Faw Không Chạy...
Vô Hữu
2024-10-21 14:43:37
Trương Tinh Tinh không nói gì nữa, mẹ mình nói cũng có đạo lý.
Giá nhà cửa ở Trung Hải đắt như vậy, động một tí là hơn 10 triệu một căn, với mức tiền lương của Lâm Dật chỉ sợ rất khó mua được nhà ở Trung Hải.
Mà anh ấy còn đi chiếc FAW tồi tàn kia, quả thật có chút thấp kém.
Đây đều là vấn đề, xem xét mọi mặt thì vẫn phải đối diện với thực tế mới được.
Tính tong ——
Nghe được tiếng chuông gõ cửa, Trương Tinh Tinh để bát đũa xuống và đi mở cửa.
"Anh Lâm, anh đã đến rồi."
Lâm Dật gật gật đầu,
"Mẹ em đâu, anh đến đưa tiền thuê nhà."
Ngô Kinh Lan đi ra từ phía sau.
"Không phải chỉ là tiền thuê nhà thôi sao, cậu chuyển khoản là được rồi, làm gì mà phải xin phép nghỉ việc một chuyến, không đáng."
Tuy trong lòng nàng âm thầm không coi trọng Lâm Dật, nhưng khi gặp mặt, Ngô Kinh Lan vẫn khá lịch sự, có vẻ hòa nhã.
"Cháu không có xin phép nghỉ, mà bị công ty sa thải, sau này sẽ thành người tự do."
Lâm Dật nói ra.
Ngô Kinh Lan chợt cảm thấy hơi hồi hộp một chút.
Lâm Dật bị công ty sa thải, nếu như hắn trở về ở đây, vậy sau này lấy cái gì trả tiền thuê nhà cho mình?
Ting một tiếng, Wechat của Ngô Kinh Lan vang lên tiếng chuông báo, nàng mở ra xem thì phát hiện Lâm Dật chuyển cho mình 4000 nhân dân tệ.
"Tiền thuê nhà là 2000 nhân dân tệ, cậu chuyển cho tôi 4000 làm gì?"
"Khất nợ cô 18 ngày tiền thuê nhà, coi như trả luôn hai tháng, tiền thuê nhà đã thanh toán xong, sau này cháu sẽ không ở đây nữa."
"Không ở đây nữa?"
Nghe thấy Lâm Dật nói như vậy, Ngô Kinh Lan chẳng những không có bất cứ cảm giác không muốn, ngược lại còn có chút vui mừng.
Như thế sẽ có thể thay đổi một vị khách trọ khá giả hơn, không đến mức khất nợ tiền thuê nhà của mình.
"Ừm, không ở nữa, cháu quay về là để thu dọn đồ đạc, rồi sau đó đi ngay."
"Vậy thì thật không phải cho lắm, lại còn thu thêm của cậu gần 1000 nhân dân tệ."
Có câu nói đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở nụ cười, Lâm Dật hào phóng như vậy, Ngô Kinh Lan cũng lịch sự hơn không ít.
Quen biết khoảng thời gian dài như vậy, vẫn còn có chút xíu cảm tình.
"Không sao, trước đây luôn luôn khất nợ cô tiền thuê nhà, cũng là cháu không đúng."
"Tinh Tinh, con cũng đang rảnh, nhanh giúp anh Lâm một tay đi."
Tuy rằng ghét bỏ Lâm Dật nghèo, nhưng Ngô Kinh Lan vẫn rất xem trọng nhân phẩm của Lâm Dật.
Đã không ở đây nữa, vậy mà còn trả thêm cho mình 1000 nhân dân tệ, công tác bề ngoài còn cần phải làm một lần, không thể biểu hiện quá hời hợt.
"Vâng, để con đi thay bộ quần áo."
Lâm Dật không có thứ gì muốn thu dọn, vật trân quý nhất cũng là chiếc chăn bông mang theo từ cô nhi viện.
Mặc dù không phải vật gì đáng tiền, nhưng đối với hắn mà nói, đó là thứ có ý nghĩa phi phàm.
Những vật khác có thể mua mới, nhưng chăn màn phải đến lấy đi.
Lâm Dật ôm lấy cặp chăn màn, Ngô Kinh Lan và Trương Tinh Tinh cầm lấy những thứ nhỏ nhặt khác, chuẩn bị giúp Lâm Dật mang xuống dưới lầu.
Việc mua bán không nhắc đến nhân nghĩa, dứt bỏ tiền tài không nói, Ngô Kinh Lan còn có chút tình người.
"Lâm Dật, cậu bị công ty sa thải rồi, sau này dự định làm cái gì?"
Lúc xuống lầu, Ngô Kinh Lan hỏi.
"Chạy DiDi, nếu không sẽ chết đói."
Hai mẹ con Ngô Kinh Lan liếc nhau một cái, đều đọc được ý tứ trong mắt của đối phương.
Mẹ mình nói đúng là có đạo lý.
Nói chuyện yêu đương còn phải nhìn thực tế một chút, nếu như ngay cả ổn định thu nhập cũng không có, vậy thì tương lai phải sinh sống như thế nào!
"Mẹ, mẹ nhìn xem kìa, dưới chân tòa nhà chúng ta có một chiếc siêu xe đỗ lại!"
Nhìn thấy có một chiếc xe đua màu bạc đậu ở dưới tòa nhà, Trương Tinh Tinh hô to gọi nhỏ nói.
Nàng là người mù về các loại xe, ngoại trừ Mercedes-Benz, BMW và Audi, thì những loại còn lại cũng không nhận ra.
Nhưng nhìn loại hình dáng này là biết một chiếc xe đua thể thao, khẳng định giá thành không hề rẻ.
"Thật sự là kỳ lạ, ở cái khu vực nhỏ tồi tàn và cũ nát chỗ chúng ta, người nào có thể chạy loại xe này chứ?"
Ngô Kinh Lan lẩm bẩm một câu.
Hiển nhiên, nàng cũng biết chiếc xe này giá không rẻ.
"Lâm Dật, xe của cậu đâu, sao tôi không nhìn thấy?."
Ngô Kinh Lan nhìn quanh một lượt, cũng không thấy chiếc FAW tồi tàn của Lâm Dật ở đâu.
"FAW không chạy được nữa, đổi sang chiếc này."
Lâm Dật nhấn chìa khóa xe, hai cánh hải âu của Pagani mở ra, làm cho Ngô Kinh Lan và Trương Tinh Tinh giật nảy mình.
"Anh, anh nói cái gì? Đây là xe của anh?"
Trương Tinh Tinh trợn mắt há hốc mồm hỏi.
"Ừm? Hôm nay vừa mới đổi."
Lâm Dật nói ra.
"Xe này không rẻ đúng không?"
"Cũng bình thường thôi, hơn 20 triệu."
Vừa nói, Lâm Dật vừa bỏ đồ đạc vào chỗ tay lái phụ, một thân trở nên nhẹ nhõm.
"Lâm, Lâm Dật, lúc nào thì anh biến thành người có tiền như vậy? Không phải anh là người làm công ăn lương sao?"
"Làm thuê chỉ là trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt."
Lâm Dật nói đùa:
"Không cần giả vờ nữa, anh là một phú nhị đại."
Nói xong, Lâm Dật ngồi xuống ghế điều khiển xe, nghênh ngang rời đi.
Nhìn theo đèn đuôi xe của Lâm Dật, cả người Trương Tinh Tinh trở nên chán nản.
"Mẹ, Lâm Dật không phải cô nhi ư?Anh ấy còn nói cha mẹ của mình đã sớm qua đời, làm sao bây giờ lại trở thành phú nhị đại rồi?"
"Có thể là cha mẹ hắn phù hộ."
"Trước đây mẹ cứ nói Lâm Dật nghèo, không để cho chúng con ở cùng với nhau, hiện tại anh ấy có tiền rồi, vậy chúng con còn có thể hay không . . ."
"Đừng nghĩ đến những thứ vô dụng đó!"
Ngô Kinh Lan nói ra:
"Lúc trước là cậu ta không xứng với con, còn hiện tại thì chính con mới là không xứng với cậu ấy. Tuy vậy, chuyện này đối với con cũng chẳng ảnh hưởng gì hết, về nhà ôn tập đi."
. . .
Nửa giờ đồng hồ sau, Lâm Dật đã chạy xe đến khách sạn Bán Đảo, cũng gặp Vương Thiên Long ở đại sảnh.
"Lâm tổng, phòng tổng thống đã sắp xếp xong xuôi rồi."
Ở trên đường trở về, Lâm Dật đã nói việc này cho Vương Thiên Long biết.
Gần đây hắn sẽ ở lại khách sạn vài ngày, chờ đến khi có thời gian rảnh sẽ đi mua nhà.
Lâm Dật gật gật đầu,
"Giúp tôi mang những đồ vật ở trên xe xuống theo, sau đó đưa lên một vài món ăn, bận rộn một ngày, tôi sắp chết đói rồi."
"Vâng, Lâm tổng, tôi đi sắp xếp người thực hiện."
Vương Thiên Long làm việc có hiệu suất rất nhanh, trong vòng chưa đến nửa giờ đồng hồ đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cần thiết.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Dật đi ngâm mình tắm rửa, vô cùng hưởng thụ khoái cảm của một kẻ kẻ có tiền.
Reng reng reng _ _ _
Điện thoại di động ở bên cạnh đổ chuông vang lên, là Vương Oánh đồng nghiệp cùng cơ quan gọi điện thoại tới.
Vương Oánh hơn Lâm Dật bốn tuổi, là một thiếu phụ xinh đẹp không hơn không kém.
Trong quá trình còn làm việc, cô ấy rất chiếu cố Lâm Dật, còn về việc cô ấy có mục đích gì khác hay không, thì không được biết rồi.
"Chị Vương, chị tìm em à."
Lâm Dật lễ phép nói.
"Tiểu Dật, cậu vừa rời đi, đồng nghiệp công ty đều rất không nỡ rời xa cậu, muốn buổi tối nay ăn một bữa cơm tụ họp cùng với nhau, coi như là tiệc chia tay cậu."
"Cám ơn chị Vương, mọi người chọn lựa địa điểm đi, em mời khách." Lâm Dật rất hào phóng đáp ứng.
"Đã nói là chia tay cậu rồi, sao có thể để cậu trả tiền."
Vương Oánh nói ra:
"5h chiều nay, ở chỗ cũ không gặp không về."
Cái gọi là chỗ cũ, cũng không phải là tên một nhà hàng, mà chính là một quán rượu tên là Nhất Phẩm Cư.
Trước giờ có buổi liên hoan phòng đều ăn ở đó, nên vẫn luôn xưng hô địa chỉ như vậy.
"Được, em biết rồi, nhất định sẽ đến đúng giờ."
"Tốt, vậy trước tiên cứ như vậy, không gặp không về."
Cúp điện thoại, Lâm Dật nhìn qua đồng hồ đeo tay, còn cách giờ hẹn hơn hai giờ đồng hồ nữa, còn có thể tận hưởng thụ thêm một khoảng thời gian.
Đúng lúc này, trên điện thoại di động của Lâm Dật xuất hiện một đoạn tin nhắn Wechat, là do Kỷ Khuynh Nhan gửi tới.
"Công việc sắp xong chưa, có thể qua đón tôi được không? Tôi còn đang ở bên Cục xây dựng đô thị."
"Đương nhiên có thể."
Lâm Dật trả lời ngay:
"Sau ba mươi phút nữa tôi sẽ đến nơi."
Hệ thống khen thưởng cũng bằng cách chạy các chuyến xe, hiện tại có việc trực tiếp tìm đến, tự nhiên phải tiếp nhận rồi.
Bắt đầu làm việc nào!
------------
Dịch: Team MBMH Translate
Giá nhà cửa ở Trung Hải đắt như vậy, động một tí là hơn 10 triệu một căn, với mức tiền lương của Lâm Dật chỉ sợ rất khó mua được nhà ở Trung Hải.
Mà anh ấy còn đi chiếc FAW tồi tàn kia, quả thật có chút thấp kém.
Đây đều là vấn đề, xem xét mọi mặt thì vẫn phải đối diện với thực tế mới được.
Tính tong ——
Nghe được tiếng chuông gõ cửa, Trương Tinh Tinh để bát đũa xuống và đi mở cửa.
"Anh Lâm, anh đã đến rồi."
Lâm Dật gật gật đầu,
"Mẹ em đâu, anh đến đưa tiền thuê nhà."
Ngô Kinh Lan đi ra từ phía sau.
"Không phải chỉ là tiền thuê nhà thôi sao, cậu chuyển khoản là được rồi, làm gì mà phải xin phép nghỉ việc một chuyến, không đáng."
Tuy trong lòng nàng âm thầm không coi trọng Lâm Dật, nhưng khi gặp mặt, Ngô Kinh Lan vẫn khá lịch sự, có vẻ hòa nhã.
"Cháu không có xin phép nghỉ, mà bị công ty sa thải, sau này sẽ thành người tự do."
Lâm Dật nói ra.
Ngô Kinh Lan chợt cảm thấy hơi hồi hộp một chút.
Lâm Dật bị công ty sa thải, nếu như hắn trở về ở đây, vậy sau này lấy cái gì trả tiền thuê nhà cho mình?
Ting một tiếng, Wechat của Ngô Kinh Lan vang lên tiếng chuông báo, nàng mở ra xem thì phát hiện Lâm Dật chuyển cho mình 4000 nhân dân tệ.
"Tiền thuê nhà là 2000 nhân dân tệ, cậu chuyển cho tôi 4000 làm gì?"
"Khất nợ cô 18 ngày tiền thuê nhà, coi như trả luôn hai tháng, tiền thuê nhà đã thanh toán xong, sau này cháu sẽ không ở đây nữa."
"Không ở đây nữa?"
Nghe thấy Lâm Dật nói như vậy, Ngô Kinh Lan chẳng những không có bất cứ cảm giác không muốn, ngược lại còn có chút vui mừng.
Như thế sẽ có thể thay đổi một vị khách trọ khá giả hơn, không đến mức khất nợ tiền thuê nhà của mình.
"Ừm, không ở nữa, cháu quay về là để thu dọn đồ đạc, rồi sau đó đi ngay."
"Vậy thì thật không phải cho lắm, lại còn thu thêm của cậu gần 1000 nhân dân tệ."
Có câu nói đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở nụ cười, Lâm Dật hào phóng như vậy, Ngô Kinh Lan cũng lịch sự hơn không ít.
Quen biết khoảng thời gian dài như vậy, vẫn còn có chút xíu cảm tình.
"Không sao, trước đây luôn luôn khất nợ cô tiền thuê nhà, cũng là cháu không đúng."
"Tinh Tinh, con cũng đang rảnh, nhanh giúp anh Lâm một tay đi."
Tuy rằng ghét bỏ Lâm Dật nghèo, nhưng Ngô Kinh Lan vẫn rất xem trọng nhân phẩm của Lâm Dật.
Đã không ở đây nữa, vậy mà còn trả thêm cho mình 1000 nhân dân tệ, công tác bề ngoài còn cần phải làm một lần, không thể biểu hiện quá hời hợt.
"Vâng, để con đi thay bộ quần áo."
Lâm Dật không có thứ gì muốn thu dọn, vật trân quý nhất cũng là chiếc chăn bông mang theo từ cô nhi viện.
Mặc dù không phải vật gì đáng tiền, nhưng đối với hắn mà nói, đó là thứ có ý nghĩa phi phàm.
Những vật khác có thể mua mới, nhưng chăn màn phải đến lấy đi.
Lâm Dật ôm lấy cặp chăn màn, Ngô Kinh Lan và Trương Tinh Tinh cầm lấy những thứ nhỏ nhặt khác, chuẩn bị giúp Lâm Dật mang xuống dưới lầu.
Việc mua bán không nhắc đến nhân nghĩa, dứt bỏ tiền tài không nói, Ngô Kinh Lan còn có chút tình người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lâm Dật, cậu bị công ty sa thải rồi, sau này dự định làm cái gì?"
Lúc xuống lầu, Ngô Kinh Lan hỏi.
"Chạy DiDi, nếu không sẽ chết đói."
Hai mẹ con Ngô Kinh Lan liếc nhau một cái, đều đọc được ý tứ trong mắt của đối phương.
Mẹ mình nói đúng là có đạo lý.
Nói chuyện yêu đương còn phải nhìn thực tế một chút, nếu như ngay cả ổn định thu nhập cũng không có, vậy thì tương lai phải sinh sống như thế nào!
"Mẹ, mẹ nhìn xem kìa, dưới chân tòa nhà chúng ta có một chiếc siêu xe đỗ lại!"
Nhìn thấy có một chiếc xe đua màu bạc đậu ở dưới tòa nhà, Trương Tinh Tinh hô to gọi nhỏ nói.
Nàng là người mù về các loại xe, ngoại trừ Mercedes-Benz, BMW và Audi, thì những loại còn lại cũng không nhận ra.
Nhưng nhìn loại hình dáng này là biết một chiếc xe đua thể thao, khẳng định giá thành không hề rẻ.
"Thật sự là kỳ lạ, ở cái khu vực nhỏ tồi tàn và cũ nát chỗ chúng ta, người nào có thể chạy loại xe này chứ?"
Ngô Kinh Lan lẩm bẩm một câu.
Hiển nhiên, nàng cũng biết chiếc xe này giá không rẻ.
"Lâm Dật, xe của cậu đâu, sao tôi không nhìn thấy?."
Ngô Kinh Lan nhìn quanh một lượt, cũng không thấy chiếc FAW tồi tàn của Lâm Dật ở đâu.
"FAW không chạy được nữa, đổi sang chiếc này."
Lâm Dật nhấn chìa khóa xe, hai cánh hải âu của Pagani mở ra, làm cho Ngô Kinh Lan và Trương Tinh Tinh giật nảy mình.
"Anh, anh nói cái gì? Đây là xe của anh?"
Trương Tinh Tinh trợn mắt há hốc mồm hỏi.
"Ừm? Hôm nay vừa mới đổi."
Lâm Dật nói ra.
"Xe này không rẻ đúng không?"
"Cũng bình thường thôi, hơn 20 triệu."
Vừa nói, Lâm Dật vừa bỏ đồ đạc vào chỗ tay lái phụ, một thân trở nên nhẹ nhõm.
"Lâm, Lâm Dật, lúc nào thì anh biến thành người có tiền như vậy? Không phải anh là người làm công ăn lương sao?"
"Làm thuê chỉ là trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt."
Lâm Dật nói đùa:
"Không cần giả vờ nữa, anh là một phú nhị đại."
Nói xong, Lâm Dật ngồi xuống ghế điều khiển xe, nghênh ngang rời đi.
Nhìn theo đèn đuôi xe của Lâm Dật, cả người Trương Tinh Tinh trở nên chán nản.
"Mẹ, Lâm Dật không phải cô nhi ư?Anh ấy còn nói cha mẹ của mình đã sớm qua đời, làm sao bây giờ lại trở thành phú nhị đại rồi?"
"Có thể là cha mẹ hắn phù hộ."
"Trước đây mẹ cứ nói Lâm Dật nghèo, không để cho chúng con ở cùng với nhau, hiện tại anh ấy có tiền rồi, vậy chúng con còn có thể hay không . . ."
"Đừng nghĩ đến những thứ vô dụng đó!"
Ngô Kinh Lan nói ra:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lúc trước là cậu ta không xứng với con, còn hiện tại thì chính con mới là không xứng với cậu ấy. Tuy vậy, chuyện này đối với con cũng chẳng ảnh hưởng gì hết, về nhà ôn tập đi."
. . .
Nửa giờ đồng hồ sau, Lâm Dật đã chạy xe đến khách sạn Bán Đảo, cũng gặp Vương Thiên Long ở đại sảnh.
"Lâm tổng, phòng tổng thống đã sắp xếp xong xuôi rồi."
Ở trên đường trở về, Lâm Dật đã nói việc này cho Vương Thiên Long biết.
Gần đây hắn sẽ ở lại khách sạn vài ngày, chờ đến khi có thời gian rảnh sẽ đi mua nhà.
Lâm Dật gật gật đầu,
"Giúp tôi mang những đồ vật ở trên xe xuống theo, sau đó đưa lên một vài món ăn, bận rộn một ngày, tôi sắp chết đói rồi."
"Vâng, Lâm tổng, tôi đi sắp xếp người thực hiện."
Vương Thiên Long làm việc có hiệu suất rất nhanh, trong vòng chưa đến nửa giờ đồng hồ đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cần thiết.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Dật đi ngâm mình tắm rửa, vô cùng hưởng thụ khoái cảm của một kẻ kẻ có tiền.
Reng reng reng _ _ _
Điện thoại di động ở bên cạnh đổ chuông vang lên, là Vương Oánh đồng nghiệp cùng cơ quan gọi điện thoại tới.
Vương Oánh hơn Lâm Dật bốn tuổi, là một thiếu phụ xinh đẹp không hơn không kém.
Trong quá trình còn làm việc, cô ấy rất chiếu cố Lâm Dật, còn về việc cô ấy có mục đích gì khác hay không, thì không được biết rồi.
"Chị Vương, chị tìm em à."
Lâm Dật lễ phép nói.
"Tiểu Dật, cậu vừa rời đi, đồng nghiệp công ty đều rất không nỡ rời xa cậu, muốn buổi tối nay ăn một bữa cơm tụ họp cùng với nhau, coi như là tiệc chia tay cậu."
"Cám ơn chị Vương, mọi người chọn lựa địa điểm đi, em mời khách." Lâm Dật rất hào phóng đáp ứng.
"Đã nói là chia tay cậu rồi, sao có thể để cậu trả tiền."
Vương Oánh nói ra:
"5h chiều nay, ở chỗ cũ không gặp không về."
Cái gọi là chỗ cũ, cũng không phải là tên một nhà hàng, mà chính là một quán rượu tên là Nhất Phẩm Cư.
Trước giờ có buổi liên hoan phòng đều ăn ở đó, nên vẫn luôn xưng hô địa chỉ như vậy.
"Được, em biết rồi, nhất định sẽ đến đúng giờ."
"Tốt, vậy trước tiên cứ như vậy, không gặp không về."
Cúp điện thoại, Lâm Dật nhìn qua đồng hồ đeo tay, còn cách giờ hẹn hơn hai giờ đồng hồ nữa, còn có thể tận hưởng thụ thêm một khoảng thời gian.
Đúng lúc này, trên điện thoại di động của Lâm Dật xuất hiện một đoạn tin nhắn Wechat, là do Kỷ Khuynh Nhan gửi tới.
"Công việc sắp xong chưa, có thể qua đón tôi được không? Tôi còn đang ở bên Cục xây dựng đô thị."
"Đương nhiên có thể."
Lâm Dật trả lời ngay:
"Sau ba mươi phút nữa tôi sẽ đến nơi."
Hệ thống khen thưởng cũng bằng cách chạy các chuyến xe, hiện tại có việc trực tiếp tìm đến, tự nhiên phải tiếp nhận rồi.
Bắt đầu làm việc nào!
------------
Dịch: Team MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro