Thất tình rồi.
Huỳnh Khánh Vy
2024-11-22 08:50:18
Cửa hàng hoa...
Lan Chi đang loay hoay sắp xếp lại những bó hoa cho đẹp đẽ thì có người bước vào. Cô gái nhỏ vội ngưng lại động tác trên tay rồi chạy ra tiếp đón. Chỉ là khi nhìn thấy người vừa mới đến, thái độ của cô liền có chút không vui. Nhưng thân là người bán hàng, khách hàng vốn là thượng đế nên cô vẫn lịch sự chào hỏi.
"Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?"
Trần Tuệ Nhi nhìn quanh một lượt rồi ánh mắt sắc sảo lại rơi xuống gương mặt non nớt của Lan Chi. Cô ta nhìn cô thật lâu, khóe môi kéo ra một nụ cười.
"Tôi muốn mua hoa!"
"Chúng tôi có rất nhiều loài hoa khác nhau, quý khách cứ chọn lựa tự nhiên ạ!"
"Tôi muốn mua hoa hồng trắng!"
"Vậy quý khách vui lòng ngồi chờ một lát, tôi sẽ mang hoa hồng trắng đến cho quý khách chọn ạ."
Nói rồi, Lan Chi có ý muốn rời đi thì bị Trần Tuệ Nhi giữ lại. Cô ta nhìn cô, trên môi nở nụ cười giễu cợt.
"Nhìn cũng đáng yêu xinh xắn lắm. Chẳng trách anh ấy lại muốn cô."
"Tôi không biết cô muốn nói gì."
"Thôi nào, đêm đó chẳng phải chúng ta đã nhìn thấy nhau rồi sao? Cô biết tôi là ai mà đúng không?"
Lan Chi không trả lời, chỉ im lặng xem như ngầm thừa nhận. Trần Tuệ Nhi cũng không giả vờ nữa, cô ta dựa vào bàn, ánh mắt sắc sảo nhìn cô.
"Tôi và anh ấy đã yêu nhau hơn ba năm, chúng tôi cũng đã ra mắt gia đình và cũng đã tính đến chuyện cưới hỏi."
"Chị nói những chuyện này với tôi để làm gì?"
"Tránh xa anh ấy ra, đừng chen chân vào giữa chúng tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi chưa từng chen chân vào giữa hai người. Tôi và anh ấy chỉ là quen biết gặp mặt vài lần"
"Cô tưởng tôi ngốc sao? Gặp vài lần mà đã đưa cô về nhà?"
"Tin hay không tùy chị!"
Trần Tuệ Nhi bật cười. Lấy từ trong túi xách ra một bao thuốc, cô ta lấy một điều ra châm rồi đưa lên miệng. Mùi thuốc lá nồng nặc hòa cùng mùi máy điều hòa thật khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
"Tôi cũng là phụ nữ, ánh mắt của cô đêm đó tôi còn không rõ sao?"
"Chị muốn nói gì?"
"A Mạt... anh ấy không giống những gì cô đã thấy. Trước khi mọi chuyện đi quá xa, cô nên dừng lại sẽ tốt hơn. Anh ấy chỉ có thể là của tôi, tôi tuyệt đối không để người khác chạm vào. Bằng không tôi nhất định sẽ hủy hoại kẻ đó."
Lời cô nói nhẹ nhàng như gió thổi nhưng lại khiến người ta phải đề phòng. Phả một làn khói thuốc vào mặt Lan Chi, cô ta cười rồi thở dài.
"Mang cho tôi một bó hoa hồng trắng, nhớ cho kĩ những lời của tôi hôm nay.
Lan Chi không trả lời, cô dứt khoát xoay người đi vào trong. Mang theo một bó hoa hồng trắng đến cho Tuệ Nhi, cô cũng không nói thêm một lời nào với cô ta nữa. Dù sao thì lời nói một phía không đáng để tin.
"Hôm nay em thế nào, có còn đau ở đâu không?"
Kết thúc buổi họp cổ đông ở Hàn thị, Hàn Thiếu Phong đi vào phòng riêng rồi gọi cho Thư Kỳ. Nghe giọng nói đầy lo lắng của anh, cô mỉm cười đầy mãn nguyện.
"Em rất khỏe, anh đừng lo nữa!"
"Em đang làm gì?"
"Em đang trên đường đến cửa hàng"
"Em vừa mới khỏe lại, đến đó làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em cũng nghỉ khá lâu rồi, bỏ cửa hàng lại cho con bé một mình, em không yên tâm.
"Vậy... lát nữa anh đến đón em!"
"Anh cứ lo việc công ty đi, em có Lan Chi chăm sóc là được rồi"
"Vậy đợi khi tan ca anh sẽ lập tức đến đó."
"Da!"
Giọng nói của cô dịu dàng khiến tim anh nghe bình yên lắm. Cũng may là sau tất cả, cô vẫn bình an đứng trước mặt anh, bằng không thì em là cả đời này anh sẽ phải ôm hối tiếc đến chết mất.
Ngồi trên xe, cô đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài kia. Bầu trời hôm nay đẹp quá, dịu dàng đến lạ, cũng yên bình tựa như lòng cô. Nhưng ngày qua Ở bên cạnh anh, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Chuyện của ba cô cô nhất định phải điều tra rõ ràng, nhất định đưa sự thật ra ánh sáng. Nhưng những người kia đứng trong bóng tối, lại có thể can dự vào cả chuyện trong trại giam. Thế lực đứng sau lưng chúng, chắc chắn không thể xem thường. Nếu bắt tay vào điều tra, đánh động đến họ, liệu anh và cô có gặp nguy hiểm gì hay không.
Thù của cha không thể không trả, an yên của người cô yêu cô cũng không thể bỏ mặc. Bên tình bên hiếu, cô rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây. Khó khăn lắm anh mới nhớ lại chuyện của hai người, khó khăn lắm anh và cô mới có thể ở bên nhau. Cô không muốn, không muốn xa anh...
Khép chặt mí mắt, cô cảm nhận rõ sự sợ hãi đang dâng lên trong nội tâm của mình. Cô... nên làm sao mới tốt đây, nên làm sao mới có thể chu toàn mọi thứ. Cô không biết nữa, thật sự không biết nên làm thế nào.
Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cửa hàng, cô mới chịu mở mắt. Lấy tiền ra đưa cho bác tài xế, cô lịch sự cúi đầu chào rồi bước xuống xe. Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Lan Chi ngồi đó, ánh mắt thẫn thờ chẳng biết đang nghĩ gì. Ngay cả khi cô đến gần, Lan Chi cũng không phát hiện.
"Lan Chi! "
"Á...."
Lan Chi hét lên vì giật mình, phản ứng này cũng nhất thời làm cho Thư Kỳ không kíp phản ứng. Mãi đến khi nhìn thấy cô, Lan Chi mới thở phào rồi mếu máo.
"Chị đến lúc nào vậy, dọa chết em rồi.
"Em còn dám nói? Chị đứng đây lâu lắm rồi mà em cũng không biết sao?"
"Em..."
"Nhìn em cứ như người mất hồn vậy, biểu cảm thất thần này... Thất tình rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro