Mộng Du

Bánh Quai Chèo...

2024-09-03 15:37:21

Edit: Chiêu

Kỳ sinh lý là những ngày khó chịu nhất của Kiều Hy, có thể miêu tả bằng hai chữ “buồn ngủ”.

Từ tiết tự học sớm cô đã thấy mơ màng, cố gượng đến chiều, sợ mình ngủ gật, cô đưa tay nâng cằm, ép mình ngẩng đầu nhìn bảng đen.

Giáo viên trên bục giảng cứ nói không ngừng, tri thức vụn vặt chui vào màng nhĩ cô, cảm giác như hòa thượng niệm kinh, mí mắt nặng trích cứ lên lên xuống xuống, mỗi phút mỗi giây đều giằng co với thần ngủ.

“Kiều Kiều.”

Có người nhẹ nhàng kéo áo đồng phục cô, nhỏ giọng đánh thức, cô hoảng hốt mở mắt, đúng lúc đối mặt với ánh mắt hình mũi tên của thầy giáo Toán, cô lập tức chột dạ ngồi thẳng lại, thầy giáo nhìn cô vài giây mới dời mắt đi.

Kiều Hy thở phào một hơi, quay đầu cười ngọt ngào, “Cảm ơn cậu, Vi Vi.”

Đường Như Vi nở nụ cười dịu dàng, lấy viên kẹo bưởi trong túi ra, bóc vỏ đưa cho cô, “Cậu thử đi, hơi chua, nhưng giúp tinh thần tỉnh táo.”

Cô cúi đầu nhìn thử, nể tình cho vào miệng, mùi chua nồng nàn chiếm lấy toàn bộ khoang miệng, cô nhăn mặt, chua tê cả lưỡi, nhồm nhoàm hỏi: “Thế này là hơi chua của cậu à?”

Cô gái thắt bím tóc kiên nhẫn trả lời: “Ban đầu sẽ thấy không quen, nhưng ăn một lát là nếm được vị ngọt.”

Kiều Hy tin thật, cố né vị chua cẩn thận nếm thử, cho đến khi viên kẹo tan hết trong miệng, cô nhìn cô ấy bằng đôi mắt dại ra, rưng rưng nước mắt.

Đường Như Vi áy náy hỏi: “Dở hả?”

“Ngon.” Kiều Hy uống liên tù tì hai hớp nước, nhỏ giọng trêu đùa, “Bà lão dưới lầu nhà mình nói, thích ăn chua sinh con trai, thích ăn cay sinh con gái, Vi Vi, chắc chắn sau này cậu sẽ sinh ra một thằng nhóc mập mạp.”

Cô gái ngây thơ xấu hổ đỏ cả tai, đưa tay cù cô, Kiều Hy sợ ngứa, cô cười liên tục, hai người cậu đẩy mình xô, khá là ầm ĩ.

“Hai cái chị đang cười sảng hàng dưới cùng, ra ngoài đứng cho tôi.”

Giáo viên Toán quan sát hai cô nãy giờ đột nhiên quát lớn, hai người vừa vui đùa không dám làm loạn nữa, yên lặng đứng dậy, cúi đầu len qua phía sau phòng học, một trước một sau ra ngoài.

Tiết thứ hai buổi chiều mới được một nửa, hành lang vắng lặng.

Hai người dựa lưng vào tường, đứng sóng vai với nhau, ban đầu còn đàng hoàng, nhưng trời nổi gió, hai người đều lạnh run lên, không hẹn mà cùng nhìn sang đối phương, bật cười vui vẻ.

“Tối nay muốn tới nhà mình ăn cơm không?” Cô ấy cẩn thận hỏi.

“Muốn.” Thời gian hành kinh Kiều Hy rất thèm ăn, hận không thể nhét cả con trâu vào dạ dày, “Mình muốn ăn sườn.”

“Ừ, làm xương sườn cho cậu.”

“Vi Vi, cậu tốt quá.” Cô cười tươi như hoa, thân mật ôm tay Như Vi, nũng nịu thổi phồng, “Sau này tên nào có được cậu, là phải tu tám đời rồi đấy.”

Đường Như Vi ngại ngùng mỉm cười, đôi mắt sáng ngời bàn bạc tối nay ăn gì với cô.

“Bụp… bụp… bụp…”

Cuối hành lang đột nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống, vang vọng có tiết tấu, càng lúc càng rõ hơn.

Hai người nhìn theo, thấy đầu kia hành lang có hai nam sinh đang từ từ đi tới.

Nam sinh cao lớn hơn mặc một chiếc áo hoodie đen không họa tiết, mặt lạnh như băng, vì vừa vận động xong nên trán còn rịn mồ hôi, chảy dọc xuống cằm.

Thiếu niên mặc áo phông trắng bên cạnh thoải mái đập bóng, hành lang như biến thành sân bóng rổ tư nhân của anh ấy, trên cằm dán miếng băng keo cá nhân nho nhỏ, hình vịt vàng trẻ con, trông rất buồn cười.

Kiều Hy nhìn thấy hai người họ, cô dời mắt trước, nhìn thẳng vào con chim đang đậu trên tay vịn hành lang.

Đường Như Vi nhận ra chàng trai có làn da rất trắng kia, nhớ đến lời uy hiếp nghiến răng nghiến lợi lần trước của anh ấy, cô ấy sờ bím tóc theo bản năng, muốn giấu mình đi.

Phòng học bên cạnh vang lên tiếng đọc diễn cảm, cơn gió lạnh thổi qua hành lang dài, bốn người lặng yên đi ngang qua nhau.

Hình Tranh ra vẻ lơ đãng nhìn sang Kiều Hy đang giả chết, Chu Tễ Xuyên thì lập tức dừng trước Đường Như Vi, anh ấy nhìn bím tóc quai chèo chướng mắt đăm đăm, mất kiên nhẫn “chậc” một tiếng, đang do dự không biết có nên ra tay không, Hình Tranh kịp thời lôi anh ấy đi, thành công né được một màn khôi hài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Tễ Xuyên chụp mạnh quả bóng, gương mặt trở nên bực bội rõ ràng.

Ở khúc quẹo, Hình Tranh không kìm lòng được quay đầu nhìn lại, Kiều Hy cũng đang nhìn anh, ánh mắt nóng bỏng chạm nhau trong không trung, cô mím môi cười thầm, má lúm đồng tiền lõm vào, ánh mắt anh dại ra hai giây, suýt chìm đắm trong đó.

“Nhà mày thú vị thật.” Chu Tễ Xuyên nhìn đôi môi đang nhếch lên của anh khinh bỉ, ăn nói xà lơ: “Anh trai là vua hút gái, em gái là vua phạt đứng, thảo nào mẹ cậu giận đến mức ăn cơm không nổi.”

Hình Tranh liếc anh ấy một cái, “Mày lắm miệng thật đấy.”

Chu Tễ Xuyên ôm bóng rổ bằng một tay, tỏ vẻ vô tội, “Ê, tao nói sai chỗ nào?”

“Em Kiều đẹp thì đẹp thật, tiếc là bị khờ, kiểu thiếu não điển hình, chỉ số thông minh còn chẳng bằng tao.”

Hình Tranh đâm kiếm trúng mục tiêu, “Với mấy con điểm lẹt đẹt của mày, nói mà không sợ xấu hổ à?”

“Đó là tao không nghiêm túc học thôi.”

Chu Tễ Xuyên luôn sùng bái bản thân, tự tin và tự luyến chỉ cách nhau chút ranh giới, “Không thì vậy đi, hai chúng ta đánh cuộc, nếu cuối kỳ tao thi tốt hơn cậu ấy, sau này mày phải cung kính gọi tao là “anh Xuyên”.

Hình Tranh cười lạnh: “Lỡ không tốt hơn thì sao?”

“Tao thắt bím quai chèo đi công viên giải trí, dạo phố một ngày.”

“Thành giao.”

Hình Tranh mặt thì bình tĩnh, lòng lại nở hoa.

Thời buổi này vẫn còn người vội đi tìm chết, phải thành toàn mới được.

. . .

Trên đường tan học, Kiều Hy gửi tin nhắn cho Hình Tranh, nói với anh đêm nay không về ăn cơm.

Hai cô thiếu nữ ngây thơ nắm tay đi dạo trên đường, mua đồ chiên, vừa ăn vừa nói chuyện ríu rít, dường như nói mãi vẫn không hết chuyện.

Đường Như Vi dẫn cô đến chợ bán đồ ăn cô ấy quen, Kiều Hy rất ít khi tới mấy chỗ này, cô không biết nấu cơm, Hình Tranh cũng không cho cô vào bếp.

Nhớ lại hai năm trước, ngày sinh nhật Hình Tranh, cô nổi hứng dậy sớm, định bụng tự mình vào bếp chuẩn bị một đĩa cà chua xào trứng làm quà sinh nhật, đến khi Hình Tranh nghe thấy tiếng động đi ra, cô gái trong phòng bếp đang cầm cái chảo ngơ ngác nhìn anh.

Trong chảo là trứng gà nửa sống nửa chín cùng với hai trái cà chua tròn vo, đen đen bẩn bẩn, nhìn thế nào cũng thấy ghê.

“Còn cứu được không?” Mắt cô đầy chờ mong, giải thích nhỏ nhẹ: “Quà sinh nhật cho anh, hình như thất bại rồi.”

Hình Tranh nhìn cô vô cảm, không trách mắng, chỉ yên lặng nhận lấy cái chảo trong tay cô, lạnh nhạt nói: “Về phòng đi.”

“Ồ.”

Cô chán nản cúi đầu, chậm chạp ra ngoài.

Hình Tranh nhìn chằm chằm “món ngon” không biết tên trong nồi, vừa cảm động vừa buồn cười, cố chấp cúi đầu ngửi, một mùi hương xộc lên khiến anh muốn mửa tới nơi.

Cả đời này không để cô vào bếp nữa.

Quan trọng là phải bảo vệ tính mạng.

Đến giờ cơm, Kiều Hy được ăn sườn như mong muốn, thời gian hành kinh cô thèm ăn, vui vẻ ăn hết hai chén cơm.

Ăn uống no nê xong, Đường Như Vi khéo léo không để cô dọn giúp, kêu cô ra phòng khách xem TV.

TV đang phát phim truyền hình chán phèo, trong phòng bếp có tiếng nước ào ào, hai âm thanh quyện lấy nhau, cô không mở nổi mắt, cơn buồn ngủ ập đến, thế là thiếp đi ngay.

Khoảng nửa tiếng sau, Đường Như Vi dọn dẹp xong xuôi ra khỏi phòng bếp, cô gái trên sô pha ôm gối trong lòng, ngủ say bất tỉnh nhân sự rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Rrr… rrr.”

Điện thoại trên bàn rung lên, là điện thoại của Kiều Hy.

Lần đầu Kiều Hy không nhận, đầu kia lập tức gọi thêm cuộc nữa, cô ấy nhìn Kiều Hy đang ngủ ngon lành, không đành lòng đánh thức cô, do dự đến lần thứ ba, cô ấy lựa chọn nghe máy.

“Alo?”

Đầu kia sửng sốt, nhận ra là giọng của người khác, thế là hỏi: “Có Kiều Hy đó không?”

“Cậu ấy ngủ rồi.” Đường Như Vi trả lời đúng sự thật, quay đầu nhìn người đẹp ngủ trên sô pha, hỏi nhỏ: “Cần tôi đánh thức cậu ấy không?”

“Không cần, em ấy mà ngủ rồi thì khó dậy lắm.”

Hình Tranh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, im lặng một lúc, anh hỏi: “Nếu tiện, có thể cho tôi địa chỉ nhà cậu không? Tôi đến đưa chút đồ cho em ấy.”

Đường Như Vi nhẹ nhàng “ừ”, định mở miệng, đột nhiên lòng cảnh giác dâng lên, cô ấy tò mò hỏi: “Anh là gì của Kiều Kiều?”

“Anh trai.” Đầu kia đáp rất nhanh.

Cô ấy gật đầu, âm thầm thở ra, báo địa chỉ rõ ràng.

Một tiếng sau, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

Sống một mình nên cô ấy rất cảnh giác, trước khi mở cửa không quên nhìn qua mắt mèo, qua tầm nhìn hình tròn nho nhỏ, gương mặt đẹp trai ngời ngời của thiếu niên dần thành hình trong đồng tử.

Cô ấy ngẩn ra, tưởng mình nhìn lầm, nhìn thử lại lần nữa, hình như là thật rồi.

Chần chừ một lát, cô ấy ngờ vực mở cửa ra, Hình Tranh đứng thẳng trước cửa, mặc áo khoác jean cùng quần đen đơn giản, vóc dáng cao gầy, đôi chân dài rất bắt mắt.

“Tôi là Hình Tranh, anh trai của Kiều Hy.”

Anh giới thiệu ngắn gọn, hiểu rằng cô gái này rất quan trọng với Kiều Hy nên không đối đãi lạnh nhạt.

“Đường Như Vi.”

Cô ấy gật đầu, còn trong trạng thái khiếp sợ.

Mặc dù là học sinh vừa chuyển trường tới không lâu, ít nhiều gì cô ấy cũng từng nghe người ta nhắc đến cái tên “Hình Tranh” rồi.

Nhân vật làm mưa làm gió suốt bao năm qua trong trường, học giỏi, đẹp trai, còn biết đá banh, tuy khí chất lạnh lùng, nhưng hợp gu rất nhiều nữ sinh, là kiểu xa cách khó nắm bắt, có mị lực độc đáo cuốn hút người ta.

Nghĩ lại, ngày thường Kiều Kiều tích cực đến sân bóng xem đá banh, chắc hẳn là vì người này rồi.

Tình cảm anh em tốt quá, cô ấy nhìn mà hâm mộ.

Cô ấy yên lặng lùi ra một bước, hữu hảo mở cửa, Hình Tranh cởi giày đàng hoàng mới đi vào, cô ấy thuận tay đóng lại, bỗng nhiên ngoài cửa có lực đẩy, không chịu để cánh cửa đóng lại.

Đường Như Vi đờ người, hồi hộp nhìn ra.

“!!!”

Chu Tễ Xuyên chậm chạp rít một hơi cuối cùng, ném điếu thuốc xuống đất, dẫm cho nó tắt đi, làn khói trắng mờ sương ùa đến chỗ cô, cô bị sặc, che miệng ho kịch liệt.

Ánh đèn ở huyền quan chiếu lên mặt anh ấy qua kẹt cửa, một nửa rõ ràng, một nửa mơ hồ, tựa như ác ma đeo nửa chiếc mặt nạ hình người.

Thiếu niên chống hai tay lên khung cửa, khom lưng nhìn thẳng vào mắt cô ấy, môi nhếch lên, nhìn rất gợi đòn.

“Hi, lại gặp nhau rồi, Bánh quai chèo nhỏ.”

_________

Chiêu: Lễ 2/9 vẫn lên chương cho mọi người, phải ủng hộ tui đấy nhéeee. Chúc mọi người một kỳ nghỉ lễ 2/9 vui vẻ, an toàn và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Du

Số ký tự: 0