Chút Mập Mờ
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Kiều Hy đi theo Hình Tranh về đến nhà, tay chân đã lạnh tới mức mất tri giác.
“Em tắm trước đi.”
Hình Tranh kêu cô vào nhà vệ sinh, mình thì đi về phía phòng bếp.
Vòi hoa sen trút nước ấm xuống, màn sương trắng lượn lờ, không gian nho nhỏ lập tức ấm lên.
Cơ thể đóng băng dần cảm nhận được nhiệt độ, dòng nước xối lên gạch men dưới đất, âm vang lớn xuyên qua màng tai cô, đánh thẳng vào những dây thần kinh đang cứng đờ.
Cho tới lúc này, Kiều Hy vẫn chưa tỉnh táo hẳn lại, tất cả tựa như ảo ảnh, dường như cô chỉ vừa mơ một giấc chiêm bao mà thôi.
Không biết qua bao lâu sau, rốt cuộc cô cũng tìm về được cảm giác chân thật giữa màn hơi nước, thay đồ ngủ Hình Tranh đưa, mái tóc dài đen nhánh rối tung lên, ẩm ướt nhỏ nước.
Vừa mở cửa ra đã thấy Hình Tranh đứng dựa lên tường bên ngoài, trong tay cầm một ly trà gừng xua đuổi khí lạnh.
“Uống hết đi, đừng để thừa.”
Kiều Hy ghét mùi gừng, định bụng tìm lý do để không uống, nhưng mặt anh lạnh phát sợ, cảm giác không từ chối được.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn.
Vì thế, cô cau mày há miệng nuốt, mùi vị cay xè trôi tuột theo cổ họng xuống lục phủ ngũ tạng, cảm giác buồn nôn lập tức ập đến, Hình Tranh căn chuẩn thời cơ nhét một viên kẹo dâu tây vào miệng cô.
Cô ngậm kẹo, sắc mặt trắng bệch mới thoáng đỡ hơn chút.
Được cứu rồi.
Bên ngoài nhà, ánh mai dịu dàng chiếu rọi qua khung cửa sổ thuỷ tinh, những hạt bụi trôi lơ lửng giữa không khí, múa lượn theo từng tia nắng.
Trong khung cảnh mờ mờ, hai bóng người xa xăm đang đan chéo lên nhau.
Kiều Hy thẫn thờ vùi trong chăn, thiếu niên ngồi ở mép giường, tay cầm máy sấy, làn gió ấm áp xuôi theo ngón tay anh, vuốt ve mái tóc đen như tơ của thiếu nữ.
Cô gái nhỏ buồn ngủ híp mắt, mơ màng sắp thiếp đi, anh cất đồ, đỡ cô nằm xuống.
Lúc đứng dậy, cô nắm góc áo anh không chịu buông tay, Hình Tranh cũng không tránh, anh cúi đầu nhìn đôi mắt đã mơ màng của cô, giọng cũng ấm áp hiếm thấy: “Sao thế?”
“Có phải chúng ta trốn học không?”
“Anh gọi cho bố rồi, bố sẽ giúp chúng ta xin nghỉ, yên tâm.”
Cô suy ngẫm, vẫn lấy hết can đảm ra hỏi: “Bên phía trường học…”
Anh nhẹ giọng trấn an, “Chuyện sau này em không cần phải xen vào, anh sẽ xử lý.”
Kiều Hy hơi uể oải, nghĩ tới việc quan hệ giữa hai người đã bị công khai, rồi lại nhớ đến đám thiếu nữ si tình ở trường, cô kêu rên trong lòng, cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
Cô nắm chặt quần áo anh, đôi mắt u oán, “Sau này em sẽ biến thành bồ câu đưa thư cho tình yêu của anh phải không?”
Hình Tranh sửng sốt, môi anh mấp máy, suýt cười thành tiếng.
“Không có loại chuyện đó xảy ra đâu.” Anh mỉm cười, “Nếu có, em từ chối cũng được.”
“Vậy sao được?”
Cô nói móc nói mỉa, “Nếu mà bất cẩn chặn đường tình duyên của anh, vậy em làm em gái không có trách nhiệm gì cả.”
“Em muốn có chị dâu nhỏ gấp vậy à?” Thiếu niên mỉm cười, hỏi thật chậm.
Cô tránh khỏi ánh mắt anh, lắc đầu thật mạnh.
“Trước mắt anh chưa có suy nghĩ này.” Anh nói nhỏ.
“Vậy sau này thì sao?”
“Sau này rồi nói.”
Anh nhìn thẳng vào cô, cười sâu xa: “Lỡ mà không gặp được, chẳng phải em đã đồng ý ở bên cạnh anh rồi à?”
Kiều Hy không lên tiếng, nửa khuôn mặt vùi vào chăn, lặng lẽ đỏ mặt.
“Sao, muốn đổi ý hả?”
Cô ậm ờ: “Không, không phải.”
“Hả?”
Hình Tranh không nghe rõ, hai tay chống trên giường, cúi người tiến sát vào.
Khoảng cách giữa hai người lập tức kéo gần, tiếng hít thở nặng nhẹ không đồng nhất giao hoà nóng bỏng.
Anh vốn không định làm gì, nhưng cô bé con kia dùng gương mặt ngại ngùng đỏ ửng nhìn anh không chớp mắt, vừa xấu hổ vừa mong mỏi, Hình Tranh thấy mà rung rinh.
Trong chớp mắt, khả năng tự chủ vốn không mạnh bao nhiêu hoàn toàn tan rã.
Tiếng thở dốc bị đè nén như đốt cháy cả căn phòng, anh tới gần, chóp mũi thoáng chạm vào nhau, bước đến ranh giới mập mờ, dục vọng liên tục bốc lên.
Kiều Hy nhắm chặt mắt, gương mặt ửng đỏ như bỏng cháy, cổ và tai cũng không khác là bao, hai tay cô nắm chặt chăn, tim đập nhanh đến độ không thở nổi.
Thời gian như dừng lại.
Dường như tất cả cảm quan đều được phóng đại vô hạn trong thế giới này.
Cô đợi một lúc lâu vẫn không chờ được cái hôn trong dự đoán, chỉ mỗi trán được người ta cọ nhẹ, ngay sau đó, luồng khí nóng bỏng vờn quanh lập tức lùi lại.
Kiều Hy ngờ vực mở mắt, thấy Hình Tranh đứng ở mép giường cau mày, giọng nặng nề: “Chắc là sốt rồi.”
Nói xong, anh đi ra ngoài, chỉ để lại cô gái một mình đờ đẫn nằm trên giường.
Hít một hơi thật sâu, cô chui vào chăn hét ầm lên, trách mình là cái đồ hèn nhát không được tích sự gì.
Lúc đó mà nhào lên luôn thì tốt rồi, như trong giấc mơ trước đây ấy, ôm anh hôn một lúc thật lâu, mạnh mẽ công khai chủ quyền.
Anh là của em.
Chỉ cho một mình em hôn thôi.
. . .
Ngoài phòng, Hình Tranh dựa lưng lên cửa, nhắm mắt nặng nề thở dốc, nỗ lực bình ổn hô hấp.
Tim anh đập nhanh liên tục, trong đầu giờ chỉ còn đôi mắt vừa ngại ngùng vừa mong mỏi cái hôn của cô bé con.
Anh nhếch môi, cười như tắm mình trong gió xuân.
Chờ chút thôi.
Chờ anh xử lý hết tất cả mọi chuyện.
Sớm muộn gì em cũng sẽ bị anh ăn sạch sành sanh.
. . .
Cơm trưa Hình Tranh làm mì trứng, cố ý bỏ thêm rau xanh và spam, Kiều Hy ăn hết một tô, thậm chí ngay cả nước dùng cũng không để lại.
Ăn cơm xong.
Hình Tranh dọn dẹp phòng bếp, quay đầu thấy Kiều Hy nằm trên sô pha, hai má đỏ ửng không bình thường.
Anh lấy nhiệt kế đo thử, 38.5°.
“Tại cái miệng quạ đen của anh đó.” Cô lẩm bẩm trong miệng.
Hình Tranh xụ mặt gõ đầu cô, “Bệnh mà còn lải nhải nữa.”
Quay về giường, cô uống thuốc, dán miếng hạ sốt rồi nhắm mắt làm bộ ngủ, thi thoảng hí mắt nhìn người ngồi bên cạnh.
Nửa người trên Hình Tranh dựa vào đầu giường, tay cầm một quyển sách, tiếng giở sách rất nhẹ, sợ đánh thức cô.
Kiều Hy lờ mờ tỉnh lại, nằm một tư thế lâu quá, tay chân tê dại, cô nghiêng người, Hình Tranh lập tức nhìn xuống.
Một trên một dưới, ánh mắt chạm nhau.
Anh nhìn chằm chằm hai má đỏ như máu của cô, mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào, nét mặt đầy lo lắng, “Sao vẫn còn nóng thế này?”
Kiều Hy lắc đầu, yên lặng kéo chăn lên, giấu nửa khuôn mặt vào, chỉ để lộ đôi mắt long lanh.
“Che mặt không nóng à?” Hình Tranh hỏi.
“Cũng bình thường.”
Cô vươn tay từ trong chăn ra, túm góc áo anh nhẹ nhàng đong đưa, vì bị bệnh nên giọng vô cùng nũng nịu, “Anh ơi…”
Rõ ràng là ai đó rất hưởng thụ, yêu chiều hỏi nhỏ, “Sao nào?”
“Tối nay chúng ta ăn gì?”
Hình Tranh giật mình, vừa câm nín vừa buồn cười, “Em vẫn còn khẩu vị ăn uống à?”
Cô nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Càng sinh bệnh càng phải ăn nhiều, không thì sẽ không có sức.”
“Em muốn ăn gì?” Thiếu niên thở dài thoả hiệp.
Kiều Hy nhỏ giọng hỏi thử: “Hamburger?”
“Cháo trắng.”
“Mì chua cay!”
“Trứng luộc.”
Cô càng nghe càng tuyệt vọng, ôm chút vọng tưởng cuối cùng, “Có sườn không?”
Anh mỉm cười, “Không có sườn, chỉ có rau xào tỏi nhuyễn thôi.”
“...”
Kiều Hy buồn bực liếc anh.
Cô cũng ngây thơ thật, người này bá đạo thế này, sao chịu khoan dung cho tính tham ăn của cô được.
Nhớ lại lần trước bị bệnh, cô phải ăn cháo rau thịt bò suốt một tuần, đầu sắp mọc cỏ tới nơi.
Hình Tranh khép sách lại, nhìn dáng vẻ thảm thiết sống không còn gì để luyến tiếc của cô nhóc tham ăn, anh không đành lòng, dịu giọng dỗ dành, “Nợ trước đi, hết bệnh rồi anh làm cho em.”
“Anh nói rồi đấy.” Cảm xúc của cô tăng vọt, “Không được gạt em.”
“Anh có khi nào gạt em chưa?”
Kiều Hy cẩn thận nghĩ lại, anh thật sự là kiểu người chỉ cần hứa hẹn thì chắc chắn sẽ làm.
Cô nhếch môi, định nói gì đó nữa, Hình Tranh đưa tay che mắt cô lại.
“Nói ít thôi, ngủ nhiều vào.”
Lòng bàn tay thiếu niên dày rộng khô ráo, cảm giác ấm áp như được ánh mặt trời sưởi ấm.
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt, xung quanh toàn mùi hương trên người anh, cơn buồn ngủ dần bủa vây, hô hấp cô chậm lại, nhanh chóng thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh giấc, ngoài trời đã tối rồi.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng bàng bạc như màn sa dịu dàng rải xuống nền đất, chiếu lên nửa mặt của thiếu niên ở mép giường.
Anh nhắm hai mắt, không nhúc nhích, hình như đang ngủ say.
Kiều Hy hoảng hốt một chớp mắt, vẫn còn chưa phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.
Cô ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn ngắm từ cái cằm sắc sảo đến yết hầu, tầm mắt dời xuống, nhìn cái tay đang buông thõng bên cạnh của anh.
Chăn bông khẽ nhúc nhích, ngón tay cô dần dò ra từ một bên, cẩn thận vươn đi.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve mu bàn tay của anh, tựa như đàn dương cầm, âm này vang lên đến âm khác, tạo thành một khúc nhạc trong thinh lặng.
Giây phút đó, cô cảm giác được trái tim mình đang nở hoa.
Trong lúc mê mẩn, bàn tay làm chuyện xấu bỗng nhiên bị nắm lại, dịu dàng bao bọc.
Cô thót tim, hoảng loạn ngẩng đầu lên, xác định anh vẫn còn ngủ say.
Kiều Hy mím môi vui vẻ, ngón tay chen vào kẽ tay, cùng anh mười ngón đan xen.
Làm xong tất cả, cô mỹ mãn nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng dần lên cao.
Ánh trăng dịu dàng như nước, lướt qua gương mặt của thiếu niên, và cả nụ cười không giấu được nơi khóe môi anh.
Kiều Hy đi theo Hình Tranh về đến nhà, tay chân đã lạnh tới mức mất tri giác.
“Em tắm trước đi.”
Hình Tranh kêu cô vào nhà vệ sinh, mình thì đi về phía phòng bếp.
Vòi hoa sen trút nước ấm xuống, màn sương trắng lượn lờ, không gian nho nhỏ lập tức ấm lên.
Cơ thể đóng băng dần cảm nhận được nhiệt độ, dòng nước xối lên gạch men dưới đất, âm vang lớn xuyên qua màng tai cô, đánh thẳng vào những dây thần kinh đang cứng đờ.
Cho tới lúc này, Kiều Hy vẫn chưa tỉnh táo hẳn lại, tất cả tựa như ảo ảnh, dường như cô chỉ vừa mơ một giấc chiêm bao mà thôi.
Không biết qua bao lâu sau, rốt cuộc cô cũng tìm về được cảm giác chân thật giữa màn hơi nước, thay đồ ngủ Hình Tranh đưa, mái tóc dài đen nhánh rối tung lên, ẩm ướt nhỏ nước.
Vừa mở cửa ra đã thấy Hình Tranh đứng dựa lên tường bên ngoài, trong tay cầm một ly trà gừng xua đuổi khí lạnh.
“Uống hết đi, đừng để thừa.”
Kiều Hy ghét mùi gừng, định bụng tìm lý do để không uống, nhưng mặt anh lạnh phát sợ, cảm giác không từ chối được.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn.
Vì thế, cô cau mày há miệng nuốt, mùi vị cay xè trôi tuột theo cổ họng xuống lục phủ ngũ tạng, cảm giác buồn nôn lập tức ập đến, Hình Tranh căn chuẩn thời cơ nhét một viên kẹo dâu tây vào miệng cô.
Cô ngậm kẹo, sắc mặt trắng bệch mới thoáng đỡ hơn chút.
Được cứu rồi.
Bên ngoài nhà, ánh mai dịu dàng chiếu rọi qua khung cửa sổ thuỷ tinh, những hạt bụi trôi lơ lửng giữa không khí, múa lượn theo từng tia nắng.
Trong khung cảnh mờ mờ, hai bóng người xa xăm đang đan chéo lên nhau.
Kiều Hy thẫn thờ vùi trong chăn, thiếu niên ngồi ở mép giường, tay cầm máy sấy, làn gió ấm áp xuôi theo ngón tay anh, vuốt ve mái tóc đen như tơ của thiếu nữ.
Cô gái nhỏ buồn ngủ híp mắt, mơ màng sắp thiếp đi, anh cất đồ, đỡ cô nằm xuống.
Lúc đứng dậy, cô nắm góc áo anh không chịu buông tay, Hình Tranh cũng không tránh, anh cúi đầu nhìn đôi mắt đã mơ màng của cô, giọng cũng ấm áp hiếm thấy: “Sao thế?”
“Có phải chúng ta trốn học không?”
“Anh gọi cho bố rồi, bố sẽ giúp chúng ta xin nghỉ, yên tâm.”
Cô suy ngẫm, vẫn lấy hết can đảm ra hỏi: “Bên phía trường học…”
Anh nhẹ giọng trấn an, “Chuyện sau này em không cần phải xen vào, anh sẽ xử lý.”
Kiều Hy hơi uể oải, nghĩ tới việc quan hệ giữa hai người đã bị công khai, rồi lại nhớ đến đám thiếu nữ si tình ở trường, cô kêu rên trong lòng, cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
Cô nắm chặt quần áo anh, đôi mắt u oán, “Sau này em sẽ biến thành bồ câu đưa thư cho tình yêu của anh phải không?”
Hình Tranh sửng sốt, môi anh mấp máy, suýt cười thành tiếng.
“Không có loại chuyện đó xảy ra đâu.” Anh mỉm cười, “Nếu có, em từ chối cũng được.”
“Vậy sao được?”
Cô nói móc nói mỉa, “Nếu mà bất cẩn chặn đường tình duyên của anh, vậy em làm em gái không có trách nhiệm gì cả.”
“Em muốn có chị dâu nhỏ gấp vậy à?” Thiếu niên mỉm cười, hỏi thật chậm.
Cô tránh khỏi ánh mắt anh, lắc đầu thật mạnh.
“Trước mắt anh chưa có suy nghĩ này.” Anh nói nhỏ.
“Vậy sau này thì sao?”
“Sau này rồi nói.”
Anh nhìn thẳng vào cô, cười sâu xa: “Lỡ mà không gặp được, chẳng phải em đã đồng ý ở bên cạnh anh rồi à?”
Kiều Hy không lên tiếng, nửa khuôn mặt vùi vào chăn, lặng lẽ đỏ mặt.
“Sao, muốn đổi ý hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ậm ờ: “Không, không phải.”
“Hả?”
Hình Tranh không nghe rõ, hai tay chống trên giường, cúi người tiến sát vào.
Khoảng cách giữa hai người lập tức kéo gần, tiếng hít thở nặng nhẹ không đồng nhất giao hoà nóng bỏng.
Anh vốn không định làm gì, nhưng cô bé con kia dùng gương mặt ngại ngùng đỏ ửng nhìn anh không chớp mắt, vừa xấu hổ vừa mong mỏi, Hình Tranh thấy mà rung rinh.
Trong chớp mắt, khả năng tự chủ vốn không mạnh bao nhiêu hoàn toàn tan rã.
Tiếng thở dốc bị đè nén như đốt cháy cả căn phòng, anh tới gần, chóp mũi thoáng chạm vào nhau, bước đến ranh giới mập mờ, dục vọng liên tục bốc lên.
Kiều Hy nhắm chặt mắt, gương mặt ửng đỏ như bỏng cháy, cổ và tai cũng không khác là bao, hai tay cô nắm chặt chăn, tim đập nhanh đến độ không thở nổi.
Thời gian như dừng lại.
Dường như tất cả cảm quan đều được phóng đại vô hạn trong thế giới này.
Cô đợi một lúc lâu vẫn không chờ được cái hôn trong dự đoán, chỉ mỗi trán được người ta cọ nhẹ, ngay sau đó, luồng khí nóng bỏng vờn quanh lập tức lùi lại.
Kiều Hy ngờ vực mở mắt, thấy Hình Tranh đứng ở mép giường cau mày, giọng nặng nề: “Chắc là sốt rồi.”
Nói xong, anh đi ra ngoài, chỉ để lại cô gái một mình đờ đẫn nằm trên giường.
Hít một hơi thật sâu, cô chui vào chăn hét ầm lên, trách mình là cái đồ hèn nhát không được tích sự gì.
Lúc đó mà nhào lên luôn thì tốt rồi, như trong giấc mơ trước đây ấy, ôm anh hôn một lúc thật lâu, mạnh mẽ công khai chủ quyền.
Anh là của em.
Chỉ cho một mình em hôn thôi.
. . .
Ngoài phòng, Hình Tranh dựa lưng lên cửa, nhắm mắt nặng nề thở dốc, nỗ lực bình ổn hô hấp.
Tim anh đập nhanh liên tục, trong đầu giờ chỉ còn đôi mắt vừa ngại ngùng vừa mong mỏi cái hôn của cô bé con.
Anh nhếch môi, cười như tắm mình trong gió xuân.
Chờ chút thôi.
Chờ anh xử lý hết tất cả mọi chuyện.
Sớm muộn gì em cũng sẽ bị anh ăn sạch sành sanh.
. . .
Cơm trưa Hình Tranh làm mì trứng, cố ý bỏ thêm rau xanh và spam, Kiều Hy ăn hết một tô, thậm chí ngay cả nước dùng cũng không để lại.
Ăn cơm xong.
Hình Tranh dọn dẹp phòng bếp, quay đầu thấy Kiều Hy nằm trên sô pha, hai má đỏ ửng không bình thường.
Anh lấy nhiệt kế đo thử, 38.5°.
“Tại cái miệng quạ đen của anh đó.” Cô lẩm bẩm trong miệng.
Hình Tranh xụ mặt gõ đầu cô, “Bệnh mà còn lải nhải nữa.”
Quay về giường, cô uống thuốc, dán miếng hạ sốt rồi nhắm mắt làm bộ ngủ, thi thoảng hí mắt nhìn người ngồi bên cạnh.
Nửa người trên Hình Tranh dựa vào đầu giường, tay cầm một quyển sách, tiếng giở sách rất nhẹ, sợ đánh thức cô.
Kiều Hy lờ mờ tỉnh lại, nằm một tư thế lâu quá, tay chân tê dại, cô nghiêng người, Hình Tranh lập tức nhìn xuống.
Một trên một dưới, ánh mắt chạm nhau.
Anh nhìn chằm chằm hai má đỏ như máu của cô, mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào, nét mặt đầy lo lắng, “Sao vẫn còn nóng thế này?”
Kiều Hy lắc đầu, yên lặng kéo chăn lên, giấu nửa khuôn mặt vào, chỉ để lộ đôi mắt long lanh.
“Che mặt không nóng à?” Hình Tranh hỏi.
“Cũng bình thường.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vươn tay từ trong chăn ra, túm góc áo anh nhẹ nhàng đong đưa, vì bị bệnh nên giọng vô cùng nũng nịu, “Anh ơi…”
Rõ ràng là ai đó rất hưởng thụ, yêu chiều hỏi nhỏ, “Sao nào?”
“Tối nay chúng ta ăn gì?”
Hình Tranh giật mình, vừa câm nín vừa buồn cười, “Em vẫn còn khẩu vị ăn uống à?”
Cô nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Càng sinh bệnh càng phải ăn nhiều, không thì sẽ không có sức.”
“Em muốn ăn gì?” Thiếu niên thở dài thoả hiệp.
Kiều Hy nhỏ giọng hỏi thử: “Hamburger?”
“Cháo trắng.”
“Mì chua cay!”
“Trứng luộc.”
Cô càng nghe càng tuyệt vọng, ôm chút vọng tưởng cuối cùng, “Có sườn không?”
Anh mỉm cười, “Không có sườn, chỉ có rau xào tỏi nhuyễn thôi.”
“...”
Kiều Hy buồn bực liếc anh.
Cô cũng ngây thơ thật, người này bá đạo thế này, sao chịu khoan dung cho tính tham ăn của cô được.
Nhớ lại lần trước bị bệnh, cô phải ăn cháo rau thịt bò suốt một tuần, đầu sắp mọc cỏ tới nơi.
Hình Tranh khép sách lại, nhìn dáng vẻ thảm thiết sống không còn gì để luyến tiếc của cô nhóc tham ăn, anh không đành lòng, dịu giọng dỗ dành, “Nợ trước đi, hết bệnh rồi anh làm cho em.”
“Anh nói rồi đấy.” Cảm xúc của cô tăng vọt, “Không được gạt em.”
“Anh có khi nào gạt em chưa?”
Kiều Hy cẩn thận nghĩ lại, anh thật sự là kiểu người chỉ cần hứa hẹn thì chắc chắn sẽ làm.
Cô nhếch môi, định nói gì đó nữa, Hình Tranh đưa tay che mắt cô lại.
“Nói ít thôi, ngủ nhiều vào.”
Lòng bàn tay thiếu niên dày rộng khô ráo, cảm giác ấm áp như được ánh mặt trời sưởi ấm.
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt, xung quanh toàn mùi hương trên người anh, cơn buồn ngủ dần bủa vây, hô hấp cô chậm lại, nhanh chóng thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh giấc, ngoài trời đã tối rồi.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng bàng bạc như màn sa dịu dàng rải xuống nền đất, chiếu lên nửa mặt của thiếu niên ở mép giường.
Anh nhắm hai mắt, không nhúc nhích, hình như đang ngủ say.
Kiều Hy hoảng hốt một chớp mắt, vẫn còn chưa phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.
Cô ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn ngắm từ cái cằm sắc sảo đến yết hầu, tầm mắt dời xuống, nhìn cái tay đang buông thõng bên cạnh của anh.
Chăn bông khẽ nhúc nhích, ngón tay cô dần dò ra từ một bên, cẩn thận vươn đi.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve mu bàn tay của anh, tựa như đàn dương cầm, âm này vang lên đến âm khác, tạo thành một khúc nhạc trong thinh lặng.
Giây phút đó, cô cảm giác được trái tim mình đang nở hoa.
Trong lúc mê mẩn, bàn tay làm chuyện xấu bỗng nhiên bị nắm lại, dịu dàng bao bọc.
Cô thót tim, hoảng loạn ngẩng đầu lên, xác định anh vẫn còn ngủ say.
Kiều Hy mím môi vui vẻ, ngón tay chen vào kẽ tay, cùng anh mười ngón đan xen.
Làm xong tất cả, cô mỹ mãn nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng dần lên cao.
Ánh trăng dịu dàng như nước, lướt qua gương mặt của thiếu niên, và cả nụ cười không giấu được nơi khóe môi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro