Cầm Thú
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Nhà cô Mạc tọa lạc ở khu Giang Cảnh tấc đất tấc vàng, thế nhưng vẫn dành ra ba gian để làm phòng học múa xa xỉ.
Bà là nghệ sĩ múa cổ điển nổi tiếng trong và ngoài nước, xinh đẹp gia giáo, khí chất sang trọng, yêu cầu năng khiếu rất cao, năm đó bố Kiều Hy là Kiều Vân phải bỏ ra rất nhiều công sức mới khiến cô Mạc đồng ý dạy kèm một với một cho cô.
So với tiền thù lao kếch xù, thiên phú và khí chất trên người Kiều Hy mới là nguyên nhân sau cùng khiến bà gật đầu, bà thích trọng dụng người tài, muốn bồi dưỡng Kiều Hy thành người nối nghiệp tương lai của mình.
“Tắt nhạc đi.”
Mặt Mạc Lâm sắc lẹm, bực bội đi qua đi lại hai vòng, cố gắng kìm nén ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng, và cả sự thất vọng với cô.
“Cùng một động tác mà em làm sai tận ba lần, đây đâu phải ngày đầu tiên em học múa, sai lầm đơn giản thế này dù là tay mới cũng không phạm phải, nếu em không muốn học thì có thể không tới, đừng có qua loa lấy lệ với tôi.”
Cô bị mắng một tràng dài, tự biết mình đuối lý, “Cô ạ.”
“Em đừng tưởng mình có chút thiên phú là muốn làm gì cũng được, tôi nói cho em biết, trên đời này một đống người có thiên phú, để đi đến đích thì phải xem ai nỗ lực hơn ai, ai nghiêm khắc với bản thân hơn ai, ai hiểu chính mình hơn ai.”
Cô Mạc nổi tiếng nóng tính, càng nói càng bực, không muốn thấy cô nữa, “Hôm nay đến đây thôi, em về đi.”
Trợ giảng bước đến mặc áo khoác cho bà, bà đi nhanh tới cửa thì chợt dừng lại, hít sâu hai lần, khuyên nhủ cô: “Lần sau em nghĩ kỹ rồi đến, rốt cuộc em học múa vì ai, nếu chỉ vậy thôi mà em đã không nghĩ ra rồi thì nhân lúc còn sớm từ bỏ đi, không cần phải lãng phí thời gian của mọi người.”
Phòng học nhanh chóng trống không, chỉ còn lại một mình Kiều Hy.
Cô từ từ quay lưng, đờ đẫn nhìn bản thân trong gương.
Hai mắt mơ màng không có tiêu cự, cơ thể nhẹ bẫng, như kẻ ăn mày bị người ta rút cạn linh hồn, vứt bỏ ven đường.
Cô không biết mình xuống lầu thế nào, chỉ biết lúc đi đến cửa tòa nhà, ngoài trời mưa rơi tầm tã, màn mưa bụi như một chiếc lưới che lấp khiến mọi thứ trở nên mờ ảo.
Cả thế giới đều trở nên u ám.
Chính như tâm tình cô ngay giờ phút này.
Kiều Hy lật tung cặp sách lên, không có ô, cô chỉ đành cuộn tròn trong góc, lẳng lặng đợi mưa tạnh.
Cô ôm cặp dán sát tấm kính thuỷ tinh lạnh băng, dần dần trượt xuống, tà áo đồng phục quẹt đất ẩm ướt, giày cũng ướt một nửa, cô hắt xì ba cái liên tục rất lớn, ôm tay cọ xát mong cơ thể ấm áp hơn chút.
Cô không biết tuổi mười bảy của người ta thế nào, cô chỉ biết tuổi mười bảy của mình là một mớ hỗn độn.
Tương lai mù mờ, bi thảm vô cùng vô tận.
Học văn hoá không giỏi, học nghệ thuật cũng không tốt, không vạch kế hoạch cho tương lai, như hồn ma không có máu thịt, cứ phiêu bạt theo gió.
Cô gục mặt, chán nản méo miệng.
Người mình thích cũng chẳng thích mình, không chừng lúc này còn đang ve vẽ đánh yêu với cô gái khác, không thèm quan tâm đến sống chết của cô.
Hamburger ngon vậy sao?
Tuy bánh kếp lạnh rồi, nhưng cũng là tấm lòng của em, không thích ăn thì vứt đi, em cũng chẳng cần.
Cô cứ lẩm bẩm trong miệng mãi, hận không thể mắng cho anh mọc hoa luôn, cũng âm thầm quyết định sau này sẽ không bao giờ thích anh nữa.
Trong lúc suy nghĩ miên man, tiếng mưa tầm tã xung quanh dần dịu lại, sau đó, một đôi giày chơi bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.
Cô ngây ra mất vài giây, hoảng hốt chớp mắt, ngẩng đầu với tốc độ rùa bò.
Hình Tranh cầm một chiếc ô đen, khoác áo đậm màu bên ngoài đồng phục, ô hơi nghiêng về phía cô, tấm lưng không có gì che chắn giữa màn mưa nhanh chóng ướt nhẹp.
Kiều Hy mừng rỡ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn muốn giả bộ, cô thờ ơ nói: “Anh tới đây làm gì?”
Anh nói nhỏ, “Đón em về nhà.”
“Em tự về được, không cần anh đón.”
Hình Tranh nghẹn cười, cô nhóc đang cáu kỉnh vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
“Anh mà không tới thì em định về kiểu gì?”
Cô cứng miệng đáp lại: “Dầm mưa thôi mà, có chết được đâu.”
Hình Tranh không lên tiếng, anh thở dài một hơi thật nhẹ, kéo cô đứng dậy, không chờ cô tránh né, anh cởi áo choàng lên người cô, nhét cán ô vào tay cô luôn, sau đó quay lưng ngồi xổm xuống, động tác liên tù tì.
“Lên đi.”
Cô nhẹ nhàng mím môi, muốn ra vẻ chút, nhưng lời đã đến bên miệng, lại bị thay thế bằng tràng hắt xì liên tục, cô lúng túng không mạnh miệng nữa, quen tay quen chân trèo lên.
Mưa càng lúc càng lớn, rơi lộp bộp xuống ô như tiếng pháo nổ, cô dùng hết sức để giữ ô, như đang đấu tranh với hàng nghìn quân lính trời giáng.
Hai bên đường đi chỉ lác đác vài bóng người, ánh đèn xe lướt qua chiếu sáng con phố mờ ảo, lá rụng lả tả xuống vũng nước, có ai đó đạp lên, chiếc lá vùi sâu xuống đất, mất đi hình dáng ban đầu.
Kiều Hy cảnh giác nhìn xung quanh, sợ bị bạn học bắt gặp, cô dán mặt vào cổ anh, ngửi ngửi như chó con.
Anh cảm nhận được hơi thở ẩm ẩm ấm áp đó, môi cười tủm tỉm, “Ngửi ra mùi thơm gì không?”
“Hôi muốn chết.” Đừng hy vọng cô sẽ nói gì dễ nghe.
“Đá bóng chảy mồ hôi mà, rồi lại chạy tới đây đón em nữa, không hôi mới là lạ.”
Lòng cô ấm áp, cánh môi chạm nhẹ vào tai anh, vẫn không bỏ được thói móc mỉa, “Anh biến mất thế này, ai đó không giận à?”
“Ai đó?”
Hình Tranh không thể hiểu được, “Ai?”
Cô lanh lẹ miêu tả, lời nói đầy chanh chua, “Cái chị tóc ngắn, ngực siêu lớn, eo siêu nhỏ, mặt siêu đẹp ấy.”
“Em cảm thấy chị ta đẹp à?” Anh nhíu mày.
“Ừm.”
Trong miệng anh bật ra ba chữ, “Không bằng em.”
Kiều Hy hơi sửng sốt, đột nhiên không biết nên nói gì nữa, chỉ biết ngọn lửa trong lòng dần lan lên đến cổ họng, hai má và tai cô đỏ ửng.
“Vậy mà anh vẫn ăn Hamburger của chị ta?”
“Anh không ăn.”
“Lừa đảo.”
Băng qua ngã tư đường, đột nhiên anh dừng lại, nghiêng đầu định nói gì đấy, nhưng cô không phản ứng kịp, cánh môi mềm mại chạm vào gò má anh, là một cái hôn phớt, cả hai người đều chìm vào yên ắng.
Sau một lúc lâu, cô điều chỉnh lại hơi thở loạn nhịp, hắng giọng cảnh cáo: “Giờ anh vẫn còn là học sinh, không được yêu sớm, em mà biết là chạy đi mách bố ngay.”
“Anh yêu sớm với ai?”
“Không biết.” Cô nắm vành tai đang đỏ bừng của anh, “Dù sao, em cũng không đồng ý.”
Anh nhếch môi, cười thành tiếng, “Đồ ngốc.”
“Em không có ngốc.” Cô rầu rĩ phản bác.
“Nếu không phải anh không muốn yêu sớm, sao chờ tới bây giờ nổi?”
Kiều Hy nghe mà mù mờ, gác cằm lên vai anh, cơ thể khoác áo rất ấm áp, tiếng mưa rơi bên tai như một bài hát ru, cô buồn ngủ nhanh chóng, ỉu xìu thiếp đi, miệng vẫn không quên dặn anh: “Anh có thể đừng tìm chị dâu nhỏ nhanh quá không?”
“Vậy nếu sau này anh không có vợ thì sao, em đền cho anh không?”
“Đền.”
Hình Tranh chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn màn đêm mưa chằng chịt ánh đèn.
Tiếng sấm dù có lớn đến mức nào cũng không bì được với trái tim đang thảng thốt trong lồng ngực anh, nóng bỏng, bùng nổ, dứt khoát phá tan lá chắn của thế tục, dùng hết tất cả sức lực để phản kháng, bảo vệ cho sự ấm áp ấy.
Giọng anh khàn khàn, “Kiều Kiều…”
Yên lặng, không ai trả lời.
Anh ngờ vực quay đầu lại nhìn, cô mèo con nào đó đang nhắm mắt ngủ ngon lành, ngủ mớ vẫn bĩu môi.
Thái dương Hình Tranh giật giật, nhếch môi cười cam chịu.
Đến lúc mấu chốt lại rớt dây xích.
Không hổ là em.
. . .
Kiều Hy ngủ ngon lành suốt đường, cho đến khi vào toà nhà lành lạnh ẩm ướt, cơn xốc nảy khi lên lầu mới đánh thức được cô.
Tỉnh táo chỉ được hai giây, cô lại ngả đầu, tiếp tục ngủ.
Trong nhà không bật đèn, yên ả như nước, đêm nay hai người lớn tiếp tục vắng nhà vì trực ban.
Cửa sổ trong phòng bếp không đóng, mưa tạt vào xối xả, tạo thành vũng nước đọng trên sàn.
Hình Tranh để Kiều Hy lên ghế sô pha, đi dọn dẹp nước dưới đất, làm xong quay về phòng khách, Kiều Hy đang nằm nghiêng trên sô pha, ngủ mơ mơ màng màng.
“Đừng ngủ nữa, đi tắm đi.”
Anh vỗ nhẹ đầu cô, cô cáu kỉnh hất đi, vất vả lắm mới vượt qua được cơn buồn ngủ, cô cầm cặp về phòng lấy đồ ngủ, đến trước cửa phòng lại vòng về, lấy bánh kếp đã nguội lạnh trong cặp ra, nhét vào tay anh cho hả giận.
“Mua cho anh.”
Cô cúi đầu, ngượng ngùng mím môi, “Không muốn ăn thì vứt đi cũng được.”
Hình Tranh kinh ngạc hai giây, chờ đến khi tỉnh táo lại, cô nhóc đã đỏ mặt chạy biến về phòng.
Anh nhìn bánh kếp bị bóp không còn ra hình gì, môi cười nhẹ, hiểu ngay lập tức.
Thảo nào đêm nay giận dỗi vậy, nhắc tới Hamburger là nghiến răng nghiến lợi đủ kiểu.
Thì ra không ăn bánh kếp là tội chết.
Anh nhớ rồi.
. . .
Mười một giờ tối, mưa vẫn đập táp táp lên kính cửa sổ.
Kiều Hy cất đề thi và bút, đứng dậy kéo rèm lại, lúc về giường chợt thấy đói bụng, cô nhẹ nhàng mở cửa, mò đến phòng bếp như chuột nhắt, mở cửa tủ lạnh.
Cô nhón chân lục lọi khắp tủ lạnh, bất ngờ là không thấy bánh kếp, còn đang khó hiểu, phía sau đột ngột vang lên giọng nam, “Đừng tìm nữa, ở trong bụng anh rồi.”
Kiều Hy hết hồn, xoay lại thấy gương mặt kề sát của anh, cô lùi lại theo bản năng, bị anh kéo đến gần, tuỳ tay đóng cửa tủ lạnh lại.
Anh mới tắm xong, mái tóc đen ướt nhẹp đang liên tục nhỏ nước, rơi xuống chiếc áo phông thuần trắng, nhanh chóng tạo thành từng vệt nước.
Đèn trần trong phòng bếp không sáng lắm, cơn dông khiến căn phòng khi sáng khi tối.
“Đói bụng rồi à?”
“Cũng bình thường, nhịn được.”
Giờ cô rất sợ gần gũi thân mật, cảm thấy mình sắp biến thành sói, nhào lên người anh rồi.
“Em ngủ đây, anh đừng thức khuya quá.”
Cô nhóc quay người định đi, Hình Tranh nhận ra ý định tẩu thoát của cô, vươn tay chặn lại lúc cô muốn chui qua, chỉ dùng hai ba động tác là vây được cô giữa tủ lạnh và hai cánh tay.
Cô hoảng sợ, ngửa đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu hun hút của anh, tim đập loạn nhịp.
“Không phải vừa rồi chê anh hôi sao?”
Anh nghiêm túc nói, “Ngửi lại thử đi.”
Kiều Hy há hốc mồm, không ngờ người trông có vẻ nghiêm túc sẽ đưa ra yêu cầu biến thái kiểu này.
Tuy cô lấy làm lạ, nhưng vẫn làm theo như bị ma xui quỷ khiến.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy áo anh, từ từ nhón chân đến gần anh hơn, chóp mũi lướt qua xương quai xanh, thân mật cọ xát cổ anh, mùi hương quyến rũ thẩm thấu trong từng giọt nước đang sôi trào.
Anh hít sâu kìm nén, khối xương nho nhỏ trên cổ không ngừng lên xuống.
“Không hôi nữa.”
Giọng cô mềm nhũn, âm cuối còn hơi run rẩy.
Hiển nhiên thiếu niên đang tràn trề sức sống không ngờ mình dễ dàng bị người ta chọc cho nóng máu thế này, anh có thể cảm nhận rõ ràng nơi nào đó trên cơ thể đang thay đổi quái dị.
Anh vô thức cúi đầu, Kiều Hy không biết gì, cũng cúi đầu nhìn theo.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, có người che mắt cô lại.
“Về phòng ngủ đi.”
Dịu dàng cũng chỉ được ba giây, anh lại quay về dáng vẻ hung dữ.
Cô thấy người này khó hiểu vô cùng, trước khi đi không quên dẫm anh một cái cho hả giận.
“Rầm.”
Cửa phòng bị cô hung hăng đóng sầm.
Thiếu niên trong phòng bếp khép hờ mắt, hít sâu một hơi.
Đèn trần lập loè phát ra tiếng điện xẹt xẹt, soi sáng dã thú vừa nhô lên ở nơi nào đó.
Mới vậy đã không chịu được rồi sao?
Hình Tranh lắc đầu, không khỏi bật cười.
Cái từ “cầm thú”, quả thực vì anh mà sinh ra.
Nhà cô Mạc tọa lạc ở khu Giang Cảnh tấc đất tấc vàng, thế nhưng vẫn dành ra ba gian để làm phòng học múa xa xỉ.
Bà là nghệ sĩ múa cổ điển nổi tiếng trong và ngoài nước, xinh đẹp gia giáo, khí chất sang trọng, yêu cầu năng khiếu rất cao, năm đó bố Kiều Hy là Kiều Vân phải bỏ ra rất nhiều công sức mới khiến cô Mạc đồng ý dạy kèm một với một cho cô.
So với tiền thù lao kếch xù, thiên phú và khí chất trên người Kiều Hy mới là nguyên nhân sau cùng khiến bà gật đầu, bà thích trọng dụng người tài, muốn bồi dưỡng Kiều Hy thành người nối nghiệp tương lai của mình.
“Tắt nhạc đi.”
Mặt Mạc Lâm sắc lẹm, bực bội đi qua đi lại hai vòng, cố gắng kìm nén ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng, và cả sự thất vọng với cô.
“Cùng một động tác mà em làm sai tận ba lần, đây đâu phải ngày đầu tiên em học múa, sai lầm đơn giản thế này dù là tay mới cũng không phạm phải, nếu em không muốn học thì có thể không tới, đừng có qua loa lấy lệ với tôi.”
Cô bị mắng một tràng dài, tự biết mình đuối lý, “Cô ạ.”
“Em đừng tưởng mình có chút thiên phú là muốn làm gì cũng được, tôi nói cho em biết, trên đời này một đống người có thiên phú, để đi đến đích thì phải xem ai nỗ lực hơn ai, ai nghiêm khắc với bản thân hơn ai, ai hiểu chính mình hơn ai.”
Cô Mạc nổi tiếng nóng tính, càng nói càng bực, không muốn thấy cô nữa, “Hôm nay đến đây thôi, em về đi.”
Trợ giảng bước đến mặc áo khoác cho bà, bà đi nhanh tới cửa thì chợt dừng lại, hít sâu hai lần, khuyên nhủ cô: “Lần sau em nghĩ kỹ rồi đến, rốt cuộc em học múa vì ai, nếu chỉ vậy thôi mà em đã không nghĩ ra rồi thì nhân lúc còn sớm từ bỏ đi, không cần phải lãng phí thời gian của mọi người.”
Phòng học nhanh chóng trống không, chỉ còn lại một mình Kiều Hy.
Cô từ từ quay lưng, đờ đẫn nhìn bản thân trong gương.
Hai mắt mơ màng không có tiêu cự, cơ thể nhẹ bẫng, như kẻ ăn mày bị người ta rút cạn linh hồn, vứt bỏ ven đường.
Cô không biết mình xuống lầu thế nào, chỉ biết lúc đi đến cửa tòa nhà, ngoài trời mưa rơi tầm tã, màn mưa bụi như một chiếc lưới che lấp khiến mọi thứ trở nên mờ ảo.
Cả thế giới đều trở nên u ám.
Chính như tâm tình cô ngay giờ phút này.
Kiều Hy lật tung cặp sách lên, không có ô, cô chỉ đành cuộn tròn trong góc, lẳng lặng đợi mưa tạnh.
Cô ôm cặp dán sát tấm kính thuỷ tinh lạnh băng, dần dần trượt xuống, tà áo đồng phục quẹt đất ẩm ướt, giày cũng ướt một nửa, cô hắt xì ba cái liên tục rất lớn, ôm tay cọ xát mong cơ thể ấm áp hơn chút.
Cô không biết tuổi mười bảy của người ta thế nào, cô chỉ biết tuổi mười bảy của mình là một mớ hỗn độn.
Tương lai mù mờ, bi thảm vô cùng vô tận.
Học văn hoá không giỏi, học nghệ thuật cũng không tốt, không vạch kế hoạch cho tương lai, như hồn ma không có máu thịt, cứ phiêu bạt theo gió.
Cô gục mặt, chán nản méo miệng.
Người mình thích cũng chẳng thích mình, không chừng lúc này còn đang ve vẽ đánh yêu với cô gái khác, không thèm quan tâm đến sống chết của cô.
Hamburger ngon vậy sao?
Tuy bánh kếp lạnh rồi, nhưng cũng là tấm lòng của em, không thích ăn thì vứt đi, em cũng chẳng cần.
Cô cứ lẩm bẩm trong miệng mãi, hận không thể mắng cho anh mọc hoa luôn, cũng âm thầm quyết định sau này sẽ không bao giờ thích anh nữa.
Trong lúc suy nghĩ miên man, tiếng mưa tầm tã xung quanh dần dịu lại, sau đó, một đôi giày chơi bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.
Cô ngây ra mất vài giây, hoảng hốt chớp mắt, ngẩng đầu với tốc độ rùa bò.
Hình Tranh cầm một chiếc ô đen, khoác áo đậm màu bên ngoài đồng phục, ô hơi nghiêng về phía cô, tấm lưng không có gì che chắn giữa màn mưa nhanh chóng ướt nhẹp.
Kiều Hy mừng rỡ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn muốn giả bộ, cô thờ ơ nói: “Anh tới đây làm gì?”
Anh nói nhỏ, “Đón em về nhà.”
“Em tự về được, không cần anh đón.”
Hình Tranh nghẹn cười, cô nhóc đang cáu kỉnh vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
“Anh mà không tới thì em định về kiểu gì?”
Cô cứng miệng đáp lại: “Dầm mưa thôi mà, có chết được đâu.”
Hình Tranh không lên tiếng, anh thở dài một hơi thật nhẹ, kéo cô đứng dậy, không chờ cô tránh né, anh cởi áo choàng lên người cô, nhét cán ô vào tay cô luôn, sau đó quay lưng ngồi xổm xuống, động tác liên tù tì.
“Lên đi.”
Cô nhẹ nhàng mím môi, muốn ra vẻ chút, nhưng lời đã đến bên miệng, lại bị thay thế bằng tràng hắt xì liên tục, cô lúng túng không mạnh miệng nữa, quen tay quen chân trèo lên.
Mưa càng lúc càng lớn, rơi lộp bộp xuống ô như tiếng pháo nổ, cô dùng hết sức để giữ ô, như đang đấu tranh với hàng nghìn quân lính trời giáng.
Hai bên đường đi chỉ lác đác vài bóng người, ánh đèn xe lướt qua chiếu sáng con phố mờ ảo, lá rụng lả tả xuống vũng nước, có ai đó đạp lên, chiếc lá vùi sâu xuống đất, mất đi hình dáng ban đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Hy cảnh giác nhìn xung quanh, sợ bị bạn học bắt gặp, cô dán mặt vào cổ anh, ngửi ngửi như chó con.
Anh cảm nhận được hơi thở ẩm ẩm ấm áp đó, môi cười tủm tỉm, “Ngửi ra mùi thơm gì không?”
“Hôi muốn chết.” Đừng hy vọng cô sẽ nói gì dễ nghe.
“Đá bóng chảy mồ hôi mà, rồi lại chạy tới đây đón em nữa, không hôi mới là lạ.”
Lòng cô ấm áp, cánh môi chạm nhẹ vào tai anh, vẫn không bỏ được thói móc mỉa, “Anh biến mất thế này, ai đó không giận à?”
“Ai đó?”
Hình Tranh không thể hiểu được, “Ai?”
Cô lanh lẹ miêu tả, lời nói đầy chanh chua, “Cái chị tóc ngắn, ngực siêu lớn, eo siêu nhỏ, mặt siêu đẹp ấy.”
“Em cảm thấy chị ta đẹp à?” Anh nhíu mày.
“Ừm.”
Trong miệng anh bật ra ba chữ, “Không bằng em.”
Kiều Hy hơi sửng sốt, đột nhiên không biết nên nói gì nữa, chỉ biết ngọn lửa trong lòng dần lan lên đến cổ họng, hai má và tai cô đỏ ửng.
“Vậy mà anh vẫn ăn Hamburger của chị ta?”
“Anh không ăn.”
“Lừa đảo.”
Băng qua ngã tư đường, đột nhiên anh dừng lại, nghiêng đầu định nói gì đấy, nhưng cô không phản ứng kịp, cánh môi mềm mại chạm vào gò má anh, là một cái hôn phớt, cả hai người đều chìm vào yên ắng.
Sau một lúc lâu, cô điều chỉnh lại hơi thở loạn nhịp, hắng giọng cảnh cáo: “Giờ anh vẫn còn là học sinh, không được yêu sớm, em mà biết là chạy đi mách bố ngay.”
“Anh yêu sớm với ai?”
“Không biết.” Cô nắm vành tai đang đỏ bừng của anh, “Dù sao, em cũng không đồng ý.”
Anh nhếch môi, cười thành tiếng, “Đồ ngốc.”
“Em không có ngốc.” Cô rầu rĩ phản bác.
“Nếu không phải anh không muốn yêu sớm, sao chờ tới bây giờ nổi?”
Kiều Hy nghe mà mù mờ, gác cằm lên vai anh, cơ thể khoác áo rất ấm áp, tiếng mưa rơi bên tai như một bài hát ru, cô buồn ngủ nhanh chóng, ỉu xìu thiếp đi, miệng vẫn không quên dặn anh: “Anh có thể đừng tìm chị dâu nhỏ nhanh quá không?”
“Vậy nếu sau này anh không có vợ thì sao, em đền cho anh không?”
“Đền.”
Hình Tranh chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn màn đêm mưa chằng chịt ánh đèn.
Tiếng sấm dù có lớn đến mức nào cũng không bì được với trái tim đang thảng thốt trong lồng ngực anh, nóng bỏng, bùng nổ, dứt khoát phá tan lá chắn của thế tục, dùng hết tất cả sức lực để phản kháng, bảo vệ cho sự ấm áp ấy.
Giọng anh khàn khàn, “Kiều Kiều…”
Yên lặng, không ai trả lời.
Anh ngờ vực quay đầu lại nhìn, cô mèo con nào đó đang nhắm mắt ngủ ngon lành, ngủ mớ vẫn bĩu môi.
Thái dương Hình Tranh giật giật, nhếch môi cười cam chịu.
Đến lúc mấu chốt lại rớt dây xích.
Không hổ là em.
. . .
Kiều Hy ngủ ngon lành suốt đường, cho đến khi vào toà nhà lành lạnh ẩm ướt, cơn xốc nảy khi lên lầu mới đánh thức được cô.
Tỉnh táo chỉ được hai giây, cô lại ngả đầu, tiếp tục ngủ.
Trong nhà không bật đèn, yên ả như nước, đêm nay hai người lớn tiếp tục vắng nhà vì trực ban.
Cửa sổ trong phòng bếp không đóng, mưa tạt vào xối xả, tạo thành vũng nước đọng trên sàn.
Hình Tranh để Kiều Hy lên ghế sô pha, đi dọn dẹp nước dưới đất, làm xong quay về phòng khách, Kiều Hy đang nằm nghiêng trên sô pha, ngủ mơ mơ màng màng.
“Đừng ngủ nữa, đi tắm đi.”
Anh vỗ nhẹ đầu cô, cô cáu kỉnh hất đi, vất vả lắm mới vượt qua được cơn buồn ngủ, cô cầm cặp về phòng lấy đồ ngủ, đến trước cửa phòng lại vòng về, lấy bánh kếp đã nguội lạnh trong cặp ra, nhét vào tay anh cho hả giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mua cho anh.”
Cô cúi đầu, ngượng ngùng mím môi, “Không muốn ăn thì vứt đi cũng được.”
Hình Tranh kinh ngạc hai giây, chờ đến khi tỉnh táo lại, cô nhóc đã đỏ mặt chạy biến về phòng.
Anh nhìn bánh kếp bị bóp không còn ra hình gì, môi cười nhẹ, hiểu ngay lập tức.
Thảo nào đêm nay giận dỗi vậy, nhắc tới Hamburger là nghiến răng nghiến lợi đủ kiểu.
Thì ra không ăn bánh kếp là tội chết.
Anh nhớ rồi.
. . .
Mười một giờ tối, mưa vẫn đập táp táp lên kính cửa sổ.
Kiều Hy cất đề thi và bút, đứng dậy kéo rèm lại, lúc về giường chợt thấy đói bụng, cô nhẹ nhàng mở cửa, mò đến phòng bếp như chuột nhắt, mở cửa tủ lạnh.
Cô nhón chân lục lọi khắp tủ lạnh, bất ngờ là không thấy bánh kếp, còn đang khó hiểu, phía sau đột ngột vang lên giọng nam, “Đừng tìm nữa, ở trong bụng anh rồi.”
Kiều Hy hết hồn, xoay lại thấy gương mặt kề sát của anh, cô lùi lại theo bản năng, bị anh kéo đến gần, tuỳ tay đóng cửa tủ lạnh lại.
Anh mới tắm xong, mái tóc đen ướt nhẹp đang liên tục nhỏ nước, rơi xuống chiếc áo phông thuần trắng, nhanh chóng tạo thành từng vệt nước.
Đèn trần trong phòng bếp không sáng lắm, cơn dông khiến căn phòng khi sáng khi tối.
“Đói bụng rồi à?”
“Cũng bình thường, nhịn được.”
Giờ cô rất sợ gần gũi thân mật, cảm thấy mình sắp biến thành sói, nhào lên người anh rồi.
“Em ngủ đây, anh đừng thức khuya quá.”
Cô nhóc quay người định đi, Hình Tranh nhận ra ý định tẩu thoát của cô, vươn tay chặn lại lúc cô muốn chui qua, chỉ dùng hai ba động tác là vây được cô giữa tủ lạnh và hai cánh tay.
Cô hoảng sợ, ngửa đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu hun hút của anh, tim đập loạn nhịp.
“Không phải vừa rồi chê anh hôi sao?”
Anh nghiêm túc nói, “Ngửi lại thử đi.”
Kiều Hy há hốc mồm, không ngờ người trông có vẻ nghiêm túc sẽ đưa ra yêu cầu biến thái kiểu này.
Tuy cô lấy làm lạ, nhưng vẫn làm theo như bị ma xui quỷ khiến.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy áo anh, từ từ nhón chân đến gần anh hơn, chóp mũi lướt qua xương quai xanh, thân mật cọ xát cổ anh, mùi hương quyến rũ thẩm thấu trong từng giọt nước đang sôi trào.
Anh hít sâu kìm nén, khối xương nho nhỏ trên cổ không ngừng lên xuống.
“Không hôi nữa.”
Giọng cô mềm nhũn, âm cuối còn hơi run rẩy.
Hiển nhiên thiếu niên đang tràn trề sức sống không ngờ mình dễ dàng bị người ta chọc cho nóng máu thế này, anh có thể cảm nhận rõ ràng nơi nào đó trên cơ thể đang thay đổi quái dị.
Anh vô thức cúi đầu, Kiều Hy không biết gì, cũng cúi đầu nhìn theo.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, có người che mắt cô lại.
“Về phòng ngủ đi.”
Dịu dàng cũng chỉ được ba giây, anh lại quay về dáng vẻ hung dữ.
Cô thấy người này khó hiểu vô cùng, trước khi đi không quên dẫm anh một cái cho hả giận.
“Rầm.”
Cửa phòng bị cô hung hăng đóng sầm.
Thiếu niên trong phòng bếp khép hờ mắt, hít sâu một hơi.
Đèn trần lập loè phát ra tiếng điện xẹt xẹt, soi sáng dã thú vừa nhô lên ở nơi nào đó.
Mới vậy đã không chịu được rồi sao?
Hình Tranh lắc đầu, không khỏi bật cười.
Cái từ “cầm thú”, quả thực vì anh mà sinh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro