Mộng Du

Phản Kích

2024-09-03 15:37:21

Edit: Chiêu

Cả đêm Kiều Hy ngủ không an ổn.

Trong mơ Hình Tranh hóa thân thành ác ma đầu mọc sừng đỏ, tay cầm đinh sắc bén, canh chừng bên bàn học buộc cô phải đọc sách.

Cô đọc sai một chữ anh sẽ chọc một cái, cứ vậy thì cô sẽ bị chọc thành cái sàng mất, cô khóc lóc xin tha, thiếu niên tà ác làm ngơ, còn làm mạnh hơn, cười lớn điên cuồng.

Kiều Hy sợ toát mồ hôi lạnh, cuộn tròn lại trong chăn.

“... Đừng!”

Tiếng hét chói tai phát ra, cô nàng đang say ngủ choàng tỉnh, cô lau khô mồ hôi rịn ra trên trán, thất thần nhìn bàn học được ánh mặt trời chiếu sáng.

Suy nghĩ dần quay về hiện thực.

Cũng may chỉ là giấc mơ.

“Cốc cốc.”

Có tiếng gõ cửa rất nhẹ, bên ngoài là tiếng đánh thức dịu dàng của nữ sinh, “Kiều Kiều, cậu dậy chưa?”

Kiều Hy xuống giường, dẫm chân trần lên tấm thảm mềm mại, mở cửa ra, chào đón cô là đôi mắt trong veo của Đường Như Vi, “Bữa sáng xong rồi đấy, cậu mau rửa mặt đi.”

“Ừ.”

Cô mới tỉnh ngủ, đang mơ mơ màng màng, vào nhà vệ sinh dưới sự chỉ dẫn của Đường Như Vi.

Chưa đến bảy giờ, mặt trời đã toả sáng chói chang ngoài cửa sổ.

Làn gió nhẹ lay động màn sa mỏng trước cửa sổ sát đất đang mở ra, vầng sáng vui vẻ bay múa dưới sàn.

Trên bàn ăn sáng, hai người ngồi đối diện nhau.

Kiều Hy cắn ống hút hộp sữa, nói ú ớ: “Tối qua mình ngủ quên hả?”

“Ừm.”

Đường Như Vi nhẹ nhàng giúp cô giải vây, “Kỳ kinh ham ngủ mà, chuyện bình thường.”

Kiều Hy cười hối lỗi, “Ngại quá Vi Vi, ăn đại tiệc của cậu, còn phải phiền cậu thu lưu mình nữa.”

“Giữa bạn bè không cần nói cảm ơn.”

Cháo đậu đỏ thơm nức mũi được để trước mặt Kiều Hy, Đường Như Vi ra vẻ bí ẩn: “Cậu nếm thử món này đi.”

Kiều Hy múc muỗng cháo đậu đỏ, thổi nguội, cho vào môi răng, tan ngay trong miệng.

Đậu đỏ ninh nhừ, ngọt thơm mềm tan, cô cẩn thận nếm thử, còn có hương hoa quế thoang thoảng, cảm giác rất quen thuộc.

“Cậu nấu cháo đậu đỏ cũng thích bỏ mật hoa quế hả?”

“Không phải mình nấu.”

Kiều Hy nghi hoặc, “Không phải cậu... vậy...”

Đường Như Vi mỉm cười, chen ngang lời cô: “Tối qua anh cậu đưa đồ đến cho cậu, cháo đậu đỏ là anh cậu đưa tới.”

“Anh mình...”

Cô đột nhiên im bặt.

“Bộp”, chiếc muỗng rơi xuống, chìm vào cái chén.

Cô đứng tim, run rẩy hỏi: “Hình Tranh… khụ… không phải… anh ấy tới đây hả?”

Đường Như Vi ngồi thẳng người dậy, kể lại tỉ mỉ chuyện hôm qua, “Cậu ngủ rồi, điện thoại thì cứ rung mãi, mình tưởng có chuyện quan trọng nên nghe máy giúp cậu, cậu ấy không cho mình đánh thức cậu, chỉ nói đưa chút đồ cho cậu.”

Nói hết lời, cô ấy quan sát sắc mặt Kiều Hy cẩn thận, trong mắt đầy hối lỗi, “Kiều Kiều, mình không biết quan hệ giữa hai cậu, mình không cố ý tìm hiểu chuyện riêng của cậu đâu.”

Kiều Hy rơi vào trầm tư, qua một loạt giãy giụa tâm lý, cô lựa chọn tin tưởng bạn mình, nhẹ giọng trấn an, “Thôi bỏ đi, cũng không phải bí mật lớn lao gì, sau này rồi cậu cũng biết.”

Đường Như Vi lo lắng cả đêm, giờ tảng đá trong lòng mới buông xuống được.

“Vậy thì tốt rồi, mình còn sợ cậu cảm thấy mình lo chuyện bao đồng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không đâu.”

Kiều Hy nhìn cô ấy không chớp mắt, đôi mắt cô rất sáng, “Giữa bạn bè chỉ có chuyện lớn chuyện nhỏ, không có chuyện bao đồng.”

Hai người nhìn nhau cười, ăn ý cúi đầu ăn cháo.

Trên đường đi học, Kiều Hy kể quan hệ rắc rối của nhà mình, nói một hồi không khỏi than vãn.

“Bố Hình với mẹ mình mười năm vẫn mặn nồng như ngày đầu, Hình Tranh thì mười năm vẫn ghét bỏ mình như ngày đầu.”

Đường Như Vi hồi tưởng những gì trải qua tối qua, tuy thiếu niên lạnh lùng, nhưng chăm sóc cô vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ, quan tâm dịu dàng đến từng cái nhỏ nhặt nhưng lại giấu đi, xem ra Kiều Kiều chậm hiểu vẫn chưa cảm nhận được.

“Mình thấy anh cậu quan tâm cậu lắm, biết cậu dị ứng cái đó nên còn chuẩn bị cả băng vệ sinh cho cậu nữa.”

Kiều Hy đỏ mặt, hận không thể treo anh lên quất cho vài trăm roi.

Loại chuyện này cũng lấy ra nói, xấu hổ chết mất.

“Nhưng anh ấy hay chê mình ngốc, còn ép mình học nữa.”

Đường Như Vi cười tủm tỉm làm người hoà giải: “Cũng vì tốt cho cậu mà.”

“Nói vậy thì cũng không sai…” Kiều Hy thở dài một tiếng, buồn bực không vui, “Nhưng rõ ràng là mình có cố gắng học hành, anh ấy không thể kiên nhẫn chút sao? Nói hai câu dịu dàng gì đấy, không phải có tác dụng hơn gằn giọng mắng mình ngốc à?”

“Cậu nói có lý.” Đường Như Vi không khỏi bênh vực kẻ yếu, “Thái độ cậu ấy không tốt, nên sửa lại.”

Kiều Hy ôm chặt lấy cô ấy, đôi mắt rưng rưng, rốt cuộc bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng tìm được một người lắng nghe mình than thở, nín nhịn sắp hết nổi rồi nên cảm xúc hơi quá khích, “Vi Vi, chỉ có cậu hiểu mình.”

“Nếu không vì không có thiên phú, ai mà cam tâm làm một học tra chứ?”

Đường Như Vi gật đầu như giã tỏi.

“Là mình muốn thi được thấp điểm vậy sao?” Cô tuyệt vọng nhìn bầu trời cao, lẩm bẩm: “Không phải, đó là vận mệnh sắp đặt, điều duy nhất mình làm được là tiếp nhận vận mệnh thôi.”

“Kiều Kiều.” Đường Như Vi bị kỹ thuật diễn tệ hại của cô thuyết phục, đau lòng không thôi, “Mình nên làm gì để giúp cậu?”

Kiều Hy bỗng nhiên dừng bước, nhìn vào mắt cô ấy chăm chú, hai mắt cô loé sáng.

“Mình chưa no, muốn ăn thêm bánh cuốn ngào đường nữa.”

Đường Như Vi ngớ người, sau đó bật cười.

“Được chứ.”

Vì muốn ăn bánh cuốn ngào đường, hai người phải đi vòng thêm hai con phố, chạy vào phòng học trong tiếng chuông tiết tự học sớm.

Các cô vào từ cửa sau, vô số đôi mắt nhìn qua, đuổi theo không bỏ.

Đến trước bàn học, Kiều Hy phát hiện trên bàn chất đầy rác rưởi tanh tưởi hôi thối, bạn học xung quanh che mũi, hận không thể cách thật xa.

Không chỉ cô, ngay cả Đường Như Vi cũng không may mắn thoát khỏi, Kiều Hy nhớ bình thường cô ấy thích sạch sẽ, trước khi tan học còn cẩn thận lau bàn một lần mới về, cảm giác phẫn nộ trào dâng, cô nhíu mày nhìn Chu Lộ cách đây không xa.

Chu Lộ chống cằm, kiêu ngạo không thèm sợ sệt.

“Nhìn kìa, hoa khôi xinh đẹp của chúng ta hết thơm rồi, biến thành hoa thối.”

Học sinh xem náo nhiệt trong lớp cũng ồn ào cười lớn theo.

Đường Như Vi bình tĩnh giữ Kiều Hy định bước đến cãi cọ lại, cô ấy cầm chổi quét rác trên bàn dưới cái nhìn của đám đông, đổ vào thùng rác.

“Vi Vi...” Kiều Hy lẩm bẩm.

Đường Như Vi cầm thùng rác đi thẳng đến chỗ Chu Lộ, đổ toàn bộ bên chân cô ta.

“Mày làm gì đấy!”

Chu Lộ hét lớn vội lùi ra một mét.

Cả lớp cũng ngây ra.

Trước đây, Đường Như Vi trời sinh nhát gian chưa bao giờ làm chuyện khác người thế này, cô ấy căng thẳng rịn mồ hôi tay, giọng cũng run rẩy. “Trả… trả lại cho cậu.”

Chu Lộ cứng họng, không ngờ học sinh chuyển trường trông có vẻ dễ bắt nạt lại dám công khai phản kháng cô ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô ta thẹn quá hóa giận, bước đến đẩy mạnh một cái, “Cái đồ nhà quê như mày mà cũng dám xen vào chuyện của người khác nữa hả?”

Cô gái gầy gò không đứng vững, ngã dập mông xuống đất.

Chu Lộ đánh chưa đã, muốn cho thêm cái bạt tai nữa, bàn tay bị chặn lại giữa đường, Kiều Hy xuất hiện trước mặt cô ta, không chờ cô ta hoàn hồn, cô trở tay cho cô ta một cái tát, đánh vào mặt cô ta thật mạnh.

Chu Lộ che nửa bên mặt bị tát tê rần lại, mắt đầy kinh ngạc, “Mày dám đánh tao?”

“Cái tát này, là quà đáp lễ cho đống rác cậu tặng.”

Kiều Hy lạnh mặt, quay lại đỡ Đường Như Vi cũng đang ngây ra dậy.

Khoảnh khắc bạn thân ra tay thay cô, Kiều Hy chợt hiểu được, nhiều lúc nhường nhịn và trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, khi kẻ tà ác làm nghiêm trọng hơn, muốn ăn mòn linh hồn của cô, điều cô nên làm chỉ có phản kích lại một cách chuẩn xác.

Lúc này, chủ nhiệm lớp đi vào phòng học, nhìn thấy vở diễn ở hàng phía sau, bà cũng hiểu vừa xảy ra chuyện gì.

Bà biết rõ chuyện của mấy đứa nhỏ này, nhưng ngại thân phận thân thích của Chu Lộ với ban lãnh đạo, chỉ đành mắt nhắm mắt mở, nếu xử lý mà không để ý đến lãnh đạo, sau này bà sẽ bị thiệt.

“Lớp khác đều đến sớm tự học, chỉ có cái lớp này là như cái chợ, tôi thấy cả đám anh chị chẳng muốn tốt nghiệp đâu.”

Chủ nhiệm lớp mắng lớn, đám học sinh dùng dằng lấy sách vở ra, làm bộ làm tịch đọc diễn cảm.

Uỷ viên vệ sinh đến dọn dẹp, uỷ viên thể dục chạy tới phòng học để trống gần đây đổi hai cái bàn khác.

Đầu kia Chu Lộ liếc mắt, hung tợn nhìn hai cô đăm đăm.

Đầu này Kiều Hy và Đường Như Vi cũng không lảng tránh hay nín nhịn, thoải mái đối diện với cô ta.

Giờ nghỉ trưa, hai tuỳ tùng nhỏ của Chu Lộ nghe tin mà đến, vây quanh cô ta ngó trái ngó phải.

Qua một thời gian, dấu bàn tay đỏ bừng trên má cô ta càng rõ hơn.

Lưu Oánh vuốt cái cằm nọng, bẻ vang đốt ngón tay, “Lộ Lộ, có cần tao giúp mày giáo huấn hai đứa nó không?”

“Ui cha, mặt thành thế này luôn rồi, cái thứ lẳng lơ đó đánh mạnh thật đấy.”

Trầm Di Băng chạm nhẹ vào má cô ta, thoải mái đổ thêm dầu vào lửa, “Cái mùi lẳng lơ đi đâu trong trường cũng ngửi thấy, nó còn dám đánh trả, lần sau mà rơi vào tay chúng ta, tao phải đánh chết nó.”

Lưu Oánh cũng phụ họa theo, “Đúng đúng, ai cũng biết mày thích Trương Thành, nó còn cố ý câu dẫn cậu ấy, lần trước tao thấy bức ảnh đó cũng bực, xì, cái đồ thối tha không biết xấu hổ.”

“Đủ rồi, đừng nói nữa.”

Chu Lộ vốn đã thở không thông, hai người kia còn cố ý móc mỉa, ngọn lửa trong người bốc cao ba mét, suy nghĩ giết người cũng có.

Sau khi hai bức ảnh kia được đăng lên group trường, một người nặc danh gửi tin nhắn riêng cho cô ta.

Bên sân bóng, Kiều Hy ngồi trên thềm đá xem bóng, cười như làn gió xuân, Trương Thành cách đó không xa nhìn sang, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa thẳng thắn, Chu Lộ xem mà nát cả tim.

“Tao sẽ không để nó được yên đâu.”

Cô ta hít sâu, căm giận gằn giọng, “Tao thề đấy!”

. . .

Lớp một khối mười hai, tiết thứ hai buổi chiều là tiết thể dục, hiếm khi giáo viên thể dục không bị bệnh, đám học sinh chịu áp lực đã lâu ùa ra khỏi phòng học như ong vỡ tổ.

Phòng học dần vắng người, ở hàng trước cạnh cửa sổ, nữ sinh tóc ngắn đứng dậy, đỡ chiếc kính đen, cô ta đi ra cửa sau, Chu Tễ Xuyên bỗng nhiên xuất hiện, chặn đường đi như một bức tường thịt, ánh mắt thật sự không được xem là thân thiện.

“Có thể nhường đường xíu không?”

Mở miệng là giọng điệu yếu ớt của nữ sinh.

Chu Tễ Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, “Không thể.”

Nữ sinh không kiên trì nữa, quay đầu định đi cửa trước, sau đó, Hình Tranh xuất hiện, cửa sau cũng đóng chặt lại.

Cô ta sửng sốt, từ từ ngẩng đầu nhìn anh, trong sự hồi hộp còn có chút mong chờ.

“Hình Tranh...”

“Triệu Hân Bội.”

Hình Tranh nhìn cái bớt màu đỏ bắt mắt trên mu bàn tay cô ta, nhếch môi cười.

“Vụ của Kiều Hy, hôm nay chúng ta tính cho cẩn thận đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Du

Số ký tự: 0