Mộng Có Đành Buông

Chương 25

Vũ Ngọc Hương

2024-07-23 17:53:49

Mấy ngày tiếp theo, Phúc không trở về căn phòng này. Dù sợ hãi nhưng tôi vẫn tò mò muốn hỏi Mì khi chị ta mang cơm vào cho tôi. Có thế nào hiện tại tôi cũng đã là vợ anh ta, cho dù là vợ lẽ đi chăng nữa, nên những người ở đây cũng nể tôi một chút.

Hai má có chút nong nóng tôi khẽ hỏi:

– Anh Phúc… đang ở cùng Mộc Miên… phải không chị?

Chị ta lạnh nhạt đáp:

– Mợ cả về nhà đẻ mấy hôm nay rồi. Ông chủ bảo cậu Phúc sang đón nhưng cậu ấy có việc đi làm ăn nên không ở nhà.

– Nhà Mộc Miên… có xa đây không?

– Nhà mợ cả cách đây một khoảng rừng. Cha mợ ấy là trưởng bản M, cũng là người có tiếng nói nhất ở vùng này.

Tôi gật đầu hiểu chuyện. Lão Tâm muốn củng cố thanh thế ở nơi này nên muốn kết thông gia với gia đình cô ta. Nghe tiếng động tôi quay đầu ra cửa, chợt sững lại khi Phúc đẩy cánh cửa gỗ bước vào phòng.

Đã ba ngày anh ta mới quay trở lại đây. Những ngày dài không thấy Phúc, trong tôi dường như có gì đó hụt hẫng, dù hoàn toàn không mong anh ta hành tôi như lần trước. Lúc này, anh ta đã quay lại, trái tim tôi vô thức hân hoan không sao kiềm chế làm tôi bực bội chính bản thân mình. Vừa chạm ánh mắt anh ta tôi liền cúi xuống, không muốn đối diện.

Mì bày tỏ thái độ mừng rỡ khi thấy Phúc, vui vẻ lên tiếng:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


– Cậu Phúc về rồi ạ, ông chủ dặn tối nay cậu đi đón mợ cả đấy ạ!

– Tôi biết rồi.

Phúc lừ lừ tiến đến gần tôi. Cảm nhận được thái độ tức giận ở anh ta, miếng cơm nghẹn ứ nơi cổ họng tôi không sao nuốt nổi.

– Cô giỏi lắm!

Phúc mỉa mai lên tiếng, tôi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh ta. Anh ta đanh giọng tiếp lời:

– Dụ dỗ người làm mở cổng cho cô, cô nghĩ ở đây gia nhân đều làm vì tiền à?

Nhất thời tôi chưa hiểu chuyện gì, trong thâm tâm chỉ lờ mờ đoán. Mì không dám xen vào câu chuyện của chủ nhân nên chị ta nhanh chóng chuồn ra ngoài, còn cẩn thận đóng chặt lại cửa.

Phúc long đôi mắt hạnh tức tối, nói tiếp:

– Bà Chung đã báo cho tôi ý đồ của cô. Tôi cho cô biết: Bao giờ tôi chán cô, tự khắc tôi tống cổ cô đi! Nếu cô vẫn nuôi ý định bỏ trốn khỏi đây thì đừng có trách!

Tôi nhanh chóng hiểu chuyện, cũng chẳng thể cãi lại anh ta vì sự thật đúng là vậy. Hôm trước mụ Chung thừa cơ xông đến đây túm tóc tôi đau điếng, bị tôi đẩy ngã dập lưng, mụ ta vẫn giữ mối thù với tôi nên báo cáo lại với Phúc chuyện tôi từng dụ dỗ mụ ta thời gian đầu tôi đến đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phúc hừ một tiếng, anh ta cởi bỏ áo khoác quân đội rằn ri ném ra thành ghế, bước vào phòng tắm. Ánh đèn trắng nhờ nhờ bật sáng. Tiếng xả nước vang lên rì rào.

Một hồi tôi cũng ăn xong bữa tối, ngán ngẩm tựa lưng vào ghế. Ở nơi này, kẻ ghét bỏ tôi quá nhiều, từ chủ nhân cho đến người làm. Còn người đàn ông kia thì muốn hành hạ tôi, muốn dồn ép tôi đến cùng, mà tôi lại chẳng có cách nào chống cự, chỉ có thể chịu đựng. Chỉ là, anh ta nói sẽ buông tha cho tôi khi anh ta chán tôi. Trong tôi chợt lóe lên hi vọng. Ngày tôi có thể ra khỏi đây… có phải sắp đến rồi hay không? Đại công tử như anh ta nhất định sẽ cả thèm chóng chán! Ngày đó anh ta hận chưa làm gì được tôi thì đã bị tôi phanh phui mất hết tất cả, phải trở về đây làm tay sai cho người cha mà anh ta ghét bỏ, thế nên tóm được tôi, anh ta nhất quyết phải hành hạ thân xác tôi bằng được mới thỏa lòng. Được, mục tiêu lúc này của tôi chính là: làm anh ta chán tôi! Chỉ cần rời khỏi đây, tôi sẽ chính thức có được tự do, sẽ không cần phải trốn tránh ai nữa, có thể sống cuộc đời của riêng mình và tìm kiếm kẻ hãm hại mẹ tôi năm xưa.

Trở về giường, tôi nằm ngay đơ như khúc gỗ, hai tay đặt lên ngực chờ đợi. Đã ba ngày trôi qua, nơi hạ thân bị Phúc hành hạ quả thực vẫn chưa lành, nhưng điều anh ta muốn chẳng phải là hành hạ tôi sao, thế nên đã về đây rồi, đã vào trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, nhất định anh ta sẽ tiếp tục tra tấn tôi. Mà theo những gì tôi biết, điều khiến một gã đàn ông chán ngán nhất, nhất định là một khúc gỗ trên giường!

Nghe tiếng đèn phòng tắm tắt “cạch”, tôi xoay đầu, nheo nheo hai mắt nhìn ra. Tấm thân trần săn chắc trắng trẻo hằn rõ sáu múi hiển hiện trước mắt tôi, Phúc chỉ quấn quanh hông một tấm khăn tắm lớn bước ra. Mái tóc ngắn ướt rượt lấp loáng nước, từng giọt nước nhỏ xuống khuôn mặt tượng tạc, xuống cơ thể tráng kiện quả thực hấp dẫn người nhìn. Tôi mím môi, nhắm chặt mắt, biểu hiện cam chịu. Anh ta không chờ đợi lâu hơn, lập tức bước đến, một lực giật quần ngoài cùng quần lót của tôi khỏi chân, đôi mắt tối sẫm chú ý quan sát. Tôi vô thức nuốt ực một ngụm, hai má nóng ran, hai mắt lại nhắm chặt, có thế nào da mặt vẫn không đủ dày để nhìn anh ta thêm.

– Tôi tắm rồi đấy. Anh muốn làm gì thì làm đi!

Tôi nhíu mày khẽ giục. Muốn quyến rũ thì khó chứ làm kẻ khác chán ngán mình chắc chắn là việc dễ dàng!

– Còn đau không?

Mẹ kiếp! Còn biết hỏi câu đó. Sống mũi cay xè, nước mắt nóng hổi trào ra hai bên thái dương, tôi sụt sịt không đáp, chỉ vô thức lùi người lại khi những ngón tay ẩm ướt của Phúc chạm đến nơi tư mật. Nơi ấy vẫn còn đau rát vô cùng. Tôi không muốn! Tôi căm ghét những gì mình sắp phải làm với anh ta!

Đôi môi khô khốc, tôi cay đắng cất lời:

– Hành hạ cho thỏa đi, còn hỏi?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Có Đành Buông

Số ký tự: 0