Trách Nhiệm
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Hình Tranh cầm gà bọc lá sen vào nhà, tuỳ tay ném cặp sách lên sô pha.
Bố Hình trong phòng bếp nghe thấy tiếng động thì đi ra, ông tháo tạp dề, nghiêng đầu nhìn căn phòng đóng cửa, hỏi nhỏ với Hình Tranh: “Kiều Kiều sao thế? Vừa về đã vào phòng ngay, mắt cũng đỏ nữa, hay là chịu ấm ức ở trường?”
Hình Tranh làm bộ làm tịch xoa mũi, “Không sao, con mới mắng em ấy hai câu thôi.”
“Con mắng em làm gì?”
Bố Hình là kiểu cuồng con gái điển hình, trước nay con gái muốn gì cũng chiều, “Con bé học hành vốn đã áp lực rồi, con làm anh thì nên nghĩ cách giúp đỡ với cổ vũ em, ngày nào cũng trưng cái mặt như phán quan địa ngục, đừng nói Kiều Kiều, bố nhìn cũng sợ nữa.”
Hình Tranh nghe xong thì nhíu mày, rơi vào trầm tư, anh hỏi: “Con có hung dữ vậy sao?”
“Sao lại không?”
Bố Hình thở dài, “Nhà người ta toàn anh trai yêu chiều em gái, hỏi han ân cần suốt ngày, tới con thì hay rồi, con không chọc cho em khóc đã xem là chuyện tốt, đâu dám trông cậy con thương yêu em.”
“Bây giờ nếu con không nghiêm khắc với em ấy, lỡ mà sau này…”
“Lỡ mà gì chứ, chuyện sau này thì để sau này hẵng nói.” Bố Hình nhớ lại đôi mắt ngấn lệ của con gái, đau lòng nói, “Bố mặc kệ đấy, con chọc con gái yêu của bố khóc thế nào thì phải dỗ dành lại thế ấy.”
Ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mặc áo khoác rồi xỏ giày thật nhanh, “Đồ ăn làm xong để trên bàn rồi, nhớ kêu Kiều Kiều ra ăn chung, bố đi trước, đêm nay có hẹn chú Lâm với chú Trương của con uống rượu.”
Bình thường bố Hình bận rộn công việc, lúc rảnh rỗi nếu không kéo chiến hữu đi uống rượu câu cá thì sẽ hóa thân thành thê nô, đưa đón vợ đúng giờ.
Già đầu rồi vẫn lãng mạn nhiệt tình, ngày lễ tình nhân hay lễ kỷ niệm đều chuẩn bị hoa tươi và quá cáp, tình cảm vợ chồng mặn nồng mười năm như một.
Kiều Kiều vô cùng hâm mộ.
Cô thường cẩn thận cắm hoa hồng mẹ nhận được vào bình hoa, chuyện đầu tiên sau khi thức dậy mỗi ngày là đi tưới nước cho mấy bông hoa mỏng manh, ngắm nhìn chúng nó bung nở dưới ánh mặt trời.
Hình Tranh khịt mũi coi thường, “Hoa có đẹp đến đâu rồi cũng tàn thôi.”
“Tuy hoa sẽ úa tàn, nhưng tấm lòng thì không.” Chẳng mấy khi Kiều Hy có cơ hội chế nhạo anh hai câu, “Nói anh cũng chẳng hiểu đâu, người máy trong đầu chỉ có học hành với đá bóng mà.”
Đồng hồ chỉ bảy giờ.
Hình Tranh đứng trước cửa phòng Kiều Hy vài phút, đưa tay gõ cửa, “Ra ăn cơm.”
Sau một lúc lâu, bên trong không có tiếng động gì.
“Kiều Hy?”
“Em không ăn.” Cách một cánh cửa, giọng cô gái vẫn đầy ấm ức và tủi thân, “Cái loại đầu óc chậm chạp như em, không xứng ăn cơm học sinh IQ 800, hạnh kiểm tốt, học lực giỏi, hoàn mỹ không tì vết làm!”
Hình Tranh mím môi cười, cố gắng dịu giọng, “Đêm nay bố làm cơm.”
Trong phòng lại yên ắng lần nữa, dường như đang do dự, giãy giụa giữa mớ bồng bông.
“Thịt kho hạt dẻ, sườn rim hành, toàn món em thích ăn thôi.”
Một khi đã xuất đòn sát thủ, bé con tham ăn dù có mạnh miệng đến đâu cũng phải đưa tay đầu hàng.
“Cạch.”
Cửa mở ra.
Cô đã thay sang áo hoodie màu hồng nhạt trẻ con, trước ngực in hình bông hoa trắng đáng yêu, tóc thoải mái búi củ tỏi, để lộ gương mặt sáng mịn dễ chịu, cô cúi đầu không nhìn anh, chỉ thấy được đôi lông mi dài đang nhẹ nhàng chớp chớp.
“Phiền anh nhường đường.”
Ngay cả nói chuyện cũng không muốn ngẩng đầu, chắc là giận lắm.
Không biết vì sao, Hình Tranh rất thích nhìn dáng vẻ giận dỗi không thèm để ý tới ai của cô, cứ muốn trêu đùa, muốn thấy cô bị mình chọc tức đến mức dậm chân không biết làm gì, chạy đi trốn trong chăn lén lau nước mắt.
Sau đó, anh sẽ tà ác làm đồ ăn khuya cô thích ăn.
Sau đó nữa, mấy miếng chè xuống bụng, cô nhóc đơn bào híp mắt thoả mãn vô cùng, quên khuấy đi chuyện giận dỗi.
Hai người đứng mặt đối mặt, không ai chịu nhường ai.
Bức tường thịt cao lớn rắn chắc chắn trước cửa, như một cái võng khổng lồ, vây cô lại bên trong.
Cuối cùng, Hình Tranh bại trận trước, nghiêng người tránh ra, để cô đi qua.
Lúc hai người ngang qua nhau, thiếu niên cầu hoà đưa tay muốn nắm cổ tay cô, cô còn đang nổi nóng, quay lại dẫm anh một cái thật mạnh rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, sảng khoái đi đến bàn ăn.
Hình Tranh yên lặng thu tay lại, dường như lòng bàn tay vẫn còn vấn vương cảm giác từ da thịt cô.
Ấm áp, tê dại.
Trên bàn cơm tối rất yên ắng, chỉ có tiếng hai người nhai nuốt.
Gà bọc lá sen đã được bày ra đĩa, sau khi xé thì nồng nàn mùi thảo mộc và sa tế, quẩn quanh nơi đầu mũi, khiến người ta ăn không ngừng được.
Kiều Hy nhớ lại đây là món quà bất ngờ mình đã đi rất xa để mua, cuối cùng thành công dã tràng, thế nên cô gặm hết một cái đùi gà lớn cho hả giận.
Đôi đũa bên kia bàn từ từ vươn qua, hướng về phía gà bọc lá sen.
Cô không hề cho anh mặt mũi, đẩy cái đĩa ra chỗ khác, anh đuổi theo không bỏ, cô tìm mọi cách ngăn cản, cuối cùng dùng tay bảo vệ như trẻ con.
Hình Tranh cố nhịn cười, cảm giác như đang đấu đá với học sinh tiểu học.
“Không phải mua cho anh à?”
“Trước đó là vậy, giờ thì không.”
“Ăn một miếng cũng không được?”
“Không được.”
Cô ngẫm nghĩ, kiêu ngạo hếch cằm, “Có ăn phao câu không?”
“Ăn chứ.”
Trả lời thoải mái quá, thế nên cô nhóc tính trêu cợt anh sửng sốt, không biết nói gì tiếp.
Cô khó chịu bỏ “vòng bảo hộ” ra, anh vươn đũa tới, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai cắp cái đùi còn lại đi.
“Này!”
Kiều Hy đột nhiên nhảy lên, thò người ra muốn cướp, “Ai cho anh ăn, trả đùi gà lại cho em!”
Hình Tranh ngửa người ra sau, tay cầm đùi gà, há miệng gặm ngon lành.
Cô nhóc vẫn đuổi theo không chịu buông tha, anh đứng dậy chạy trốn, cuộc chiến truy đuổi chính thức bắt đầu.
Chiều cao chênh lệch, cho dù cô bắt được anh giữa phòng khách cũng không làm được gì, nhón chân hết cỡ vẫn không đến, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ăn từng miếng ngon lành.
Chỉ là không ai để ý đến, cơ thể cô kề sát anh, hơi thở nóng bỏng phả lên xương quai xanh của anh, cùng với bàn tay đang ôm eo Kiều Hy của anh vì sợ cô ngã.
“Hết rồi.” Anh lắc miếng xương còn thừa, khoe mẽ hiếm thấy.
“Anh là đồ mặt dày!”
Hình Tranh nhận ra cô định chạy trốn, cánh tay ôm eo cô vô thức siết lại, mùi hương thuộc về riêng cô cũng chui vào cơ thể.
Anh cúi đầu nhìn cô, hơi thở không đều lắm, “Đút em ăn no bao nhiêu năm, giờ ăn cái đùi gà cũng không được à?”
Dù cung phản xạ có chậm đến đâu, cô cũng ý thức được tư thế quá thân mật giữa hai người.
“Em…”
Cô đỏ mặt.
Xong rồi.
Vừa rồi cô giận gì nhỉ?
Hình Tranh nhìn gò má ửng đỏ của cô chăm chú, anh nuốt nước miếng, nhỏ giọng dụ dỗ, “Anh không được ăn phải không?”
Cô kề sát ngực anh, xấu hổ không dám ngẩng đầu, tim đập loạn nhịp.
“Đùi, đùi gà á hả?”
Anh nghe vậy thì cười, giọng nói không lạnh lùng nghiêm khắc như trước đây, chỉ còn sự dịu dàng không giống bình thường.
“Em nói xem?”
“Em…”
Kiều Hy xoắn lưỡi, khí thế vất vả lắm mới bốc lên giờ lập tức tắt ngúm, “Không biết nữa.”
Trong không khí, dường như có cái gì đó đang yên lặng thay đổi.
Tiếng thở dốc trên đỉnh đầu bỗng nặng thêm, là âm thanh phấn khởi đang bị đè nén, muốn đột phá lớp giáp thật dày kia, âm luật xao động không bình thường như bị nhiễm dục vọng mãnh liệt, tấu vang liên tục sau tai cô.
“Kiều Kiều…”
Tim cô đập như sấm, “ừm” nhỏ một tiếng.
Đúng lúc này, tiếng tra chìa khoá nhẹ nhàng vang lên.
Kiều Hy hoảng sợ đẩy anh ra, anh bất ngờ, lùi ra hai bước mới miễn cưỡng đứng vững được.
Cùng với tiếng mở cửa, bố Hình vừa đi không lâu lại xuất hiện lần nữa, kinh ngạc nhìn hai người đứng như trời trồng giữa phòng khách.
“Xảy ra chuyện gì à?”
Kiều Hy vẫn chưa tìm được nhịp tim về, mặt đỏ hồng lên án, “Anh ấy giành đùi gà của con.”
Nói xong, cô chạy trốn về phòng.
Hình Tranh ngửa đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
“Sao bố về rồi?”
“Mẹ con gọi nói quên tài liệu ở nhà, bố về lấy giúp bà ấy.”
“À.”
Anh dùng âm thanh chỉ đủ để mình nghe thấy nói, “Về đúng lúc thật.”
“Cái gì?”
“Không có gì.” Anh rút khăn giấy lau tay, lắc đầu, mặt không giấu nổi vẻ bực bội, “Con về phòng đây.”
Trong chớp mắt, người trong phòng khách đi sạch hết.
Bố Hình ngơ ngác xoa đầu.
Chuyện gì đây?
Có phải ông không nên về không?
. . .
Sáng sớm, trời đầy mây, không gian ảm đạm.
Đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ.
Thiếu niên trên giường híp mắt thêm hai phút, xuống giường ra khỏi phòng.
Kiều Hy phòng bên cạnh gần như ra khỏi phòng đồng thời với anh.
Cô đã thay đồng phục, đeo cặp sách, hiển nhiên là chuẩn bị xong để xuất phát bất cứ lúc nào rồi.
“Dậy sớm vậy luôn hả?” Anh kinh ngạc.
“Ừm.” Cô xốc quai cặp sách, ánh mắt kiên định: “Em quyết định từ giờ sẽ tự lực cánh sinh, không thể ỷ lại anh hết được, Vi Vi sẽ phụ trách gọi em dậy, sau này không cần làm phiền anh nữa.”
Hình Tranh mới tỉnh giấc, đầu óc còn đang chậm chạp, chờ đến khi cô xỏ giày xong anh mới lờ mờ nhớ lại chuyện hôm qua, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Không ăn sáng luôn à?”
“Không.”
Cô mở cửa, quay đầu nhìn anh cười tủm tỉm, “Em hẹn Vi Vi ăn bún bò Quang Minh rồi, ăn xong sẽ đi học chung.”
“Này, em…”
“Em đi đây, tạm biệt.”
Không đợi anh dặn dò xong, cô đã chen ngang lời rồi mở cửa.
“Sầm.”
Hình Tranh nhìn cánh cửa khép kín, lòng trăm mối ngổn ngang.
Tối hôm qua trước khi ngủ anh còn suy nghĩ sáng nay làm món gì ngon cho cô, cuối cùng, hừm.
Đồ ngốc này.
Cô thật sự không biết, anh thích được cô ỷ lại biết bao nhiêu.
Sáng sớm, cơn gió lạnh thổi bay rèm cửa sổ, vạt áo rộng thùng thình của thiếu niên cũng phấp phới, nhẹ nhàng bay múa uyển chuyển giữa không trung.
Chiếc áo phông ngắn tay này là quà sinh nhật mười tám tuổi Kiều Hy tặng anh.
Màu trắng thuần không tì vết, trên ngực là thỏ con cô dùng thuốc màu tự vẽ, mặc dù ngoài miệng anh cười nhạo không ra ngô ra khoai gì cả, nhưng từ đây về sau, nó trở thành đồ ngủ hàng ngày của anh.
Anh đến phòng cô, thấy chăn gối lộn xộn thì đành giúp cô dọn dẹp lại.
Lúc dịch gối, anh bất ngờ phát hiện bức ảnh giấu dưới gối.
Hình Tranh nhìn hai người trong bức ảnh, hồi ức lập tức quay trở về mùa hè năm mười bốn tuổi.
Kỳ nghỉ hè năm ấy, bố Hình cố ý xin nghỉ dẫn hai người về quê tránh nóng dăm ba bữa.
Kiều Hy phấn khởi chạy khắp núi, Hình Tranh mất kiên nhẫn nhưng vẫn nghe lời bố Hình, chăm sóc cô suốt hành trình.
Ai ngờ chỉ vừa sơ ý, cô trượt chân rơi xuống hồ nước, Hình Tranh nhảy xuống theo, phí rất nhiều sức mới cứu cô lên được, cẳng chân bị thuỷ tinh đâm vào, máu chảy không ngừng.
Trên đường đưa đến bệnh viện, Kiều Hy vẫn nhịn không khóc, tự trách do mình ham chơi mới khiến anh bị thương.
Trong lúc y tá xử lý vết thương, Hình Tranh nhíu mày “hự” một tiếng nhỏ, cô không nén nổi nước mắt nữa, khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Cô gào lên là anh lại càng đau đầu hơn.
“Đừng khóc nữa.”
“Anh ơi, em xin lỗi.” Cô khóc lóc, hít mũi liên tục, “Sau này em hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói.”
Rõ ràng là thiếu niên sửng sốt, nhìn gương mặt xinh xắn ướt nhòe nước mắt, anh lập tức mềm lòng, ma xui quỷ khiến đưa tay, vuốt ve đầu cô như an ủi.
Giây phút đó, anh đột nhiên hiểu ra, cái gì gọi là trách nhiệm.
Thế nên anh nói, “Anh không đau.”
Cảnh tượng đó, đúng lúc được bố Hình chụp lại.
Bên ngoài ánh mặt trời mạnh mẽ phá tan màn mây, rót khắp căn nhà như nước chảy.
Hình Tranh lật tấm ảnh lại, là một câu do cô viết.
“Em sẽ ngoan thật ngoan, vậy thì có thể đổi lấy chút thích từ anh chăng?”
Đôi mắt đau đớn như bị thứ gì đâm vào, anh nhắm chặt hai mắt.
Rốt cuộc anh còn đang đợi gì nữa?
Là anh trai cũng được, bạn trai cũng thế.
Dù là thân phận gì, anh đều nên để mọi người biết.
Kiều Hy là của anh.
Không một ai có thể làm tổn thương cô, kể cả chính anh.
_________
Chiêu: Chẹp chẹp, Kiều Kiều giận ùi, chương sau hóng hai bạn nhỏ làm hoà nhé. Còn chừng nào có thịt, yên tâm là sắp rùiiii.
