Cảm Giác Xa Các...
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Đèn đường hai bên vườn trường sáng lên, ban đêm gió lớn, lá rụng lả tả, va quẹt với mặt đất.
Một chiếc Hummer màu đen thong thả ra khỏi bãi đỗ xe, vừa xoay tay lái, Lý Hú phanh gấp lại, khiến hai nữ sinh ngồi ghế sau hét ầm lên.
Nơi ánh đèn có thể chiếu sáng, là bóng dáng mảnh khảnh xinh xắn của một cô gái, dưới ánh đèn sáng ngời, cô gái không thèm che giấu, ánh mắt vô cùng kiên định, bước đến trước chiếc xe, cô giơ hòn đá nặng trong tay lên, ném thẳng lên kính chắn gió.
Một tiếng “choang” vang lên, kèm theo tiếng thuỷ tinh vỡ vụn là tiếng hét của đám nữ sinh, hai cô gái đó xuống xe chửi ầm lên.
Nam sinh ngồi ghế phó lái cũng nhảy xuống xe, hùng hổ bước đến, “Mày chán sống rồi hả, biết xe ai đây không?”
“Im đi.”
Lý Hú xuống xe theo, lạnh lùng liếc người đó một cái, “Biến ra sau đi.”
Nam sinh đó không dám lỗ mãng nữa, lúng túng lùi lại.
Kiều Hy vẫn đứng yên trước xe, nhìn anh ta từ từ tới gần, dừng lại trước mặt cô, không giận không bực, chỉ dịu dàng nói: “Tìm tôi à?”
Cô cũng không vòng vo, hỏi thẳng: “Lần trước là anh khiến Hình Tranh phải vào bệnh viện đúng không?”
“Là tôi.” Anh ta thản nhiên thừa nhận như quân tử.
“Vậy tôi không ném sai người, cũng sẽ không xin lỗi anh.”
Anh ta không lên tiếng, chỉ cảm thấy buồn cười, lẳng lặng nhìn cô.
“Tôi cảnh cáo anh, sau này anh mà còn dám làm anh ấy bị thương, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”
Lý Hú nhíu mày, môi anh ta nhếch lên, đột nhiên thấy tò mò với cô gái nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực chất rất hung bạo này.
“Em và cậu ta có quan hệ gì?”
Kiều Hy đáp lại từng câu từng chữ: “Không liên quan tới anh.”
Sau đó, cô lấy giấy bút trong cặp ra, viết một chuỗi số lên, xé tờ giấy đó nhét vào tay anh ta, cũng gọi điện thoại trước mặt anh ta luôn.
“Là con, vừa rồi con ném đá lên xe người ta.”
“Không có nguyên nhân, muốn ném thôi, biển số xe là Tương A888, con đưa số bố cho anh ta rồi, anh ta sẽ gọi bố, bố giúp con bồi thường tiền đi.”
Cô dùng dăm ba câu để nói hết mọi chuyện, ngắt kết nối, dọn đồ lại, trước khi đi không quên liếc anh ta một cái, nghênh ngang rời khỏi đây.
Lý Hú im lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng dần nhỏ lại của cô chăm chú, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng chuỗi số cô vừa viết.
Trò chơi săn thú nhàm chán, càng lúc càng thú vị.
. . .
Bỗng nhiên gió lạnh ùa đến, ban đêm, nhiệt độ không khí giảm sâu.
Kiều Hy từ đi nhanh đến chạy chậm rồi lại chạy như điên, cho đến gốc cây cổ thụ không người, cô mới đè tay lên ngực, há miệng thở dốc, chờ nhịp tim dần ổn định lại, cô đưa tay che má, cười ngây ngô không ngừng.
Cô không còn là mít ướt yếu đuối mong manh, chỉ biết nhận sự chăm sóc của anh nữa, cô đã học được cách giơ móng vuốt sắc bén lên, đáp trả những kẻ xấu xa làm tổn thương anh, dùng cách thức của riêng mình để bảo vệ anh.
Có những chuyện, chỉ trải qua rồi mới thấu hiểu được.
Thì ra cẩn thận bảo vệ một người, sẽ cảm thấy hạnh phúc thật sự.
Gió lạnh căm căm, cây rung lá rụng, cô nhẹ nhàng phủi chiếc lá trên đầu đi, lấy điện thoại ra xem đồng hồ.
Phải đi rồi, cô còn buổi học múa nữa.
Trước khi đi, cô định đến sân bóng nhìn lén anh một cái, đồ ăn cầm đến vẫn chưa đưa cho anh.
Nhưng chờ đến khi cô phấn khởi tới sân bóng, nhìn thấy thiếu niên ở giữa sân bóng từ xa, cô mỉm cười, định đến gần, bước chân đưa ra chợt khựng lại.
Anh ngồi trên sân cỏ, bên cạnh là các cầu thủ vây quanh, cô gái tóc ngắn cô gặp lần trước ở bệnh viện đang phát cho mỗi người một chiếc Hamburger, Hình Tranh không nhận, cô ta cũng không giận, thoải mái ngồi gần anh, trong lúc nói chuyện không giấu được nụ cười, thích rất công khai, không ai không biết.
Kiều Hy cúi đầu nhìn bánh kếp bị gió thổi nguội, cô mím môi, yên lặng để vào cặp, khoảnh khắc quay người bước đi, trong ngực như có tảng đá chèn ép, ngay cả hít thở cũng thấy nhọc nhằn.
Người đầu tiên thấy Kiều Hy là Chu Tễ Xuyên, anh ấy đưa mắt ra hiệu với Hình Tranh, anh nhìn theo, nhanh chóng đứng dậy, mới rồi còn lạnh nhạt xa cách, giờ thì xông đến như bão táp.
Cô gái tóc ngắn mới nói được một nửa, quay đầu đã không thấy anh đâu, cô ta nhìn theo, thấy anh chặn một cô nhóc mặc đồng phục lại, dè dặt nói gì đó, đôi mắt nhìn cô gái kia chăm chú.
“Chị cho rằng cậu ấy mãi mãi không có ánh mắt như thế.” Cô ta cười tự giễu.
“Cô gái kia không phải người bình thường.”
Chu Tễ Xuyên chậm chạp nói tiếp: “Mạng của cậu ta đấy.”
. . .
Kiều Hy đi như rùa bò, đột nhiên bị một bức tường người chặn lại.
Cô không ngẩng đầu, nhắm mắt cũng nhận ra mùi hương trên người anh, cô đưa tay đẩy, giọng rầu rĩ: “Anh tránh ra, em muộn học rồi.”
Hình Tranh đã quen làm mặt lạnh, giọng cũng lạnh lùng: “Đã nói không cho em tới đây rồi mà, sao lại không nghe lời?”
Cô gái nhỏ im lặng vài giây, nắm quai đeo cặp, ngẩng đầu nhìn anh, “Hôm nay anh có thể không mắng em được không?”
Nỗi u buồn trong mắt cô như có lực xuyên thấu, đánh thẳng vào tim anh, giọng anh mềm đi: “Anh đâu có mắng em.”
Lòng Kiều Hy nghẹn ứ, khó chịu nhưng không khóc nổi, “Em không muốn quấy rầy anh hẹn hò, sau này sẽ không đến nữa.”
Cô quay lại nhìn cô gái tóc ngắn kia, cao hơn mình, ngực lớn eo cũng nhỏ nữa, vừa đẹp vừa cá tính, là đàn ông thì sẽ thích kiểu này.
“Anh trai, em đi học đây.”
Cô cố tình gọi anh như vậy, là kiểu đang giận dỗi, dường như làm vậy trong lòng mới thấy thoải mái hơn chút.
Hình Tranh nhìn đôi mắt trốn tránh của cô, tuy không biết đã có chuyện gì, nhưng rõ ràng cô nhóc đang cáu kỉnh, viết thẳng lên mặt luôn rồi.
“Em chờ anh chút, anh đưa em đi.”
“Không cần, anh tập tiếp đi.”
Cô từ chối nhỏ nhẹ, vòng qua người anh đi hai bước, đột nhiên quay lại, cười còn khó coi hơn cả khóc, “Với lại, sau này anh đừng đến đón em nữa, em tự biết về nhà thế nào, em lớn rồi, không ỷ lại anh hết như hồi nhỏ được, em tự biết làm.”
Cảm giác xa cách đột ngột xảy đến khiến anh không biết làm sao, hơi thở cũng trở nên nặng nề, “Kiều Kiều.”
“Anh trai, tạm biệt.”
Kiều Hy cười miễn cưỡng, đi thẳng ra khỏi đây.
Nỗi đau đớn, không đến từ yêu mà không được đáp lại, mà vì cô không có tư cách được yêu.
Một ngày nào đó, mọi người rồi cũng biết quan hệ giữa hai người họ, gông xiềng đạo đức sẽ giam cầm tất cả tình cảm vốn không nên tồn tại.
Anh sẽ thích một cô gái khác, sẽ tốt với người mà anh thích gấp bội.
Điều cô làm được, chỉ là giấu thứ tình cảm này sâu hơn, không để anh phát hiện, không để anh căm ghét, và không trở thành thứ gánh nặng anh nóng lòng bỏ lại.
Đèn đường hai bên vườn trường sáng lên, ban đêm gió lớn, lá rụng lả tả, va quẹt với mặt đất.
Một chiếc Hummer màu đen thong thả ra khỏi bãi đỗ xe, vừa xoay tay lái, Lý Hú phanh gấp lại, khiến hai nữ sinh ngồi ghế sau hét ầm lên.
Nơi ánh đèn có thể chiếu sáng, là bóng dáng mảnh khảnh xinh xắn của một cô gái, dưới ánh đèn sáng ngời, cô gái không thèm che giấu, ánh mắt vô cùng kiên định, bước đến trước chiếc xe, cô giơ hòn đá nặng trong tay lên, ném thẳng lên kính chắn gió.
Một tiếng “choang” vang lên, kèm theo tiếng thuỷ tinh vỡ vụn là tiếng hét của đám nữ sinh, hai cô gái đó xuống xe chửi ầm lên.
Nam sinh ngồi ghế phó lái cũng nhảy xuống xe, hùng hổ bước đến, “Mày chán sống rồi hả, biết xe ai đây không?”
“Im đi.”
Lý Hú xuống xe theo, lạnh lùng liếc người đó một cái, “Biến ra sau đi.”
Nam sinh đó không dám lỗ mãng nữa, lúng túng lùi lại.
Kiều Hy vẫn đứng yên trước xe, nhìn anh ta từ từ tới gần, dừng lại trước mặt cô, không giận không bực, chỉ dịu dàng nói: “Tìm tôi à?”
Cô cũng không vòng vo, hỏi thẳng: “Lần trước là anh khiến Hình Tranh phải vào bệnh viện đúng không?”
“Là tôi.” Anh ta thản nhiên thừa nhận như quân tử.
“Vậy tôi không ném sai người, cũng sẽ không xin lỗi anh.”
Anh ta không lên tiếng, chỉ cảm thấy buồn cười, lẳng lặng nhìn cô.
“Tôi cảnh cáo anh, sau này anh mà còn dám làm anh ấy bị thương, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”
Lý Hú nhíu mày, môi anh ta nhếch lên, đột nhiên thấy tò mò với cô gái nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực chất rất hung bạo này.
“Em và cậu ta có quan hệ gì?”
Kiều Hy đáp lại từng câu từng chữ: “Không liên quan tới anh.”
Sau đó, cô lấy giấy bút trong cặp ra, viết một chuỗi số lên, xé tờ giấy đó nhét vào tay anh ta, cũng gọi điện thoại trước mặt anh ta luôn.
“Là con, vừa rồi con ném đá lên xe người ta.”
“Không có nguyên nhân, muốn ném thôi, biển số xe là Tương A888, con đưa số bố cho anh ta rồi, anh ta sẽ gọi bố, bố giúp con bồi thường tiền đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô dùng dăm ba câu để nói hết mọi chuyện, ngắt kết nối, dọn đồ lại, trước khi đi không quên liếc anh ta một cái, nghênh ngang rời khỏi đây.
Lý Hú im lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng dần nhỏ lại của cô chăm chú, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng chuỗi số cô vừa viết.
Trò chơi săn thú nhàm chán, càng lúc càng thú vị.
. . .
Bỗng nhiên gió lạnh ùa đến, ban đêm, nhiệt độ không khí giảm sâu.
Kiều Hy từ đi nhanh đến chạy chậm rồi lại chạy như điên, cho đến gốc cây cổ thụ không người, cô mới đè tay lên ngực, há miệng thở dốc, chờ nhịp tim dần ổn định lại, cô đưa tay che má, cười ngây ngô không ngừng.
Cô không còn là mít ướt yếu đuối mong manh, chỉ biết nhận sự chăm sóc của anh nữa, cô đã học được cách giơ móng vuốt sắc bén lên, đáp trả những kẻ xấu xa làm tổn thương anh, dùng cách thức của riêng mình để bảo vệ anh.
Có những chuyện, chỉ trải qua rồi mới thấu hiểu được.
Thì ra cẩn thận bảo vệ một người, sẽ cảm thấy hạnh phúc thật sự.
Gió lạnh căm căm, cây rung lá rụng, cô nhẹ nhàng phủi chiếc lá trên đầu đi, lấy điện thoại ra xem đồng hồ.
Phải đi rồi, cô còn buổi học múa nữa.
Trước khi đi, cô định đến sân bóng nhìn lén anh một cái, đồ ăn cầm đến vẫn chưa đưa cho anh.
Nhưng chờ đến khi cô phấn khởi tới sân bóng, nhìn thấy thiếu niên ở giữa sân bóng từ xa, cô mỉm cười, định đến gần, bước chân đưa ra chợt khựng lại.
Anh ngồi trên sân cỏ, bên cạnh là các cầu thủ vây quanh, cô gái tóc ngắn cô gặp lần trước ở bệnh viện đang phát cho mỗi người một chiếc Hamburger, Hình Tranh không nhận, cô ta cũng không giận, thoải mái ngồi gần anh, trong lúc nói chuyện không giấu được nụ cười, thích rất công khai, không ai không biết.
Kiều Hy cúi đầu nhìn bánh kếp bị gió thổi nguội, cô mím môi, yên lặng để vào cặp, khoảnh khắc quay người bước đi, trong ngực như có tảng đá chèn ép, ngay cả hít thở cũng thấy nhọc nhằn.
Người đầu tiên thấy Kiều Hy là Chu Tễ Xuyên, anh ấy đưa mắt ra hiệu với Hình Tranh, anh nhìn theo, nhanh chóng đứng dậy, mới rồi còn lạnh nhạt xa cách, giờ thì xông đến như bão táp.
Cô gái tóc ngắn mới nói được một nửa, quay đầu đã không thấy anh đâu, cô ta nhìn theo, thấy anh chặn một cô nhóc mặc đồng phục lại, dè dặt nói gì đó, đôi mắt nhìn cô gái kia chăm chú.
“Chị cho rằng cậu ấy mãi mãi không có ánh mắt như thế.” Cô ta cười tự giễu.
“Cô gái kia không phải người bình thường.”
Chu Tễ Xuyên chậm chạp nói tiếp: “Mạng của cậu ta đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
. . .
Kiều Hy đi như rùa bò, đột nhiên bị một bức tường người chặn lại.
Cô không ngẩng đầu, nhắm mắt cũng nhận ra mùi hương trên người anh, cô đưa tay đẩy, giọng rầu rĩ: “Anh tránh ra, em muộn học rồi.”
Hình Tranh đã quen làm mặt lạnh, giọng cũng lạnh lùng: “Đã nói không cho em tới đây rồi mà, sao lại không nghe lời?”
Cô gái nhỏ im lặng vài giây, nắm quai đeo cặp, ngẩng đầu nhìn anh, “Hôm nay anh có thể không mắng em được không?”
Nỗi u buồn trong mắt cô như có lực xuyên thấu, đánh thẳng vào tim anh, giọng anh mềm đi: “Anh đâu có mắng em.”
Lòng Kiều Hy nghẹn ứ, khó chịu nhưng không khóc nổi, “Em không muốn quấy rầy anh hẹn hò, sau này sẽ không đến nữa.”
Cô quay lại nhìn cô gái tóc ngắn kia, cao hơn mình, ngực lớn eo cũng nhỏ nữa, vừa đẹp vừa cá tính, là đàn ông thì sẽ thích kiểu này.
“Anh trai, em đi học đây.”
Cô cố tình gọi anh như vậy, là kiểu đang giận dỗi, dường như làm vậy trong lòng mới thấy thoải mái hơn chút.
Hình Tranh nhìn đôi mắt trốn tránh của cô, tuy không biết đã có chuyện gì, nhưng rõ ràng cô nhóc đang cáu kỉnh, viết thẳng lên mặt luôn rồi.
“Em chờ anh chút, anh đưa em đi.”
“Không cần, anh tập tiếp đi.”
Cô từ chối nhỏ nhẹ, vòng qua người anh đi hai bước, đột nhiên quay lại, cười còn khó coi hơn cả khóc, “Với lại, sau này anh đừng đến đón em nữa, em tự biết về nhà thế nào, em lớn rồi, không ỷ lại anh hết như hồi nhỏ được, em tự biết làm.”
Cảm giác xa cách đột ngột xảy đến khiến anh không biết làm sao, hơi thở cũng trở nên nặng nề, “Kiều Kiều.”
“Anh trai, tạm biệt.”
Kiều Hy cười miễn cưỡng, đi thẳng ra khỏi đây.
Nỗi đau đớn, không đến từ yêu mà không được đáp lại, mà vì cô không có tư cách được yêu.
Một ngày nào đó, mọi người rồi cũng biết quan hệ giữa hai người họ, gông xiềng đạo đức sẽ giam cầm tất cả tình cảm vốn không nên tồn tại.
Anh sẽ thích một cô gái khác, sẽ tốt với người mà anh thích gấp bội.
Điều cô làm được, chỉ là giấu thứ tình cảm này sâu hơn, không để anh phát hiện, không để anh căm ghét, và không trở thành thứ gánh nặng anh nóng lòng bỏ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro