Mộng Du

Xé Nát Mặt Nạ

2024-09-03 15:37:21

Edit: Chiêu

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chói chang, trong phòng học sáng sủa, không khí ấm áp bị chặn lại, hơi lạnh thổi qua, rét tựa hầm băng.

“Vụ của Kiều Hy?”

Triệu Hân Bội tỏ vẻ vô tội, nhíu mày khó hiểu: “Có ý gì?”

Nhìn có vẻ không hề để lại dấu vết, nhưng chút hoảng hốt thoáng qua trong mắt cô ta, Hình Tranh đã thấy mồn một.

Người có thể nói dối, nhưng cơ thể thì không.

Ví dụ như, cô ta nhạy bén nhận thấy vị trí Hình Trang đang nhìn, nhẹ nhàng dùng ống tay áo che cái bớt lại.

Ở gần hổ khẩu [1], lớn bằng hạt đậu, đỏ tươi chói mắt.

[1] Hổ khẩu: Khoảng giao giữa ngón cái và ngón trỏ.

Mấy lần trước cô ta tới thu bài tập, Chu Tễ Xuyên thoáng thấy dấu ấn này, trong lúc tán gẫu còn nhắc đến với Hình Tranh, “Vết bớt đó giống hạt đậu thật đấy, lần đầu thấy tao còn suýt lầm, tưởng nhỏ đó ăn cơm không lau tay, để lại sang năm ăn.”

Chính vì vậy, lúc hai người nhìn thấy hình ảnh trong video theo dõi mới xác định mục tiêu chuẩn xác được thế.

Hình Tranh không có hứng thú, cũng không có kiên nhẫn diễn chung với cô ta, hỏi thẳng: “Tối 20 tháng 9, có người nặc danh đăng hai bức ảnh của Kiều Hy lên group trường, địa chỉ IP hiển thị ở tiệm net Dân Du Mục gần Tam Giác Châu, tiệm net này, cậu biết không?”

Trái tim Triệu Hân Bội run rẩy, giả vờ bình tĩnh: “Tôi chưa từng nghe.”

Hình Tranh đoán được cô ta sẽ giả ngu từ trước, từ tốn nói: “Cậu chưa từng nghe, nhưng thời gian đó, đúng lúc cậu xuất hiện ở nơi này.”

“Tôi thật sự không biết.”

Triệu Hân Bội ngửa đầu nhìn anh, nụ cười vẫn hồn nhiên như cũ: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả.”

Hình Tranh dùng ánh mắt như đang xem trò hề nhìn cô ta đăm đăm, cảm giác rất áp lực.

“Cậu, nghe không hiểu thật à?”

Triệu Hân Bội bị nhìn chằm chằm đến mức hoảng loạn, dịch mắt đi chỗ khác theo bản năng, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Lúc này, chuông vào học vang lên.

Cô ta quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chúng ta nên đi học rồi.”

Hình Tranh đứng bất động, như một ngọn núi băng không thể vượt qua.

Cô ta định nói gì nữa, cánh môi mấp máy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình Tranh lấy ảnh chụp lại video theo dõi trong điện thoại ra, đưa tới trước mặt cô ta, “Cậu biết người này không?”

Triệu Hân Bội cúi đầu nhìn lại, hình ảnh hơi mờ, tuy người trong ảnh che chắn kín mít, nhưng vết bớt màu đỏ lộ ra hết sức bắt mắt, như danh thiếp dát lên người, nhìn là nhận ra ngay.

“Cả thế giới không chỉ mình tôi sở hữu cái bớt thế này.” Cô ta nói với vẻ ấm ức vì bị đổ oan, “Cậu không thể mới chỉ có thế mà hoài nghi tôi được.”

“Cậu cho rằng chỉ cần che chắn kín mít, là không ai nhận ra cậu được đúng không?”

Ngay sau đó, anh vuốt sang bức tiếp theo.

Triệu Hân Bội tập trung nhìn vào, đồng tử phóng đại, tim đập nhanh hơn, hô hấp hơi rối loạn cho thấy giờ phút này cô ta đang khiếp sợ.

Là video theo dõi từ camera bên ngoài tiệm net, trong video, người đó đưa lưng về phía camera, chân đi đôi giày màu đen, gót giày có hình tam giác trắng xanh giao nhau, là đôi giày cô ta thường đi, hiện tại còn đang xỏ dưới chân.

Cẩn thận mấy cũng có sai sót, phá tan toàn bộ.

Hình Tranh cúi đầu nhìn giày cô ta, cô ta không giấu nổi vẻ hoảng loạn, chột dạ lùi ra một bước.

“Nếu người này không phải cậu thì là ma à?”

Triệu Hân Bội nỗ lực duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, “Xem như là tôi đi, vậy thì chứng minh được gì?”

“Nhà cậu ở hoa viên Tinh Thành, gần đó có rất nhiều tiệm net, nhưng cậu cố ý chạy tới tiệm net xa thế này, không ngoài hai nguyên nhân. Thứ nhất, đây là tiệm net trái phép, cho phép vị thành niên sử dụng, hơn nữa thường sắp xếp ngồi trong góc, nơi không có camera theo dõi. Thứ hai, trên lầu tiệm net là nhà Chu Lộ, lỡ có người điều tra đến đây, cũng chỉ hoài nghi Chu Lộ từng xích mích với Kiều Hy, tuyệt đối không hoài nghi đến cậu.”

“Những thứ cậu nói chỉ là suy đoán thôi, không hề có chứng cứ.”

Cô ta bỗng nhiên cao giọng, gò má phiếm hồng, cảm giác bất lực vì bị người ta dần xé mở chiếc mặt nạ.

Hình Tranh cười khinh miệt: “Trước khi đăng cậu không kiểm tra ảnh sao? Cái bức chụp trên đường ấy, cửa kính ngoài phố phản xạ nửa mặt của cậu, cậu trốn sau xe để chụp.”

“Cậu nói bậy!”

Triệu Hân Bội tin là thật, tức tối gào lên với anh, “Hôm đó trời mưa lớn, còn là buổi tối nữa, sao soi mặt tôi được?”

Hình Tranh không nói gì, ánh mắt lạnh như dao, đâm thẳng vào cô ta.

“Đúng là không thể nào.”

Anh hạ giọng: “Vì, tôi bịa đấy.”

Triệu Hân Bội ngây ra.

Rõ ràng cô ta đã hoảng sợ, những chi tiết vừa buột miệng thốt ra, tương đương với việc chính miệng thừa nhận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngoài cửa sổ, tiếng huýt sáo của giáo viên thể dục vọng đến.

Mặt nạ của Triệu Hân Bội bị xé rách, không còn chỗ dung thân, thẹn quá thành giận, cô ta không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.

“Tôi phải đi học.”

Mà khi cô ta vòng qua Hình Tranh, chuẩn bị ra ngoài từ cửa trước.

“Rầm”, cửa phòng học đóng sầm lại thật mạnh.

Cô ta sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen đang đầy phẫn nộ ấy.

“Không phải cậu và Kiều Hy là bạn sao? Cậu đối xử với bạn mình như vậy hả?”

“Bạn?”

Triệu Hân Bội đột nhiên bật cười, mặt nạ ngoan ngoãn bị xé rách, để lộ những gì vốn có, “Tại sao tôi phải làm bạn với một cái đứa vừa ngu vừa ngốc, cả ngày chỉ biết bán rẻ tiếng cười với đám con trai? Đã thế qua lại với mấy thằng cha già vì tiền bạc, bên ngoài còn giả bộ ngây thơ vô tri, không có cái mặt như bình hoa kia thì ai mà thèm quan tâm.”

Ánh mắt Hình Tranh âm trầm, cảnh cáo cô ta, “Cậu ăn nói cho sạch sẽ vào.”

“Tôi biết, cậu cũng bị con nhỏ đó câu dẫn, tôi cứ tưởng cậu không giống mấy nam sinh nông cạn đó, không ngờ cũng là cá mè một lứa.”

Cô ta cười nhạo, lời nói mang theo nỗi căm hận, “Trước đây tôi thấy hai người đi chung rồi, nhỏ đó cầm ô, cậu cõng nó, tôi thấy cậu cười đấy, hiếm lạ thật.”

“Vậy thì sao?”

Triệu Hân Bội từ từ tháo chiếc kính đen xuống, nụ cười hồn nhiên như ngày xưa, “Thế nên, tôi thuận tay chụp hai người lại, lỡ mà ngày nào đó tôi không vui, trượt tay đăng lên, đến lúc đó tất cả mọi người đều viết, thì ra gu nam thần vườn trường của Ngũ Trung chúng ta tệ hại đến vậy, thích một con chuột qua đường ai cũng đòi đánh…”

“Ầm!”

Trong âm cuối của cô ta, bàn học bên cạnh bị đá bay, đập mạnh xuống sàn.

Trạng thái thịnh nộ của Hình Tranh, rất ít người từng thấy.

Dù anh cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng thế nào thì đôi mắt ấy vẫn như con dao sắc bén, chỉ muốn xé toạc cô ta.

Triệu Hân Bội sợ hãi, hoảng sợ nhìn anh, cơ thể hơi run rẩy.

“Yên tâm, tôi không đánh con gái.”

Hình Tranh gằn từng chữ: “Nhưng tôi lấy nhân cách của tôi ra thề, chắc chắn cậu sẽ phải trả một cái giá đắt vì sự ngu dốt và tự cao của mình.”

“Với lại...”

Giọng anh lạnh lẽo, “Mời cậu, cút xa khỏi Kiều Hy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Du

Số ký tự: 0