Bọn Họ Dám Ngăn...
Vô Hữu
2024-10-21 14:43:37
Khẽ hát vu vơ, Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan đi đến bãi biển.
Vào buổi tối, trên bờ biển không có nhiều người. Ở xa xa, ánh đèn chiếu rọi xuống mặt biển mênh mông, hiện lên rõ nét những bọt nước trắng xóa bắn tung theo từng cơn sóng.
Lâm Dật nhìn sang phía tay phải, ngoài ý muốn thấy được khu biệt thự Cửu Châu Các của mình.
Người khác muốn ngắm biển phải lái xe đi đến đây, còn mình muốn nhìn thì chỉ cần mở cửa sổ ra là được rồi.
Cuộc sống của người có tiền, cũng luôn nhàm chán và buồn tẻ như vậy.
"Anh quay sang chỗ khác đi."
Vừa dừng xe xong, Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Ừm? Em muốn thay áo tắm sao?"
"Em cũng không mang áo tắm, lấy cái gì để thay chứ."
Kỷ Khuynh Nhan xấu hổ phản bác:
"Em muốn đi dạo trên bãi cát một lát, nên chuẩn bị cởi tất chân."
"Cũng chỉ là cởi một cái tất chân, em làm như muốn thay quần áo vậy."
"Em đang mặc váy, nên đương nhiên anh phải nhìn sang chỗ khác rồi."
"Bên trong cũng không phải chân không, em sợ cái gì."
Kỷ Khuynh Nhan bấm vào bên hông Lâm Dật một cái,
"Anh nghĩ em là ai."
"Phụ nữ bọn em thật sự là loài động vật kỳ quái. Nếu bị người khác nhìn thấy mặc nội y, đều sẽ quát tháo mắng mỏ vô lễ. Nhưng khi đi đến bờ biển, mặc Bikini thì có thể để cho người khác tùy tiện ngắm nhìn, em nói xem có kỳ quái hay không."
"Chuyện đó hoàn toàn không giống nhau."
Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"Ở trên bờ cát, mọi người đều ăn mặc như vậy, hơn nữa em cũng không mặc Bikini."
"Muốn anh cũng cởi ra bây giờ không, như thế hai đứa mình hòa nhau, em cũng có thể thay luôn."
"Lưu manh!"
Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"Nếu anh không quay đi, em sẽ xuống xe thay đồ."
"Đừng, em vẫn là thay ở trên xe đi."
Lâm Dật quay đầu, tránh cho Kỷ Khuynh Nhan nói mình giở trò lưu manh.
Nhưng dựa vào tấm kính của cửa sổ xe phản quang, có vẻ như cũng có thể nhìn được.
Cởi xong đôi tất chân màu đen, Kỷ Khuynh Nhan lộ ra đôi chân trắng như tuyết, vô cùng gợi cảm.
Không thể không nói, dáng vẻ cởi tất chân của Kỷ Khuynh Nhan vẫn rất sexy.
Và loại hình ảnh này còn được mình chậm rãi thưởng thức.
"Đi thôi, chúng ta đi dạo bờ cát một chút."
"Không có vấn đề."
Đi đến trên bờ cát, Kỷ Khuynh Nhan tháo giày cao gót của mình ra, gió biển thổi bung mái tóc dài của nàng, trong lúc nhất thời khiến cho người ta không phân rõ được nàng và biển rộng, đến cùng thì cái nào đẹp hơn.
"Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh."
Đi một hồi, Kỷ Khuynh Nhan bất chợt lên tiếng.
"Chuyện gì?"
"Lúc ăn cơm vừa rồi, cha em có gọi điện thoại tới, nói buổi chúc thọ ông nội nhất định phải đưa anh đến cùng."
"Vậy em trả lời như thế nào?"
"Em biết anh không muốn đi, em cũng giúp anh từ chối rồi, nhưng cha mẹ không đồng ý, bắt em phải đưa anh đến cho bằng được, cho nên. . ."
Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói.
"Đến lúc đó, có phải anh sẽ giả vờ làm bạn trai em?"
Lâm Dật nói.
Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng gật gật đầu.
"Anh bị ăn chút thiệt thòi đấy."
"Em còn chưa nói thua thiệt, vậy mà anh lại là ác nhân cáo trạng trước."
"Được thôi, xem ở phân lượng việc em cố gắng biểu diễn Squats như vậy, đến lúc đó anh sẽ đi với em một chuyến, giúp em ứng phó với bọn họ."
"Xem ra anh còn có chút lương tâm."
Đi thêm một hồi, Kỷ Khuynh Nhan cảm giác dễ chịu hơn không ít.
"Gió biển buổi tối có chút lạnh, chúng ta về trước đi."
"Không có vấn đề."
Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại di động,
"Để em đặt đơn hàng."
"Không cần, lần này miễn phí chở em. Mấy ngày nay, anh nhận đơn đặt hàng đều là từ chỗ em, nhổ lông cừu cũng không thể chọn một con ra tay mãi được."
"Thôi đi, anh mới là cừu ấy."
Hai người trở lại trên xe, chạy về phía biệt thự Vân Thủy của Kỷ Khuynh Nhan.
"A, tại sao đèn điện ở tòa Cửu Châu Các đều sáng lên rồi?"
Kỷ Khuynh Nhan tò mò nói.
"Chuyện đó không phải rất bình thường ư?"
Lâm Dật thắc mắc hỏi:
"Nếu không cả khu nhà tối om, sẽ rất dọa người ."
"Điều này anh có chỗ không biết."
Kỷ Khuynh Nhan lập tức giải thích:
"Cửu Châu các là tòa biệt thự xa hoa nhất của thành phố Trung Hải, bên trong có tổng cộng chín căn biệt thự mang phong cách khác nhau, căn rẻ nhất cũng có giá hơn 800 triệu. Nơi này đã được hoàn thiện hơn nửa năm, bởi vì giá cả quá đắt đỏ nên vẫn chưa thể bán đi, dù vào buổi tối thì đèn điện của Cửu Châu Các dường như cũng đều tắt. Đây vẫn là lần đầu tiên em nhìn thấy cảnh đêm ở Cửu Châu Các đấy."
"Vậy để anh lái xe gần hơn một chút, đưa em đi tham quan."
"Vâng, dù sao cũng là giết thời gian."
Lâm Dật mang theo Kỷ Khuynh Nhan, đi một mạch đến trước cổng chính của Cửu Châu các.
"Trước đây, vào thời điểm đấu thầu miếng đất này, công ty chúng ta cũng tham dự, nhưng kinh phí dự trù không đủ nên bị loại ngay từ vòng đầu tiên, không ngờ rằng cuối cùng lại được thiết kế thành dạng biệt thự này."
"Tốt xấu gì em cũng là nữ tổng giám đốc, không đến mức hâm mộ như vậy chứ."
"Ngược lại, em thật ra không hâm mộ nhà ở nơi này, nhưng nghe nói phong cảnh bên trong rất đẹp, các loại thực vật được trồng đều là những giống loài trân quý"
Kỷ Khuynh Nhan vuốt nhẹ mái tóc,
"Nghe nói hồ bơi ở bên trong, đều sử dụng nước được vận chuyển bằng đường hàng không, cũng không biết là thật hay giả."
"Chuyện này có vấn đề gì đâu, anh sẽ dẫn em đi tham quan một vòng là biết ngay."
"Ngừng ngừng ngừng, mau ngừng lại."
Kỷ Khuynh Nhan vội vàng ngăn cản Lâm Dật,
"Nơi này chính là lãnh địa tư nhân, anh cho rằng là tiểu khu phổ thông sao, đâu có thể tùy tiện đi vào được."
Lâm Dật cười một tiếng,
"Anh đang lái một chiếc Pagani Zonda đấy, bọn họ dám ngăn cản xe của anh sao?"
"Đừng nói anh lái chính là Pagani Zonda, cho dù anh lái Boeing 747, chỉ cần không phải chủ nhân của Cửu Châu Các thì bọn họ cũng dám ngăn cản."
"Anh không tin."
"Em thấy anh chính là tự tin quá mức."
Kỷ Khuynh Nhan khinh bỉ nhìn Lâm Dật, nói ra:
"Ở bên ngoài ngắm nhìn là được rồi, đừng có những ý nghĩ không thiết thực khác."
"Em cũng đừng nói như vậy, biết đâu anh thật sự có thể đi vào đó thì sao."
"Nếu anh có thể thật sự đi vào, thì em sẽ xuống bơi một vòng, để cho anh mở rộng tầm mắt."
Kỷ Khuynh Nhan cười nói.
Nếu hắn có thể đi vào, đừng nói là bơi một vòng, cho dù khỏa thân bơi lặn thì mình cũng không sợ.
"Vậy anh phải thực sự thử một chút."
Nói xong, Lâm Dật lái xe, chạy về phía cửa chính.
"Anh điên rồi ư, còn thật muốn đi vào bên trong?"
Kỷ Khuynh Nhan hô to gọi nhỏ, nói:
"Tốt xấu gì anh cũng là đại thiếu gia, nếu bị người ta tổng cổ ra ngoài, sẽ rất mất mặt."
"Không sao, anh vốn có da mặt rất dày, không sợ mất mặt."
"Nhưng em sợ mất mặt đó!"
Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"Đi nhanh đi, em chỉ là nói đùa thôi, chẳng lẽ anh vẫn còn tưởng thật."
"Em đều nói để cho anh mở rộng tầm mắt, nếu như anh không coi là thật, chẳng phải biến thành Liễu Hạ Huệ sao."
"Sắc lang."
Kỷ Khuynh Nhan đậu đen rau muống nói:
"Nhưng anh cũng phải lượng sức mà đi chứ, người ta không có khả năng để cho anh đi vào."
"Không thử một chút làm sao biết được."
Kỷ Khuynh Nhan bó tay rồi, chính mình cũng khuyên không nổi hắn.
Lâm Dật có phải quá tự phụ một chút hay không?
Dạng người này sẽ rất dễ bị ăn thiệt thòi!
Lâm Dật lái xe, đi đến cửa chính của Cửu Châu Các, còn Kỷ Khuynh Nhan thì tâm tình tâm thần bất định.
Nàng cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt.
Đúng lúc này, Kỷ Khuynh Nhan nhìn thấy mười mấy người hối hả chạy ra cửa từ trong phòng trực ban, toàn bộ đều ăn mặc đồng phục an ninh và biểu hiện nét mặt nghiêm túc.
Trái tim nhỏ của Kỷ Khuynh Nhan bỗng đập phanh phanh như muốn nhảy ra ngoài.
Quản lý của Cửu Châu Các cũng quá nghiêm khắc rồi, chỉ vì ngăn cản Lâm Dật ngừng lại, vậy mà phái ra đội hình lớn như vậy?
Nhỡ đâu Lâm Dật đánh nhau với người ta, thì phải làm sao bây giờ!
Vừa đúng lúc này, Kỷ Khuynh Nhan nhìn thấy hơn mười người bảo vệ đứng thành hai hàng, cúi chào về phía người trong xe!
Việc lớn nhất khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là cửa chính tự động mở ra.
Không có người nào tới ngăn cản!
-------
Dịch: MBMH Translate
Vào buổi tối, trên bờ biển không có nhiều người. Ở xa xa, ánh đèn chiếu rọi xuống mặt biển mênh mông, hiện lên rõ nét những bọt nước trắng xóa bắn tung theo từng cơn sóng.
Lâm Dật nhìn sang phía tay phải, ngoài ý muốn thấy được khu biệt thự Cửu Châu Các của mình.
Người khác muốn ngắm biển phải lái xe đi đến đây, còn mình muốn nhìn thì chỉ cần mở cửa sổ ra là được rồi.
Cuộc sống của người có tiền, cũng luôn nhàm chán và buồn tẻ như vậy.
"Anh quay sang chỗ khác đi."
Vừa dừng xe xong, Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Ừm? Em muốn thay áo tắm sao?"
"Em cũng không mang áo tắm, lấy cái gì để thay chứ."
Kỷ Khuynh Nhan xấu hổ phản bác:
"Em muốn đi dạo trên bãi cát một lát, nên chuẩn bị cởi tất chân."
"Cũng chỉ là cởi một cái tất chân, em làm như muốn thay quần áo vậy."
"Em đang mặc váy, nên đương nhiên anh phải nhìn sang chỗ khác rồi."
"Bên trong cũng không phải chân không, em sợ cái gì."
Kỷ Khuynh Nhan bấm vào bên hông Lâm Dật một cái,
"Anh nghĩ em là ai."
"Phụ nữ bọn em thật sự là loài động vật kỳ quái. Nếu bị người khác nhìn thấy mặc nội y, đều sẽ quát tháo mắng mỏ vô lễ. Nhưng khi đi đến bờ biển, mặc Bikini thì có thể để cho người khác tùy tiện ngắm nhìn, em nói xem có kỳ quái hay không."
"Chuyện đó hoàn toàn không giống nhau."
Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"Ở trên bờ cát, mọi người đều ăn mặc như vậy, hơn nữa em cũng không mặc Bikini."
"Muốn anh cũng cởi ra bây giờ không, như thế hai đứa mình hòa nhau, em cũng có thể thay luôn."
"Lưu manh!"
Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"Nếu anh không quay đi, em sẽ xuống xe thay đồ."
"Đừng, em vẫn là thay ở trên xe đi."
Lâm Dật quay đầu, tránh cho Kỷ Khuynh Nhan nói mình giở trò lưu manh.
Nhưng dựa vào tấm kính của cửa sổ xe phản quang, có vẻ như cũng có thể nhìn được.
Cởi xong đôi tất chân màu đen, Kỷ Khuynh Nhan lộ ra đôi chân trắng như tuyết, vô cùng gợi cảm.
Không thể không nói, dáng vẻ cởi tất chân của Kỷ Khuynh Nhan vẫn rất sexy.
Và loại hình ảnh này còn được mình chậm rãi thưởng thức.
"Đi thôi, chúng ta đi dạo bờ cát một chút."
"Không có vấn đề."
Đi đến trên bờ cát, Kỷ Khuynh Nhan tháo giày cao gót của mình ra, gió biển thổi bung mái tóc dài của nàng, trong lúc nhất thời khiến cho người ta không phân rõ được nàng và biển rộng, đến cùng thì cái nào đẹp hơn.
"Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh."
Đi một hồi, Kỷ Khuynh Nhan bất chợt lên tiếng.
"Chuyện gì?"
"Lúc ăn cơm vừa rồi, cha em có gọi điện thoại tới, nói buổi chúc thọ ông nội nhất định phải đưa anh đến cùng."
"Vậy em trả lời như thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em biết anh không muốn đi, em cũng giúp anh từ chối rồi, nhưng cha mẹ không đồng ý, bắt em phải đưa anh đến cho bằng được, cho nên. . ."
Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói.
"Đến lúc đó, có phải anh sẽ giả vờ làm bạn trai em?"
Lâm Dật nói.
Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng gật gật đầu.
"Anh bị ăn chút thiệt thòi đấy."
"Em còn chưa nói thua thiệt, vậy mà anh lại là ác nhân cáo trạng trước."
"Được thôi, xem ở phân lượng việc em cố gắng biểu diễn Squats như vậy, đến lúc đó anh sẽ đi với em một chuyến, giúp em ứng phó với bọn họ."
"Xem ra anh còn có chút lương tâm."
Đi thêm một hồi, Kỷ Khuynh Nhan cảm giác dễ chịu hơn không ít.
"Gió biển buổi tối có chút lạnh, chúng ta về trước đi."
"Không có vấn đề."
Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại di động,
"Để em đặt đơn hàng."
"Không cần, lần này miễn phí chở em. Mấy ngày nay, anh nhận đơn đặt hàng đều là từ chỗ em, nhổ lông cừu cũng không thể chọn một con ra tay mãi được."
"Thôi đi, anh mới là cừu ấy."
Hai người trở lại trên xe, chạy về phía biệt thự Vân Thủy của Kỷ Khuynh Nhan.
"A, tại sao đèn điện ở tòa Cửu Châu Các đều sáng lên rồi?"
Kỷ Khuynh Nhan tò mò nói.
"Chuyện đó không phải rất bình thường ư?"
Lâm Dật thắc mắc hỏi:
"Nếu không cả khu nhà tối om, sẽ rất dọa người ."
"Điều này anh có chỗ không biết."
Kỷ Khuynh Nhan lập tức giải thích:
"Cửu Châu các là tòa biệt thự xa hoa nhất của thành phố Trung Hải, bên trong có tổng cộng chín căn biệt thự mang phong cách khác nhau, căn rẻ nhất cũng có giá hơn 800 triệu. Nơi này đã được hoàn thiện hơn nửa năm, bởi vì giá cả quá đắt đỏ nên vẫn chưa thể bán đi, dù vào buổi tối thì đèn điện của Cửu Châu Các dường như cũng đều tắt. Đây vẫn là lần đầu tiên em nhìn thấy cảnh đêm ở Cửu Châu Các đấy."
"Vậy để anh lái xe gần hơn một chút, đưa em đi tham quan."
"Vâng, dù sao cũng là giết thời gian."
Lâm Dật mang theo Kỷ Khuynh Nhan, đi một mạch đến trước cổng chính của Cửu Châu các.
"Trước đây, vào thời điểm đấu thầu miếng đất này, công ty chúng ta cũng tham dự, nhưng kinh phí dự trù không đủ nên bị loại ngay từ vòng đầu tiên, không ngờ rằng cuối cùng lại được thiết kế thành dạng biệt thự này."
"Tốt xấu gì em cũng là nữ tổng giám đốc, không đến mức hâm mộ như vậy chứ."
"Ngược lại, em thật ra không hâm mộ nhà ở nơi này, nhưng nghe nói phong cảnh bên trong rất đẹp, các loại thực vật được trồng đều là những giống loài trân quý"
Kỷ Khuynh Nhan vuốt nhẹ mái tóc,
"Nghe nói hồ bơi ở bên trong, đều sử dụng nước được vận chuyển bằng đường hàng không, cũng không biết là thật hay giả."
"Chuyện này có vấn đề gì đâu, anh sẽ dẫn em đi tham quan một vòng là biết ngay."
"Ngừng ngừng ngừng, mau ngừng lại."
Kỷ Khuynh Nhan vội vàng ngăn cản Lâm Dật,
"Nơi này chính là lãnh địa tư nhân, anh cho rằng là tiểu khu phổ thông sao, đâu có thể tùy tiện đi vào được."
Lâm Dật cười một tiếng,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh đang lái một chiếc Pagani Zonda đấy, bọn họ dám ngăn cản xe của anh sao?"
"Đừng nói anh lái chính là Pagani Zonda, cho dù anh lái Boeing 747, chỉ cần không phải chủ nhân của Cửu Châu Các thì bọn họ cũng dám ngăn cản."
"Anh không tin."
"Em thấy anh chính là tự tin quá mức."
Kỷ Khuynh Nhan khinh bỉ nhìn Lâm Dật, nói ra:
"Ở bên ngoài ngắm nhìn là được rồi, đừng có những ý nghĩ không thiết thực khác."
"Em cũng đừng nói như vậy, biết đâu anh thật sự có thể đi vào đó thì sao."
"Nếu anh có thể thật sự đi vào, thì em sẽ xuống bơi một vòng, để cho anh mở rộng tầm mắt."
Kỷ Khuynh Nhan cười nói.
Nếu hắn có thể đi vào, đừng nói là bơi một vòng, cho dù khỏa thân bơi lặn thì mình cũng không sợ.
"Vậy anh phải thực sự thử một chút."
Nói xong, Lâm Dật lái xe, chạy về phía cửa chính.
"Anh điên rồi ư, còn thật muốn đi vào bên trong?"
Kỷ Khuynh Nhan hô to gọi nhỏ, nói:
"Tốt xấu gì anh cũng là đại thiếu gia, nếu bị người ta tổng cổ ra ngoài, sẽ rất mất mặt."
"Không sao, anh vốn có da mặt rất dày, không sợ mất mặt."
"Nhưng em sợ mất mặt đó!"
Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"Đi nhanh đi, em chỉ là nói đùa thôi, chẳng lẽ anh vẫn còn tưởng thật."
"Em đều nói để cho anh mở rộng tầm mắt, nếu như anh không coi là thật, chẳng phải biến thành Liễu Hạ Huệ sao."
"Sắc lang."
Kỷ Khuynh Nhan đậu đen rau muống nói:
"Nhưng anh cũng phải lượng sức mà đi chứ, người ta không có khả năng để cho anh đi vào."
"Không thử một chút làm sao biết được."
Kỷ Khuynh Nhan bó tay rồi, chính mình cũng khuyên không nổi hắn.
Lâm Dật có phải quá tự phụ một chút hay không?
Dạng người này sẽ rất dễ bị ăn thiệt thòi!
Lâm Dật lái xe, đi đến cửa chính của Cửu Châu Các, còn Kỷ Khuynh Nhan thì tâm tình tâm thần bất định.
Nàng cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt.
Đúng lúc này, Kỷ Khuynh Nhan nhìn thấy mười mấy người hối hả chạy ra cửa từ trong phòng trực ban, toàn bộ đều ăn mặc đồng phục an ninh và biểu hiện nét mặt nghiêm túc.
Trái tim nhỏ của Kỷ Khuynh Nhan bỗng đập phanh phanh như muốn nhảy ra ngoài.
Quản lý của Cửu Châu Các cũng quá nghiêm khắc rồi, chỉ vì ngăn cản Lâm Dật ngừng lại, vậy mà phái ra đội hình lớn như vậy?
Nhỡ đâu Lâm Dật đánh nhau với người ta, thì phải làm sao bây giờ!
Vừa đúng lúc này, Kỷ Khuynh Nhan nhìn thấy hơn mười người bảo vệ đứng thành hai hàng, cúi chào về phía người trong xe!
Việc lớn nhất khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là cửa chính tự động mở ra.
Không có người nào tới ngăn cản!
-------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro