Bình Giấm Chua
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Mấy ngày sau, Kiều Hy rất chuyên tâm thực hiện mấy chữ “tự lực cánh sinh”.
Trong lòng cô lấn cấn, dù hai người chạm mặt nhau ở nhà, cô cũng chỉ xem anh là không khí, chưa nói được hai câu đã bỏ về phòng.
Ở trường học thì càng quá hơn, từ khoảng cách xa, cô đã kịp thời dừng bước, kéo Đường Như Vi đi đường vòng.
Hình Tranh thấy hết, mất mát nhưng không làm gì được, trái lại là Chu Tễ Xuyên ở bên cạnh buồn cười nói: “Sao đấy, cãi nhau à?”
“Không.”
“Còn giả vờ với tao nữa, đâu phải ngày đầu quen mày.” Chu Tễ Xuyên cố ý dí sát vào mặt anh, thở dài kết luận, “Trừ cậu ấy ra, không ai khiến mày có biểu cảm này được.”
Hình Tranh nhướng mày, “Biểu cảm gì?”
“Tủi thân.”
“Cút.”
Hình Tranh bực bội đẩy anh ấy, anh ấy không phục đá chân, hai người cãi lộn ầm ĩ tới tận dưới lầu, Hình Tranh bỗng dừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Chu Tễ Xuyên nhìn theo ánh mắt anh, bên kia bồn hoa, Triệu Hân Bội đang cười hàn huyên với mấy người Kiều Hy, còn cố ý liếc mắt sang đây, nhếch môi cười như muốn khiêu khích.
“Đầu nhỏ đó có vấn đề thật hay gì vậy trời?” Chu Tễ Xuyên ghét bỏ nhíu mày, “Tưởng mày không dám đụng vào nó thật à?”
Hình Tranh cười lạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao.
“Mày tính khi nào ra tay?”
“Ngay bây giờ.”
Anh từ từ nhìn sang Kiều Hy, giọng chợt trầm xuống: “Tao sẽ lần lượt lần lượt, thanh toán toàn bộ.”
. . .
Gần tan học, bầu trời đột nhiên đổ mưa.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, thế mưa từ rả rích chuyển sang ào ạt, màn mưa dày giáng từ trên trời xuống, hơi nước chia cách bầu trời, tầm mắt trở nên mờ ảo, thành công chặn đám học sinh đang vội tan học lại.
Kiều Hy và Đường Như Vi đều không mang theo ô, hai người đứng sóng vai trước khu dạy học, cảm thán chừng nào mưa mới tạnh.
Chiều nay đội bóng đá có buổi huấn luyện, may mà kết thúc trước khi trời đổ mưa.
Hình Tranh và Chu Tễ Xuyên đi cuối cùng, hai cậu học sinh cao lớn dùng chung một cái ô, nửa bên vai ướt hết.
Đi ngang qua khu dạy học, Hình Tranh chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy Kiều Hy đang bị mưa chặn đường, anh nghiêng đầu nhìn Chu Tễ Xuyên, không nói gì cả, nhưng thái độ rõ ràng, nhìn là hiểu ngay.
Chu Tễ Xuyên móc mỉa, “Biết rồi, tao biết, anh em là để lấy ra làm đệm lưng cho vợ.”
Hình Tranh nói: “Sức khỏe em ấy không tốt, gặp mưa dễ bị cảm.”
“Sức khoẻ của tao cũng không tốt, dễ cảm lắm.”
Hình Tranh nhíu mày, dần mất kiên nhẫn, “Mày có đi hay không?”
Chu Tễ Xuyên còn định nói gì đó nữa, chợt thấy Trương Thành phía trước thu ô, đi về phía Kiều Hy.
Hình Tranh cũng thấy.
Chu Tễ Xuyên âm thầm nhắc nhở, “Người muốn xum xoe không chỉ có mình mày đâu.”
Trương Thành ngại ngùng đưa ô cho cô, đám học sinh xung quanh nhìn thấy thì không ngừng huýt sáo, ầm ĩ liên tục.
Kiều Hy hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Hình Tranh phía sau Trương Thành, cô tưởng là anh nhờ anh ta đưa, sau một lúc suy tư, cô chọn nhận lấy ô, lễ phép nói “Cảm ơn”.
Trương Thành cười tươi quay người, những cầu thủ khác trong đội bóng nhanh chóng vây lại, anh ta như vừa trải qua một trận thắng, cười không khép được miệng, đi đường cũng lâng lâng.
“Tao nghe nói, Trương Thành có ý với Tiểu Kiều.”
Chu Tễ Xuyên cố tình nhắc nhở, “Mày giám sát chặt vào.”
Hình Tranh mím môi, nhìn chằm chằm bóng dáng bung ô rời đi của Kiều Hy, anh lạnh lùng nói: “Cậu ta không có cửa đâu.”
Mưa cứ rơi không ngừng.
Kiều Hy đưa Đường Như Vi về nhà trước, định mượn cơ hội này ăn vạ ở nhà cô ấy, ké bữa cơm tối, không ngờ trên đường nhận được điện thoại của mẹ Kiều, bà nói hôm nay tạm thời nghỉ phép, kêu cô về nhà báo danh đúng giờ.
Cô lội mưa gió về nhà, lúc bước vào tòa chung cư, đôi giày trắng trên chân đã ướt đẫm, nhiều nước đến nỗi nuôi cá luôn cũng được.
Vừa cắm chìa khoá vào, cửa đã mở từ bên trong, mẹ Kiều tươi cười chào đón, dịu dàng cầm lấy cặp cô.
“Về rồi à.”
“Dạ.”
Kiều Hy ngoan ngoãn đi theo sau mẹ Kiều, thoáng nhìn qua phòng bếp, Hình Tranh đang xào rau, bố Hình cầm đĩa đứng bên cạnh chờ.
“Đêm nay anh con xuống bếp, toàn món con thích thôi đấy.”
Mười phút sau, một nhà bốn người ngồi xuống quanh bàn ăn.
Ban đầu không khí rất hài hòa, mẹ Kiều vui vẻ kể mấy chuyện thú vị ở bệnh viện cho họ nghe, bố Hình chêm vào mấy câu hài hước, bàn ăn đầy ắp tiếng cười.
Kiều Hy chỉ cúi đầu ăn cơm, thi thoảng ngẩng lên nhìn Hình Tranh bên kia bàn một cái.
Trông anh có vẻ không khác gì bình thường, chỉ là trong lúc hai người lớn đang nói chuyện hăng say, anh yên lặng đẩy đĩa sườn rim khoai tây đến trước mặt cô.
Mùi hương hấp dẫn chui vào mũi, cô cảm giác mình bị quyến rũ, đôi đũa vô thức hướng về đĩa sườn.
Trong lúc cô sắp chìm đắm rồi, bên tai đột nhiên vang lên những lời mắng mỏ hung dữ, đôi đũa dừng lại giữa không trung, sau đó thu về.
Thiếu niên bên kia bàn nhìn thấy, anh gắp miếng sườn bỏ vào chén cô.
Kiều Hy ngẩng đầu nhìn anh, từ chối như giận dỗi, “Em không ăn.”
Cô định trả miếng sườn lại cho anh, nhưng đũa trơn quá, miếng sườn bay hình parabol giữa không trung, rơi thẳng xuống người anh theo thế, áo hoodie màu nhạt lập tức in dấu dầu mỡ.
“Kiều Kiều, con làm gì đấy?” Mẹ Kiều buông đũa, lập tức nghiêm mặt.
Kiều Hy giải thích ỉu xìu: “Con không muốn ăn, anh ấy cứ một hai phải gắp cho con.”
Mẹ Kiều nhìn Hình Tranh đang cúi đầu dọn dẹp, bà nổi nóng, “Cả nhà chỉ có con thích ăn món này, anh con tan học là chạy đi chợ mua về làm cho con ăn ngay, con không cảm kích thì thôi, sao lại bướng bỉnh vậy chứ?”
Kiều Hy ấm ức, rầu rĩ nói: “Con đâu có kêu anh ấy làm, là anh ấy cứ đưa cho con, bộ đưa là con phải nhận sao?”
“Con tự nghe xem, con vừa nói cái gì!”
Bố Hình thấy tình hình không ổn, cười hòa giải, “Vợ à, đừng nóng mà, con cái lớn rồi có suy nghĩ riêng của mình, chúng ta nên cho con bé chút không gian.”
“Tôi thấy con bé bị mấy người chiều hư rồi, giờ càng ngày càng không coi ai ra gì.”
“Đúng thế.”
Kiều Hy đứng lên, nức nở nói, “Con biết anh ấy ưu tú hơn con một trăm lần, mẹ nằm mơ cũng muốn anh ấy trở thành con mẹ, không như con, nói ra chỉ tổ làm mẹ mất mặt. Con với mọi người là trói buộc, anh trai chê con phiền, mẹ chê con không làm nên trò trống gì, con không quấy rầy mọi người nữa, con tự biến mất là được.”
Nói hết lời, cô chạy về phòng, đóng sầm cửa thật mạnh.
. . .
Đêm khuya, không gian lặng yên như nước.
Mưa đã tạnh rồi, không khí vẫn ẩm lạnh, trong nhà cũng lạnh lẽo.
Kiều Hy về phòng là nằm trong chăn khóc tới giờ, ban đầu khóc do ấm ức, sau đó vì bữa tối ăn ít quá, đói đau dạ dày, càng khóc càng đói, càng đói càng khóc, nước mắt sắp khô cạn luôn rồi.
“Cạch.”
Cửa phòng bị đẩy ra.
Sau đó, giường hơi lún xuống, hình như có ai đó đang ngồi ở mép giường.
“Kiều Kiều.”
Mẹ Kiều đã bình tĩnh lại, giọng mềm hơn không ít, bà vỗ nhẹ đống chăn phồng lên, gọi nhẹ vài tiếng.
Kiều Hy vẫn còn chưa thoát ra khỏi cảm xúc, im lặng không đáp.
“Mẹ biết con trách mẹ, bình thường mẹ không đủ quan tâm con nhưng yêu cầu con rất cao, tạo cho con áp lực tâm lý lớn, nhưng mà, mẹ chưa từng cho rằng con không làm được trò trống gì, ngược lại, con vẫn luôn là niềm tự hào của mẹ.”
Bà ngừng lại, chân thành nói từng chữ, “Có lẽ phương thức biểu đạt của mẹ có vấn đề, nhưng con không thể vì vậy mà hoài nghi tình yêu của mẹ với con được, mẹ nghe con nói vậy thì đau lòng lắm đấy.”
Đống chăn giật giật, từ từ hé ra cái khe nhỏ, để lộ nửa gương mặt và đôi mắt khóc sưng đỏ.
“Con xin lỗi, con không cố ý nói thế.”
“Mẹ không trách con.”
Mẹ Kiều đau lòng lau nước mắt cho cô, thở dài khe khẽ, bà tiếp tục nói: “Kiều Kiều, nghề của bố con và mẹ đặc thù, bình thường bận rộn quá, không có nhiều thời gian chăm sóc hai anh em con, con có từng nghĩ chưa, vì sao trong điều kiện bố mẹ thường xuyên vắng nhà, con vẫn cơm áo vô lo, lớn lên trong vui vẻ?”
Kiều Hy sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên thoáng qua bóng dáng Hình Tranh.
“Con được anh con bảo vệ tốt quá, thế cho nên đã quen với việc thằng bé cẩn thận chăm sóc từng li từng tí, hơn nữa còn xem những điều đó thành lẽ đương nhiên, xem nhẹ những nỗ lực của anh con với con, với cái gia đình này.”
“Con...”
“Con thấy Hình Tranh hung dữ quá, nghiêm khắc với con quá, nhưng con biết không, lần nào con sinh bệnh sốt cao, thằng bé cũng ngồi ở mép giường con suốt cả đêm, con ngủ không ngon, thằng bé cũng không ngủ được.”
“Mẹ nhớ hai năm trước, có đêm con sốt cao mãi mà không giảm, gần hừng đông, thằng bé gọi cho mẹ, nói chuyện như sắp khóc tới nơi, thằng bé cũng mới có mười mấy tuổi, chỉ vì con gọi nó một tiếng anh, thế nên thằng bé gánh vác tất cả mà không có một câu oán trách nào.”
“Có lẽ bố mẹ chưa đủ tốt, nhưng con không nên hiểu lầm anh con như thế, không nên xem nhẹ những gì thằng bé đã làm, càng không nên cáu gắt với thằng bé. Nếu nó thấy con phiền phức thật thì sẽ không tận tâm tận lực tốt với con vậy đâu.”
Nói xong lời cuối cùng, mẹ Kiều khuyên nhủ: “Con nói như thế, chắc thằng bé buồn lắm, nhưng dù buồn vẫn làm món sườn con thích cho con, có anh trai tốt vậy mà không biết quý trọng, đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.”
Kiều Hy càng nghe càng tự trách, hồi tưởng lại những hành động cố tình tránh né anh mấy ngày qua.
Rất nhiều lần anh ngập ngừng, sau cùng vẫn không nói gì, chỉ yên lặng quay đi.
Kiều Hy thấy được nỗi cô đơn trong mắt anh, nhưng cô vẫn ấu trĩ không muốn đối mặt.
Có câu hát rằng, kẻ được yêu thì lại quá hững hờ [1].
Thật ra cô vẫn hay biết, cô chính là kẻ được yêu đó.
. . .
Sau nửa đêm.
Kiều Hy trằn trọc trên giường, đói không ngủ nổi.
Cô nhẹ nhàng xuống giường, chạy vào phòng bếp kiếm ăn.
Tủ lạnh còn không ít đồ ăn thừa, trong lúc cô đang do dự không biết ăn gì trước, sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu lại, thấy Hình Tranh đứng cạnh bàn ăn, đang rót nước vào ly.
“Sao anh dậy rồi?” Cô bước nhỏ tới gần, trong lòng mừng rỡ.
Anh vô cảm lắc ly nước, ngửa đầu uống hết.
Uống xong anh cũng không có ý định nói chuyện với cô, quay người về phòng.
“Hình Tranh...”
Kiều Hy không kìm được, cất tiếng gọi anh.
Thiếu niên dừng bước, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng đáp: “Sao?”
“Em... em đói bụng.”
Cô chắp tay sau lưng, như một đứa trẻ làm sai.
Anh nhếch môi, giọng trầm thấp: “Thì?”
“Anh nấu mì gói cho em được không?”
“Em không tự biết nấu à?”
Kiều Hy cúi đầu, giọng bé xíu, “Anh nấu ngon hơn.”
Hình Tranh đưa lưng về phía cô, khoé môi liên tục nhếch lên, mặt mày ấm áp.
Nhưng đến khi quay lại, vẫn là gương mặt lạnh như băng sương đó, lập tức đi ngang qua cô, vào phòng bếp.
Kiều Hy bước phía sau theo bản năng, bị anh ngăn lại.
“Ra sô pha chờ đi.”
“À.”
Kiều Hy nghe lời đi ra sô pha, nhướn người nhìn thiếu niên mặc áo trắng đang bận rộn trước bệ bếp, cô thở dài một tiếng.
Không bao lâu sau, tô mì gói thơm ngào ngạt được đặt lên bàn, anh còn hâm nóng món sườn hồi tối, để đầy ắp cái chén.
Kiều Hy đói quá rồi, cô ăn ngấu nghiến lấp đầy bụng, cuối cùng ngay cả nước mì cũng không chừa lại.
Ăn uống no say rồi, cô quay đầu nhìn Hình Tranh đang khép mắt trên sô pha, anh ngửa đầu dựa vào sô pha, không động đậy, hình như ngủ rồi.
Cô không nỡ quấy rầy, cầm chén đi vào nhà bếp, dòng nước róc rách đánh thức thiếu niên đang chợp mắt.
“Anh làm cho, em đi ngủ đi.”
Hình Tranh đột nhiên xuất hiện phía sau, Kiều Hy hốt hoảng, lúc xoay người trán đập mạnh vào ngực anh, người cô ngửa ra sau, anh đưa tay đỡ lấy, tạo thành tư thế ôm hờ thân mật.
Hai bàn tay ướt túm chặt vạt áo anh, cô thoáng buông lỏng, rồi bỗng nhiên túm chặt.
Anh kinh ngạc, hỏi nhỏ: “Sao thế?”
Kiều Hy cụp mắt, né tránh cái nhìn chăm chú nóng bỏng của thiếu niên, cô mềm giọng làm hoà, “Em xin lỗi.”
Hình Tranh nhịn cười đến mức hai vai run rẩy, mặt vẫn kiêu căng: “Nếu anh muốn so đo với em thật, anh đã bị em chọc cho tức chết tám trăm lần rồi.”
“Anh không giận em hả?”
Anh hỏi lại: “Em hy vọng anh giận?”
Cô lắc mái tóc thành cuộn sóng, giọng làm nũng mềm mại khiến anh không đỡ nổi, “Anh trai tốt nhất.”
“Khụ.”
Hình Tranh không dám cúi đầu nhìn cô, nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười ngọt ngào đó, “Về phòng ngủ đi.”
“Dạ.”
Cô gái nhỏ không nén được niềm vui, cười tủm tỉm đi vòng qua anh, ra đến phòng khách lại quay về.
“Còn gì nữa à?”
Đôi mi cô cong cong, nét cười vẫn còn vương, “Sáng mai em muốn ăn Tiểu long bao với sữa đậu nành.”
Hình Tranh nghiêng đầu nhìn cô, chế nhạo: “Không phải muốn tự lực cánh sinh à?”
“Em suy nghĩ rồi, tự lực cánh sinh mệt lắm, làm sâu gạo thích hợp với em hơn.”
Anh “ừ” một tiếng không mặn không nhạt, quay đầu tiếp tục rửa chén.
“Anh có làm cho em không?” Cô không yên tâm, muốn một câu trả lời khẳng định.
“Xem tâm tình anh đã.”
“Được rồi.”
Cô cũng không đòi hỏi nữa, rầu rĩ xoay người.
“Kiều Hy.”
Anh bỗng nhiên gọi cô lại, dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Cơn mưa bụi theo gió đậu lên tấm kính, vang lên tiếng tách tách, nghe rất dễ chịu.
“Ô cầm về, em để đâu rồi?”
Cô sửng sốt vài giây, trả lời đúng sự thật, “Ngoài ban công.”
Tiếng hít thở của anh trở nên nặng nề hơn, vừa mở miệng đã nồng nặc mùi giấm, “Giờ em giỏi quá nhỉ, dám thoải mái nhận ô của con trai luôn rồi.”
Kiều Hy nhỏ giọng phản bác, “Không phải anh kêu cậu ấy đưa cho em à?”
Hình Tranh nhìn vào mắt cô không nói một lời, dùng sự im lặng để trả lời.
Lúc này cô mới hiểu ra, “Em hiểu lầm, em tưởng…”
“Anh sẽ cầm ô.”
Anh nhẹ nhàng chen ngang, giọng đầy kiên quyết, “Ngày mai, anh sẽ tự trả lại cho cậu ta.”
_______
[1] Câu hát Kẻ được yêu thì lại quá hững hờ xuất phát từ bài Hoa hồng đỏ của Trần Dịch Tấn, tạo thành một đôi với bài Hoa hồng trắng cũng của Trần Dịch Tấn, hai bài hài này xuất phát từ câu mà Trương Ái Linh viết:
“Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào cũng từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai. Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần, cô ấy trở thành vết máu muỗi trên tường, còn đóa hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới đóa hồng trắng, cô ấy như hạt cơm dính trên áo, còn đóa hồng đỏ là nốt ruồi chu sa trên ngực.”
Bài Hoa hồng đỏ này lấy ý từ đoạn trên, nhưng là dưới góc độ tình cảm của người đàn ông với hoa hồng đỏ. Khi mà tình cảm với hồng đỏ đã đi đến hồi kết.
Hoa hồng đỏ như sắc đỏ nồng nàn, mãnh liệt. Khi chưa có hoa hồng đỏ, với người đàn ông hoa hồng đỏ là nốt ruồi son rực rỡ, diễm lệ in hằn nơi lồng ngực gần nhất với trái tim, không thể xóa mờ. Thế nhưng khi có được hoa hồng đỏ, sự mãnh liệt ấy lại khiến bản thân mệt mỏi, nặng nề. Lúc này đối với người đàn ông, hoa hồng đỏ như vệt máu muỗi trên tường, cũng mang sắc đỏ như nốt ruồi son, cũng bé nhỏ như nốt ruồi son, nhưng nhìn sao mà chướng mắt, dơ dáy. Những câu cuối như lời tự phản tỉnh cũng như lời nhận xét của người chứng kiến:
“Thứ vĩnh viễn không chiếm được, khiến trái tim xáo động,
Người được yêu lại quá hững hờ”
(Theo translator Sâu)
Chiêu: Bài hát khá hay, mọi người lên Youtube gõ Hoa hồng đỏ là ra nhé.
Mấy ngày sau, Kiều Hy rất chuyên tâm thực hiện mấy chữ “tự lực cánh sinh”.
Trong lòng cô lấn cấn, dù hai người chạm mặt nhau ở nhà, cô cũng chỉ xem anh là không khí, chưa nói được hai câu đã bỏ về phòng.
Ở trường học thì càng quá hơn, từ khoảng cách xa, cô đã kịp thời dừng bước, kéo Đường Như Vi đi đường vòng.
Hình Tranh thấy hết, mất mát nhưng không làm gì được, trái lại là Chu Tễ Xuyên ở bên cạnh buồn cười nói: “Sao đấy, cãi nhau à?”
“Không.”
“Còn giả vờ với tao nữa, đâu phải ngày đầu quen mày.” Chu Tễ Xuyên cố ý dí sát vào mặt anh, thở dài kết luận, “Trừ cậu ấy ra, không ai khiến mày có biểu cảm này được.”
Hình Tranh nhướng mày, “Biểu cảm gì?”
“Tủi thân.”
“Cút.”
Hình Tranh bực bội đẩy anh ấy, anh ấy không phục đá chân, hai người cãi lộn ầm ĩ tới tận dưới lầu, Hình Tranh bỗng dừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Chu Tễ Xuyên nhìn theo ánh mắt anh, bên kia bồn hoa, Triệu Hân Bội đang cười hàn huyên với mấy người Kiều Hy, còn cố ý liếc mắt sang đây, nhếch môi cười như muốn khiêu khích.
“Đầu nhỏ đó có vấn đề thật hay gì vậy trời?” Chu Tễ Xuyên ghét bỏ nhíu mày, “Tưởng mày không dám đụng vào nó thật à?”
Hình Tranh cười lạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao.
“Mày tính khi nào ra tay?”
“Ngay bây giờ.”
Anh từ từ nhìn sang Kiều Hy, giọng chợt trầm xuống: “Tao sẽ lần lượt lần lượt, thanh toán toàn bộ.”
. . .
Gần tan học, bầu trời đột nhiên đổ mưa.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, thế mưa từ rả rích chuyển sang ào ạt, màn mưa dày giáng từ trên trời xuống, hơi nước chia cách bầu trời, tầm mắt trở nên mờ ảo, thành công chặn đám học sinh đang vội tan học lại.
Kiều Hy và Đường Như Vi đều không mang theo ô, hai người đứng sóng vai trước khu dạy học, cảm thán chừng nào mưa mới tạnh.
Chiều nay đội bóng đá có buổi huấn luyện, may mà kết thúc trước khi trời đổ mưa.
Hình Tranh và Chu Tễ Xuyên đi cuối cùng, hai cậu học sinh cao lớn dùng chung một cái ô, nửa bên vai ướt hết.
Đi ngang qua khu dạy học, Hình Tranh chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy Kiều Hy đang bị mưa chặn đường, anh nghiêng đầu nhìn Chu Tễ Xuyên, không nói gì cả, nhưng thái độ rõ ràng, nhìn là hiểu ngay.
Chu Tễ Xuyên móc mỉa, “Biết rồi, tao biết, anh em là để lấy ra làm đệm lưng cho vợ.”
Hình Tranh nói: “Sức khỏe em ấy không tốt, gặp mưa dễ bị cảm.”
“Sức khoẻ của tao cũng không tốt, dễ cảm lắm.”
Hình Tranh nhíu mày, dần mất kiên nhẫn, “Mày có đi hay không?”
Chu Tễ Xuyên còn định nói gì đó nữa, chợt thấy Trương Thành phía trước thu ô, đi về phía Kiều Hy.
Hình Tranh cũng thấy.
Chu Tễ Xuyên âm thầm nhắc nhở, “Người muốn xum xoe không chỉ có mình mày đâu.”
Trương Thành ngại ngùng đưa ô cho cô, đám học sinh xung quanh nhìn thấy thì không ngừng huýt sáo, ầm ĩ liên tục.
Kiều Hy hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Hình Tranh phía sau Trương Thành, cô tưởng là anh nhờ anh ta đưa, sau một lúc suy tư, cô chọn nhận lấy ô, lễ phép nói “Cảm ơn”.
Trương Thành cười tươi quay người, những cầu thủ khác trong đội bóng nhanh chóng vây lại, anh ta như vừa trải qua một trận thắng, cười không khép được miệng, đi đường cũng lâng lâng.
“Tao nghe nói, Trương Thành có ý với Tiểu Kiều.”
Chu Tễ Xuyên cố tình nhắc nhở, “Mày giám sát chặt vào.”
Hình Tranh mím môi, nhìn chằm chằm bóng dáng bung ô rời đi của Kiều Hy, anh lạnh lùng nói: “Cậu ta không có cửa đâu.”
Mưa cứ rơi không ngừng.
Kiều Hy đưa Đường Như Vi về nhà trước, định mượn cơ hội này ăn vạ ở nhà cô ấy, ké bữa cơm tối, không ngờ trên đường nhận được điện thoại của mẹ Kiều, bà nói hôm nay tạm thời nghỉ phép, kêu cô về nhà báo danh đúng giờ.
Cô lội mưa gió về nhà, lúc bước vào tòa chung cư, đôi giày trắng trên chân đã ướt đẫm, nhiều nước đến nỗi nuôi cá luôn cũng được.
Vừa cắm chìa khoá vào, cửa đã mở từ bên trong, mẹ Kiều tươi cười chào đón, dịu dàng cầm lấy cặp cô.
“Về rồi à.”
“Dạ.”
Kiều Hy ngoan ngoãn đi theo sau mẹ Kiều, thoáng nhìn qua phòng bếp, Hình Tranh đang xào rau, bố Hình cầm đĩa đứng bên cạnh chờ.
“Đêm nay anh con xuống bếp, toàn món con thích thôi đấy.”
Mười phút sau, một nhà bốn người ngồi xuống quanh bàn ăn.
Ban đầu không khí rất hài hòa, mẹ Kiều vui vẻ kể mấy chuyện thú vị ở bệnh viện cho họ nghe, bố Hình chêm vào mấy câu hài hước, bàn ăn đầy ắp tiếng cười.
Kiều Hy chỉ cúi đầu ăn cơm, thi thoảng ngẩng lên nhìn Hình Tranh bên kia bàn một cái.
Trông anh có vẻ không khác gì bình thường, chỉ là trong lúc hai người lớn đang nói chuyện hăng say, anh yên lặng đẩy đĩa sườn rim khoai tây đến trước mặt cô.
Mùi hương hấp dẫn chui vào mũi, cô cảm giác mình bị quyến rũ, đôi đũa vô thức hướng về đĩa sườn.
Trong lúc cô sắp chìm đắm rồi, bên tai đột nhiên vang lên những lời mắng mỏ hung dữ, đôi đũa dừng lại giữa không trung, sau đó thu về.
Thiếu niên bên kia bàn nhìn thấy, anh gắp miếng sườn bỏ vào chén cô.
Kiều Hy ngẩng đầu nhìn anh, từ chối như giận dỗi, “Em không ăn.”
Cô định trả miếng sườn lại cho anh, nhưng đũa trơn quá, miếng sườn bay hình parabol giữa không trung, rơi thẳng xuống người anh theo thế, áo hoodie màu nhạt lập tức in dấu dầu mỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kiều Kiều, con làm gì đấy?” Mẹ Kiều buông đũa, lập tức nghiêm mặt.
Kiều Hy giải thích ỉu xìu: “Con không muốn ăn, anh ấy cứ một hai phải gắp cho con.”
Mẹ Kiều nhìn Hình Tranh đang cúi đầu dọn dẹp, bà nổi nóng, “Cả nhà chỉ có con thích ăn món này, anh con tan học là chạy đi chợ mua về làm cho con ăn ngay, con không cảm kích thì thôi, sao lại bướng bỉnh vậy chứ?”
Kiều Hy ấm ức, rầu rĩ nói: “Con đâu có kêu anh ấy làm, là anh ấy cứ đưa cho con, bộ đưa là con phải nhận sao?”
“Con tự nghe xem, con vừa nói cái gì!”
Bố Hình thấy tình hình không ổn, cười hòa giải, “Vợ à, đừng nóng mà, con cái lớn rồi có suy nghĩ riêng của mình, chúng ta nên cho con bé chút không gian.”
“Tôi thấy con bé bị mấy người chiều hư rồi, giờ càng ngày càng không coi ai ra gì.”
“Đúng thế.”
Kiều Hy đứng lên, nức nở nói, “Con biết anh ấy ưu tú hơn con một trăm lần, mẹ nằm mơ cũng muốn anh ấy trở thành con mẹ, không như con, nói ra chỉ tổ làm mẹ mất mặt. Con với mọi người là trói buộc, anh trai chê con phiền, mẹ chê con không làm nên trò trống gì, con không quấy rầy mọi người nữa, con tự biến mất là được.”
Nói hết lời, cô chạy về phòng, đóng sầm cửa thật mạnh.
. . .
Đêm khuya, không gian lặng yên như nước.
Mưa đã tạnh rồi, không khí vẫn ẩm lạnh, trong nhà cũng lạnh lẽo.
Kiều Hy về phòng là nằm trong chăn khóc tới giờ, ban đầu khóc do ấm ức, sau đó vì bữa tối ăn ít quá, đói đau dạ dày, càng khóc càng đói, càng đói càng khóc, nước mắt sắp khô cạn luôn rồi.
“Cạch.”
Cửa phòng bị đẩy ra.
Sau đó, giường hơi lún xuống, hình như có ai đó đang ngồi ở mép giường.
“Kiều Kiều.”
Mẹ Kiều đã bình tĩnh lại, giọng mềm hơn không ít, bà vỗ nhẹ đống chăn phồng lên, gọi nhẹ vài tiếng.
Kiều Hy vẫn còn chưa thoát ra khỏi cảm xúc, im lặng không đáp.
“Mẹ biết con trách mẹ, bình thường mẹ không đủ quan tâm con nhưng yêu cầu con rất cao, tạo cho con áp lực tâm lý lớn, nhưng mà, mẹ chưa từng cho rằng con không làm được trò trống gì, ngược lại, con vẫn luôn là niềm tự hào của mẹ.”
Bà ngừng lại, chân thành nói từng chữ, “Có lẽ phương thức biểu đạt của mẹ có vấn đề, nhưng con không thể vì vậy mà hoài nghi tình yêu của mẹ với con được, mẹ nghe con nói vậy thì đau lòng lắm đấy.”
Đống chăn giật giật, từ từ hé ra cái khe nhỏ, để lộ nửa gương mặt và đôi mắt khóc sưng đỏ.
“Con xin lỗi, con không cố ý nói thế.”
“Mẹ không trách con.”
Mẹ Kiều đau lòng lau nước mắt cho cô, thở dài khe khẽ, bà tiếp tục nói: “Kiều Kiều, nghề của bố con và mẹ đặc thù, bình thường bận rộn quá, không có nhiều thời gian chăm sóc hai anh em con, con có từng nghĩ chưa, vì sao trong điều kiện bố mẹ thường xuyên vắng nhà, con vẫn cơm áo vô lo, lớn lên trong vui vẻ?”
Kiều Hy sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên thoáng qua bóng dáng Hình Tranh.
“Con được anh con bảo vệ tốt quá, thế cho nên đã quen với việc thằng bé cẩn thận chăm sóc từng li từng tí, hơn nữa còn xem những điều đó thành lẽ đương nhiên, xem nhẹ những nỗ lực của anh con với con, với cái gia đình này.”
“Con...”
“Con thấy Hình Tranh hung dữ quá, nghiêm khắc với con quá, nhưng con biết không, lần nào con sinh bệnh sốt cao, thằng bé cũng ngồi ở mép giường con suốt cả đêm, con ngủ không ngon, thằng bé cũng không ngủ được.”
“Mẹ nhớ hai năm trước, có đêm con sốt cao mãi mà không giảm, gần hừng đông, thằng bé gọi cho mẹ, nói chuyện như sắp khóc tới nơi, thằng bé cũng mới có mười mấy tuổi, chỉ vì con gọi nó một tiếng anh, thế nên thằng bé gánh vác tất cả mà không có một câu oán trách nào.”
“Có lẽ bố mẹ chưa đủ tốt, nhưng con không nên hiểu lầm anh con như thế, không nên xem nhẹ những gì thằng bé đã làm, càng không nên cáu gắt với thằng bé. Nếu nó thấy con phiền phức thật thì sẽ không tận tâm tận lực tốt với con vậy đâu.”
Nói xong lời cuối cùng, mẹ Kiều khuyên nhủ: “Con nói như thế, chắc thằng bé buồn lắm, nhưng dù buồn vẫn làm món sườn con thích cho con, có anh trai tốt vậy mà không biết quý trọng, đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.”
Kiều Hy càng nghe càng tự trách, hồi tưởng lại những hành động cố tình tránh né anh mấy ngày qua.
Rất nhiều lần anh ngập ngừng, sau cùng vẫn không nói gì, chỉ yên lặng quay đi.
Kiều Hy thấy được nỗi cô đơn trong mắt anh, nhưng cô vẫn ấu trĩ không muốn đối mặt.
Có câu hát rằng, kẻ được yêu thì lại quá hững hờ [1].
Thật ra cô vẫn hay biết, cô chính là kẻ được yêu đó.
. . .
Sau nửa đêm.
Kiều Hy trằn trọc trên giường, đói không ngủ nổi.
Cô nhẹ nhàng xuống giường, chạy vào phòng bếp kiếm ăn.
Tủ lạnh còn không ít đồ ăn thừa, trong lúc cô đang do dự không biết ăn gì trước, sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu lại, thấy Hình Tranh đứng cạnh bàn ăn, đang rót nước vào ly.
“Sao anh dậy rồi?” Cô bước nhỏ tới gần, trong lòng mừng rỡ.
Anh vô cảm lắc ly nước, ngửa đầu uống hết.
Uống xong anh cũng không có ý định nói chuyện với cô, quay người về phòng.
“Hình Tranh...”
Kiều Hy không kìm được, cất tiếng gọi anh.
Thiếu niên dừng bước, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng đáp: “Sao?”
“Em... em đói bụng.”
Cô chắp tay sau lưng, như một đứa trẻ làm sai.
Anh nhếch môi, giọng trầm thấp: “Thì?”
“Anh nấu mì gói cho em được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em không tự biết nấu à?”
Kiều Hy cúi đầu, giọng bé xíu, “Anh nấu ngon hơn.”
Hình Tranh đưa lưng về phía cô, khoé môi liên tục nhếch lên, mặt mày ấm áp.
Nhưng đến khi quay lại, vẫn là gương mặt lạnh như băng sương đó, lập tức đi ngang qua cô, vào phòng bếp.
Kiều Hy bước phía sau theo bản năng, bị anh ngăn lại.
“Ra sô pha chờ đi.”
“À.”
Kiều Hy nghe lời đi ra sô pha, nhướn người nhìn thiếu niên mặc áo trắng đang bận rộn trước bệ bếp, cô thở dài một tiếng.
Không bao lâu sau, tô mì gói thơm ngào ngạt được đặt lên bàn, anh còn hâm nóng món sườn hồi tối, để đầy ắp cái chén.
Kiều Hy đói quá rồi, cô ăn ngấu nghiến lấp đầy bụng, cuối cùng ngay cả nước mì cũng không chừa lại.
Ăn uống no say rồi, cô quay đầu nhìn Hình Tranh đang khép mắt trên sô pha, anh ngửa đầu dựa vào sô pha, không động đậy, hình như ngủ rồi.
Cô không nỡ quấy rầy, cầm chén đi vào nhà bếp, dòng nước róc rách đánh thức thiếu niên đang chợp mắt.
“Anh làm cho, em đi ngủ đi.”
Hình Tranh đột nhiên xuất hiện phía sau, Kiều Hy hốt hoảng, lúc xoay người trán đập mạnh vào ngực anh, người cô ngửa ra sau, anh đưa tay đỡ lấy, tạo thành tư thế ôm hờ thân mật.
Hai bàn tay ướt túm chặt vạt áo anh, cô thoáng buông lỏng, rồi bỗng nhiên túm chặt.
Anh kinh ngạc, hỏi nhỏ: “Sao thế?”
Kiều Hy cụp mắt, né tránh cái nhìn chăm chú nóng bỏng của thiếu niên, cô mềm giọng làm hoà, “Em xin lỗi.”
Hình Tranh nhịn cười đến mức hai vai run rẩy, mặt vẫn kiêu căng: “Nếu anh muốn so đo với em thật, anh đã bị em chọc cho tức chết tám trăm lần rồi.”
“Anh không giận em hả?”
Anh hỏi lại: “Em hy vọng anh giận?”
Cô lắc mái tóc thành cuộn sóng, giọng làm nũng mềm mại khiến anh không đỡ nổi, “Anh trai tốt nhất.”
“Khụ.”
Hình Tranh không dám cúi đầu nhìn cô, nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười ngọt ngào đó, “Về phòng ngủ đi.”
“Dạ.”
Cô gái nhỏ không nén được niềm vui, cười tủm tỉm đi vòng qua anh, ra đến phòng khách lại quay về.
“Còn gì nữa à?”
Đôi mi cô cong cong, nét cười vẫn còn vương, “Sáng mai em muốn ăn Tiểu long bao với sữa đậu nành.”
Hình Tranh nghiêng đầu nhìn cô, chế nhạo: “Không phải muốn tự lực cánh sinh à?”
“Em suy nghĩ rồi, tự lực cánh sinh mệt lắm, làm sâu gạo thích hợp với em hơn.”
Anh “ừ” một tiếng không mặn không nhạt, quay đầu tiếp tục rửa chén.
“Anh có làm cho em không?” Cô không yên tâm, muốn một câu trả lời khẳng định.
“Xem tâm tình anh đã.”
“Được rồi.”
Cô cũng không đòi hỏi nữa, rầu rĩ xoay người.
“Kiều Hy.”
Anh bỗng nhiên gọi cô lại, dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Cơn mưa bụi theo gió đậu lên tấm kính, vang lên tiếng tách tách, nghe rất dễ chịu.
“Ô cầm về, em để đâu rồi?”
Cô sửng sốt vài giây, trả lời đúng sự thật, “Ngoài ban công.”
Tiếng hít thở của anh trở nên nặng nề hơn, vừa mở miệng đã nồng nặc mùi giấm, “Giờ em giỏi quá nhỉ, dám thoải mái nhận ô của con trai luôn rồi.”
Kiều Hy nhỏ giọng phản bác, “Không phải anh kêu cậu ấy đưa cho em à?”
Hình Tranh nhìn vào mắt cô không nói một lời, dùng sự im lặng để trả lời.
Lúc này cô mới hiểu ra, “Em hiểu lầm, em tưởng…”
“Anh sẽ cầm ô.”
Anh nhẹ nhàng chen ngang, giọng đầy kiên quyết, “Ngày mai, anh sẽ tự trả lại cho cậu ta.”
_______
[1] Câu hát Kẻ được yêu thì lại quá hững hờ xuất phát từ bài Hoa hồng đỏ của Trần Dịch Tấn, tạo thành một đôi với bài Hoa hồng trắng cũng của Trần Dịch Tấn, hai bài hài này xuất phát từ câu mà Trương Ái Linh viết:
“Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào cũng từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai. Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần, cô ấy trở thành vết máu muỗi trên tường, còn đóa hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới đóa hồng trắng, cô ấy như hạt cơm dính trên áo, còn đóa hồng đỏ là nốt ruồi chu sa trên ngực.”
Bài Hoa hồng đỏ này lấy ý từ đoạn trên, nhưng là dưới góc độ tình cảm của người đàn ông với hoa hồng đỏ. Khi mà tình cảm với hồng đỏ đã đi đến hồi kết.
Hoa hồng đỏ như sắc đỏ nồng nàn, mãnh liệt. Khi chưa có hoa hồng đỏ, với người đàn ông hoa hồng đỏ là nốt ruồi son rực rỡ, diễm lệ in hằn nơi lồng ngực gần nhất với trái tim, không thể xóa mờ. Thế nhưng khi có được hoa hồng đỏ, sự mãnh liệt ấy lại khiến bản thân mệt mỏi, nặng nề. Lúc này đối với người đàn ông, hoa hồng đỏ như vệt máu muỗi trên tường, cũng mang sắc đỏ như nốt ruồi son, cũng bé nhỏ như nốt ruồi son, nhưng nhìn sao mà chướng mắt, dơ dáy. Những câu cuối như lời tự phản tỉnh cũng như lời nhận xét của người chứng kiến:
“Thứ vĩnh viễn không chiếm được, khiến trái tim xáo động,
Người được yêu lại quá hững hờ”
(Theo translator Sâu)
Chiêu: Bài hát khá hay, mọi người lên Youtube gõ Hoa hồng đỏ là ra nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro