Dịu dàng.
Huỳnh Khánh Vy
2024-11-22 08:50:18
Ba giờ sáng...
Lan Chi đứng trong căn phòng nhỏ trên tầng, đôi mắt đượm buồn nhìn mọi chuyện đang diễn ra bên dưới tầng kia.
Cô gái ấy có mái tóc màu nâu hạt dẻ, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn mang dáng vẻ xịn đẹp động lòng người. Lúc đầu nãy cô còn không biết cô ấy là ai, bây giờ thì xem như đã biết rồi. Cô ấy... Là vị hôn phu của anh...
Lúc gặp lại, cô còn cho rằng anh vẫn độc thân. Vậy mà... Ha... Vẫn là cô nghĩ nhiều rồi. Nếu đã vậy thì cô chỉ có thể chúc anh hạnh phúc mà thôi.
Lan Chi khẽ cười rồi xoay người đi về phía đối diện. Cô ngồi xuống giường rồi nhắm mắt lại, bỏ mặc hết tất cả những suy nghĩ hỗn độn trong lòng.
"Cô còn đến đây làm gì?"
Tần Mạt không mặn không nhạt mà hỏi người trước mặt. Ánh mắt anh nhìn Tuệ Nhi chỉ toàn là sự lạnh lẽo cùng chán ghét. Đã cắm sừng anh mà còn dám đến tận đây, phải nói là cô ta to gan không sợ chết hay là nói do anh quá nhân từ đây.
Tuệ Nhi nhìn anh rồi ứa nước mắt, cô ta thật sự rất sợ bộ dạng lạnh lùng này của anh. Bàn tay thon thả đưa ra níu áo anh, cô ta nhỏ giọng ủy khuất.
"Tần Mạt, anh nghe em nói đi, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu."
Tần Mạt nhìn cô gái trước mặt, càng nhìn càng thấy buồn cười. Rõ ràng là tận mắt anh chứng kiến cô ta vào khách sạn với người khác, vậy mà còn nói là không như anh nghĩ. Vậy thì anh phải nên nghĩ gì mới đúng nhỉ... Nghĩ là hai người họ đơn thuần trong sáng, hay là nên nghĩ tại anh hoa mắt chóng mặt nên mới nhìn nhầm...
"Lâm Tuệ Nhi... Tôi mệt rồi, không muốn nghe cũng không muốn gặp cô nữa."
"Tần Mạt... Em biết anh thương em mà. Có phải là vì cô ta nên anh mới lạnh nhạt với em có đúng không?"
"Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ."
"Tần Mạt... Em xin lỗi! Anh bỏ qua cho em lần này đi được không?"
"Cút! Đừng bao giờ đến làm phiền tôi nữa. Nhìn thấy cô chỉ làm bẩn mắt tôi."
Lâm Tuệ Nhi câm nín, cô ta thật sự chưa từng tưởng tượng ra được bộ dạng lạnh lùng này của anh. Ngày đó yêu nhau, Tần Mạt luôn ân cần và dịu dàng biết mấy, chẳng bao giờ anh nặng lời với cô. Vậy mà bây giờ...
"Tần Mạt... "
"Hoặc là cô tự đi, hoặc là tôi sẽ gọi người tới đưa cô đi."
Lâm Tuệ Nhi nhìn anh thật lâu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Cô ta hiểu tính anh, lúc đang nóng giận thì sẽ chẳng nghe lọt tai chữ nào. Hôm nay cứ tạm rời đi vậy, đợi khi khác sẽ lại đến tìm anh.
"Em biết anh đang giận! Em về trước, hôm khác chúng ta lại nói chuyện."
Tần Mạt không buồn trả lời, cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Lâm Tuệ Nhi chỉ biết thở dài mà xoay người đi. Khi cô ta vừa bước ra khỏi cổng, cánh cổng lập tức bị anh đóng lại thật mạnh tay, giống như thay cho lời cảnh cáo.
Lâm Tuệ Nhi cắn răng nhìn vào trong, lại nhìn lên căn phòng nhỏ trên tầng mà Lan Chi đang ở. Cô ta cong khóe môi lên cười, ánh mắt đầy nham hiểm.
"Muốn cướp người đàn ông của tôi... Tốt thôi, vậy chúng ta cứ từ từ mà chơi vậy."
________
Ánh nắng dịu dàng xuyên qua kẽ lá, mang ấm áp tràn vào phòng bệnh.
Đêm qua Thư Kỳ ngủ rất ngon, cũng không có gặp ác mộng như ngày thường. Chỉ là trong lúc mơ màng, cô dường như cảm thấy có ai đó đang ôm lấy mình.Hoặc cũng có thể là cô bị ảo giác đi.
Cố dùng sức để ngồi dậy, Thư Kỳ cảm thấy mình mệt đến sắp chết rồi. Nhồi tựa lưng vào gối, cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng rồi hít một hơi thật sâu. Bây giờ trên người cô, chỗ nào cũng thấy đau nhức, thật khó chịu.
"Dậy rồi sao?"
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô giật mình. Đôi mắt to tròn nhìn về phía phát ra giọng nói. Khi nhìn thấy người kia, cô không khỏi ngạc nhiên mà hỏi.
"Anh... Sao anh còn chưa về?"
Hàn Thiếu Phong đặt cái túi xuống bàn, anh đi về phía cô rồi nói.
"Anh về rồi thì ai chăm sóc cho em?"
"Tôi tự lo được, không dám làm phiền anh."
Hàn Thiếu Phong nhìn cô rồi thở dài.
"Đã thành ra bộ dạng này rồi, đừng cứng đầu nữa được không?"
"Đó cũng là chuyện bình thường tôi, không phiền anh bận tâm."
"Được rồi, anh thua! Chúng ta ăn sáng xong rồi lại nói được không?"
Nhắc đến chuyện ăn uống, hình như là cả đêm qua cô vẫn chưa ăn gì, bây giờ quả thật là hơi đói. Chần chừ một lúc, nếu cứ để như vậy thì người chịu thiệt chắc chắn là cô. Thôi thì vì miếng ăn, cô nhịn anh lần này là được.
Thư Kỳ không nói gì, chỉ im lặng đi xuống giường. Chân vừa mới chạm đất thì cả người đã ngã nhào xuống, cũng may là anh nhanh tay đỡ lấy cô.
Nép mặt trong lòng anh, cô nghe rõ cả nhịp tim của hai người. Chỉ là tại sao, trái tim cô lại đập nhanh đến vậy...
"Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là chân của em tạm thời không đi lại được."
Anh vừa nói vừa dìu cô ngồi xuống giường. Thư Kỳ nhìn anh, đôi mắt bỗng cảm thấy cay cay. Từ ngày anh quên mất cô, hình như là anh chưa từng dịu dàng với cô như thế. Bây giờ... tại sao cô lại đau lòng quá vậy...
"Tại sao?"
"Trật đó."
À... Hình như là lúc chiếc mô tô kia lao đến, cô đã muốn chạy đi. Kết quả chẹo chân nên không chạy được, thành ra mới bị tông trúng. Không thể đi lại cũng vẫn còn may mắn, nhưng mà... Nhưng mà cô nào có muốn hỏi chuyện đó đâu. Cô chỉ muốn hỏi, tại sao anh lại dịu dàng với cô ngay lúc này...
"Sao vậy?"
Nhìn nét mặt của cô, anh nhíu mày hỏi. Bác sĩ đã nói không sao, tại sao cô lại có biểu cảm như thế này. Không được rồi...
"Để anh gọi bác sĩ!"
"Ấy... Đừng đi."
Thư Kỳ gấp đến nỗi không kịp nghĩ ngợi mà nắm lấy tay anh. Hàn Thiếu Phong nhìn bàn tay của mình một hồi lâu rồi nắm chặt tay cô. Quỳ một chân xuống trước mặt cô, anh nhỏ giọng hỏi.
"Em không sao chứ? Nếu không ổn thì để anh gọi bác sĩ đi."
"Không cần đâu! Tôi... Chỉ là... Tôi..."
"Thế nào?"
"Tôi muốn... vào nhà vệ sinh..."
Lan Chi đứng trong căn phòng nhỏ trên tầng, đôi mắt đượm buồn nhìn mọi chuyện đang diễn ra bên dưới tầng kia.
Cô gái ấy có mái tóc màu nâu hạt dẻ, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn mang dáng vẻ xịn đẹp động lòng người. Lúc đầu nãy cô còn không biết cô ấy là ai, bây giờ thì xem như đã biết rồi. Cô ấy... Là vị hôn phu của anh...
Lúc gặp lại, cô còn cho rằng anh vẫn độc thân. Vậy mà... Ha... Vẫn là cô nghĩ nhiều rồi. Nếu đã vậy thì cô chỉ có thể chúc anh hạnh phúc mà thôi.
Lan Chi khẽ cười rồi xoay người đi về phía đối diện. Cô ngồi xuống giường rồi nhắm mắt lại, bỏ mặc hết tất cả những suy nghĩ hỗn độn trong lòng.
"Cô còn đến đây làm gì?"
Tần Mạt không mặn không nhạt mà hỏi người trước mặt. Ánh mắt anh nhìn Tuệ Nhi chỉ toàn là sự lạnh lẽo cùng chán ghét. Đã cắm sừng anh mà còn dám đến tận đây, phải nói là cô ta to gan không sợ chết hay là nói do anh quá nhân từ đây.
Tuệ Nhi nhìn anh rồi ứa nước mắt, cô ta thật sự rất sợ bộ dạng lạnh lùng này của anh. Bàn tay thon thả đưa ra níu áo anh, cô ta nhỏ giọng ủy khuất.
"Tần Mạt, anh nghe em nói đi, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu."
Tần Mạt nhìn cô gái trước mặt, càng nhìn càng thấy buồn cười. Rõ ràng là tận mắt anh chứng kiến cô ta vào khách sạn với người khác, vậy mà còn nói là không như anh nghĩ. Vậy thì anh phải nên nghĩ gì mới đúng nhỉ... Nghĩ là hai người họ đơn thuần trong sáng, hay là nên nghĩ tại anh hoa mắt chóng mặt nên mới nhìn nhầm...
"Lâm Tuệ Nhi... Tôi mệt rồi, không muốn nghe cũng không muốn gặp cô nữa."
"Tần Mạt... Em biết anh thương em mà. Có phải là vì cô ta nên anh mới lạnh nhạt với em có đúng không?"
"Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ."
"Tần Mạt... Em xin lỗi! Anh bỏ qua cho em lần này đi được không?"
"Cút! Đừng bao giờ đến làm phiền tôi nữa. Nhìn thấy cô chỉ làm bẩn mắt tôi."
Lâm Tuệ Nhi câm nín, cô ta thật sự chưa từng tưởng tượng ra được bộ dạng lạnh lùng này của anh. Ngày đó yêu nhau, Tần Mạt luôn ân cần và dịu dàng biết mấy, chẳng bao giờ anh nặng lời với cô. Vậy mà bây giờ...
"Tần Mạt... "
"Hoặc là cô tự đi, hoặc là tôi sẽ gọi người tới đưa cô đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tuệ Nhi nhìn anh thật lâu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Cô ta hiểu tính anh, lúc đang nóng giận thì sẽ chẳng nghe lọt tai chữ nào. Hôm nay cứ tạm rời đi vậy, đợi khi khác sẽ lại đến tìm anh.
"Em biết anh đang giận! Em về trước, hôm khác chúng ta lại nói chuyện."
Tần Mạt không buồn trả lời, cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Lâm Tuệ Nhi chỉ biết thở dài mà xoay người đi. Khi cô ta vừa bước ra khỏi cổng, cánh cổng lập tức bị anh đóng lại thật mạnh tay, giống như thay cho lời cảnh cáo.
Lâm Tuệ Nhi cắn răng nhìn vào trong, lại nhìn lên căn phòng nhỏ trên tầng mà Lan Chi đang ở. Cô ta cong khóe môi lên cười, ánh mắt đầy nham hiểm.
"Muốn cướp người đàn ông của tôi... Tốt thôi, vậy chúng ta cứ từ từ mà chơi vậy."
________
Ánh nắng dịu dàng xuyên qua kẽ lá, mang ấm áp tràn vào phòng bệnh.
Đêm qua Thư Kỳ ngủ rất ngon, cũng không có gặp ác mộng như ngày thường. Chỉ là trong lúc mơ màng, cô dường như cảm thấy có ai đó đang ôm lấy mình.Hoặc cũng có thể là cô bị ảo giác đi.
Cố dùng sức để ngồi dậy, Thư Kỳ cảm thấy mình mệt đến sắp chết rồi. Nhồi tựa lưng vào gối, cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng rồi hít một hơi thật sâu. Bây giờ trên người cô, chỗ nào cũng thấy đau nhức, thật khó chịu.
"Dậy rồi sao?"
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô giật mình. Đôi mắt to tròn nhìn về phía phát ra giọng nói. Khi nhìn thấy người kia, cô không khỏi ngạc nhiên mà hỏi.
"Anh... Sao anh còn chưa về?"
Hàn Thiếu Phong đặt cái túi xuống bàn, anh đi về phía cô rồi nói.
"Anh về rồi thì ai chăm sóc cho em?"
"Tôi tự lo được, không dám làm phiền anh."
Hàn Thiếu Phong nhìn cô rồi thở dài.
"Đã thành ra bộ dạng này rồi, đừng cứng đầu nữa được không?"
"Đó cũng là chuyện bình thường tôi, không phiền anh bận tâm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, anh thua! Chúng ta ăn sáng xong rồi lại nói được không?"
Nhắc đến chuyện ăn uống, hình như là cả đêm qua cô vẫn chưa ăn gì, bây giờ quả thật là hơi đói. Chần chừ một lúc, nếu cứ để như vậy thì người chịu thiệt chắc chắn là cô. Thôi thì vì miếng ăn, cô nhịn anh lần này là được.
Thư Kỳ không nói gì, chỉ im lặng đi xuống giường. Chân vừa mới chạm đất thì cả người đã ngã nhào xuống, cũng may là anh nhanh tay đỡ lấy cô.
Nép mặt trong lòng anh, cô nghe rõ cả nhịp tim của hai người. Chỉ là tại sao, trái tim cô lại đập nhanh đến vậy...
"Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là chân của em tạm thời không đi lại được."
Anh vừa nói vừa dìu cô ngồi xuống giường. Thư Kỳ nhìn anh, đôi mắt bỗng cảm thấy cay cay. Từ ngày anh quên mất cô, hình như là anh chưa từng dịu dàng với cô như thế. Bây giờ... tại sao cô lại đau lòng quá vậy...
"Tại sao?"
"Trật đó."
À... Hình như là lúc chiếc mô tô kia lao đến, cô đã muốn chạy đi. Kết quả chẹo chân nên không chạy được, thành ra mới bị tông trúng. Không thể đi lại cũng vẫn còn may mắn, nhưng mà... Nhưng mà cô nào có muốn hỏi chuyện đó đâu. Cô chỉ muốn hỏi, tại sao anh lại dịu dàng với cô ngay lúc này...
"Sao vậy?"
Nhìn nét mặt của cô, anh nhíu mày hỏi. Bác sĩ đã nói không sao, tại sao cô lại có biểu cảm như thế này. Không được rồi...
"Để anh gọi bác sĩ!"
"Ấy... Đừng đi."
Thư Kỳ gấp đến nỗi không kịp nghĩ ngợi mà nắm lấy tay anh. Hàn Thiếu Phong nhìn bàn tay của mình một hồi lâu rồi nắm chặt tay cô. Quỳ một chân xuống trước mặt cô, anh nhỏ giọng hỏi.
"Em không sao chứ? Nếu không ổn thì để anh gọi bác sĩ đi."
"Không cần đâu! Tôi... Chỉ là... Tôi..."
"Thế nào?"
"Tôi muốn... vào nhà vệ sinh..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro