm được thì cô cũng làm được!
"Ui" Thiếu nữ vụn về trèo qua cửa sổ, nếu không phải tay chân cô đủ đanh nhẹn vịnh được Tiêu Dật Việt vừa bước qua đây thì đã rơi từ tầng hai xuống.
Ngã từ độ cao này không tàn tật thì cũng gãy mấy cái xương.
"em không biết làm vậy rất nguy hiểm à?!" Tiêu Dật Việt đang soạn thời khóa biểu, đột nhiên nghe âm thanh lạ từ ngoài cửa sổ, anh vô thức nhìn qua. Không ngờ lại thấy cảnh tượng khiến mình xém rớt tim ra ngoài.
Bế thiếu nữ vào phòng, Tiêu Dật Việt kiềm không được dùng mặt lạnh nhìn cô gái nhỏ to gan lớn mật. Nhưng không nở nói nặng lời với Diệp Yên Yên, đành phải bế cô cần thận đặc lên ghế, lúc này anh mới để ý trên người cô bên ngoài chỉ mặc đơn giản bộ đồ ngủ không thể mõng hơn nữa, Tiêu Dật Việt nhíu mày.
"mặc mõng như vậy lở bị cảm thì phải làm sao?" nói xong anh lôi từ trong tủ ra một chiếc áo khoác dày, mặc cho Diệp Yên Yên, trong lúc đó Trong lúc đó bỗng nhiên Tiêu Dật Việt chú ý tới cái cổ trắng nõn hằn lên vết hôn đỏ tươi do anh hôm qua động tình lưu lại.
"Những chuyện hôm qua anh làm...anh định chịu trách nhiệm với em không?" Diệp Yên Yên nắm chặt góc áo thiếu niên, mím môi không biết phải làm sao, Chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua khiến cô ngại ngùng không ngẩng đầu lên nổi, cuối cùng mới lấy dũng khí nói ra câu đó.....
"có" Tiêu Dật Việt sững người một lúc, nội tâm thiếu niên mừng như điên kích động ôm Diệp Yên Yên vào lòng, xung quanh chóp mũi đều là mùi hương trên cơ thể cô: "Anh lấy tánh mạng ra thề... Sẽ đối tốt với em cả đời " biểu cảm của Tiêu Dật Việt vô cùng nghiêm túc pha chút thâm tình.
"Tiểu Dật.... Anh rút lại....rút...lại....thứ đang đâm vào bụng...em đi... " Diệp Yên Yên không muốn trong tình huống ấm áp nói ra mấy lời như vậy, nhưng vậy dưới thân anh cương lên quá rõ, lại còn đang thúc vào bụng nhỏ của cô, làm Diệp Yên Yên khó chịu....
Đặc biệt là cảm nhận được sự nóng rực từ thân dưới anh truyền đến, khiến cho cô nhịn không được nhớ đến một màn tối qua bị anh hung hăng đè dưới thân làm.
"Yên Yên... " Tiêu Dật Việt bị cô nhắc nhở không khỏi tối sầm mặt, du͙© vọиɠ trong cơ thể càng lộ rõ, có một sự thật là thiếu nữ trước mặt quá mức mê người, đối mặt với cô khiến anh ngay lập tức mất kiểm soát.
Cho tới sáng hôm sau, Diệp Yên Yên mở đôi mắt đang mê mang, trong dầu dần hiện lên ký ức đêm qua, vùi đầu vào chăn bông chỉ hận không thể núp trong này mãi mãi.
Nhưng nhìn kỹ lại trên giường lớn mềm mại chỉ có mình cô, chàng trai cùng mình lăn lộn cả đêm biến mất không thấy tăm hơi, Diệp Yên Yên bực dọc trong người, phồng má lên rời khỏi giường, tùy ý mặc một cái áo tiến đến nhìn qua cửa sổ.
Tiêu Dật Việt leo từ nơi này vào phòng cô mỗi đêm... anh làm được thì cô cũng làm được!
"Ui" Thiếu nữ vụn về trèo qua cửa sổ, nếu không phải tay chân cô đủ đanh nhẹn vịnh được Tiêu Dật Việt vừa bước qua đây thì đã rơi từ tầng hai xuống.
Ngã từ độ cao này không tàn tật thì cũng gãy mấy cái xương.
"em không biết làm vậy rất nguy hiểm à?!" Tiêu Dật Việt đang soạn thời khóa biểu, đột nhiên nghe âm thanh lạ từ ngoài cửa sổ, anh vô thức nhìn qua. Không ngờ lại thấy cảnh tượng khiến mình xém rớt tim ra ngoài.
Bế thiếu nữ vào phòng, Tiêu Dật Việt kiềm không được dùng mặt lạnh nhìn cô gái nhỏ to gan lớn mật. Nhưng không nở nói nặng lời với Diệp Yên Yên, đành phải bế cô cần thận đặc lên ghế, lúc này anh mới để ý trên người cô bên ngoài chỉ mặc đơn giản bộ đồ ngủ không thể mõng hơn nữa, Tiêu Dật Việt nhíu mày.
"mặc mõng như vậy lở bị cảm thì phải làm sao?" nói xong anh lôi từ trong tủ ra một chiếc áo khoác dày, mặc cho Diệp Yên Yên, trong lúc đó Trong lúc đó bỗng nhiên Tiêu Dật Việt chú ý tới cái cổ trắng nõn hằn lên vết hôn đỏ tươi do anh hôm qua động tình lưu lại.
"Những chuyện hôm qua anh làm...anh định chịu trách nhiệm với em không?" Diệp Yên Yên nắm chặt góc áo thiếu niên, mím môi không biết phải làm sao, Chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua khiến cô ngại ngùng không ngẩng đầu lên nổi, cuối cùng mới lấy dũng khí nói ra câu đó.....
"có" Tiêu Dật Việt sững người một lúc, nội tâm thiếu niên mừng như điên kích động ôm Diệp Yên Yên vào lòng, xung quanh chóp mũi đều là mùi hương trên cơ thể cô: "Anh lấy tánh mạng ra thề... Sẽ đối tốt với em cả đời " biểu cảm của Tiêu Dật Việt vô cùng nghiêm túc pha chút thâm tình.
"Tiểu Dật.... Anh rút lại....rút...lại....thứ đang đâm vào bụng...em đi... " Diệp Yên Yên không muốn trong tình huống ấm áp nói ra mấy lời như vậy, nhưng vậy dưới thân anh cương lên quá rõ, lại còn đang thúc vào bụng nhỏ của cô, làm Diệp Yên Yên khó chịu....
Đặc biệt là cảm nhận được sự nóng rực từ thân dưới anh truyền đến, khiến cho cô nhịn không được nhớ đến một màn tối qua bị anh hung hăng đè dưới thân làm.
"Yên Yên... " Tiêu Dật Việt bị cô nhắc nhở không khỏi tối sầm mặt, du͙© vọиɠ trong cơ thể càng lộ rõ, có một sự thật là thiếu nữ trước mặt quá mức mê người, đối mặt với cô khiến anh ngay lập tức mất kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro