Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Phòng ngủ

Mặc Tây Kha

2024-11-19 07:16:14

Một mét tám không hiểu ý Mễ Nhạc, còn nghĩ là Mễ Nhạc muốn đánh nhau, ai biết Mễ Nhạc vừa ngồi xuống đã bắt đầu gửi tin nhắn.

Một mét tám đi tới bên cạnh Đồng Dật, nhỏ giọng hỏi: "Gì vậy, đây là gọi người tới sao?"

Đồng thời còn lộ ra biểu cảm hung ác, có vẻ là đang muốn thị uy.

Đồng Dật trực tiếp che mặt, không biết phải làm sao, ai mà ngờ tới hắn lại đột nhiên cùng phòng kí túc xá với Mễ Nhạc chứ?

Đây rõ ràng là phòng của hắn, vậy mà lại phải cẩn trọng vì Mễ Nhạc như vậy.

Một hồi sau có người tới gõ cửa, Khổng Gia An lập tức chạy tới mở cửa.

Có ba người đến, vừa bước vào đã đến chỗ Mễ Nhạc: "Chủ tịch, kịch bản đây. Chúng tôi đã chú thích tất cả những chỗ cần sửa rồi, cậu xem lại xem có gì cần chỉnh nữa không."

"Giới thiệu sơ qua nội dung cốt truyện đi." Mễ Nhạc ngồi trên ghế mở ra xem.

Ba người mới tới nhìn quanh phòng, Khổng Gia An nơm nớp lo sợ đứng một bên, còn bên kia là năm người khổng lồ bộ dạng hung thần ác sát của khoa thể dục, không thể không cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhưng họ vẫn giới thiệu cốt truyện.

"Cái này có cốt truyện khá đơn giản, dù cho trước đó không có nhiều kinh nghiệm diễn xuất thì cũng không thành vấn đề. Đoạn đầu là kể lại chuyện cũ, một vị đạo sĩ trở thành quốc sư, rất nhiều người bất bình, trong đó vị tướng quân trẻ là phản đối nhiều nhất. Sau đó hoàng thượng lại cử tướng quân hỗ trợ đạo sĩ đi khắp nơi hàng yêu trừ ma, tướng quân nhìn thấy năng lực của đạo sĩ, trong cuộc hành trình dần sinh ra..."

"Tình cảm?" Mễ Nhạc nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Đam mỹ là đề tài bị cấm."

"Không, là vướng mắc, thuộc về hữu nghị, đạo sĩ đã được tướng quân trẻ công nhận."

Mễ Nhạc gật đầu, tiếp tục xem kịch bản.

Một lúc sau, lại có người gõ cửa, Khổng Gia An giống như cấp dưới chạy đi mở cửa, năm sáu người cùng lúc bước vào.

"Chủ tịch, đây là poster chiêu mộ thành viên mới, còn sót vài chỗ trống sau khi các tiền bối tốt nghiệp, cậu xem thử nên bổ sung thế nào?" Sau khi những người này tiến vào cũng đến chỗ Mễ Nhạc báo cáo công việc.

Không bao lâu, phòng ngủ đã chật kín người.

Một mét tám rất khó chịu, không nhịn được lẩm bẩm: "Đây là muốn so bên nào nhiều người hơn đúng không? Tôi vừa gọi một đám trên WeChat tới rồi đó."

Đồng Dật xua tay: "Đừng náo loạn nữa, định lấy người lấp phòng à? Đến lúc đó muốn đánh nhau cũng không nâng nổi tay ấy, cùng lắm chỉ có thể xem ai có thể chen chết ai thôi. Được rồi, các cậu về trước đi."

Một mét tám nhịn không được hỏi Đồng Dật: "Đội trưởng, sao tự nhiên cậu lại nhịn như vậy?"

"Tôi là vì tương lai của các cậu." Đồng Dật đã bị huấn luyện viên cảnh cáo, nếu đem chuyện đó kể cho tụi nó thì không chừng đám ngu ngốc này sẽ đi hỏi tội Mễ Nhạc nữa, hắn đành thở dài.

Thôi, hắn cũng đã chịu phạt, huề nhau rồi.

Sau khi bọn một mét tám rời đi, Đồng Dật bò lên giường, nằm trên giường chơi game.

Hai mét mốt ăn mì xong cũng leo lên giường nằm gọi điện với bạn gái, thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng của cô gái, nhưng âm thanh rất nhỏ, không rõ cụ thể đang nói cái gì.

Chơi hai ván xong, Đồng Dật cứ cảm thấy trạng thái hôm nay không ổn lắm, vì vậy đặt điện thoại xuống. Lúc vươn người nhìn xuống thử, mấy người bên cạnh Mễ Nhạc đã đổi thành một nhóm khác, đang báo cáo những chuyện khác.

Bận rộn thật...

Người tới trước gọi chủ tịch Mễ Nhạc, nghe rất là cao cấp. Hầu hết là thảo luận kịch bản, tuyển người mới, tập dượt.

Người tới sau kêu cậu là trưởng ban, bàn chuyện đêm tiệc đón sinh viên mới.

Lợi hại.

Chủ tịch câu lạc bộ kịch, trưởng ban văn nghệ của hội sinh viên.

Hình như cũng là sinh viên đại học năm hai mà phải không?

Đến giờ đóng cửa phòng kí túc xá thì phòng 438 mới yên tĩnh lại, tuy phòng bọn họ không bị ngắt điện nhưng đèn lớn thì vẫn phải tắt.

Trước đó có một giáo viên ở dưới lầu tuần tra, thấy đèn sáng thì đứng dưới hét lên: "438! Phòng 438 mấy người sao vậy hả! Tắt đèn đi!"

Cái số phòng này thật là khó nghe, la hét như vậy chẳng khác gì đang đứng ngoài đường chửi đổng cả. Làm cho phòng bọn họ kêu một tiếng thành danh, nhưng họ cũng không thể đem cái người dưới kia ném đi chỗ khác được, nên chỉ có thể không bật đèn lớn.

Mễ Nhạc ngồi trước bàn học mở đèn bàn, tiếp tục xem kịch bản.

Đồng Dật ngủ trễ, thường bị nói là đảng tu tiên, đến gần hai giờ sáng hắn mới chịu đi ngủ, vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy Mễ Nhạc vẫn còn đang hăng hái chiến đấu, không khỏi bội phục.

Nhưng Mễ Nhạc kính nghiệp cũng chẳng liên quan gì đến hắn, đắp chăn đi ngủ.

Ba giờ rưỡi sáng Mễ Nhạc mới bò lên giường ngủ, mơ mơ màng màng thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, cậu đang đi, cứ đi hoài đi mãi, giống như không có điểm cuối, cảnh vật xung quanh hình như là ở khuôn viên cơ sở mới.

Bỗng nhiên có người đi tới từ phía sau lưng cậu, đưa tay bóp mông cậu một cái rồi co cẳng bỏ chạy.

Mễ Nhạc tức giận không nhịn được đuổi theo, nhìn thấy bóng dáng người kia cao lớn, giống như từng tập chơi parkour, cậu không cách nào đuổi kịp, khoảng cách càng ngày càng xa.

Sau khi tỉnh dậy, Mễ Nhạc nằm trên giường nhìn trần nhà, tiếp đó quay đầu nhìn sang bên kia.

Lúc này cậu mới phát hiện, giường của hai người kia rất đặc biệt, có vẻ là quan tâm đến vóc dáng của bọn họ, không có lan can dưới chân, chỉ chừa lại thanh chắn giường bên ngoài để họ có thể duỗi chân khi ngủ.

Đồng Dật và Lý Hân nằm đối đầu nhau mà ngủ, không cùng hướng với Mễ Nhạc nên cậu vừa quay đầu đã thấy hai bàn chân to cùng nửa đoạn cẳng chân, lông chân trên đùi trông cực kì vênh váo.

Cậu ngồi dậy nhìn phòng kí túc rồi lại nhìn thời gian, đã 8 giờ 10 phút.

Giơ tay vò đầu, bò xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt thì nhìn thấy Đồng Dật nằm lì trên giường, đầu quay ra ngoài híp mắt nhìn cậu, xem ra hắn đã bị đánh thức, nhưng vẫn chưa tỉnh táo.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Mễ Nhạc sực nhớ đến giấc mơ chạy như điên cả đêm, vì vậy trừng mắt nhìn Đồng Dật.

Đồng Dật bị trừng chẳng hiểu tại sao, tiếp đó nhìn Mễ Nhạc bước vào toilet.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người này... bị cái gì vậy?

*

Sau khai giảng Mễ Nhạc khá bận, bởi vì đăng kí lớp trễ nên lịch học nhìn qua cực kì lộn xộn, còn phải chọn hai môn học tự chọn không liên quan gì nữa, nghe nói rất chật vật.

Sau đó còn phải quản lý câu lạc bộ kịch, chuyện ban văn nghệ cũng cần xử lý.

Vì vậy cậu phải ra ngoài từ sớm, đầu tiên là đến văn phòng ban văn hóa - tuyên truyền để sắp xếp công việc của phó trưởng ban.

Vừa vào cửa đã thấy Tả Khâu Minh Húc đang ngồi trên ghế cười tủm tỉm, một tay cằm nhìn những người khác: "Ai nha ai nha, phiền quá à, sao chúng ta không tiếp tục phương án năm ngoái đi, dù sao sinh viên mới cũng chưa tham gia tiệc đón sinh viên của năm ngoái mà."

Tả Khâu Minh Húc là một nam sinh hay nói năng tùy tiện, nhưng vẻ ngoài lại đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng dáng người mảnh khảnh, đôi mắt một mí biết cười và khuôn miệng nhỏ nhắn, trông rất tinh xảo.

Trước kia từng thay vai ở câu lạc bộ kịch một lần, bất ngờ lại đúng khuôn ngự tỷ, làm không ít người gọi anh là xã hội đen.

Mễ Nhạc biết anh từ sớm, luôn cảm thấy anh cả ngày trang điểm lộng lẫy chẳng khác gì đóa hoa nên vẫn gọi Tả Khâu Minh Húc là con trai Hoa.

Thỉnh thoảng khi nói đùa Tả Khâu Minh Húc cũng kêu Mễ Nhạc một tiếng: "Papa."

Mễ Nhạc và Tả Khâu Minh Húc là bạn tốt của nhau, khi hai người đứng cùng một chỗ thì Mễ Nhạc vẻ mặt lạnh nhạt còn Tả Khâu Minh Húc lại nở nụ cười rạng rỡ, tạo thành tương phản mạnh mẽ.

Mễ Nhạc ném văn bản lên bàn: "Ngay cả khi phương án giống nhau đi nữa, vậy lời thoại của người dẫn chương trình thì sao? Tôi đã thấy những từ thông dụng được lưu hành hơn ba năm trước trong bản thảo của cậu. Cậu đang đi theo con đường hoài cổ hả? Thay đổi một chút thì có mệt chết được không?"

Những người khác ngay lập tức ngậm miệng.

"Tiểu Mễ Mễ nghiêm khắc quá à!" Tả Khâu Minh Húc cảm thán một câu.

"Cậu đi đầu trong việc làm biếng, sao lại được bầu làm phó trưởng ban vậy?"

"Tại hòa đồng?"

Mễ Nhạc lấy ánh mắt "hiền lành" nhìn anh.

"Giáo viên nói sẽ tổ chức một trận bóng rổ ở cơ sở mới để giao lưu tình cảm với nhau." Tả Khâu Minh Húc nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Cơ sở mới có mấy khoa?"

"Khoa nghệ thuật chúng ta và khoa thể dục, còn có khoa báo chí và kinh tế nữa."

Một thành viên không nhịn được oán giận nói: "Đem chúng ta so với khoa thể dục? Rõ ràng là làm phông nền cho bọn họ, tại sao không tổ chức thi hát chứ?"

"Đáng sợ nhất chính là tổ chức cái này." Một người khác cũng than thở.

Đại học và hội thao cấp dưới không giống nhau, thường xuyên có sinh viên kêu gọi phản đối, có thể tổ chức hay không quả thật là thử thách nhau.

"Khi nào tổ chức?" Mễ Nhạc hỏi.

"Khóa huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất kết thúc." Tả Khâu Minh Húc trả lời.

"Liên lạc với khoa thể dục về vấn đề này." Mễ Nhạc ngồi xuống tiếp tục xem bản kế hoạch trước mặt, bút trong tay gõ gõ xuống mặt bàn làm các thành viên cực kì căng thẳng.

Tả Khâu Minh Húc lập tức ho khan một tiếng, bắt đầu phân công những người kia phải làm gì, ai đi liên lạc, rồi đánh lạc hướng mọi người đi chỗ khác.

"Chiều nay có bận gì không? Câu lạc bộ à?" Tả Khâu Minh Húc hỏi Mễ Nhạc.

"Xe hỏng rồi, mới vừa có tiền để đi sửa xe, phải mua ít đồ nữa, trong phòng kí túc còn nhiều thứ chưa có."

"Được, tôi đi với cậu."

"Không cần đi với bạn gái?"

"Cô ấy..."

Tả Khâu Minh Húc không nhịn được mỉm cười, có chút đau khổ: "Cô ấy không gọi tôi đi thị tẩm thì chúng tôi căn bản sẽ không đi riêng. Hẹn hò hay quà cáp gì đều không cần, cả hai chúng tôi đều thấy phiền phức."

"Hai người các cậu cũng thật thú vị." Mễ Nhạc tiếp tục xem kế hoạch.

Tả Khâu Minh Húc và bạn gái quen nhau từ cấp ba, đã ở bên nhau được ba năm rồi. Nhưng nếu Tả Khâu Minh Húc không tình cờ nói với Mễ Nhạc là bọn họ đã chia tay thì cậu cũng không biết hai người ở bên nhau.

Không bao lâu hai người sẽ tự làm lành, không cần người khác phải bận tâm.

Tả Khâu Minh Húc cũng có xe riêng, chở Mễ Nhạc đến chỗ cậu đã đậu xe, tìm một công ty sửa xe đem xe đi, tiếp theo thì đi mua đồ.

"Két sắt?" Tả Khâu Minh Húc không nhịn được lại gần hỏi.

"Ừ, trong phòng còn mấy người khác, không quen lắm. Tôi không thích người khác chạm vào đồ của mình nên muốn bỏ trong két sắt khóa lại." Mễ Nhạc lựa két sắt phù hợp trên kệ.

Tả Khâu Minh Húc cũng biết Mễ Nhạc khó ở thế nào, gật đầu, lại hỏi: "Sao không thử đổi phòng?"

"Bạn cùng phòng của tôi rất tệ, ai ở cũng sẽ thấy khó chịu, tôi không thể hố người khác được."

"Một người tên Đồng Dật, còn lại tên Lý Hân, cậu nghe qua chưa?"

Tả Khâu Minh Húc gật đầu ngay lập tức: "Không phải Đồng Dật là tay chủ công của đội bóng chuyền sao. Cậu ta rất nổi tiếng. Được người ta gọi là chủ công nhanh nhất, bởi vì đồng phục của cậu ta màu đen cho nên biệt danh là tiểu hắc báo, tốc độ rất nhanh."

Mễ Nhạc gật đầu, nhớ lại tốc độ của Đồng Dật, quả thật rất nhanh.

"Đội bóng chuyền của trường mình rất nổi tiếng, đã tham gia thi đấu thì nhất định sẽ giành vinh quang về cho trường. Cuộc thi vừa rồi cũng giành hạng nhất. Huấn luyện viên đội bóng chuyền nam là vận động viên đã nghỉ hưu từ đội tuyển quốc gia, đám Đồng Dật khoa thể dục kia từ hồi cấp ba đã được nhìn trúng, ký hợp đồng với trường để vào đây, khá có năng lực."

"Ồ."

"Cậu định làm gì?"

"Ha." Mễ Nhạc cười lạnh một tiếng.

"Đã hiểu." Tả Khâu Minh Húc gật đầu, biết Mễ Nhạc chắc chắn không chịu thiệt thòi là được rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


*

Đồng Dật trở lại phòng ngủ, ném túi lên bàn, thấy trên bàn Mễ Nhạc có một cái két sắt nhỏ, dưới bàn học lại có một cái két sắt lớn hơn một chút.

Mặt bàn sạch sẽ, ngoại trừ một cái đèn bàn thì không có gì khác.

Hắn cũng không quan tâm lắm, vào phòng vệ sinh tính rửa mặt thì thấy trên bồn rửa tay đặt một cái két sắt loại nhỏ, nhìn kích thước thì cùng lắm chỉ có thể bỏ một cốc đánh răng và vài món vệ sinh cá nhân nhỏ khác.

"ĐM?" Đồng Dật không nhịn được cảm thán, bị Mễ Nhạc làm cho khiếp sợ luôn rồi.

Nhìn qua bồn vệ sinh, bên cạnh cũng để một cái két sắt. Hắn đưa đầu nhìn thử, két sắt này hình như quên khóa, từ khe hở có thể thấy bên trong chỉnh tề đặt hai cuộn giấy vệ sinh.

Có cần đến mức này không?

Giấy vệ sinh dát vàng hả?

Đang rửa mặt được chừng thì đồng đội của hắn đẩy cửa phòng bước vào, vừa vào đã hét lên: "Lẩu lẩu! Đội trưởng, lấy nồi ra, ăn tối thôi!"

Đồng Dật sửng sốt, hình như bọn họ chưa từng nói muốn ăn lẩu mà?

Trước đó đồng đội có nói ra ngoài tìm xem có quán cơm nào được được không, hay là tìm không thấy nên mới mua đồ về ăn?

Đồng Dật lau mặt kĩ càng rồi đi ra, hơi do dự nhìn bọn họ, sợ lúc Mễ Nhạc quay về nhìn thấy trong phòng có tám chín người đang ngồi ăn lẩu sẽ nổi điên.

Nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng không nói gì.

Điện trong phòng ngủ này sẽ không bị ngắt, với cả nguyên liệu đã lỡ mua rồi thì không thể không ăn được.

Xung quanh trường hoang vu hẻo lánh như vậy, cũng phải mua ít đồ thỏa mãn cái dạ dày của mình chứ.

Hơn nữa theo quan niệm của Đồng Dật, việc bạn bè vào phòng ngủ của mình một lần thì cũng có sao đâu, như tối hôm qua nhiều người khoa nghệ thuật đến hắn cũng không nói một câu.

Từ cấp hai hắn đã trọ ở trường, con trai thích quậy, đi lại ồn ào trong phòng cũng là bình thường.

Đại học cũng vậy, bọn họ thường hay tụ tập một chỗ xem video của đối thủ rồi cùng nhau nghiên cứu chiến lược.

Buổi tối tắt đèn thì đi đâu được chứ? Dĩ nhiên là phải ở trong phòng rồi! Hắn là đội trưởng, đội viên đến phòng hắn là bình thường.

Đồng Dật đi đến giữa phòng ngủ, tìm viên phấn, vẽ một vòng quanh bàn của Mễ Nhạc.

Phấn này bọn họ hay vẽ lúc bày trận.

"Tôi nói trước, bạn cùng phòng mới của tôi không dễ hầu hạ, vậy nên các cậu ở trong phòng không được bước vào cái vòng này." Đồng Dật nói.

"Nghe nói lời lẽ rất sắc bén?" Đồng đội số 1 hỏi.

"Hơn nữa còn là hotboy." Đồng đội số 2 cảm thán.

"Ghê vậy..."

"Lý Hân đâu?" Đồng Dật hỏi.

"Đi với bạn gái rồi."

"Mấy người khác cũng đi với bạn gái? Tôi không nghe nói bọn họ thoát kiếp cô đơn mà." Không phải, đi xem nữ sinh năm nhất huấn luyện quân sự. Nghe nói hôm qua vừa thành công xin WeChat, hôm nay đã đi đưa nước cho người ta rồi, thật là ân cần."

Đồng Dật cười cười không nói gì, tiếp theo cũng cùng ăn lẩu.

Khi Mễ Nhạc trở lại kí túc xá, thấy bọn họ đang ngồi ăn ngay ngắn, cả phòng toàn mùi lẩu.

Đồng Dật lập tức nói với Mễ Nhạc: "Xin lỗi, bọn họ ăn xong sẽ đi liền, lát nữa tôi sẽ kêu bọn họ dọn dẹp sạch sẽ. Lại đây ăn chung đi? Hay cậu có muốn ăn gì không tôi để lại cho?"

Thái độ còn rất thành khẩn nữa, xem ra không muốn ầm ĩ đến bế tắc.

Mễ Nhạc bình tĩnh nhìn qua rồi nói: "Mặc quần vào đi, có con gái tới."

Giữa mùa hè lại nhiều nam sinh tụ tập trong phòng ăn lẩu như thế này, trời nóng chịu không được nên có vài người chỉ mặc mỗi quần đùi.

Mấy người trong phòng cũng không quan tâm lắm, cười haha nói: "Không sao, không cởi truồng là được rồi."

Đồng Dật vẫn nhắc một câu: "Đừng có lõa lồ."

Đội bóng chuyền nghe lời, nhưng không chịu mắc quần áo đàng hoàng, mà là lấy tay áo cột lên cổ, đem quần áo mặc thành yếm luôn.

Hình tượng không thể miêu tả nổi, ít nhất thì không có lõa lồ.

Sau khi mấy người kia bước vào, tất cả những người này đều hối hận.

Người đến là Cung Mạch Nam, hoa khôi đại học H.

Cung Mạch Nam nhìn vào phòng ngủ của Mễ Nhạc, nói: "Phòng của cậu thật là bẩn."

"Ừ, lần sau sẽ không gọi cậu đến nữa." Mễ Nhạc mở két sắt trên bàn ra, lấy một tập tài liệu đưa cho Cung Mạch Nam: "Đây, bản thảo dẫn chương trình."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Dật: Mễ Nhạc, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu không chừa mặt mũi cho tôi thì tôi sẽ trừng trị cậu.

Mễ Nhạc: Ồ.

Đồng Dật: Sợ chưa?

Mễ Nhạc: Ừ, sợ, cậu cũng đừng quỳ nữa, đứng lên nói chuyện đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Số ký tự: 0