Làm Không Biết...
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Mặt trời xuôi về đằng tây, ráng chiều dịu dàng tô đỏ nửa bầu trời.
Hôm nay Kiều Hy thoải mái, như buông được gánh nặng tám trăm năm, đi đường còn mang theo cả gió, trên đường về cô nhẹ nhàng ngâm nga, mua hai cây xúc xích, chia cho Đường Như Vi mỗi người một cái ăn thật vui vẻ.
“Thật ra mình còn muốn ăn xương sườn cậu làm nữa, sắc hương vị đủ hết, ngon phải liếm tay luôn ấy.”
Mắt cô đầy khát khao, sau đó chợt ủ rũ cúi đầu: “Nhưng mà, hôm nay Hình Tranh không cho mình đi.”
“Không sao, sau này còn nhiều cơ hội.”
Đường Như Vi cười an ủi: “Tối qua cậu không về, chắc người nhà cậu lo lắm.”
“Tối qua bố mẹ mình trực ban, với cái tính của Hình Tranh, tám phần là không nói với bố mẹ đâu.”
Đường Như Vi hâm mộ, “Có anh trai tốt thật đấy, đầy cảm giác an toàn.”
Kiều Hy vất vả lắm mới tìm được người có thể chuyện trò thoả thích, có cơ hội là phải dè bỉu ngay, “Vậy là cậu chưa từng thấy anh ấy nổi giận rồi, mình nhát gan, sợ không dám thở mạnh luôn.”
“Mình cứ nghĩ cậu sẽ không sợ cường quyền, cố gắng bảo vệ quan điểm của mình chứ.”
“Mình không dám đâu, lúc nào anh ấy cũng có lý, mình mọc tám cái miệng vẫn không nói lại anh ấy được.”
Đường Như Vi tổng kết rõ ràng: “Ngoài miệng thì nói vậy thôi, nhưng trong lòng cậu vẫn rất ỷ lại cậu ấy, đúng không?”
“Không có đâu.”
Kiều Hy lảng tránh nụ cười nghiền ngẫm của cô ấy, nhìn sang chỗ khác, tai hơi phiếm hồng.
Hai người tách ra ở một ngã tư đường.
Ánh chiều tà soi bóng Kiều Hy, cô dẫm lên ánh sáng dịu dàng bước nhanh về trước, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời Vi Vi vừa nói.
Kiều Hy ngẩng đầu nhìn chân trời đỏ thẫm, ánh sáng rọi lên gò má cô, nhuộm đỏ đôi gò má ấy, tạo cảm giác mơ màng.
Rung động là chút thích thoáng qua.
Yêu là ỷ lại đến tận cùng.
. . .
Vào cuối thu, trời tối rất nhanh.
Cô cố ý đi thêm hai con phố, mua một phần gà bọc lá sen Hình Tranh thích nhất về.
“Kiều Hy! Kiều Hy!”
Vừa băng qua ngã tư, phía sau đột nhiên có người gọi lại.
Kiều Hy quay đầu, thấy Triệu Hân Bội đang thở hồng hộc chạy tới, trong tay còn cầm một hộp bánh kem xinh xắn.
“Sao cậu lại ở đây?”
Kiều Hy tò mò hỏi: “Không phải nhà cậu ở phía nam sao?”
Cô ta nói dối không chớp mắt, tủm tỉm đáp lại: “Chị họ mình ở đây, đêm nay mình tới nhà chị ấy ăn cơm.”
“À.”
Kiều Hy thấy muộn rồi, không có ý hàn huyên thêm, “Mình về trước nha, lần sau nói chuyện tiếp.”
“Đúng rồi, bánh kem này tặng cho cậu.”
Cô ta nhét vào tay Kiều Hy, Kiều Hy muốn từ chối, cô ta vội nói: “Ban nãy mình đi ngang qua tiệm bánh kem mua một cái bánh, đến đây mới nhớ ra chị họ mình dị ứng xoài, mình thì có hội chứng bất dung nạp lactose [1], không ăn hết bánh kem được. Giờ gặp cậu thì tốt quá, cậu mà không nhận là mình chỉ có thể vứt đi thôi đó.”