Hình Tranh cầm gà bọc lá sen vào nhà, tuỳ tay ném cặp sách lên sô pha.
Bố Hình trong phòng bếp nghe thấy tiếng động thì đi ra, ông tháo tạp dề, nghiêng đầu nhìn căn phòng đóng cửa, hỏi nhỏ với Hình Tranh: “Kiều Kiều sao thế? Vừa về đã vào phòng ngay, mắt cũng đỏ nữa, hay là chịu ấm ức ở trường?”
Hình Tranh làm bộ làm tịch xoa mũi, “Không sao, con mới mắng em ấy hai câu thôi.”
“Con mắng em làm gì?”
Bố Hình là kiểu cuồng con gái điển hình, trước nay con gái muốn gì cũng chiều, “Con bé học hành vốn đã áp lực rồi, con làm anh thì nên nghĩ cách giúp đỡ với cổ vũ em, ngày nào cũng trưng cái mặt như phán quan địa ngục, đừng nói Kiều Kiều, bố nhìn cũng sợ nữa.”
Hình Tranh nghe xong thì nhíu mày, rơi vào trầm tư, anh hỏi: “Con có hung dữ vậy sao?”
“Sao lại không?”
Bố Hình thở dài, “Nhà người ta toàn anh trai yêu chiều em gái, hỏi han ân cần suốt ngày, tới con thì hay rồi, con không chọc cho em khóc đã xem là chuyện tốt, đâu dám trông cậy con thương yêu em.”
“Bây giờ nếu con không nghiêm khắc với em ấy, lỡ mà sau này…”
“Lỡ mà gì chứ, chuyện sau này thì để sau này hẵng nói.” Bố Hình nhớ lại đôi mắt ngấn lệ của con gái, đau lòng nói, “Bố mặc kệ đấy, con chọc con gái yêu của bố khóc thế nào thì phải dỗ dành lại thế ấy.”
Ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mặc áo khoác rồi xỏ giày thật nhanh, “Đồ ăn làm xong để trên bàn rồi, nhớ kêu Kiều Kiều ra ăn chung, bố đi trước, đêm nay có hẹn chú Lâm với chú Trương của con uống rượu.”
Bình thường bố Hình bận rộn công việc, lúc rảnh rỗi nếu không kéo chiến hữu đi uống rượu câu cá thì sẽ hóa thân thành thê nô, đưa đón vợ đúng giờ.
Già đầu rồi vẫn lãng mạn nhiệt tình, ngày lễ tình nhân hay lễ kỷ niệm đều chuẩn bị hoa tươi và quá cáp, tình cảm vợ chồng mặn nồng mười năm như một.
Kiều Kiều vô cùng hâm mộ.
Cô thường cẩn thận cắm hoa hồng mẹ nhận được vào bình hoa, chuyện đầu tiên sau khi thức dậy mỗi ngày là đi tưới nước cho mấy bông hoa mỏng manh, ngắm nhìn chúng nó bung nở dưới ánh mặt trời.
Hình Tranh khịt mũi coi thường, “Hoa có đẹp đến đâu rồi cũng tàn thôi.”
“Tuy hoa sẽ úa tàn, nhưng tấm lòng thì không.” Chẳng mấy khi Kiều Hy có cơ hội chế nhạo anh hai câu, “Nói anh cũng chẳng hiểu đâu, người máy trong đầu chỉ có học hành với đá bóng mà.”
Đồng hồ chỉ bảy giờ.
Hình Tranh đứng trước cửa phòng Kiều Hy vài phút, đưa tay gõ cửa, “Ra ăn cơm.”
Sau một lúc lâu, bên trong không có tiếng động gì.
“Kiều Hy?”
“Em không ăn.” Cách một cánh cửa, giọng cô gái vẫn đầy ấm ức và tủi thân, “Cái loại đầu óc chậm chạp như em, không xứng ăn cơm học sinh IQ 800, hạnh kiểm tốt, học lực giỏi, hoàn mỹ không tì vết làm!”
Hình Tranh mím môi cười, cố gắng dịu giọng, “Đêm nay bố làm cơm.”
Trong phòng lại yên ắng lần nữa, dường như đang do dự, giãy giụa giữa mớ bồng bông.
“Thịt kho hạt dẻ, sườn rim hành, toàn món em thích ăn thôi.”
Một khi đã xuất đòn sát thủ, bé con tham ăn dù có mạnh miệng đến đâu cũng phải đưa tay đầu hàng.
“Cạch.”
Cửa mở ra.
Cô đã thay sang áo hoodie màu hồng nhạt trẻ con, trước ngực in hình bông hoa trắng đáng yêu, tóc thoải mái búi củ tỏi, để lộ gương mặt sáng mịn dễ chịu, cô cúi đầu không nhìn anh, chỉ thấy được đôi lông mi dài đang nhẹ nhàng chớp chớp.
“Phiền anh nhường đường.”
Ngay cả nói chuyện cũng không muốn ngẩng đầu, chắc là giận lắm.
Không biết vì sao, Hình Tranh rất thích nhìn dáng vẻ giận dỗi không thèm để ý tới ai của cô, cứ muốn trêu đùa, muốn thấy cô bị mình chọc tức đến mức dậm chân không biết làm gì, chạy đi trốn trong chăn lén lau nước mắt.
Sau đó, anh sẽ tà ác làm đồ ăn khuya cô thích ăn.
Sau đó nữa, mấy miếng chè xuống bụng, cô nhóc đơn bào híp mắt thoả mãn vô cùng, quên khuấy đi chuyện giận dỗi.
Hai người đứng mặt đối mặt, không ai chịu nhường ai.
Bức tường thịt cao lớn rắn chắc chắn trước cửa, như một cái võng khổng lồ, vây cô lại bên trong.
Cuối cùng, Hình Tranh bại trận trước, nghiêng người tránh ra, để cô đi qua.
Lúc hai người ngang qua nhau, thiếu niên cầu hoà đưa tay muốn nắm cổ tay cô, cô còn đang nổi nóng, quay lại dẫm anh một cái thật mạnh rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, sảng khoái đi đến bàn ăn.
Hình Tranh yên lặng thu tay lại, dường như lòng bàn tay vẫn còn vấn vương cảm giác từ da thịt cô.
Ấm áp, tê dại.
Trên bàn cơm tối rất yên ắng, chỉ có tiếng hai người nhai nuốt.
Gà bọc lá sen đã được bày ra đĩa, sau khi xé thì nồng nàn mùi thảo mộc và sa tế, quẩn quanh nơi đầu mũi, khiến người ta ăn không ngừng được.
Kiều Hy nhớ lại đây là món quà bất ngờ mình đã đi rất xa để mua, cuối cùng thành công dã tràng, thế nên cô gặm hết một cái đùi gà lớn cho hả giận.
Đôi đũa bên kia bàn từ từ vươn qua, hướng về phía gà bọc lá sen.
Cô không hề cho anh mặt mũi, đẩy cái đĩa ra chỗ khác, anh đuổi theo không bỏ, cô tìm mọi cách ngăn cản, cuối cùng dùng tay bảo vệ như trẻ con.
Hình Tranh cố nhịn cười, cảm giác như đang đấu đá với học sinh tiểu học.
“Không phải mua cho anh à?”
“Trước đó là vậy, giờ thì không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ăn một miếng cũng không được?”
“Không được.”
Cô ngẫm nghĩ, kiêu ngạo hếch cằm, “Có ăn phao câu không?”
“Ăn chứ.”
Trả lời thoải mái quá, thế nên cô nhóc tính trêu cợt anh sửng sốt, không biết nói gì tiếp.
Cô khó chịu bỏ “vòng bảo hộ” ra, anh vươn đũa tới, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai cắp cái đùi còn lại đi.
“Này!”
Kiều Hy đột nhiên nhảy lên, thò người ra muốn cướp, “Ai cho anh ăn, trả đùi gà lại cho em!”
Hình Tranh ngửa người ra sau, tay cầm đùi gà, há miệng gặm ngon lành.
Cô nhóc vẫn đuổi theo không chịu buông tha, anh đứng dậy chạy trốn, cuộc chiến truy đuổi chính thức bắt đầu.
Chiều cao chênh lệch, cho dù cô bắt được anh giữa phòng khách cũng không làm được gì, nhón chân hết cỡ vẫn không đến, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ăn từng miếng ngon lành.
Chỉ là không ai để ý đến, cơ thể cô kề sát anh, hơi thở nóng bỏng phả lên xương quai xanh của anh, cùng với bàn tay đang ôm eo Kiều Hy của anh vì sợ cô ngã.
“Hết rồi.” Anh lắc miếng xương còn thừa, khoe mẽ hiếm thấy.
“Anh là đồ mặt dày!”
Hình Tranh nhận ra cô định chạy trốn, cánh tay ôm eo cô vô thức siết lại, mùi hương thuộc về riêng cô cũng chui vào cơ thể.
Anh cúi đầu nhìn cô, hơi thở không đều lắm, “Đút em ăn no bao nhiêu năm, giờ ăn cái đùi gà cũng không được à?”
Dù cung phản xạ có chậm đến đâu, cô cũng ý thức được tư thế quá thân mật giữa hai người.
“Em…”
Cô đỏ mặt.
Xong rồi.
Vừa rồi cô giận gì nhỉ?
Hình Tranh nhìn gò má ửng đỏ của cô chăm chú, anh nuốt nước miếng, nhỏ giọng dụ dỗ, “Anh không được ăn phải không?”
Cô kề sát ngực anh, xấu hổ không dám ngẩng đầu, tim đập loạn nhịp.
“Đùi, đùi gà á hả?”
Anh nghe vậy thì cười, giọng nói không lạnh lùng nghiêm khắc như trước đây, chỉ còn sự dịu dàng không giống bình thường.
“Em nói xem?”
“Em…”
Kiều Hy xoắn lưỡi, khí thế vất vả lắm mới bốc lên giờ lập tức tắt ngúm, “Không biết nữa.”
Trong không khí, dường như có cái gì đó đang yên lặng thay đổi.
Tiếng thở dốc trên đỉnh đầu bỗng nặng thêm, là âm thanh phấn khởi đang bị đè nén, muốn đột phá lớp giáp thật dày kia, âm luật xao động không bình thường như bị nhiễm dục vọng mãnh liệt, tấu vang liên tục sau tai cô.
“Kiều Kiều…”
Tim cô đập như sấm, “ừm” nhỏ một tiếng.
Đúng lúc này, tiếng tra chìa khoá nhẹ nhàng vang lên.
Kiều Hy hoảng sợ đẩy anh ra, anh bất ngờ, lùi ra hai bước mới miễn cưỡng đứng vững được.
Cùng với tiếng mở cửa, bố Hình vừa đi không lâu lại xuất hiện lần nữa, kinh ngạc nhìn hai người đứng như trời trồng giữa phòng khách.
“Xảy ra chuyện gì à?”
Kiều Hy vẫn chưa tìm được nhịp tim về, mặt đỏ hồng lên án, “Anh ấy giành đùi gà của con.”
Nói xong, cô chạy trốn về phòng.
Hình Tranh ngửa đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
“Sao bố về rồi?”
“Mẹ con gọi nói quên tài liệu ở nhà, bố về lấy giúp bà ấy.”
“À.”
Anh dùng âm thanh chỉ đủ để mình nghe thấy nói, “Về đúng lúc thật.”
“Cái gì?”
“Không có gì.” Anh rút khăn giấy lau tay, lắc đầu, mặt không giấu nổi vẻ bực bội, “Con về phòng đây.”
Trong chớp mắt, người trong phòng khách đi sạch hết.
Bố Hình ngơ ngác xoa đầu.
Chuyện gì đây?
Có phải ông không nên về không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
. . .
Sáng sớm, trời đầy mây, không gian ảm đạm.
Đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ.
Thiếu niên trên giường híp mắt thêm hai phút, xuống giường ra khỏi phòng.
Kiều Hy phòng bên cạnh gần như ra khỏi phòng đồng thời với anh.
Cô đã thay đồng phục, đeo cặp sách, hiển nhiên là chuẩn bị xong để xuất phát bất cứ lúc nào rồi.
“Dậy sớm vậy luôn hả?” Anh kinh ngạc.
“Ừm.” Cô xốc quai cặp sách, ánh mắt kiên định: “Em quyết định từ giờ sẽ tự lực cánh sinh, không thể ỷ lại anh hết được, Vi Vi sẽ phụ trách gọi em dậy, sau này không cần làm phiền anh nữa.”
Hình Tranh mới tỉnh giấc, đầu óc còn đang chậm chạp, chờ đến khi cô xỏ giày xong anh mới lờ mờ nhớ lại chuyện hôm qua, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Không ăn sáng luôn à?”
“Không.”
Cô mở cửa, quay đầu nhìn anh cười tủm tỉm, “Em hẹn Vi Vi ăn bún bò Quang Minh rồi, ăn xong sẽ đi học chung.”
“Này, em…”
“Em đi đây, tạm biệt.”
Không đợi anh dặn dò xong, cô đã chen ngang lời rồi mở cửa.
“Sầm.”
Hình Tranh nhìn cánh cửa khép kín, lòng trăm mối ngổn ngang.
Tối hôm qua trước khi ngủ anh còn suy nghĩ sáng nay làm món gì ngon cho cô, cuối cùng, hừm.
Đồ ngốc này.
Cô thật sự không biết, anh thích được cô ỷ lại biết bao nhiêu.
Sáng sớm, cơn gió lạnh thổi bay rèm cửa sổ, vạt áo rộng thùng thình của thiếu niên cũng phấp phới, nhẹ nhàng bay múa uyển chuyển giữa không trung.
Chiếc áo phông ngắn tay này là quà sinh nhật mười tám tuổi Kiều Hy tặng anh.
Màu trắng thuần không tì vết, trên ngực là thỏ con cô dùng thuốc màu tự vẽ, mặc dù ngoài miệng anh cười nhạo không ra ngô ra khoai gì cả, nhưng từ đây về sau, nó trở thành đồ ngủ hàng ngày của anh.
Anh đến phòng cô, thấy chăn gối lộn xộn thì đành giúp cô dọn dẹp lại.
Lúc dịch gối, anh bất ngờ phát hiện bức ảnh giấu dưới gối.
Hình Tranh nhìn hai người trong bức ảnh, hồi ức lập tức quay trở về mùa hè năm mười bốn tuổi.
Kỳ nghỉ hè năm ấy, bố Hình cố ý xin nghỉ dẫn hai người về quê tránh nóng dăm ba bữa.
Kiều Hy phấn khởi chạy khắp núi, Hình Tranh mất kiên nhẫn nhưng vẫn nghe lời bố Hình, chăm sóc cô suốt hành trình.
Ai ngờ chỉ vừa sơ ý, cô trượt chân rơi xuống hồ nước, Hình Tranh nhảy xuống theo, phí rất nhiều sức mới cứu cô lên được, cẳng chân bị thuỷ tinh đâm vào, máu chảy không ngừng.
Trên đường đưa đến bệnh viện, Kiều Hy vẫn nhịn không khóc, tự trách do mình ham chơi mới khiến anh bị thương.
Trong lúc y tá xử lý vết thương, Hình Tranh nhíu mày “hự” một tiếng nhỏ, cô không nén nổi nước mắt nữa, khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Cô gào lên là anh lại càng đau đầu hơn.
“Đừng khóc nữa.”
“Anh ơi, em xin lỗi.” Cô khóc lóc, hít mũi liên tục, “Sau này em hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói.”
Rõ ràng là thiếu niên sửng sốt, nhìn gương mặt xinh xắn ướt nhòe nước mắt, anh lập tức mềm lòng, ma xui quỷ khiến đưa tay, vuốt ve đầu cô như an ủi.
Giây phút đó, anh đột nhiên hiểu ra, cái gì gọi là trách nhiệm.
Thế nên anh nói, “Anh không đau.”
Cảnh tượng đó, đúng lúc được bố Hình chụp lại.
Bên ngoài ánh mặt trời mạnh mẽ phá tan màn mây, rót khắp căn nhà như nước chảy.
Hình Tranh lật tấm ảnh lại, là một câu do cô viết.
“Em sẽ ngoan thật ngoan, vậy thì có thể đổi lấy chút thích từ anh chăng?”
Đôi mắt đau đớn như bị thứ gì đâm vào, anh nhắm chặt hai mắt.
Rốt cuộc anh còn đang đợi gì nữa?
Là anh trai cũng được, bạn trai cũng thế.
Dù là thân phận gì, anh đều nên để mọi người biết.
Kiều Hy là của anh.
Không một ai có thể làm tổn thương cô, kể cả chính anh.
_________
Chiêu: Chẹp chẹp, Kiều Kiều giận ùi, chương sau hóng hai bạn nhỏ làm hoà nhé. Còn chừng nào có thịt, yên tâm là sắp rùiiii.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro