Người Đẹp Ngủ
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Chuyện đầu tiên sau khi vào nhà của Hình Tranh là đi thẳng đến chỗ người đẹp đang ngủ trên sô pha.
Anh nhẹ tay nhẹ chân, rón rén, cẩn thận rút gối ôm trong lòng cô ra.
Kiều Hy phản kháng trong mơ, cô túm chặt một góc không chịu buông.
“Anh trai thối…” Cô nhíu mày, môi mấp máy.
“Hửm?”
Anh không nghe rõ, cúi người tới gần.
“Em sẽ đọc tiếp mà.” Cô kéo gối ôm lại, hai tay quấn chặt, mếu máo tủi thân, “Anh… anh đừng mắng em.”
Thiếu niên mỉm cười, cánh tay buông thõng bên người đưa lên, hướng về cô như dây đằng vươn mình, rồi lại dừng giữa không trung.
Đây không phải ở nhà.
Cũng chưa phải lúc anh và cô quen nhau.
Anh không thể sỗ sàng tới gần, chạm vào, hưởng thụ mùi hương thuộc về riêng cô như vậy được.
Hình Tranh từ bỏ việc lấy gối ôm, anh bế cô lên một cách quen thuộc, quay lại, nhìn sang Đường Như Vi đang trợn mắt há hốc mồm cách đây không xa.
Anh không muốn đánh thức Kiều Hy đang truy tìm kho báu trong mơ, dùng ánh mắt hỏi.
Đường Như Vi hoảng hốt mất một lúc, sau đó hiểu được ý anh, cô ấy chạy chậm đến trước một phòng ngủ, tận tình mở cửa, bật đèn ở đầu giường lên.
Hình Tranh bế Kiều Hy lên giường, cô rơi vào chiếc giường mềm mại, thoải mái trở mình, Hình Tranh từ từ rút gối ôm ra, đắp chăn lại đàng hoàng cho cô.
Quay lại phòng khách, anh để gối về chỗ cũ, cẩn thận phủi vết nhăn trên sô pha.
“Ngại quá, gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”
Giọng của anh không được dịu dàng lắm, nhưng ánh mắt chân thành tha thiết, rất có trách nhiệm như một người anh trai thực sự.
“Không phiền mà, không phiền chút nào luôn.” Đường Như Vi liên tục xua tay, ngại ngùng mỉm cười, “Tôi và Kiều Kiều là bạn thân, cậu ấy chịu đến đây chơi với tôi là tôi thấy vui rồi.”
Hình Tranh mím môi không nói thêm gì nữa, anh nhanh chóng lấy mấy món đồ trong túi ra, bày gọn gàng lên bàn, dặn dò cô ấy đâu vào đấy.
“Cháo đậu đỏ mới ninh xong, hâm nóng trong lò vi sóng vài phút là ăn được.”
Đường Như Vi nghiêm túc gật đầu.
“Đây là đồng phục để ngày mai em ấy mặc.”
Dứt lời, anh nhìn xuống cái túi bọc kín bên phải, rối rắm ngập ngừng, qua một lúc mới từ từ nói, “Vì em ấy dùng băng vệ sinh hãng khác sẽ bị dị ứng, nên là… khụ…”
Đường Như Vi hiểu ngay tắp lự, hữu hảo phá tan bầu không khí xấu hổ, “Tôi sẽ nhắc nhở cậu ấy.”
“Chỉ chừng này thôi.”
Hình Tranh quay đầu nhìn về phía căn phòng khép cửa, thở dài một tiếng, định ra cửa thì chợt nghe thấy âm thanh gì đó, anh quay đầu nhìn sang phòng bếp.
Đèn phòng bếp màu vàng dịu, hắt bóng lên tường trắng, trong căn phòng rộng rãi là bóng người cao gầy.
Cửa tủ lạnh mở ra, tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ hoà lẫn với âm thanh sột soạt.
Như con chuột nửa đêm ăn vụng, cũng giống ma quỷ vào thôn càn quét.
Hình Tranh đi đến phòng bếp, Đường Như Vi vào trước, khiếp sợ nhìn chiếc tủ lạnh rối tung.
“Cậu...”
Đường Như Vi ngẩng đầu, u oán nhìn kẻ đầu sỏ.
Sắc mặt Chu Tễ Xuyên tái nhợt, trán ứa mồ hôi lạnh, yếu đến mức có thể té xỉu bất cứ lúc nào, nhưng dù sắp chết tới nơi, cái miệng vẫn hỗn như cũ, không nói được chữ hay nào.
“Không pudding, không bánh kem, chocolate cũng không có, cả tủ lạnh toàn cải thảo, kiếp trước cậu là thỏ à?”
Đường Như Vi buồn bực bĩu môi, không biết lấy đâu ra sức xốc kẻ rắc rối kia đến chỗ khác, tự dọn lại tủ lạnh rối tung.
Chu Tễ Xuyên đang mất sức bị đẩy lảo đảo, suýt khuỵu gối quỳ xuống tới nơi, tính tình ngạo mạn của công tử trồi lên, hung dữ với một màn khó tin vừa rồi.
“Cậu dám đẩy tôi?”
Thiếu niên chống bệ bếp cố đứng dậy, ánh mắt hung hãn tới đâu cũng không địch nổi cơ thể đang yếu ớt.
Đường Như Vi là người tốt bụng, dù cơn giận chưa tiêu nhưng vẫn lễ phép tạ lỗi, “Xin lỗi cậu, tôi không cố ý.”
“Cậu... tôi...”
Hai mắt Chu Tễ Xuyên biến thành màu đen, trán đổ đầy mồ hôi, nhiều lần đứng không vững.
Đường Như Vi chưa từng trải qua trường hợp này, đứng tại chỗ không biết làm gì.
Lúc này, Hình Tranh nhởn nhơ nãy giờ mới vào bếp, giải cứu hai người như nước với lửa.
“Nhà cậu có kẹo không?”
“Kẹo?”
“Kẹo gì cũng được, kẹo mềm càng tốt.” Hình Tranh nhìn bạn thân đã bước một chân xuống địa ngục, nhẹ nhàng giải thích, “Tên này bị tụt huyết áp, ăn đồ ngọt vào là đỡ.”
Chu Tễ Xuyên há miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày nói cho nhỏ này chuyện đó làm gì?”
“Tao không nói là mày chết đấy.”
“Mẹ, tao có chết cũng không ăn đồ của Bánh quai chèo đâu.” Anh ấy cắn chặt răng, ánh mắt vừa u oán vừa ấm ức, “Vừa rồi tao suýt… bị nhỏ này đẩy chết rồi.”
Hình Tranh nhịn cơn chửi xuống.
Anh biết tên này trẻ trâu, nhưng không ngờ hết cứu luôn rồi.
Cũng không biết mình tạo cái nghiệt gì, vợ không bớt lo được thì thôi, còn có anh em thiếu não như này nữa.
Cuộc đời muôn màu muôn vẻ, đều nhờ hai người này ban tặng hết.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa, Đường Như Vi quyết định lấy ơn báo oán.
Cô lấy một cái hộp vuông vức trong tủ dưới bàn ra, là kẹo mềm sơn tra mang từ quê lên, ăn một viên giúp tinh thần tỉnh táo.
“Trong nhà chỉ có kẹo này thôi.”
Đường Như Vi bóc vỏ ra, hảo tâm đưa cho anh ấy.
Chu Tễ Xuyên được cái mạnh miệng, nhưng cơ thể đã sắp không chịu nổi, anh ấy dè bỉu cho viên kẹo vào miệng, ngậm thử, chua xanh cả mặt, muốn nhổ ra theo bản năng, Đường Như Vi che miệng anh ta lại.
“Kẹo này do bà tôi tự làm, cậu đừng có nhả.”
Chua ê hết nửa hàm răng, Chu Tễ Xuyên tiến thoái lưỡng nan, một ngàn câu chửi tục bay ngang qua đầu.
Khoảnh khắc nuốt xuống, anh ấy cảm giác mình sắp thăng thiên rồi.
“Cậu có đỡ hơn chút nào không?” Đường Như Vi thấy sắc mặt anh ấy biến thành màu đen, nói nhỏ: “Không đủ thì cứ nói, chỗ tôi vẫn còn.”
Kẹo sơn tra là kẹo chua ngọt, đủ chua, cũng đủ ngọt, thành công giúp anh ấy thở phào.
Anh ấy căng da đầu ăn kẹo tiếp, ngậm một cách khổ cực, gian nan nuốt xuống.
Trong lúc vô tình, nửa hàm răng còn lại cũng ê luôn.
Hình Tranh thảnh thơi mà nhìn, thấy gương mặt sáng sủa nay lúc đỏ lúc đen của Chu thiếu gia, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, trong lòng đã cười sặc sụa rồi.
Anh quay lại, đi về phía cửa ra vào.
Chu Tễ Xuyên đã sống lại từ từ ra khỏi phòng bếp, Đường Như Vi yên lặng theo sau anh ấy.
Đến huyền quan, anh ấy bỗng nhiên quay ngoắt lại, nhìn cô gái đang ngơ ngác, bàn tay gây tội nhanh chóng vụt đến.
Đường Như Vi trốn không kịp, bị anh ấy kéo dây thắt một bím tóc ra, mái tóc đen dài chảy xuống, óng ả như lụa.
Cô ấy đờ ra, ngẩn ngơ ngẩng đầu.
Chu Tễ Xuyên cười huênh hoang, “Thấy chướng mắt lâu rồi.”
Đường Như Vi giành dây thun từ tay anh ấy về, cáu kỉnh thắt bím lại ngay trước mặt anh ấy lần nữa.
Sau đó, Chu Tễ Xuyên lại tháo bên kia ra.
“Này...”
Cô ấy giận thật, trứng lớn đôi mắt long lanh nhìn anh ấy.
“Gì, khó chịu à?”
Anh ấy chống nạnh, hếch cằm, gằn giọng đe doạ, “Lần sau cậu mà còn dám đẩy tôi, tôi sẽ cắt bánh quai chèo nhỏ của cậu.”
Đường Như Vi sửng sốt trước lời đe dọa, cô ấy tin là thật, vội vàng dùng tay bảo vệ bím tóc.
“Đi thôi, đừng có nổi điên nữa.”
Hình Tranh lạnh giọng thúc giục, anh ấy xoa cái cằm ê ẩm, lười nhác đuổi theo, miệng vẫn không quên lẩm bẩm, “Giục gì mà giục, vội đầu thai à?”
Hai người họ đi rồi, căn nhà trống trải lạnh lẽo lại yên tĩnh như xưa.
Đường Như Vi đứng im lặng tại chỗ một lúc mới quay lại phòng bếp dọn đống hỗn độn.
Hộp kẹo đã bị đào rỗng, giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ như cánh hoa của tiên nữ, rải khắp sàn nhà.
Ngoài cửa sổ trời nổi gió lớn.
Giấy gói kẹo đơn giản mộc mạc bay lên theo gió, ra khỏi phòng bếp, từ từ rời xa thế giới của cô ấy.
. . .
Hai người một trước một sau vào thang máy.
“Chờ chút.” Hình Tranh đột nhiên nhớ ra gì đấy, nhấc chân bước ra ngoài, “Mày xuống trước đi, tao quên chút chuyện.”
Chu Tễ Xuyên dựa vào gương thang máy, cười chế nhạo: “Sao, quên cho cô vợ ngốc nhà mày nụ hôn ngủ ngon à?”
“Cút.”
Chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Đường Như Vi nhìn qua mắt mèo thấy là Hình Tranh quay lại, tuy khó hiểu nhưng cô ấy vẫn mở cửa ra.
“Bị rơi đồ à?” Cô ấy hỏi.
Hình Tranh đứng thẳng lưng, nói nghiêm túc, “Có chuyện, chắc phải làm phiền cậu.”
. . .
Đêm đã về khuya.
Bầu trời xanh đậm bị xé rách, từng hạt mưa nhỏ rơi tí tách.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Hình Tranh nhìn ra cửa sổ, không khỏi nhắc nhở: “Cô bạn đó là bạn mới của Kiều Kiều, lần sau mày đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn đó nữa, em ấy mà biết, mày nghĩ em ấy có làm ầm cho mày nhức cả đầu không?”
Cơn nghiện thuốc của Chu Tễ Xuyên trào lên, mò mẫm nãy giờ không thấy hộp thuốc đâu, anh ấy bực bội ấn còi.
“Ý của mày là, tao có bị cậu ấy hỏi tội, mày cũng tính khoanh tay đứng nhìn?”
Hình Tranh ngồi nhắm mắt dưỡng thần, “Sao vậy được?”
“Tao biết ngay mà, xem như mày còn chút nhân tính.”
Anh nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười, “Dĩ nhiên là tao đứng về phía em ấy.”
Chu Tễ Xuyên liếc xéo, “Mày giả vờ chút sẽ chết à?”
“Có thể đấy.”
“...”
Anh ấy nghẹn họng, lười cãi lại cái tên cuồng vợ này, “Mày giao Tiểu Kiều cho nhỏ đó, chắc chắn không có chuyện gì chứ? Nhỏ đó nhìn cũng không được thông minh cho lắm.”
“Dù thế nào cũng đáng tin cậy hơn mày.” Hình Tranh khinh bỉ, “Có nam sinh cao trung nào đi kéo bím tóc nữ sinh không? Giờ học sinh tiểu học còn không chơi vậy nữa.”
“Tao ghét bím quai chèo đấy, thì sao?”
Đèn xanh sáng lên, Chu Tễ Xuyên đạp mạnh chân ga, âm thanh bật ra khỏi kẽ môi, bị tiếng động cơ nhấn chìm.
“Ông nội tao nói, phụ nữ thắt bím tóc đều không phải cái thứ gì tốt.”
Cơn mưa phùn qua đi, màn sương mờ giăng kín lối.
Xe quẹo phải ở giao lộ, đúng lúc đi ngang qua tảng đá lớn khắc ba chữ Tam Giác Châu.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Hình Tranh nhìn tiệm net cách đó không xa, đột nhiên nhổm dậy.
Dạo này bị việc học nặng nề và huấn luyện quấn lấy, suýt nữa anh quên mất một chuyện quan trọng.
“Dừng xe.”
Chu Tễ Xuyên phanh gấp, bẻ tay lái sang phải, đỗ dưới tàng cây ven đường.
Hình Tranh nhanh chóng xuống xe, Chu Tễ Xuyên cũng xuống theo, giương giọng gọi anh, “Này, mày làm gì đấy?”
Anh không lên tiếng, nhanh chóng vào quán net trên đường.
Chu Tễ Xuyên ngây ra vài giây, nhìn tiệm net suy tư, trong đầu nhanh chóng hiện lên vài đoạn ngắn, chợt nhớ ra một chuyện bị lãng quên.
“Vãi.”
Suýt quên béng rồi.
Trừ đam mê bóng đá, Chu Tễ Xuyên còn đam mê chơi game.
Anh ấy rất có thiên phú, chơi trò nào cũng suôn sẻ, lúc rảnh còn dẫn đội đi đánh đối kháng quy mô khu vực.
Em trai chủ tiệm net này là một trong số đồng đội của anh ấy, thế nên lúc điều tra ra tín hiệu phát tán từ đây, ông chủ vỗ ngực bảo đảm sẽ lấy video theo dõi giúp.
Chu Tễ Xuyên vào tiệm net, Hình Tranh đang nói chuyện với chủ tiệm trước quầy.
Chủ tiệm thấy anh ấy vào thì cười ha hả chào hỏi, “Chu công tử, cậu đến rồi à?”
Chu Tễ Xuyên không nhiều lời, hỏi thẳng: “Video theo dõi đâu ạ?”
“Chuẩn bị từ sớm rồi, lâu vậy mà cậu không tới, anh còn tưởng cậu không cần nữa.”
Chủ tiệm là người rộng rãi, dẫn họ rẽ ngang rẽ dọc ra văn phòng phía sau, nhanh chóng mở video theo dõi ngày hôm đó lên.
“Các cậu cứ xem từ từ, ngoài tiệm có việc, anh đi làm trước.”
Căn cứ theo ghi chép đăng tải, lúc hình ảnh được up lên là mười giờ tối.
Hai người họ xem đi xem lại mấy lần video theo dõi lúc mười giờ, vẫn không phát hiện người quen mắt hoặc khả nghi xuất hiện.
“Có khi nào điều tra sai không?”
Hình Tranh nghiêm túc nhìn chằm chằm video, “Phát lại lần nữa đi, chắc chắn bỏ sót chỗ nào rồi.”
“Lần thứ năm rồi đấy.”
“Phải nói, mới lần thứ năm thôi.”
Chu Tễ Xuyên biết tên này cố chấp, lười cãi nhau với anh, kéo video về trước mười giờ lại.
“Giảm tốc độ đi.”
“Bao nhiêu?”
“Chậm nhất.”
Rất nhanh sau đó, một người đội mũ đeo khẩu trang lại xuất hiện trên màn hình, cúi đầu, vẫn không thấy được mặt.
Đang có dịch cảm cúm, nhiều người đeo khẩu trang ở nơi công cộng, ban đầu họ cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn.
Nhưng khi giảm tốc độ lại, người đó đưa tay cầm tiền thối, cái bớt đỏ trên mu bàn tay chợt lướt qua.
Hình Tranh ấn tạm dừng, hình ảnh dừng lại.
Chu Tễ Xuyên dí sát vào xem, đối chiếu cái bớt với mặt ai đó trong trí nhớ, anh ấy cười nhạt, dạ dày chợt co thắt lại.
“Đời người như một vở diễn, toàn dựa vào kỹ năng để diễn thôi.”
Hình Tranh không lên tiếng, bình tĩnh dùng điện thoại chụp lại chứng cứ.
“Ngày mai đến trường gặp một lần.”
Đồng tử trong mắt anh co lại, giọng trở nên lạnh lẽo, “Mặt nạ dù có dày đến đâu, tao cũng sẽ xé nó xuống.”
Chuyện đầu tiên sau khi vào nhà của Hình Tranh là đi thẳng đến chỗ người đẹp đang ngủ trên sô pha.
Anh nhẹ tay nhẹ chân, rón rén, cẩn thận rút gối ôm trong lòng cô ra.
Kiều Hy phản kháng trong mơ, cô túm chặt một góc không chịu buông.
“Anh trai thối…” Cô nhíu mày, môi mấp máy.
“Hửm?”
Anh không nghe rõ, cúi người tới gần.
“Em sẽ đọc tiếp mà.” Cô kéo gối ôm lại, hai tay quấn chặt, mếu máo tủi thân, “Anh… anh đừng mắng em.”
Thiếu niên mỉm cười, cánh tay buông thõng bên người đưa lên, hướng về cô như dây đằng vươn mình, rồi lại dừng giữa không trung.
Đây không phải ở nhà.
Cũng chưa phải lúc anh và cô quen nhau.
Anh không thể sỗ sàng tới gần, chạm vào, hưởng thụ mùi hương thuộc về riêng cô như vậy được.
Hình Tranh từ bỏ việc lấy gối ôm, anh bế cô lên một cách quen thuộc, quay lại, nhìn sang Đường Như Vi đang trợn mắt há hốc mồm cách đây không xa.
Anh không muốn đánh thức Kiều Hy đang truy tìm kho báu trong mơ, dùng ánh mắt hỏi.
Đường Như Vi hoảng hốt mất một lúc, sau đó hiểu được ý anh, cô ấy chạy chậm đến trước một phòng ngủ, tận tình mở cửa, bật đèn ở đầu giường lên.
Hình Tranh bế Kiều Hy lên giường, cô rơi vào chiếc giường mềm mại, thoải mái trở mình, Hình Tranh từ từ rút gối ôm ra, đắp chăn lại đàng hoàng cho cô.
Quay lại phòng khách, anh để gối về chỗ cũ, cẩn thận phủi vết nhăn trên sô pha.
“Ngại quá, gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”
Giọng của anh không được dịu dàng lắm, nhưng ánh mắt chân thành tha thiết, rất có trách nhiệm như một người anh trai thực sự.
“Không phiền mà, không phiền chút nào luôn.” Đường Như Vi liên tục xua tay, ngại ngùng mỉm cười, “Tôi và Kiều Kiều là bạn thân, cậu ấy chịu đến đây chơi với tôi là tôi thấy vui rồi.”
Hình Tranh mím môi không nói thêm gì nữa, anh nhanh chóng lấy mấy món đồ trong túi ra, bày gọn gàng lên bàn, dặn dò cô ấy đâu vào đấy.
“Cháo đậu đỏ mới ninh xong, hâm nóng trong lò vi sóng vài phút là ăn được.”
Đường Như Vi nghiêm túc gật đầu.
“Đây là đồng phục để ngày mai em ấy mặc.”
Dứt lời, anh nhìn xuống cái túi bọc kín bên phải, rối rắm ngập ngừng, qua một lúc mới từ từ nói, “Vì em ấy dùng băng vệ sinh hãng khác sẽ bị dị ứng, nên là… khụ…”
Đường Như Vi hiểu ngay tắp lự, hữu hảo phá tan bầu không khí xấu hổ, “Tôi sẽ nhắc nhở cậu ấy.”
“Chỉ chừng này thôi.”
Hình Tranh quay đầu nhìn về phía căn phòng khép cửa, thở dài một tiếng, định ra cửa thì chợt nghe thấy âm thanh gì đó, anh quay đầu nhìn sang phòng bếp.
Đèn phòng bếp màu vàng dịu, hắt bóng lên tường trắng, trong căn phòng rộng rãi là bóng người cao gầy.
Cửa tủ lạnh mở ra, tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ hoà lẫn với âm thanh sột soạt.
Như con chuột nửa đêm ăn vụng, cũng giống ma quỷ vào thôn càn quét.
Hình Tranh đi đến phòng bếp, Đường Như Vi vào trước, khiếp sợ nhìn chiếc tủ lạnh rối tung.
“Cậu...”
Đường Như Vi ngẩng đầu, u oán nhìn kẻ đầu sỏ.
Sắc mặt Chu Tễ Xuyên tái nhợt, trán ứa mồ hôi lạnh, yếu đến mức có thể té xỉu bất cứ lúc nào, nhưng dù sắp chết tới nơi, cái miệng vẫn hỗn như cũ, không nói được chữ hay nào.
“Không pudding, không bánh kem, chocolate cũng không có, cả tủ lạnh toàn cải thảo, kiếp trước cậu là thỏ à?”
Đường Như Vi buồn bực bĩu môi, không biết lấy đâu ra sức xốc kẻ rắc rối kia đến chỗ khác, tự dọn lại tủ lạnh rối tung.
Chu Tễ Xuyên đang mất sức bị đẩy lảo đảo, suýt khuỵu gối quỳ xuống tới nơi, tính tình ngạo mạn của công tử trồi lên, hung dữ với một màn khó tin vừa rồi.
“Cậu dám đẩy tôi?”
Thiếu niên chống bệ bếp cố đứng dậy, ánh mắt hung hãn tới đâu cũng không địch nổi cơ thể đang yếu ớt.
Đường Như Vi là người tốt bụng, dù cơn giận chưa tiêu nhưng vẫn lễ phép tạ lỗi, “Xin lỗi cậu, tôi không cố ý.”
“Cậu... tôi...”
Hai mắt Chu Tễ Xuyên biến thành màu đen, trán đổ đầy mồ hôi, nhiều lần đứng không vững.
Đường Như Vi chưa từng trải qua trường hợp này, đứng tại chỗ không biết làm gì.
Lúc này, Hình Tranh nhởn nhơ nãy giờ mới vào bếp, giải cứu hai người như nước với lửa.
“Nhà cậu có kẹo không?”
“Kẹo?”
“Kẹo gì cũng được, kẹo mềm càng tốt.” Hình Tranh nhìn bạn thân đã bước một chân xuống địa ngục, nhẹ nhàng giải thích, “Tên này bị tụt huyết áp, ăn đồ ngọt vào là đỡ.”
Chu Tễ Xuyên há miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày nói cho nhỏ này chuyện đó làm gì?”
“Tao không nói là mày chết đấy.”
“Mẹ, tao có chết cũng không ăn đồ của Bánh quai chèo đâu.” Anh ấy cắn chặt răng, ánh mắt vừa u oán vừa ấm ức, “Vừa rồi tao suýt… bị nhỏ này đẩy chết rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình Tranh nhịn cơn chửi xuống.
Anh biết tên này trẻ trâu, nhưng không ngờ hết cứu luôn rồi.
Cũng không biết mình tạo cái nghiệt gì, vợ không bớt lo được thì thôi, còn có anh em thiếu não như này nữa.
Cuộc đời muôn màu muôn vẻ, đều nhờ hai người này ban tặng hết.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa, Đường Như Vi quyết định lấy ơn báo oán.
Cô lấy một cái hộp vuông vức trong tủ dưới bàn ra, là kẹo mềm sơn tra mang từ quê lên, ăn một viên giúp tinh thần tỉnh táo.
“Trong nhà chỉ có kẹo này thôi.”
Đường Như Vi bóc vỏ ra, hảo tâm đưa cho anh ấy.
Chu Tễ Xuyên được cái mạnh miệng, nhưng cơ thể đã sắp không chịu nổi, anh ấy dè bỉu cho viên kẹo vào miệng, ngậm thử, chua xanh cả mặt, muốn nhổ ra theo bản năng, Đường Như Vi che miệng anh ta lại.
“Kẹo này do bà tôi tự làm, cậu đừng có nhả.”
Chua ê hết nửa hàm răng, Chu Tễ Xuyên tiến thoái lưỡng nan, một ngàn câu chửi tục bay ngang qua đầu.
Khoảnh khắc nuốt xuống, anh ấy cảm giác mình sắp thăng thiên rồi.
“Cậu có đỡ hơn chút nào không?” Đường Như Vi thấy sắc mặt anh ấy biến thành màu đen, nói nhỏ: “Không đủ thì cứ nói, chỗ tôi vẫn còn.”
Kẹo sơn tra là kẹo chua ngọt, đủ chua, cũng đủ ngọt, thành công giúp anh ấy thở phào.
Anh ấy căng da đầu ăn kẹo tiếp, ngậm một cách khổ cực, gian nan nuốt xuống.
Trong lúc vô tình, nửa hàm răng còn lại cũng ê luôn.
Hình Tranh thảnh thơi mà nhìn, thấy gương mặt sáng sủa nay lúc đỏ lúc đen của Chu thiếu gia, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, trong lòng đã cười sặc sụa rồi.
Anh quay lại, đi về phía cửa ra vào.
Chu Tễ Xuyên đã sống lại từ từ ra khỏi phòng bếp, Đường Như Vi yên lặng theo sau anh ấy.
Đến huyền quan, anh ấy bỗng nhiên quay ngoắt lại, nhìn cô gái đang ngơ ngác, bàn tay gây tội nhanh chóng vụt đến.
Đường Như Vi trốn không kịp, bị anh ấy kéo dây thắt một bím tóc ra, mái tóc đen dài chảy xuống, óng ả như lụa.
Cô ấy đờ ra, ngẩn ngơ ngẩng đầu.
Chu Tễ Xuyên cười huênh hoang, “Thấy chướng mắt lâu rồi.”
Đường Như Vi giành dây thun từ tay anh ấy về, cáu kỉnh thắt bím lại ngay trước mặt anh ấy lần nữa.
Sau đó, Chu Tễ Xuyên lại tháo bên kia ra.
“Này...”
Cô ấy giận thật, trứng lớn đôi mắt long lanh nhìn anh ấy.
“Gì, khó chịu à?”
Anh ấy chống nạnh, hếch cằm, gằn giọng đe doạ, “Lần sau cậu mà còn dám đẩy tôi, tôi sẽ cắt bánh quai chèo nhỏ của cậu.”
Đường Như Vi sửng sốt trước lời đe dọa, cô ấy tin là thật, vội vàng dùng tay bảo vệ bím tóc.
“Đi thôi, đừng có nổi điên nữa.”
Hình Tranh lạnh giọng thúc giục, anh ấy xoa cái cằm ê ẩm, lười nhác đuổi theo, miệng vẫn không quên lẩm bẩm, “Giục gì mà giục, vội đầu thai à?”
Hai người họ đi rồi, căn nhà trống trải lạnh lẽo lại yên tĩnh như xưa.
Đường Như Vi đứng im lặng tại chỗ một lúc mới quay lại phòng bếp dọn đống hỗn độn.
Hộp kẹo đã bị đào rỗng, giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ như cánh hoa của tiên nữ, rải khắp sàn nhà.
Ngoài cửa sổ trời nổi gió lớn.
Giấy gói kẹo đơn giản mộc mạc bay lên theo gió, ra khỏi phòng bếp, từ từ rời xa thế giới của cô ấy.
. . .
Hai người một trước một sau vào thang máy.
“Chờ chút.” Hình Tranh đột nhiên nhớ ra gì đấy, nhấc chân bước ra ngoài, “Mày xuống trước đi, tao quên chút chuyện.”
Chu Tễ Xuyên dựa vào gương thang máy, cười chế nhạo: “Sao, quên cho cô vợ ngốc nhà mày nụ hôn ngủ ngon à?”
“Cút.”
Chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Đường Như Vi nhìn qua mắt mèo thấy là Hình Tranh quay lại, tuy khó hiểu nhưng cô ấy vẫn mở cửa ra.
“Bị rơi đồ à?” Cô ấy hỏi.
Hình Tranh đứng thẳng lưng, nói nghiêm túc, “Có chuyện, chắc phải làm phiền cậu.”
. . .
Đêm đã về khuya.
Bầu trời xanh đậm bị xé rách, từng hạt mưa nhỏ rơi tí tách.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Hình Tranh nhìn ra cửa sổ, không khỏi nhắc nhở: “Cô bạn đó là bạn mới của Kiều Kiều, lần sau mày đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn đó nữa, em ấy mà biết, mày nghĩ em ấy có làm ầm cho mày nhức cả đầu không?”
Cơn nghiện thuốc của Chu Tễ Xuyên trào lên, mò mẫm nãy giờ không thấy hộp thuốc đâu, anh ấy bực bội ấn còi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ý của mày là, tao có bị cậu ấy hỏi tội, mày cũng tính khoanh tay đứng nhìn?”
Hình Tranh ngồi nhắm mắt dưỡng thần, “Sao vậy được?”
“Tao biết ngay mà, xem như mày còn chút nhân tính.”
Anh nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười, “Dĩ nhiên là tao đứng về phía em ấy.”
Chu Tễ Xuyên liếc xéo, “Mày giả vờ chút sẽ chết à?”
“Có thể đấy.”
“...”
Anh ấy nghẹn họng, lười cãi lại cái tên cuồng vợ này, “Mày giao Tiểu Kiều cho nhỏ đó, chắc chắn không có chuyện gì chứ? Nhỏ đó nhìn cũng không được thông minh cho lắm.”
“Dù thế nào cũng đáng tin cậy hơn mày.” Hình Tranh khinh bỉ, “Có nam sinh cao trung nào đi kéo bím tóc nữ sinh không? Giờ học sinh tiểu học còn không chơi vậy nữa.”
“Tao ghét bím quai chèo đấy, thì sao?”
Đèn xanh sáng lên, Chu Tễ Xuyên đạp mạnh chân ga, âm thanh bật ra khỏi kẽ môi, bị tiếng động cơ nhấn chìm.
“Ông nội tao nói, phụ nữ thắt bím tóc đều không phải cái thứ gì tốt.”
Cơn mưa phùn qua đi, màn sương mờ giăng kín lối.
Xe quẹo phải ở giao lộ, đúng lúc đi ngang qua tảng đá lớn khắc ba chữ Tam Giác Châu.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Hình Tranh nhìn tiệm net cách đó không xa, đột nhiên nhổm dậy.
Dạo này bị việc học nặng nề và huấn luyện quấn lấy, suýt nữa anh quên mất một chuyện quan trọng.
“Dừng xe.”
Chu Tễ Xuyên phanh gấp, bẻ tay lái sang phải, đỗ dưới tàng cây ven đường.
Hình Tranh nhanh chóng xuống xe, Chu Tễ Xuyên cũng xuống theo, giương giọng gọi anh, “Này, mày làm gì đấy?”
Anh không lên tiếng, nhanh chóng vào quán net trên đường.
Chu Tễ Xuyên ngây ra vài giây, nhìn tiệm net suy tư, trong đầu nhanh chóng hiện lên vài đoạn ngắn, chợt nhớ ra một chuyện bị lãng quên.
“Vãi.”
Suýt quên béng rồi.
Trừ đam mê bóng đá, Chu Tễ Xuyên còn đam mê chơi game.
Anh ấy rất có thiên phú, chơi trò nào cũng suôn sẻ, lúc rảnh còn dẫn đội đi đánh đối kháng quy mô khu vực.
Em trai chủ tiệm net này là một trong số đồng đội của anh ấy, thế nên lúc điều tra ra tín hiệu phát tán từ đây, ông chủ vỗ ngực bảo đảm sẽ lấy video theo dõi giúp.
Chu Tễ Xuyên vào tiệm net, Hình Tranh đang nói chuyện với chủ tiệm trước quầy.
Chủ tiệm thấy anh ấy vào thì cười ha hả chào hỏi, “Chu công tử, cậu đến rồi à?”
Chu Tễ Xuyên không nhiều lời, hỏi thẳng: “Video theo dõi đâu ạ?”
“Chuẩn bị từ sớm rồi, lâu vậy mà cậu không tới, anh còn tưởng cậu không cần nữa.”
Chủ tiệm là người rộng rãi, dẫn họ rẽ ngang rẽ dọc ra văn phòng phía sau, nhanh chóng mở video theo dõi ngày hôm đó lên.
“Các cậu cứ xem từ từ, ngoài tiệm có việc, anh đi làm trước.”
Căn cứ theo ghi chép đăng tải, lúc hình ảnh được up lên là mười giờ tối.
Hai người họ xem đi xem lại mấy lần video theo dõi lúc mười giờ, vẫn không phát hiện người quen mắt hoặc khả nghi xuất hiện.
“Có khi nào điều tra sai không?”
Hình Tranh nghiêm túc nhìn chằm chằm video, “Phát lại lần nữa đi, chắc chắn bỏ sót chỗ nào rồi.”
“Lần thứ năm rồi đấy.”
“Phải nói, mới lần thứ năm thôi.”
Chu Tễ Xuyên biết tên này cố chấp, lười cãi nhau với anh, kéo video về trước mười giờ lại.
“Giảm tốc độ đi.”
“Bao nhiêu?”
“Chậm nhất.”
Rất nhanh sau đó, một người đội mũ đeo khẩu trang lại xuất hiện trên màn hình, cúi đầu, vẫn không thấy được mặt.
Đang có dịch cảm cúm, nhiều người đeo khẩu trang ở nơi công cộng, ban đầu họ cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn.
Nhưng khi giảm tốc độ lại, người đó đưa tay cầm tiền thối, cái bớt đỏ trên mu bàn tay chợt lướt qua.
Hình Tranh ấn tạm dừng, hình ảnh dừng lại.
Chu Tễ Xuyên dí sát vào xem, đối chiếu cái bớt với mặt ai đó trong trí nhớ, anh ấy cười nhạt, dạ dày chợt co thắt lại.
“Đời người như một vở diễn, toàn dựa vào kỹ năng để diễn thôi.”
Hình Tranh không lên tiếng, bình tĩnh dùng điện thoại chụp lại chứng cứ.
“Ngày mai đến trường gặp một lần.”
Đồng tử trong mắt anh co lại, giọng trở nên lạnh lẽo, “Mặt nạ dù có dày đến đâu, tao cũng sẽ xé nó xuống.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro