Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Bạn cùng phòng

Mặc Tây Kha

2024-11-19 07:16:14

Khi Mễ Nhạc trở lại phòng ngủ thì trời đã tối.

Thành viên câu lạc bộ thấy Mễ Nhạc quay lại trường, muốn mời cậu đi ăn một bữa với mọi người, bị Mễ Nhạc từ chối không thương tiếc.

Mễ Nhạc: “Không có hứng thú.”

Từ chối ấy mà, bốn chữ này là đủ.

Cậu trở về kí túc xá, vừa lên lầu đã thấy một bạn nam lững thững đi qua đi lại, nhìn thoáng qua đã nhận ra Mễ Nhạc đang đội nón, đeo khẩu trang, vui mừng thốt lên: “Chủ tịch Mễ.”

“Ừ.” Sau khi nhìn thấy Khổng Gia An, Mễ Nhạc thờ ơ đáp lại, sắc mặt như thường lệ.

“Tớ nghe nói sau này cậu sẽ là bạn cùng phòng với tớ, thật tốt quá, cuối cùng tớ cũng có bạn rồi.” Khổng Gia An nhìn Mễ Nhạc như thấy người trong nhà, nước mắt cũng muốn rớt ra đến nơi.

“Tại sao cậu lại ở phòng này?” Mễ Nhạc hỏi cậu ta.

“Tớ… biết tin muộn, hôm kia mới tới.” Khổng Gia An ấp a ấp úng trả lời.

“Cái phòng này thế nào? Bạn cùng phòng là dạng người gì?” Mễ Nhạc không đi sâu vào vấn đề Khổng Gia An biết tin muộn mà hỏi chuyện này.

“À, khoa thể dục đến cơ sở mới trước chúng ta hai tháng, có nhiều người nghỉ hè cũng không được thả. Gần đây mới vừa thi đấu xong, cậu biết chuyện đó không?” Khổng Gia An lập tức giới thiệu cho Mễ Nhạc.

Lúc trước cơ sở vừa hoàn thành thì không có người ở liền, quy định là vào học kì mới dọn lại đây.

Nhưng mà khoa thể dục bên kia có thi đấu, trang thiết bị ở cơ sở cũ muốn hư rồi, cộng thêm diện tích không đủ nên bọn họ dọn đến trước hai tháng để tiến hành tập luyện kín, vì lẽ đó mà đã chiếm trước một phần kí túc xá của cơ sở mới.

“Biết.” Mễ Nhạc đáp.

“Phòng 438 vốn là phòng khách, dùng để tiếp đón phụ huynh, nên mạng lưới điện không giống mấy phòng khác. Phòng khác đến 11 giờ sẽ tự động ngắt điện, sử dụng quá định mức cũng ngắt luôn. Phòng 438 chưa bao giờ bị ngắt điện, có điện 24/24, không giới hạn.”

“Ồ?” Vậy thì không tệ.

“Sau đó khoa thể dục không đủ ở nên phòng khách đổi thành phòng ngủ, số phòng là treo lên sau, thế nên số lớn nhưng lại ở đằng trước. Phòng kí túc này là… lão đại của khoa thể dục ở, vốn là phòng tốt nhất, lại còn thiếu hai người, kết quả tớ được sắp vào… làm tớ lúng túng lắm.”

“Lão đại?” Mễ Nhạc không khỏi ngừng bước khi nghe thấy cái danh xưng này.

Đây đã là đại học rồi mà còn có lão đại? Trùm khoa à? Có ấu trĩ ghê không?

“Phải, vóc dáng cao lắm, còn kêu một đám đàn em đến phòng này để tụ tập. Tớ… tớ bị bọn họ…” Khổng Gia An nói đến đây, hốc mắt đã đỏ hoe.

Mễ Nhạc quay đầu lại nhìn Khổng Gia An, thấp giọng nói: “Kĩ thuật diễn xuất của cậu dùng không đúng chỗ.”

“Hể?”

“Không cần rặn nước mắt để thêm phần kịch tính đâu. Có chuyện gì thì nói đi.”

“...” Gương chiếu trà xanh trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền.

Khổng Gia An lúng túng ho khan một tiếng, lúc này mới ũ rũ nói: “Chính là… toàn bộ tòa nhà này đều là của khoa thể dục, chỉ có một mình tớ khoa nghệ thuật, ngày nào cũng bị bọn họ nói là đồ ẻo lả. Hơn nữa bọn họ cứ gây chuyện mỗi ngày, cực kì khó ở chung, cậu đến đây thì tốt rồi, tớ có bạn.”

Mễ Nhạc gật đầu, sau đó nói với cậu ta: “Tôi biết rồi.”

Khi hai người bước đến trước cửa phòng thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

“Đây là ý gì? Trực tiếp đem đồ ném vào túi rác luôn, cứ nói với chúng ta một tiếng dọn đi không phải là được rồi sao. Cái này không phải hơi quá đáng à?”

“Lúc tôi về phòng đã thấy vậy rồi. Có khi nào là giáo viên dọn không?” Một người khác hỏi.

“Giáo viên mà dọn sạch sẽ vậy hả? Cùng lắm là báo cho cậu có người chuyển vào thôi.”

“Chưa dán tên, người tới là khoa nghệ thuật?”

“Chắc là vậy.”

“Nếu biết trước phải ở với khoa khác thì tôi thà ở một mình.”

“Đến lúc đó hỏi bọn nó có chịu đổi không? Sắp xếp kí túc xá trong cùng cho bọn nó.”

Mễ Nhạc giơ tay định đẩy cửa đi vào, tiếp theo động tác khựng lại.

“Cái đám ẻo lả khoa nghệ thuật chuyển vào thật là xúi quẩy, cậu coi cái vòng lắc eo nè, để luyện eo hả? Còn đống mỹ phẩm trên bàn này nữa, mẹ tôi còn không có xài lắm mỹ phẩm thế này đâu, tôi còn không biết đây là nhãn hiệu gì, la…”

“Con trai mà dùng nhiều mỹ phẩm như vậy, chẳng lẽ là gay sao?”

“Đừng đoán, sau này người ta còn phải dựa vào mặt để kiếm cơm, đương nhiên là phải chuẩn bị trước, phải không?”

“Ha ha ha ha!” Tiếng cười đầy ác ý.

Mễ Nhạc dùng khóe mắt nhìn về phía Khổng Gia An, thấy Khổng Gia An đang cắn môi, thân thể cứng đờ.

Lần này không phải là giả bộ.



Mễ Nhạc mở cửa bước vào, nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.

Một mét tám đứng trước bàn học của Khổng Gia An, trên tay cầm hộp mỹ phẩm, đang xem nhãn hiệu trên đó.

Hai mét mốt ngồi trên ghế, trên bàn học trước mặt còn để một bát mì ăn liền.

Hai người khác ngồi trên bàn học của Mễ Nhạc.

Người cuối cùng ngồi xổm trên một cái bàn học khác, trong tay cầm điện thoại chơi game, lúc bọn họ bước vào nói một câu: “Đừng quá đáng.”

Theo như phân biệt từ giọng nói, người đầu tiên lên tiếng là Đồng Dật.

Trận trào phúng trước đó Đồng Dật không có tham dự, còn vào lúc bọn họ nói chuyện quá trớn khuyên một câu.

Mễ Nhạc bước thẳng tới, lấy kem dưỡng da trên tay một mét tám trả lại lên bàn Khổng Gia An, nhìn về phía một mét tám hỏi: “Sức khỏe cha mẹ cậu tốt chứ?”

Một mét tám cảm thấy rất khó hiểu, người này là ai? Tại sao câu đầu tiên lại hỏi cái này?

“Đều tốt, cậu có ý gì?” Một mét tám hỏi.

“Nếu sức khỏe cha mẹ đều không tệ, tại sao lại không cẩn thận dạy dỗ cậu cho đàng hoàng nhỉ?”

“ĐM?!” Một mét tám tức giận hỏi: “Con mẹ nó cậu có ý gì?”

“Làm sao một người có học thức lại có thể tùy tiện chạm vào đồ của người khác như vậy?” Mễ Nhạc vẫn thơ ơ như cũ, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng.

Một mét tám đi tới muốn cho Mễ Nhạc một đấm, lại bị ngăn lại: “Tư Lê, đừng nóng giận.”

Đồng Dật nói xong đặt di động xuống, nhảy khỏi mặt bàn. Điều đáng ngạc nhiên là hắn cao như vậy nhưng lúc nhảy xuống lại không tạo thành âm thanh lớn, ngược lại còn có chút uyển chuyển nhẹ nhàng, sau khi đứng vững thì bước đến.

“Đội trưởng!” Một mét tám rất khó chịu, đây là bị người ta mắng lên đầu mà.

“Xin lỗi.” Đồng Dật ra lệnh.

Một mét tám mím môi, không chịu lên tiếng, nhưng cũng không động tay động chân nữa.

Đồng Dật không nói gì nữa, nhìn Mễ Nhạc cười haha nhưng trong mắt lại không có chút ý cười: “Bạn cùng phòng mới sao? Vừa rồi là anh em của tôi mạo phạm rồi, thật ra bọn họ bản chất không xấu, chỉ là lúc nói chuyện không dùng não, cậu đừng tức giận.”

Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật, đối với việc hắn lại gần tỏ ra ghét bỏ, lùi một bước, quay đầu lại nhìn về phía Khổng Gia An.

Khổng Gia An lập tức giật mình xua tay: “Không sao! Không sao hết!”

Mễ Nhạc không nói nữa, quay lại giường của mình tháo khẩu trang và mũ xuống, lấy vali trong tủ ra, bắt đầu soạn đồ.

Hai người ngồi trên bàn Mễ Nhạc nhìn nhau, cuối cùng đều đi xuống, sau đó nhìn Mễ Nhạc điên cuồng lau bàn của mình.

Vốn dĩ một mét tám đang khó chịu với Mễ Nhạc, kết quả khi nhìn thấy gương mặt của Mễ Nhạc thì sững sờ.

Thật! Là! Mẹ! Nó! Quá! Đẹp! Trai!

Hai mét mốt thò đầu nhìn thử, nhanh chóng nhận ra, trợn to mắt lén chỉ chỉ sau lưng Mễ Nhạc, dùng khẩu hình nói: Hotboy!

Một mét tám cũng nhận ra, dùng khẩu hình hỏi lại: Tinh nhị đại?

Hai mét mốt gật đầu.

Mễ Nhạc rất nổi tiếng ở Đại học H.

Cha cậu là đạo diễn nổi tiếng, còn mẹ là cựu ảnh hậu.

Đứa trẻ sinh ra trong gia đình như vậy lại không thi vào Học viện Hí kịch mà lại đến khoa nghệ thuật của Đại học H, làm người ta rất bất ngờ.

Sau đó đưa tin mới biết tại sao.

Hóa ra mẹ của Mễ Nhạc tốt nghiệp khoa nghệ thuật Đại học H, bà ấy rất biết ơn giáo viên của mình nên nguyện ý đưa con trai đến đây để tiếp tục theo người đó học hỏi.

Từ nhỏ thành tích của Mễ Nhạc đã rất xuất sắc, lại còn là ngôi sao nhí, nếu thi thì chắc suất đậu vào Học viện Hí kịch, nhưng Mễ Nhạc không thi mà chỉ đăng kí Đại học H.

Chuyện này làm nhiều người cảm động, Mễ Nhạc vừa nhập học đã thu hút sự chú ý. Sau mấy ngày treo tên trên đầu đề thì rất ít người ở Đại học H không biết đến Mễ Nhạc.

“Hóa ra là hotboy! Thảo nào lại kiêu ngạo như vậy.” Một mét tám giọng điệu kì quái mà giễu cợt một câu, “Là cậu ném đồ vào túi rác?”

Mễ Nhạc xoay người, nhìn ba người bọn họ, hỏi: “Ai là bạn cùng phòng của tôi?”

Một mét tám chỉ Đồng Dật và hai mét mốt.

“Ồ, vậy thì mời cậu ra ngoài.”

“Đệt?” Một mét tám thật sự không chịu được cái tên hotboy này, cảm tạ thiên hạ bao dung, đã để cho tên nhóc này an toàn lớn lên.

“Tôi muốn quy định với các cậu ba điều.” Mễ Nhạc dựa vào bàn của mình nói, “Thứ nhất, tôi không thích người khác đụng vào đồ của tôi. Thứ hai, tôi không thích những người không liên quan bước vào phòng ngủ của tôi. Thứ ba, tôi không thích ồn ào.”

Sau khi Mễ Nhạc nói xong, cả phòng ngủ im lặng.



Một mét tám muốn mở miệng chửi bới, kết quả nhìn thấy Mễ Nhạc nhận một cuộc gọi, bước ra khỏi phòng.

Bầu không khí hiện tại quả thực rất kinh khủng, Khổng Gia An không dám đợi lâu, cũng chạy ra theo.

Một mét tám chỉ về hướng cửa hỏi: “Không xử cậu ta à?”

“...” Sau khi thấy Mễ Nhạc thì cảm xúc trong lòng Đồng Dật cực kì hỗn loạn, lúc này cũng không nói được lời nào.

Cái quái gì đây! Sau khi đánh nhau hai trận thì trở thành bạn cùng phòng?

Mối quan hệ trong phòng này còn có thể hòa hợp thân thiện được sao?

“Đừng tức giận, hòa thuận thì phát tài hòa thuận thì phát tài.” Hai mét mốt nhanh chóng đứng dậy khuyên một mét tám.

“Còn ba điều quy định nữa!” Một mét tám tức giận trợn trắng mắt.

Đây giống như vốn là cửa hàng thịt cá, đột nhiên có một người lạ đến quản lý bọn họ, bắt bọn họ ăn chay, lại còn chỉ có hai món.

Bọn họ vui nổi không?

Dĩ nhiên là không.

Đồng Dật bước đến, gõ một cái sau ót một mét tám: “Chạm vào đồ người ta bị quở trách còn nói lý, cậu có thể ngậm miệng lại.”

“Đội trưởng! Tôi cảm thấy oan ức thay cậu mà.”

“Tôi không cảm thấy oan ức gì hết, sau này cậu tự quản chính mình đi, nếu không thì tôi đánh cậu trong phòng chứa đồ bây giờ.”

“Ồ…”

*

Sau khi Mễ Nhạc cúp điện thoại thì thấy Khổng Gia An đang đứng cách đó không xa, bồn chồn nhìn cậu.

“Làm sao?” Mễ Nhạc hỏi.

“Tớ… không dám về, tớ chờ cậu.”

“Tính hướng không phải là vấn đề.”

“...”

Cái đề tài không nhỏ này khiến Khổng Gia An nhất thời không trả lời được.

“Cậu không làm gì sai, không cần phải nhạy cảm vì nó, chẳng sao cả.” Mễ Nhạc lại nói một lần nữa.

“Vừa rồi cậu cay nghiệt như vậy, là bởi vì bọn họ đoán tớ là gay sao?”

“Không, tôi vẫn luôn cay nghiệt.” Mễ Nhạc trả lời xong, đi về phía phòng ngủ.

Mễ Nhạc và Đồng Dật không giống nhau.

Bề ngoài Đồng Dật nhìn có vẻ xấu xa, nhưng bản chất không đến nỗi.

Mễ Nhạc nhìn không giống người xấu, nhưng bản chất lại là một tên độc miệng đến mức khiến người ta không thể chịu được, tính cách cay nghiệt lại thích bắt bẻ.

Làm Mễ Nhạc khó chịu thì Mễ Nhạc sẽ khiến bọn họ không vui nổi.

Một sự tồn tại khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Khổng Gia An sửng sốt một lúc, cũng về theo.

Mễ Nhạc… có vẻ không giống người ta đồn đại, cũng không phải không có tình người như vậy.

Nhưng cái thích bao che khuyết điểm thì không sai chút nào!

Sau khi hai người quay lại phòng, một mét tám đi tới, hỏi Mễ Nhạc: “Nếu tụi tôi không đi thì cậu tính làm gì?”

Đồng Dật lập tức đi qua đạp một mét tám một cái.

“Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.” Mễ Nhạc cùng lúc trả lời, làm Đồng Dật nhìn về phía cậu.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mễ Nhạc: Cái miệng này của cậu có thể nói ra lời tâm tình nào êm tai không?

Đồng Dật: Tôi muốn làm cậu.

Mễ Nhạc: Còn tôi chỉ muốn đánh cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Số ký tự: 0