Mộng Có Đành Buông

Chương 24

Vũ Ngọc Hương

2024-07-23 17:53:49

Cơ thể vẫn còn đau nhức đến nhăn mặt, hai chân không khép nổi, tôi vừa gượng bước xuống giường, vừa thầm chửi Lê Phúc một câu trong đầu. Bước về chiếc tủ gỗ lớn, tôi nhanh chóng mặc lên người bộ quần áo ngủ mềm gấp gọn trong đó. Cảm giác đói bụng dâng lên sau những giây phút đau đớn mang danh tân hôn hoan ái, tôi tiến về bàn kính, chưa kịp chạm tay đến bát gà tần, bất chợt hai mắt tôi mở to long lên nhìn về phía cửa.

Mụ Chung mang cơm cho tôi những ngày đầu mặt mũi nửa đen nửa đỏ như quỷ dạ xoa, nắm tóc tôi kéo xềnh xệch ra sân. Tôi cáu tiết đẩy mụ ta một cái làm mụ ta ngã vật ra nền gạch, đúng lúc lão Tâm mặt mũi đỏ lựng một màu như quỷ satan hầm hầm bước đến, một lực vung tay.

BỐP!

Tôi sững sờ đưa tay ôm bầu má đau rát, tóc tai rũ rượi, trừng trừng hai mắt đỏ vằn nhìn lão. Lão gầm lên bằng tất cả căm hờn:

– TAO MẤT CHÁU LÀ VÌ MÀY! CHÚNG MÀY, NHỐT NÓ LẠI!

Lão vung tay, một lũ đàn ông băm trợn xông đến nhanh chóng quặt tay tôi. Lê Phúc… chưa bao giờ tôi mong anh ta xuất hiện như lúc này! Từ lúc nào anh ta đã thành điểm tựa cho tôi ở chốn này, tôi cũng không biết nữa.

Nước mắt lăn dài, tôi sụt sịt:

– Tôi không hại cháu ông… Lúc đó cô ta tự ngã, anh Phúc cũng đã công nhận kia mà…

– Nó có chết vì mày cũng không oán nửa lời, thì con nó có là cái gì? Chính mắt tao trông thấy mày đẩy ngã con cháu tao, đẩy ngã người làm nhà tao, mày còn cãi cái gì? ĐƯA NÓ ĐI!

Tôi cắn răng ấm ức, chấp nhận bị hai gã thúc về nhà kho, hai chân bước loạng choạng, đầu vẫn ngoái lại phía sau. Phúc… anh ta đang ở đâu… tại sao lại để tôi trơ trọi thế này? Có khi nào anh ta đã thỏa mãn sau khi chiếm đoạt được tôi, nên lúc này anh ta mặc kệ tôi muốn sống chết ra sao thì tùy?

Bất chợt, một cảm giác tồn tại rõ rệt sau tiếng bước chân vội vã. Âm giọng Phúc gầm lên sau lưng tôi, vậy mà trước mắt tôi… cảm giác ấm áp như ánh mặt trời rọi chiếu.

– CHA! THẢ VỢ CON RA!

Tôi mím môi, hai mắt đỏ hoe xoay đầu nhìn Phúc. Mặt mũi đỏ gay anh ta bước về phía tôi. Vừa giật tay hai gã giữ tay tôi, anh ta vừa quay lại đối mặt lão Tâm, đanh giọng:

– Cha, con đã biết mọi chuyện, cha đừng nghĩ lừa được con!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khuôn mặt lão Tâm lập tức tái đi. Lão ta đứng im như tượng, nhất thời không nói được câu gì. Phúc tiếp tục gằn giọng:

– Cha hãy để yên cho Chi, con sẽ coi như không biết gì hết!

Tôi không biết Phúc nói đến chuyện gì, chỉ biết lão Tâm nghiến răng nghiến lợi, trừng trừng hai mắt nhìn cả tôi và anh ta. Lão hừ mạnh một tiếng, cơ thể cao lớn bệ vệ xoay đầu, tức tối bỏ đi. Ngay khi hai gã quặt tay tôi thả ra, toàn thân tôi vô lực quỵ xuống. Phúc lập tức đỡ tôi, bế ngang người tôi bước nhanh trở lại phòng. Hai má tôi nóng ran trước ánh mắt của những kẻ còn đứng lại đây. Lần đầu tiên anh ta bế tôi trong trạng thái còn thức tỉnh, làm sao tôi có thể coi như không được.

Tôi vặn vẹo người, bực bội nói:

– Thả tôi xuống, tôi tự đi được!

– Có thật là tự đi được?

Anh ta nhếch khóe miệng đểu giả nói nhỏ bên tai tôi. Khốn… khốn nạn! Tôi tức giận lườm anh ta một cái, đành mặc kệ để anh ta bế tôi đặt lên giường.

Nhìn bát gà tần còn nguyên đã nguội ngắt trên bàn, Phúc khẽ nhíu mày:

– Sao không ăn đi?

– Vừa tỉnh dậy đã bị ăn tát rồi giải đi như tội phạm thì phải ăn thế nào?

Phúc vươn những ngón tay thon dài chạm vào vết rách trên miệng tôi, đáy mắt hạnh tối sẫm như xót xa, bất giác tôi lại có cảm giác như được an ủi. Lý trí nhanh chóng quay trở lại, tôi hừ nhạt một tiếng quay đi tránh tay anh ta. Mọi đau đớn trên cơ thể tôi lúc này… nguyên nhân sâu xa không phải là từ anh ta sao?

– Đàn bà ghen tuông đáng sợ hơn cả đao kiếm súng đạn, tại sao anh lại ép tôi vào cảnh này hả?

Tôi ấm ức đến cay xè sống mũi, hỏi xong lại tự hiểu, đơn giản vì anh ta muốn hành tôi khốn khổ khốn nạn. Phúc không trả lời, anh ta cầm bát gà tần nguội ngắt mang ra ngoài. Một lát sau, chị Mì – người thay thế chị Hợp lạnh lùng mang bát gà tần nóng hổi khác vào cho tôi rồi quay ra. Đến tận lúc này tôi mới có thể lê thân ra bàn ăn trọn vẹn bữa tối sau bao nhiêu đau đớn, sâu trong lòng cảm thấy Phúc đã nắm thóp được lão Tâm điều gì đó nên lão ta đành phải chấp nhận tôi ở đây. Cứ nghĩ đến việc bị lão giam giữ hành hạ ở trong nhà kho vì làm mất cháu của lão, tôi lại rùng mình, da gà da vịt nổi hết cả lên.

Mệt mỏi trở về giường, tôi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ, như thể bát gà tần kia có thêm cả thuốc bổ giúp an thần trong đó. Nửa đêm tỉnh giấc, tôi thoáng giật mình. Gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng kia kề sát bên tôi từ lúc nào. Vợ cả anh ta đang điên cuồng ức chế, còn anh ta thì ở đây, bình thản nằm cạnh tôi. Dù anh ta không yêu Miên đi chăng nữa thì cô ta cũng đang chịu nỗi đau mất con của anh ta kia mà. Nhớ lại những điên cuồng anh ta làm trên cơ thể mình, tôi lập tức xoay lưng lại, kinh hãi nghĩ đến những ngày đọa đầy phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Có Đành Buông

Số ký tự: 0