[1] Hội chứng bất dung nạp lactose: là tình trạng cơ thể không có khả năng tiêu hóa lactose (đường sữa). Đây là loại đường có trong sữa và các chế phẩm từ sữa.
“Nhưng mà…”
“Chúng ta là bạn mà, giữa bạn bè không cần ngại.”
Đã nói đến nước này rồi, Kiều Hy không tiện từ chối nữa, chỉ đành cười nhận lấy, lễ phép nói “Cảm ơn”.
Chờ Triệu Hân Bội đã đi xa rồi, cô mới cầm đồ nhanh chân về nhà.
Ánh đèn ngoài hàng hiên le lói, soi tỏ gương mặt nôn nóng của thiếu niên đang đứng trước tòa nhà.
Kiều Hy nhìn thấy Hình Tranh đang đứng dưới lầu chờ cô từ xa, cô nhanh chóng giấu gà bọc lá sen vào cặp, hí hửng tính giữ bí mật chuyện này trước, đến lúc ăn cơm mới lấy ra cho anh một bất ngờ.
“Sao anh xuống đây?”
Đối diện với dáng vẻ tươi tắn của cô, nét mặt Hình Tranh âm u, giọng lạnh băng: “Sao lại tắt điện thoại?”
Cô sửng sốt, nụ cười nhạt đi, cảm giác mất mát như bị người ta hắt nước lạnh.
“Hết pin.”
“Không phải anh kêu em tan học về sớm chút sao?” Hình Tranh nhíu chặt mày, vô cùng nghiêm khắc: “Em xem giờ là mấy giờ rồi, em lại đi chơi lung tung đúng không?”
“Em không có.”
Kiều Hy cụp mắt, ấm ức lẩm bẩm: “Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ em như một đứa vô dụng chỉ biết chơi bời được không?”
Hình Tranh cũng ý thức ngữ điệu của mình không đúng, anh hít sâu mấy lần, muốn bình tĩnh cảm xúc đang nôn nóng lại.
Từ chiều đến giờ, ngọn lửa cứ bức bối trong lồng ngực, chỉ chút gió thổi cỏ lay cũng có thể dễ dàng khiến đống lửa cháy lan ra cả đồng cỏ.
“Sau này đừng về muộn vậy nữa, anh sẽ lo lắng.” Anh dịu giọng, dỗ dành cô.
Kiều Hy rất dễ dỗ, một câu “sẽ lo lắng” đủ khiến lòng cô nở hoa, nụ cười vốn thu lại nay tiếp tục nở rộ.
“Biết rồi.”
Đứng trước mặt anh là cô cứ muốn làm nũng, “Hôm nay em cầm nhiều sách về lắm, nặng quá đi mất.”
Hiển nhiên Hình Tranh hiểu được ý cô, anh cầm lấy cặp cô, thuận thế cầm lấy đồ trong tay cô, trong lúc lên lầu, anh nhìn hộp bánh kem.
“Không phải cô dạy múa kêu em giảm béo hả? Dám ăn bánh kem nữa à?”
“Không phải em mua.”
“Vậy ở đâu ra?”
Kiều Hy đang trèo lên cầu thang với tốc độ rùa bò, thuận miệng đáp: “Trên đường gặp Triệu Hân Bội, cậu ấy nói cậu ấy ăn không hết nên cứ ép đưa cho em.”
Hình Tranh phía sau đột nhiên dừng bước, sắc mặt thay đổi.
“Sao thế?” Kiều Hy khó hiểu.
Hình Tranh không lên tiếng, anh nhanh chóng đi lên hành lang tầng ba, dừng trước thùng rác, tuỳ tay ném vào.
“!!!”
Kiều Hy lập tức há hốc mồm, khiếp sợ không biết nói gì.
“Dựa vào cái gì mà anh dám vứt bánh kem của em?”
Cô bùng nổ, giận run cả người.
Nhẫn tâm vứt bỏ bánh kem xoài cô thích nhất trước mặt người tham ăn như cô, quả thực tàn nhẫn như đâm dao vào tim cô.
“Dựa vào anh là anh em.”
Hình Tranh dùng giọng điệu gần như là cảnh cáo: “Triệu Hân Bội, sau này em cách cô ta xa chút.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.”
Hình Tranh không muốn giải thích quá nhiều.
Chân tướng rồi cũng có ngày trồi lên mặt nước, nhưng chưa phải bây giờ.
“Dù cho anh là anh em, anh cũng không có tư cách thích là vứt đồ bạn em tặng.”
Kiều Hy không thể hiểu được sắc mặt thay đổi đột ngột của anh, càng không thể hiểu được suy nghĩ ngang ngược bá đạo muốn khống chế cô, bao gồm cả quyền được kết bạn.
“Bạn?”
Cái chữ này lập tức đụng trúng anh.
Nhớ lại lời châm chọc mỉa mai của cô ta, rồi nhìn cô nhóc ngốc nghếch vẫn ôm tình bạn trước mặt, Hình Tranh bực bội, ngọn lửa bỗng chốc phụt cháy, lời nói khó nghe cũng buột miệng thốt ra.
“Tặng em một hộp bánh kem thì em xem là bạn? Là niềm vui của em quá rẻ rúng, hay là tình bạn của em quá rẻ mạt?”
Kiều Hy bị anh mắng mà sửng sốt, đôi mắt dần đỏ lên.
“Đầu óc em đúng là chỉ dùng để trưng, có ngày người khác bán em em còn ngơ ngác đếm tiền giúp người ta, nếu mấy năm nay không có anh đi theo sau em chùi đít, em đã ngã xuống hố này đến hố khác của người ta, không trèo lên nổi từ lâu rồi.”
Thật ra bình thường anh rất ít khi nói nặng, anh đau lòng lo lắng cho Kiều Hy, muốn dùng hết sức để bảo vệ cô, nhưng sợ mình bảo vệ quá mức, khiến cô mất đi năng lực phán đoán cơ bản nhất.
“Lâu nay anh nghĩ về em vậy sao?”
Kiều Hy vừa mở miệng giọng đã khàn, cô kìm lại tiếng nức nở, cố không rơi nước mắt, “Không có anh là em không làm gì nổi, em chính là đồ ngu không có đầu óc.”
Cô bực bội trong lòng, giành lấy cặp sách từ tay anh, lấy món quà bất ngờ tính tặng anh ra, đập mạnh lên ngực anh.
“Mua gà bọc lá sen cho anh, em mới đi một vòng lớn, về trễ còn bị anh mắng.”
Cô càng nghĩ càng buồn tủi, nức nở nói: “Anh trai là cái thá gì chứ, dù em có cố gắng thế nào anh cũng không thấy, anh chưa bao giờ khen em, chỉ biết nói mấy lời lạnh lùng châm chọc em, chê em ngốc, chê em gây phiền phức cho anh, anh tưởng em thèm làm em gái anh hả, em ghét chuyện anh là anh trai em nhất! Em ghét muốn chết!”
Mấy chữ cuối cùng cô dùng hết toàn bộ sức lực, vang vọng khắp hàng hiên.
Nói xong cô chạy vụt đi, trước khi chạy không quên đá anh một cái thật mạnh cho hả giận.
“Em không tin, không có anh em không sống nổi!”
Cùng với tiếng chạy bịch bịch lên lầu, tiếng đóng mở cửa, hàng hiên yên ắng chỉ còn lại mình anh.
Hình Tranh ngửi mùi hương độc đáo từ gà bọc lá sen, tim dần mềm thành nước.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến cô, anh mãi mãi không thể giữ bình tĩnh được.
Rõ ràng trong lòng không nghĩ như thế, nhưng anh lại nói ra mấy lời nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nghĩ đến đây, anh khép mắt, thở dài một tiếng.
Trước đây hay nói Chu Tễ Xuyên ấu trĩ, thật ra cẩn thận nghĩ lại, anh cũng chẳng chín chắn hơn bao nhiêu.
Lần nào cũng tìm đường chết chọc cho cô khóc, rồi lại khép nép dỗ dành.
Làm không biết mệt.
Anh nhếch môi cười.
Hay cho câu làm không biết mệt.
Mặt trời xuôi về đằng tây, ráng chiều dịu dàng tô đỏ nửa bầu trời.
Hôm nay Kiều Hy thoải mái, như buông được gánh nặng tám trăm năm, đi đường còn mang theo cả gió, trên đường về cô nhẹ nhàng ngâm nga, mua hai cây xúc xích, chia cho Đường Như Vi mỗi người một cái ăn thật vui vẻ.
“Thật ra mình còn muốn ăn xương sườn cậu làm nữa, sắc hương vị đủ hết, ngon phải liếm tay luôn ấy.”
Mắt cô đầy khát khao, sau đó chợt ủ rũ cúi đầu: “Nhưng mà, hôm nay Hình Tranh không cho mình đi.”
“Không sao, sau này còn nhiều cơ hội.”
Đường Như Vi cười an ủi: “Tối qua cậu không về, chắc người nhà cậu lo lắm.”
“Tối qua bố mẹ mình trực ban, với cái tính của Hình Tranh, tám phần là không nói với bố mẹ đâu.”
Đường Như Vi hâm mộ, “Có anh trai tốt thật đấy, đầy cảm giác an toàn.”
Kiều Hy vất vả lắm mới tìm được người có thể chuyện trò thoả thích, có cơ hội là phải dè bỉu ngay, “Vậy là cậu chưa từng thấy anh ấy nổi giận rồi, mình nhát gan, sợ không dám thở mạnh luôn.”
“Mình cứ nghĩ cậu sẽ không sợ cường quyền, cố gắng bảo vệ quan điểm của mình chứ.”
“Mình không dám đâu, lúc nào anh ấy cũng có lý, mình mọc tám cái miệng vẫn không nói lại anh ấy được.”
Đường Như Vi tổng kết rõ ràng: “Ngoài miệng thì nói vậy thôi, nhưng trong lòng cậu vẫn rất ỷ lại cậu ấy, đúng không?”
“Không có đâu.”
Kiều Hy lảng tránh nụ cười nghiền ngẫm của cô ấy, nhìn sang chỗ khác, tai hơi phiếm hồng.
Hai người tách ra ở một ngã tư đường.
Ánh chiều tà soi bóng Kiều Hy, cô dẫm lên ánh sáng dịu dàng bước nhanh về trước, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời Vi Vi vừa nói.
Kiều Hy ngẩng đầu nhìn chân trời đỏ thẫm, ánh sáng rọi lên gò má cô, nhuộm đỏ đôi gò má ấy, tạo cảm giác mơ màng.
Rung động là chút thích thoáng qua.
Yêu là ỷ lại đến tận cùng.
. . .
Vào cuối thu, trời tối rất nhanh.
Cô cố ý đi thêm hai con phố, mua một phần gà bọc lá sen Hình Tranh thích nhất về.
“Kiều Hy! Kiều Hy!”
Vừa băng qua ngã tư, phía sau đột nhiên có người gọi lại.
Kiều Hy quay đầu, thấy Triệu Hân Bội đang thở hồng hộc chạy tới, trong tay còn cầm một hộp bánh kem xinh xắn.
“Sao cậu lại ở đây?”
Kiều Hy tò mò hỏi: “Không phải nhà cậu ở phía nam sao?”
Cô ta nói dối không chớp mắt, tủm tỉm đáp lại: “Chị họ mình ở đây, đêm nay mình tới nhà chị ấy ăn cơm.”
“À.”
Kiều Hy thấy muộn rồi, không có ý hàn huyên thêm, “Mình về trước nha, lần sau nói chuyện tiếp.”
“Đúng rồi, bánh kem này tặng cho cậu.”
Cô ta nhét vào tay Kiều Hy, Kiều Hy muốn từ chối, cô ta vội nói: “Ban nãy mình đi ngang qua tiệm bánh kem mua một cái bánh, đến đây mới nhớ ra chị họ mình dị ứng xoài, mình thì có hội chứng bất dung nạp lactose [1], không ăn hết bánh kem được. Giờ gặp cậu thì tốt quá, cậu mà không nhận là mình chỉ có thể vứt đi thôi đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[1] Hội chứng bất dung nạp lactose: là tình trạng cơ thể không có khả năng tiêu hóa lactose (đường sữa). Đây là loại đường có trong sữa và các chế phẩm từ sữa.
“Nhưng mà…”
“Chúng ta là bạn mà, giữa bạn bè không cần ngại.”
Đã nói đến nước này rồi, Kiều Hy không tiện từ chối nữa, chỉ đành cười nhận lấy, lễ phép nói “Cảm ơn”.
Chờ Triệu Hân Bội đã đi xa rồi, cô mới cầm đồ nhanh chân về nhà.
Ánh đèn ngoài hàng hiên le lói, soi tỏ gương mặt nôn nóng của thiếu niên đang đứng trước tòa nhà.
Kiều Hy nhìn thấy Hình Tranh đang đứng dưới lầu chờ cô từ xa, cô nhanh chóng giấu gà bọc lá sen vào cặp, hí hửng tính giữ bí mật chuyện này trước, đến lúc ăn cơm mới lấy ra cho anh một bất ngờ.
“Sao anh xuống đây?”
Đối diện với dáng vẻ tươi tắn của cô, nét mặt Hình Tranh âm u, giọng lạnh băng: “Sao lại tắt điện thoại?”
Cô sửng sốt, nụ cười nhạt đi, cảm giác mất mát như bị người ta hắt nước lạnh.
“Hết pin.”
“Không phải anh kêu em tan học về sớm chút sao?” Hình Tranh nhíu chặt mày, vô cùng nghiêm khắc: “Em xem giờ là mấy giờ rồi, em lại đi chơi lung tung đúng không?”
“Em không có.”
Kiều Hy cụp mắt, ấm ức lẩm bẩm: “Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ em như một đứa vô dụng chỉ biết chơi bời được không?”
Hình Tranh cũng ý thức ngữ điệu của mình không đúng, anh hít sâu mấy lần, muốn bình tĩnh cảm xúc đang nôn nóng lại.
Từ chiều đến giờ, ngọn lửa cứ bức bối trong lồng ngực, chỉ chút gió thổi cỏ lay cũng có thể dễ dàng khiến đống lửa cháy lan ra cả đồng cỏ.
“Sau này đừng về muộn vậy nữa, anh sẽ lo lắng.” Anh dịu giọng, dỗ dành cô.
Kiều Hy rất dễ dỗ, một câu “sẽ lo lắng” đủ khiến lòng cô nở hoa, nụ cười vốn thu lại nay tiếp tục nở rộ.
“Biết rồi.”
Đứng trước mặt anh là cô cứ muốn làm nũng, “Hôm nay em cầm nhiều sách về lắm, nặng quá đi mất.”
Hiển nhiên Hình Tranh hiểu được ý cô, anh cầm lấy cặp cô, thuận thế cầm lấy đồ trong tay cô, trong lúc lên lầu, anh nhìn hộp bánh kem.
“Không phải cô dạy múa kêu em giảm béo hả? Dám ăn bánh kem nữa à?”
“Không phải em mua.”
“Vậy ở đâu ra?”
Kiều Hy đang trèo lên cầu thang với tốc độ rùa bò, thuận miệng đáp: “Trên đường gặp Triệu Hân Bội, cậu ấy nói cậu ấy ăn không hết nên cứ ép đưa cho em.”
Hình Tranh phía sau đột nhiên dừng bước, sắc mặt thay đổi.
“Sao thế?” Kiều Hy khó hiểu.
Hình Tranh không lên tiếng, anh nhanh chóng đi lên hành lang tầng ba, dừng trước thùng rác, tuỳ tay ném vào.
“!!!”
Kiều Hy lập tức há hốc mồm, khiếp sợ không biết nói gì.
“Dựa vào cái gì mà anh dám vứt bánh kem của em?”
Cô bùng nổ, giận run cả người.
Nhẫn tâm vứt bỏ bánh kem xoài cô thích nhất trước mặt người tham ăn như cô, quả thực tàn nhẫn như đâm dao vào tim cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dựa vào anh là anh em.”
Hình Tranh dùng giọng điệu gần như là cảnh cáo: “Triệu Hân Bội, sau này em cách cô ta xa chút.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.”
Hình Tranh không muốn giải thích quá nhiều.
Chân tướng rồi cũng có ngày trồi lên mặt nước, nhưng chưa phải bây giờ.
“Dù cho anh là anh em, anh cũng không có tư cách thích là vứt đồ bạn em tặng.”
Kiều Hy không thể hiểu được sắc mặt thay đổi đột ngột của anh, càng không thể hiểu được suy nghĩ ngang ngược bá đạo muốn khống chế cô, bao gồm cả quyền được kết bạn.
“Bạn?”
Cái chữ này lập tức đụng trúng anh.
Nhớ lại lời châm chọc mỉa mai của cô ta, rồi nhìn cô nhóc ngốc nghếch vẫn ôm tình bạn trước mặt, Hình Tranh bực bội, ngọn lửa bỗng chốc phụt cháy, lời nói khó nghe cũng buột miệng thốt ra.
“Tặng em một hộp bánh kem thì em xem là bạn? Là niềm vui của em quá rẻ rúng, hay là tình bạn của em quá rẻ mạt?”
Kiều Hy bị anh mắng mà sửng sốt, đôi mắt dần đỏ lên.
“Đầu óc em đúng là chỉ dùng để trưng, có ngày người khác bán em em còn ngơ ngác đếm tiền giúp người ta, nếu mấy năm nay không có anh đi theo sau em chùi đít, em đã ngã xuống hố này đến hố khác của người ta, không trèo lên nổi từ lâu rồi.”
Thật ra bình thường anh rất ít khi nói nặng, anh đau lòng lo lắng cho Kiều Hy, muốn dùng hết sức để bảo vệ cô, nhưng sợ mình bảo vệ quá mức, khiến cô mất đi năng lực phán đoán cơ bản nhất.
“Lâu nay anh nghĩ về em vậy sao?”
Kiều Hy vừa mở miệng giọng đã khàn, cô kìm lại tiếng nức nở, cố không rơi nước mắt, “Không có anh là em không làm gì nổi, em chính là đồ ngu không có đầu óc.”
Cô bực bội trong lòng, giành lấy cặp sách từ tay anh, lấy món quà bất ngờ tính tặng anh ra, đập mạnh lên ngực anh.
“Mua gà bọc lá sen cho anh, em mới đi một vòng lớn, về trễ còn bị anh mắng.”
Cô càng nghĩ càng buồn tủi, nức nở nói: “Anh trai là cái thá gì chứ, dù em có cố gắng thế nào anh cũng không thấy, anh chưa bao giờ khen em, chỉ biết nói mấy lời lạnh lùng châm chọc em, chê em ngốc, chê em gây phiền phức cho anh, anh tưởng em thèm làm em gái anh hả, em ghét chuyện anh là anh trai em nhất! Em ghét muốn chết!”
Mấy chữ cuối cùng cô dùng hết toàn bộ sức lực, vang vọng khắp hàng hiên.
Nói xong cô chạy vụt đi, trước khi chạy không quên đá anh một cái thật mạnh cho hả giận.
“Em không tin, không có anh em không sống nổi!”
Cùng với tiếng chạy bịch bịch lên lầu, tiếng đóng mở cửa, hàng hiên yên ắng chỉ còn lại mình anh.
Hình Tranh ngửi mùi hương độc đáo từ gà bọc lá sen, tim dần mềm thành nước.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến cô, anh mãi mãi không thể giữ bình tĩnh được.
Rõ ràng trong lòng không nghĩ như thế, nhưng anh lại nói ra mấy lời nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nghĩ đến đây, anh khép mắt, thở dài một tiếng.
Trước đây hay nói Chu Tễ Xuyên ấu trĩ, thật ra cẩn thận nghĩ lại, anh cũng chẳng chín chắn hơn bao nhiêu.
Lần nào cũng tìm đường chết chọc cho cô khóc, rồi lại khép nép dỗ dành.
Làm không biết mệt.
Anh nhếch môi cười.
Hay cho câu làm không biết mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro