Chương 30 - Trương Nhụy Anh Gặp Quả Báo (Hơi H)
Kết Cục Của Trư...
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
2024-08-08 12:28:50
“Diệp Yên Yên, mau cút ra đây cho tôi!” Cô Trương mới vừa từ nhà họ Trương trở lại trường học thì đã không kịp chờ đợi mà tới thẳng phòng học của Diệp Yên Yên và Tiêu Dật Việt, hung hăng quát lên.
Ngay khi nhận được điện thoại của cha Trương thì bà ta lập tức chạy về nhà họ Trương. Sau khi nghe cha Trương nói ra sự thật qua lời kể của Trương Nhụy Anh thì cô Trương cảm thấy tức giận vô cùng. Bà ta lập tức quay trở lại trường học, muốn lập tức dạy dỗ hai người phát điên phát rồ Diệp Yên Yên và Tiêu Dật Việt!
“Diệp Yên Yên, tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi! Cô còn nhỏ tuổi mà lòng dạ đã độc địa như rắn rết, mua chuộc những tên côn đồ đó cưỡng hiếp cháu gái tôi. Cháu gái tôi tốt đẹp như vậy, tương lai rộng mở như vậy, thế mà tất cả đều đã bị cô hủy hoại cả rồi.” Cô Trương nói xong thì giơ tay lên muốn tát vào mặt Diệp Yên Yên, nhưng Tiêu Dật Việt ở đằng sau đã vươn tay ngăn lại. Anh nhìn bà ta, ánh mắt lạnh như băng, khiến bà ta không nhịn được mà run rẩy.
“Những lời cô Trương nói đều là thật sao?” Giọng nói của cô Trương không nhỏ nên những học sinh ở đây đều có thể nghe được. Trong nháy mắt, mọi người lập tức tò mò đặt câu hỏi: “Cháu gái của cô Trương không phải chính là Trương Nhụy Anh đó sao? Nếu như mọi chuyện quả thực giống như lời cô giáo nói thì đúng là quá đáng sợ!” Có nhiều học sinh không nhịn được hô lên, vẻ mặt khiếp sợ, không ngừng xì xào bàn tán.
“Cô làm như thế là muốn dồn con bé vào chỗ chết có phải không? Rốt cuộc Nhụy Anh đã đắc tội gì với cô mà cô lại đối xử với con bé một cách ác độc đến thế?” Cô Trương nói xong thì không nhịn được nhìn về phía Tiêu Dật Việt ở sau lưng Diệp Yên Yên, trong mắt lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Bởi vì Nhụy Anh ba lần bốn lượt đến tìm Tiêu Dật Việt có phải không? Cô sợ Nhụy Anh sẽ cướp Tiêu Dật Việt khỏi tay cô nên mới đố kỵ mà đối xử với con bé như thế! Cháu gái của tôi đã làm gì nên tội mà phải chịu những điều kinh khủng như vậy? Tương lai của nó đã bị hủy hoại hoàn toàn trong tay cô rồi!” Cô Trương càng nói càng cảm giác những suy đoán của mình là chính xác, càng nói càng kích động. Nếu như không phải có người chạy tới ngăn cản thì bà ta đã xông lên đánh đập Diệp Yên Yên rồi.
“Cô Trương, cô đừng có ngậm máu phun người!” Diệp Yên Yên hoàn toàn tức giận trước những lời nói đổi trắng thay đên của cô Trương. Bà ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, biến Trương Nhụy Anh thành một nạn nhân yếu đuối và vô tội. Những người xung quanh dường như cũng tin lời bà ta nói, mọi người bắt đầu chỉ trỏ Diệp Yên Yên, điều này càng khiến cô tức giận hơn.
“Thế nào? Bị tôi nói trúng tim đen nên không phản bác được?” Cô Trương cười lạnh, sau đó quay sang nhìn về phía hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, ông nói muốn tôi cho ông một lời giải thích, nhưng sự thật là cháu gái tôi bị hãm hại đến mức mất hết tương lai.” Cô Trương nói xong thì lại chỉ tay vào mặt Diệp Yên Yên, lý lẽ hùng hồn.
“Cô Trương, cô nói mọi chuyện đều là do Yên Yên làm, xin hỏi cô có bằng chứng không? Nếu không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói của cô thì làm sao có thể khiến chúng em tin tưởng được?” Lý Nam Nam đứng bên cạnh Diệp Yên Yên, nghe những lời nói khó nghe của cô Trương thì cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Hơn nữa, không phải Yên Yên chủ động hẹn gặp Trương Nhụy Anh mà là Trương Nhụy Anh tới tìm Yên Yên nói chuyện, cậu ta nói có việc cần nói với Yên Yên. Nếu như Yên Yên đến chỗ hẹn thì người bị hãm hại sẽ chính là cậu ấy! Cô nói chuyện đổi trắng thay đen như vậy mà không thấy cắn rứt lương tâm sao?” Lý Nam Nam không chịu nổi việc người bạn thân của mình bị vu oan giá họa, tất nhiên sẽ chủ động đứng ra làm chỗ dựa cho Diệp Yên Yên.
“Cô ta là bạn tốt của cô, nói không biết chừng cô cũng có tham gia vào chuyện hãm hại cháu gái tôi đấy!” Cô Trương lúc này đã tức giận đến mức không còn quan tâm đến thân phận của mình nữa. Bà ta khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng: “Nếu như quả thực là cháu gái tôi muốn hãm hại Diệp Yên Yên thì tại sao bây giờ Diệp Yên Yên vẫn còn đứng ở chỗ này, còn cháu gái của tôi thì nằm trong bệnh viện? Cô nói tôi đổi trắng thay đen, nhưng còn cô nói chuyện không suy nghĩ à?” Cô Trương nói xong thì ánh mắt đột nhiên rơi trên người Tiêu Dật Việt. Từ lúc bắt đầu đến giờ anh đều không nói bất cứ câu nào, chỉ lấy điện thoại di động ra không biết đang nhìn cái gì, điều này khiến cho bà ta có dự cảm không hay.
“Cô!”, “Cô!”, Lý Nam Nam bị nói đến mức tức run cả người, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào.
“Chứng cứ à? Chỗ tôi có đấy.” Tiêu Dật Việt kết nối điện thoại với máy chiếu trong lớp, sau đó ấn mở một video.
Mọi người có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, người trong video chính là Trương Nhụy Anh. Lúc này cô ta đang đứng bên cạnh mấy tên côn đồ, bọn họ đang nói chuyện gì đó, Tiêu Dật Việt nhanh chóng chỉnh âm lượng lên cao nhất.
“Ngày mai tôi sẽ hẹn gặp cô ta ở đây, các người chịu trách nhiệm đánh ngất cô ta rồi đưa cô ta đi, chuyện còn lại cứ để tôi xử lý.” Giọng nói của Trương Nhụy Anh vang lên, kết hợp với độ phân giải sắc nét của video, hoàn toàn bại lộ bộ mặt xấu xí ác độc của cô ta: “Đánh thuốc nhớ dùng liều cao một chút, làm cô ta tàn phế cũng không sao.” Sau khi nghe thấy câu này, mọi người phía sau không nhịn được mà hô lên một tiếng, có mấy người là bạn tốt của Trương Nhụy Anh, nghe thấy cô ta nói câu này thì đều cảm thấy lạnh hết cả người.
Nếu như không may khiến cho Trương Nhụy Anh không vui, liệu có phải bọn họ cũng sẽ có kết cục như thế không?
“Tôi đã chuyển video này tới cho cảnh sát rồi, tôi tin cảnh sát sẽ trả lại công bằng cho chúng tôi.” Tiêu Dật Việt cất điện thoại di động, mặt không đổi sắc nhìn về phía cô Trương: “Còn về phần cô, cô mới chính là người đổi trắng thay đen. Cô không hề biết chân tướng mọi chuyện mà đã tùy ý vu oan giá họa cho người khác. Tôi cảm thấy trường học này nếu như có một giáo viên như cô thì chính là làm hại cho những học sinh ở đây.” Tiêu Dật Việt nói xong thì nhìn về phía hiệu trưởng đứng một bên.
“Hiệu trưởng, nếu như có loại giáo viên này ở trường thì em xin phép chuyển trường.” Tiêu Dật Việt nghiêm túc nói: “Bị giáo viên như thế dạy dỗ, em sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của em, cũng sợ sau này chúng em sẽ như thế, chỉ biết đổi trắng thay đen hãm hại người vô tội.” Tiêu Dật Việt nói đến đây thì lại lôi điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho cha mẹ mình.
“Cô đi thu dọn đồ đạc đi, cô bị khai trừ rồi.” Hiệu trưởng thấy Tiêu Dật Việt muốn gọi điện thoại thì vội vàng nói. Ông ta lập tức gọi bảo vệ cưỡng chế đưa cô Trương về phòng làm việc thu dọn đồ đạc.
Tiêu Dật Việt là một thiên tài khó gặp, nếu như vì một giáo viên có phẩm chất hư hỏng mà lỡ mất nhân tài này thì cái được không bù đắp nổi cái mất.
“Không! Hiệu trưởng! Ông không thể làm như vậy!” Cô Trương nóng nảy, nhưng không thoát được khỏi tay bảo vệ, chỉ có thể lên tiếng cầu xin tha thứ: “Tôi đã dạy ở trường này hai mươi năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, ông không thể sa thải tôi như thế!” Cô Trương không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị áp chế rời khỏi phòng học.
Phòng học rộng rãi lập tức trở nên yên tĩnh vô cùng, đám đông cũng lần lượt giải tán.
Chuyện của Trương Nhụy Anh cuối cùng cũng đi đến hồi kết, cô ta đã phải trả cái giá rất lớn cho việc làm của mình. Còn về phần cô giáo Trương thì Diệp Yên Yên chỉ nghe nói bà ta bị đuổi khỏi trường học, không trường nào dám tuyển bà ta, cuối cùng chỉ còn cách đổi nghề. Chuyện cô Trương đổi sang nghề gì thì Diệp Yên Yên không có hứng thú biết, cô chỉ nghiêm túc ôn tập kiến thức và làm bài tập. Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, cô phải cố gắng học tập để có thể thi đỗ cùng một trường đại học với Tiêu Dật Việt.
Ngay khi nhận được điện thoại của cha Trương thì bà ta lập tức chạy về nhà họ Trương. Sau khi nghe cha Trương nói ra sự thật qua lời kể của Trương Nhụy Anh thì cô Trương cảm thấy tức giận vô cùng. Bà ta lập tức quay trở lại trường học, muốn lập tức dạy dỗ hai người phát điên phát rồ Diệp Yên Yên và Tiêu Dật Việt!
“Diệp Yên Yên, tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi! Cô còn nhỏ tuổi mà lòng dạ đã độc địa như rắn rết, mua chuộc những tên côn đồ đó cưỡng hiếp cháu gái tôi. Cháu gái tôi tốt đẹp như vậy, tương lai rộng mở như vậy, thế mà tất cả đều đã bị cô hủy hoại cả rồi.” Cô Trương nói xong thì giơ tay lên muốn tát vào mặt Diệp Yên Yên, nhưng Tiêu Dật Việt ở đằng sau đã vươn tay ngăn lại. Anh nhìn bà ta, ánh mắt lạnh như băng, khiến bà ta không nhịn được mà run rẩy.
“Những lời cô Trương nói đều là thật sao?” Giọng nói của cô Trương không nhỏ nên những học sinh ở đây đều có thể nghe được. Trong nháy mắt, mọi người lập tức tò mò đặt câu hỏi: “Cháu gái của cô Trương không phải chính là Trương Nhụy Anh đó sao? Nếu như mọi chuyện quả thực giống như lời cô giáo nói thì đúng là quá đáng sợ!” Có nhiều học sinh không nhịn được hô lên, vẻ mặt khiếp sợ, không ngừng xì xào bàn tán.
“Cô làm như thế là muốn dồn con bé vào chỗ chết có phải không? Rốt cuộc Nhụy Anh đã đắc tội gì với cô mà cô lại đối xử với con bé một cách ác độc đến thế?” Cô Trương nói xong thì không nhịn được nhìn về phía Tiêu Dật Việt ở sau lưng Diệp Yên Yên, trong mắt lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Bởi vì Nhụy Anh ba lần bốn lượt đến tìm Tiêu Dật Việt có phải không? Cô sợ Nhụy Anh sẽ cướp Tiêu Dật Việt khỏi tay cô nên mới đố kỵ mà đối xử với con bé như thế! Cháu gái của tôi đã làm gì nên tội mà phải chịu những điều kinh khủng như vậy? Tương lai của nó đã bị hủy hoại hoàn toàn trong tay cô rồi!” Cô Trương càng nói càng cảm giác những suy đoán của mình là chính xác, càng nói càng kích động. Nếu như không phải có người chạy tới ngăn cản thì bà ta đã xông lên đánh đập Diệp Yên Yên rồi.
“Cô Trương, cô đừng có ngậm máu phun người!” Diệp Yên Yên hoàn toàn tức giận trước những lời nói đổi trắng thay đên của cô Trương. Bà ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, biến Trương Nhụy Anh thành một nạn nhân yếu đuối và vô tội. Những người xung quanh dường như cũng tin lời bà ta nói, mọi người bắt đầu chỉ trỏ Diệp Yên Yên, điều này càng khiến cô tức giận hơn.
“Thế nào? Bị tôi nói trúng tim đen nên không phản bác được?” Cô Trương cười lạnh, sau đó quay sang nhìn về phía hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, ông nói muốn tôi cho ông một lời giải thích, nhưng sự thật là cháu gái tôi bị hãm hại đến mức mất hết tương lai.” Cô Trương nói xong thì lại chỉ tay vào mặt Diệp Yên Yên, lý lẽ hùng hồn.
“Cô Trương, cô nói mọi chuyện đều là do Yên Yên làm, xin hỏi cô có bằng chứng không? Nếu không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói của cô thì làm sao có thể khiến chúng em tin tưởng được?” Lý Nam Nam đứng bên cạnh Diệp Yên Yên, nghe những lời nói khó nghe của cô Trương thì cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Hơn nữa, không phải Yên Yên chủ động hẹn gặp Trương Nhụy Anh mà là Trương Nhụy Anh tới tìm Yên Yên nói chuyện, cậu ta nói có việc cần nói với Yên Yên. Nếu như Yên Yên đến chỗ hẹn thì người bị hãm hại sẽ chính là cậu ấy! Cô nói chuyện đổi trắng thay đen như vậy mà không thấy cắn rứt lương tâm sao?” Lý Nam Nam không chịu nổi việc người bạn thân của mình bị vu oan giá họa, tất nhiên sẽ chủ động đứng ra làm chỗ dựa cho Diệp Yên Yên.
“Cô ta là bạn tốt của cô, nói không biết chừng cô cũng có tham gia vào chuyện hãm hại cháu gái tôi đấy!” Cô Trương lúc này đã tức giận đến mức không còn quan tâm đến thân phận của mình nữa. Bà ta khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng: “Nếu như quả thực là cháu gái tôi muốn hãm hại Diệp Yên Yên thì tại sao bây giờ Diệp Yên Yên vẫn còn đứng ở chỗ này, còn cháu gái của tôi thì nằm trong bệnh viện? Cô nói tôi đổi trắng thay đen, nhưng còn cô nói chuyện không suy nghĩ à?” Cô Trương nói xong thì ánh mắt đột nhiên rơi trên người Tiêu Dật Việt. Từ lúc bắt đầu đến giờ anh đều không nói bất cứ câu nào, chỉ lấy điện thoại di động ra không biết đang nhìn cái gì, điều này khiến cho bà ta có dự cảm không hay.
“Cô!”, “Cô!”, Lý Nam Nam bị nói đến mức tức run cả người, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào.
“Chứng cứ à? Chỗ tôi có đấy.” Tiêu Dật Việt kết nối điện thoại với máy chiếu trong lớp, sau đó ấn mở một video.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, người trong video chính là Trương Nhụy Anh. Lúc này cô ta đang đứng bên cạnh mấy tên côn đồ, bọn họ đang nói chuyện gì đó, Tiêu Dật Việt nhanh chóng chỉnh âm lượng lên cao nhất.
“Ngày mai tôi sẽ hẹn gặp cô ta ở đây, các người chịu trách nhiệm đánh ngất cô ta rồi đưa cô ta đi, chuyện còn lại cứ để tôi xử lý.” Giọng nói của Trương Nhụy Anh vang lên, kết hợp với độ phân giải sắc nét của video, hoàn toàn bại lộ bộ mặt xấu xí ác độc của cô ta: “Đánh thuốc nhớ dùng liều cao một chút, làm cô ta tàn phế cũng không sao.” Sau khi nghe thấy câu này, mọi người phía sau không nhịn được mà hô lên một tiếng, có mấy người là bạn tốt của Trương Nhụy Anh, nghe thấy cô ta nói câu này thì đều cảm thấy lạnh hết cả người.
Nếu như không may khiến cho Trương Nhụy Anh không vui, liệu có phải bọn họ cũng sẽ có kết cục như thế không?
“Tôi đã chuyển video này tới cho cảnh sát rồi, tôi tin cảnh sát sẽ trả lại công bằng cho chúng tôi.” Tiêu Dật Việt cất điện thoại di động, mặt không đổi sắc nhìn về phía cô Trương: “Còn về phần cô, cô mới chính là người đổi trắng thay đen. Cô không hề biết chân tướng mọi chuyện mà đã tùy ý vu oan giá họa cho người khác. Tôi cảm thấy trường học này nếu như có một giáo viên như cô thì chính là làm hại cho những học sinh ở đây.” Tiêu Dật Việt nói xong thì nhìn về phía hiệu trưởng đứng một bên.
“Hiệu trưởng, nếu như có loại giáo viên này ở trường thì em xin phép chuyển trường.” Tiêu Dật Việt nghiêm túc nói: “Bị giáo viên như thế dạy dỗ, em sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của em, cũng sợ sau này chúng em sẽ như thế, chỉ biết đổi trắng thay đen hãm hại người vô tội.” Tiêu Dật Việt nói đến đây thì lại lôi điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho cha mẹ mình.
“Cô đi thu dọn đồ đạc đi, cô bị khai trừ rồi.” Hiệu trưởng thấy Tiêu Dật Việt muốn gọi điện thoại thì vội vàng nói. Ông ta lập tức gọi bảo vệ cưỡng chế đưa cô Trương về phòng làm việc thu dọn đồ đạc.
Tiêu Dật Việt là một thiên tài khó gặp, nếu như vì một giáo viên có phẩm chất hư hỏng mà lỡ mất nhân tài này thì cái được không bù đắp nổi cái mất.
“Không! Hiệu trưởng! Ông không thể làm như vậy!” Cô Trương nóng nảy, nhưng không thoát được khỏi tay bảo vệ, chỉ có thể lên tiếng cầu xin tha thứ: “Tôi đã dạy ở trường này hai mươi năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao, ông không thể sa thải tôi như thế!” Cô Trương không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị áp chế rời khỏi phòng học.
Phòng học rộng rãi lập tức trở nên yên tĩnh vô cùng, đám đông cũng lần lượt giải tán.
Chuyện của Trương Nhụy Anh cuối cùng cũng đi đến hồi kết, cô ta đã phải trả cái giá rất lớn cho việc làm của mình. Còn về phần cô giáo Trương thì Diệp Yên Yên chỉ nghe nói bà ta bị đuổi khỏi trường học, không trường nào dám tuyển bà ta, cuối cùng chỉ còn cách đổi nghề. Chuyện cô Trương đổi sang nghề gì thì Diệp Yên Yên không có hứng thú biết, cô chỉ nghiêm túc ôn tập kiến thức và làm bài tập. Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, cô phải cố gắng học tập để có thể thi đỗ cùng một trường đại học với Tiêu Dật Việt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro