Mộng Du

Anh Trai

2024-09-03 15:37:21

Edit: Chiêu

Mặt trời ngả về đằng tây, ráng chiều trải dài khắp đường chân trời, nhuộm đỏ cả những đám mây, ánh sáng ấm áp khiến cả đất trời mờ mờ như nhìn qua cánh ve.

Đêm nay là ngày gia đình ăn tối chung quý báu.

Từ lúc bố Hình và Hình Tranh lén tìm mẹ Kiều nói chuyện, bà rút ra kinh nghiệm, quyết tâm thay đổi thái độ của mình, giờ nói chuyện với Kiều Hy rất nhỏ nhẹ, yêu thương nhiều hơn, không ép cô học hành như trước đây, yêu cầu duy nhất là chăm chỉ luyện múa.

Lần trước tan lớp múa, cô Mạc gọi cho mẹ Kiều, bất ngờ là không trách mắng, chỉ kêu mẹ Kiều quan tâm đến sức khoẻ tâm lý của Kiều Hy.

Cô đang ở độ tuổi mờ mịt dễ suy nghĩ miên man, sự quan tâm và yêu thương của người lớn có thể giúp cô giảm bớt lo âu trong lòng.

Hai mẹ con trở nên thân mật như hồi nhỏ, bố Hình mừng vô cùng, thư thái thở phào.

“Hôm nay là ngày lành, đáng để uống chút bia.”

Hình Tranh nhìn cô gái cười như hoa đối diện bàn, anh cũng mỉm cười, đứng dậy vào phòng bếp lấy bia cho bố Hình, thuận tay cầm theo nước ép táo Kiều Hy thích nhất.

Một nhà bốn người ăn bữa tối ngon lành.

Cơm nước xong, bố Hình uống bia vào nổi hứng kéo mẹ Kiều ra ngoài đi dạo, mẹ Kiều không đả động được ông, nhìn bầu trời nổi gió ngoài cửa sổ, bà kêu ông vào phòng lấy áo khoác, lúc xỏ giày gọi Kiều Hy đến, nhẹ giọng dò hỏi, “Mấy hôm trước Kiều Vân gọi cho mẹ, nói con ném đá lên xe người ta, sao thế?”

Kiều Hy đứng thẳng lưng, bướng bỉnh không chịu nhận sai, “Lúc đá bóng anh ta cố ý làm Hình Tranh bị thương, con giận quá nên mới báo thù cho anh.”

Bà ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang nghiêm túc dọn bàn ăn, nói thẳng trọng tâm: “Hình Tranh biết chuyện này không?”

Kiều Hy lắc đầu, tự biết đuối lý, “Anh ấy mà biết chắc chắn sẽ đánh con một trận.”

“Chuyện này không có lần sau.” Mẹ Kiều nhíu mày, cố nén cơn giận dặn dò cô, “Đâu phải trẻ con ba tuổi, sao lại học cái kiểu dùng bạo lực để chống lại bạo lực?”

Bà đang nói, bố Hình đã khoác áo xong đi ra, nghe thấy mấy chữ kia, ông choàng áo lên vai bà, thoải mái ôm eo mẹ Kiều, “Lấy bạo lực chống lại bạo lực gì?”

“Không có gì.”

Mẹ Kiều đáp qua loa, kéo bố Hình đã xỉn rượu ra ngoài, tình cảm giữa hai người rất tốt, bố Hình thích làm ầm ĩ cứ dựa lên người vợ như trẻ con, mẹ Kiều tuy có vẻ ghét bỏ nhưng không đẩy ra, hai người tay trong tay biến mất ngoài hành lang.

Kiều Hy nhìn mà hâm mộ.

Nếu ngày nào đó, cô có thể quang minh chính đại nắm tay Hình Tranh đi dạo khắp nơi, muốn ôm thì nhào đến, muốn hôn thì nhón chân chụt chụt hai cái, muốn sàm sỡ thì đưa tay.

Chắc nằm mơ cô cũng cười tỉnh lại.

. . .

Màn đêm buông xuống, thiếu niên còn bận rộn trong phòng bếp, bóng đèn dây tóc tỏa vầng sáng trên đầu anh.

Anh rất hợp với kiểu tóc đầu đinh đơn giản nhanh gọn, kết hợp với đường nét gương mặt bảnh bao khôi ngô, chút khí chất ngông nghênh phát ra từ bên trong, rõ ràng là không làm gì cũng đủ khiến người ta không nỡ rời mắt.

Kiều Hy yên lặng tựa lên cửa kính, nhìn bóng dáng anh chăm chú say mê.

“Em không về phòng học bài đi, đứng đây làm gì?”

Thậm chí không cần quay đầu, anh cũng có thể vạch trần chút rung động trào dâng trong nội tâm cô.

Cô gái cúi đầu, hai má hây hây đỏ, cô không phục lẩm bẩm, “Anh rửa chén của anh đi, em tự phạt mình đứng, có trêu chọc anh đâu?”

Vặn vòi nước lại, anh lau khô tay rồi quay đầu nhìn cô, lưng dựa vào bệ bếp, dáng đứng có vẻ lười biếng.

Đèn trần chiếu nghiêng nghiêng, lướt qua chiếc mũi cao thẳng của thiếu niên, thắp sáng đôi mắt đen sâu hút hồn, đôi môi đầy đặn nhếch lên, giữa hai cánh môi có màu đỏ thắm mê người thoáng qua.

Kiều Hy nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, trong lúc thầm mắng mình bị ma quỷ ám ảnh lại ra vẻ lơ đãng nhìn thêm vài lần.

Ánh mắt anh trói chặt lấy cô, nghiêm túc nói, “Hỏi em chuyện này.”

Cô hồi hộp, tình hình có vẻ căng thẳng nên cô cũng nôn nao theo.

“Sinh nhật em muốn tặng quà gì?”

“Em…”

Cô đột nhiên im bặt, ngơ ngác ngẩng đầu, “Sinh nhật?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giây trước còn đang suy tư mình làm sai chuyện gì bị anh nắm thóp, giây sau đầu óc cô trống rỗng, đề tài quá khác biệt, khiến cô không theo kịp.

“Còn lâu mới tới sinh nhật mà.”

Sinh nhật cô vào kỳ nghỉ đông, khi ấy trời lạnh muốn đóng băng, cô thì sợ lạnh, chỉ muốn nằm cạnh lò sưởi đến tận thiên hoang địa lão.

“Không lâu nữa.” Anh điềm nhiên nói: “Còn 95 ngày thôi.”

Kiều Hy mím môi cười trộm, cảm giác ấm áp lan tràn trong lòng khiến toàn thân cô ấm lên.

“Em muốn quà gì cũng được à?”

Anh nhìn cô chăm chú, chỉ cách vài bước, ánh mắt kia nóng bỏng như muốn thiêu cháy cô, anh “ừ” nhẹ một tiếng.

… Em muốn làm bạn gái anh.

Suýt nữa là cô buột miệng thốt ra, thế là nói mấy chữ cứng đờ, “Em muốn đến biển.”

Hình Tranh không lên tiếng, chỉ nhìn cô thôi.

Thật ra nói rồi cô cũng thấy suy nghĩ của mình kỳ lạ, chưa kể anh có đồng ý không, qua được cửa mẹ Kiều là khó khăn lắm rồi, mấy lần nhắc đến trước đây đều bị bỏ qua vô tình, không có ngoại lệ.

“Em biết ngay là không được mà.” Cô chán nản cụp mắt, buồn bực không vui.

“Em muốn đi vậy luôn hả?”

“Muốn.”

Hình Tranh suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, rõ ràng là anh đã thỏa hiệp, “Anh đồng ý với em, nhưng có một điều kiện.”

“Anh nói đi.”

“Thi cuối kỳ, điểm thi nằm trong top 30.”

“...”

Học tra nghe thấy con số này, cảm thấy anh đang kể chuyện hài, không biết chạm đến dây thần kinh tự ti mẫn cảm nào, cô xấu hổ liếc anh một cái, “Không muốn dẫn em đi thì cứ nói thẳng, cần gì phải dùng cách này để ép em, khó chịu muốn chết.”

“Thế là, em chịu thua?”

Giọng anh rất trầm, nói thẳng vào điểm yếu của cô, “Thừa nhận em ngốc hết thuốc chữa, thừa nhận em là bình hoa uổng có cái mặt đẹp trong miệng người khác, nếu em giới hạn bản thân với những tiêu chuẩn này, anh không còn gì để nói.”

Sao Kiều Hy không hiểu tâm tư xấu xa của anh, cô oán trách vạch trần, “Anh bớt nói khích em đi.”

“Em suy nghĩ cho kỹ, có muốn cố gắng vì biển một lần không?”

Cô định mở miệng từ chối, nhưng nghĩ lại, cũng không phải không thể đồng ý, dù cuối cùng không thành công cô cũng đâu tổn thất gì, lỡ mà trí nhớ đột nhiên bùng nổ, không chừng có niềm vui bất ngờ.

“Nếu em làm được, chỗ mẹ…”

Anh nhanh chóng tiếp lời, “Anh sẽ giải quyết.”

“Được, hứa rồi đấy.”

Sau khi đạt được nhận thức chung, Kiều Hy định về phòng, Hình Tranh bỗng nhiên gọi lại, cô ngờ vực, quay người thấy anh đang nhanh chóng tới gần, đứng trước mắt cô, chặn lại toàn bộ ánh đèn.

“Anh…”

Giọng nói bị kẹt trong cổ, cô thất thần.

Thiếu niên khom lưng tới gần, chuyên chú nhìn khóe môi cô, anh đưa tay lau đi nước táo bên khóe môi, mỉm cười nói, “Mèo hoa.”

Trái tim cô đập loạn, tưởng bở mất hai giây, suýt nữa cô cho rằng anh sẽ hôn mình.

“Đỏ mặt gì đấy?” Thiếu niên xấu xa chỉ rõ.

“Đâu có.”

Cô cứng miệng hừ nhẹ, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt cười không có ý tốt, cô giận dỗi đẩy mạnh anh một cái, lủi nhanh như chạy trốn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình Tranh từ từ đứng dậy, bôi vệt nước trái cây trong lòng bàn tay lên môi, lưỡi liếm qua, thấm đượm vị ngọt.

. . .

Thời gian hành kinh của Kiều Hy luôn chuẩn xác, cùng lắm chỉ chệch một hai ngày.

Nửa đêm, dì cả đột nhiên ghé thăm, cô gian nan trèo dậy đi vệ sinh, bụng cứ đau âm ỉ như muốn lấy cái mạng già này.

Mở cửa, cô bị bóng người đột ngột xuất hiện dọa nhảy dựng.

Hình Tranh lẳng lặng dựa vào bức tường trắng, buồn ngủ khép hai mắt, mái tóc đen rối bù, cổ áo hơi rộng trượt xuống, để lộ bả vai rắn chắc.

Nghe thấy âm thanh, anh mở mắt nhìn cô, ban đêm nên anh nói nhỏ, dịu dàng như nước chảy, “Đau bụng à?”

“Dạ.”

Anh nhẹ nhàng nhíu mày, “Tới sớm một ngày.”

Kiều Hy không đáp lời, cô đè cái bụng đang nhói đau, hơi thở nặng nề, môi mất đi màu sắc.

“Em về phòng trước đi.”

Cô chậm chạp bước đi, ngoan ngoãn về phòng, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, anh bưng ly nước đường đỏ vào, nhiệt độ thích hợp, không nóng đến mức không uống nổi.

Hình Tranh nhìn cô mở miệng uống hết mới thôi, biết trong thời gian hành kinh cô sợ lạnh, anh lấy thêm cái chăn mỏng trong tủ đắp lên cho cô, Kiều Hy buồn ngủ không mở nổi mắt, trong lúc mơ màng, hình như chăn bị người ta xốc lên, có thứ gì đó ấm áp để lên bụng cách chiếc áo, cô giãn mày ra, mơ màng thiếp đi.

Đêm đó, Hình Tranh gần như không ngủ.

Anh lo nửa đêm cô đau nên tỉnh giấc, thế là cứ canh chừng ở mép giường, thay túi chườm nóng mấy lần, cho đến khi trời sắp sáng, anh mới về phòng ngủ chốc lát.

Trên bàn ăn sáng, bố Hình tò mò đánh giá đôi mắt thâm quầng, hoen đỏ tơ máu của người nào đó, hôm nay trông anh chật vật hiếm thấy.

Ông quay đầu nhìn Kiều Hy đang uống sữa đậu nành, hỏi nhỏ: “Tối qua nó làm gì vậy?”

Kiều Hy cũng khó hiểu, cô lén nhìn gương mặt xám xanh của ai đó, đưa tay che miệng lại thủ thỉ: “Chắc là đi trộm cắp gì rồi.”

Bố Hình nghĩ thử, gật đầu tán thành, “Có lý.”

“Hai người nói đủ chưa?” Thiếu niên lạnh mặt lên tiếng.

Kiều Hy và bố Hình cùng giật mình, bố Hình ra vẻ nhìn đồng hồ, cầm hai cái bánh bao nhanh chóng đứng dậy, “Muộn rồi, bố đi trước đây.”

Trên bàn cơm nhanh chóng chỉ còn lại hai người họ, không khí rất áp lực, Kiều Hy ăn mà không biết mùi vị gì, cố nuốt vào miếng bánh bao cuối cùng, cô về phòng soạn cặp.

Trước khi ra ngoài, Hình Tranh nhét thứ gì đó vào cặp cô.

“Anh để gì vào thế?”

“Canh bổ máu.” Anh vô cảm kéo khoá cặp, dặn dò cô: “Nghỉ trưa nhớ uống.”

Cô ấm lòng, quay lại nhìn anh, “Sáng nay anh dậy nấu hả?”

“Không thì sao?”

Hình Tranh cười lạnh hỏi lại: “Anh trộm về cho em à?”

“...”

Cô hổ thẹn vì lời bịa đặt ác ý của mình, mềm giọng làm lành, “Cảm ơn anh trai nhiều.”

Hình Tranh nghe thấy “anh trai” là lại buồn cười, suýt không gồng được nữa, anh cố ra vẻ ho hai tiếng, xụ mặt cốc đầu cô, “Đứng ngoài chờ anh.”

Kiều Hy gom lại quai đeo cặp sách, nghe lời ra ngoài trước.

Thiếu niên kiêu ngạo quay người, không giấu được nụ cười trên môi, lan cả cõi lòng, có bao nhiêu mệt mỏi cũng tan thành mây khói.

Dục vọng mãnh liệt như thuỷ triều, không ngừng lan khắp cơ thể.

Anh chờ mong từng giờ từng phút.

Tiếng “anh trai” trong trẻo kia, là âm thanh êm tai nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Du

Số ký tự: 0