Đêm Trước Cơn B...
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Sáu giờ rưỡi, trời mới tờ mờ sáng.
Cơn gió nhẹ mang theo hơi lạnh xua đi màn mây, tia nắng dịu dàng vươn mình ra khỏi sương mù, nhẹ nhàng chiếu sáng đất trời.
Hàng cây lùn hai bên đường đứng lặng trong cơn gió lạnh, cành cây lẻ loi duỗi ra ngoài, chiếc lá khô vàng bay trong gió, rơi lả tả xuống đất, có đôi giày trắng sạch sẽ nhẹ nhàng bước qua, phát ra tiếng “xào xạc”.
Đường Như Vi tìm được khu chung cư cũ theo địa chỉ, đứng trước tòa nhà nhìn dáo dác xung quanh.
Ngày hôm qua, cô ấy nóng lòng chạy tới bệnh viện, may mà bà nội được cấp cứu kịp thời, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên bà cụ làm là thúc giục cô ấy về đi học.
“Chỗ bà có bố con trông rồi, đừng lo, con sắp thi đại học tới nơi, phải chăm học vào.”
Đường Như Vi không lay chuyển được bà, để bà cụ an tâm dưỡng bệnh, cô ấy ngồi xe quay lại Giang Châu ngay trong đêm.
Vừa về đến nhà, Kiều Hy đã gọi tới dò hỏi tình hình của bà nội, nghe nói bà cụ đã qua khỏi nguy hiểm, cô thở phào, định an ủi vài câu, ngoài phòng chợt vang lên giọng nam trầm khàn.
“Cháo xong rồi, ra ăn cơm nào.”
“Em không đói.”
“Kiều Hy.” Lần này giọng nói bị đè thấp hơn, có ý cảnh cáo.
Cô che tai lại làm bộ không nghe thấy, đến trước cửa sổ tiếp tục tố khổ với Đường Như Vi.
“Lần nào sốt cũng rau xanh cháo trắng, mình ăn miết muốn nôn luôn ấy.”
Đường Như Vi kinh ngạc, “Cậu sốt hả?”
Kiều Hy đang do dự không biết có nên kể chuyện xảy ra hôm qua với cô ấy không thì cửa bị người ta mở ra, ngay sau đó, trong điện thoại có tiếng hét của cô gái nhỏ, “Trả điện thoại lại cho em!”
Hình Tranh ghìm cô nhóc đang nhảy nhót, nhìn giao diện, anh hơi nhíu mày, quay người đi vào phòng bếp, khoá cửa lại.
“Ầm ầm ầm!”
Kiều Hy phẫn nộ đập tấm kính thuỷ tinh bên ngoài.
Nghe thấy âm thanh ở đầu kia, Đường Như Vi cũng hơi căng thẳng, cô ấy cẩn thận “Alo”.
“Tôi là Hình Tranh.”
“À, chào cậu.”
Cô ấy thẳng lưng, đứng thật nghiêm chỉnh.
Không biết vì sao, lần nào nghe anh nói chuyện cô ấy cũng thấy áp lực như bị tra hỏi khi ngồi trong phòng thẩm vấn.
Anh nói từng chữ lạnh băng, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
“Hôm nay trường học xảy ra chút chuyện, liên quan đến Kiều Hy.”
Sau đó, anh thuật lại đơn giản mọi chuyện.
Đường Như Vi phẫn nộ nắm chặt tay, ép mình phải bình tâm lại, chủ động nhắc đến chuyện anh nhờ vả trước đây, “Những thứ cậu cần, tôi chỉnh lại xong hết rồi.”
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Cô ấy nói chân thành, “Nếu giúp được Kiều Kiều, tôi vui lắm.”
Hình Tranh hạ giọng, “Nếu tiện thì cậu lưu số tôi lại đi, rồi gửi tôi bây giờ luôn.”
“Được.”
Kế đó, cuộc gọi kết thúc.
Cánh cửa kính mở ra, cô nhóc đầu tóc bù xù vọt vào, giành lại điện thoại còn không quên liếc xéo anh một cái, định trốn về phòng, nhưng người phía sau cứ túm chặt cổ áo cô không chịu buông.
Đã vào hang sói rồi, không còn chỗ trốn đâu.
“Ăn cháo xong rồi đi.”
“Em không…”
Kiều Hy định từ chối, liếc thấy trứng chiên vàng óng và dưa muối trên bàn, cô bỗng cảm thấy canh suông cháo trắng này cũng không khó nuốt lắm.
Hình Tranh ra vẻ lơ đãng nói: “Anh mới xuống lầu tìm bà Hồ xin chút dưa muối bà tự làm, không phải em thích món này nhất à?”
Trái tim cô ấm lên, gương mặt ngày càng đỏ ửng, không biết vì bệnh hay cảm động.
“Tại anh cứ thế nên em mới có vẻ khó chiều đấy.”
Cô cúi đầu ngại ngùng, cắn môi dưới rồi lên án tiếp, “Bởi vậy mà mẹ hay nói anh chiều hư em.”
Hình Tranh từ tốn hỏi lại: “Vậy anh chiều người khác nha?”
“Không được!”
Cô phản đối ngay tức thì, gần như là rống lên.
Anh xấu xa truy hỏi, “Sao lại không được?”
“Vì…” Tim Kiều Hy đập nhanh vô cùng, không dám nhìn vào mắt anh, nói càng lúc càng nhỏ, “Một mình em đã phiền lắm rồi, lỡ tìm thêm mấy người nữa, sợ anh lo không hết, nhiều việc quá chứ sao.”
Hình Tranh gật đầu tán đồng, “Em cũng hiểu mình nhỉ?”
“Này!”
“Được rồi.” Anh vỗ đầu cô, dịu giọng, “Còn nói nữa là cháo nguội luôn đấy.”
Kiều Hy quay lại bàn ăn, để dưa muối vào tô cháo, nhẹ nhàng quấy lên, hạt gạo ninh mềm bao lấy dưa muối tạo thành mùi hương đặc trưng.
Cô có khẩu vị hơn, chỉ trong chốc lát đã ăn xong nửa tô.
“Vừa nãy anh nói gì với Vi Vi thế?” Kiều Hy ngậm tan hạt gạo, nói lúng búng.
Hình Tranh gắp cái trứng chiên để vào chén cô, “Em.”
Cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Anh đừng nói bậy trước mặt bạn em đấy, ảnh hưởng đến hình tượng huy hoàng của em.”
“Em mà cũng có hình tượng huy hoàng à?” Anh bật cười.
Cô nói không được, tức hộc máu giành lấy nửa cái trứng chiên còn lại trong tô của anh, há miệng nhét vào.
Hình Tranh nhìn thấy, anh nhếch môi, rút tờ giấy lau gạo dính nơi khoé môi cô.
“Người bạn này của em, không tồi.”
“Đó là đương nhiên.”
Nói đến đây, cô vô cùng tự hào, “Mắt nhìn của em lúc nào cũng tốt.”
Anh không vội phản bác, chỉ để lại một câu nhiều hàm nghĩa, “Người sống thẳng thắn thì cũng chỉ thấy người ta thẳng thắn, không né tránh được những gì âm u của lòng người.”
. . .
Tầng nào trong chung cư kiểu cũ cũng có hành lang dài, cuối thu, gió lạnh thổi tới từ bốn phương tám hướng, hàng hiên lạnh buốt.
Đường Như Vi đi qua đầu gió, lạnh đến mức co rúm cả người lại.
Dưới lầu bỗng vang lên tiếng bước chân vội vàng, càng lúc càng gần, cô ấy quay đầu, thấy thiếu niên tóc đen mặc đồ trắng đang đứng bên cửa sổ, nửa khuôn mặt của thiếu niên bị ánh mặt trời dịu dàng ngoài cửa sổ hoà tan.
Xung quanh anh là màu vàng kim loá mắt, vừa ấm áp vừa sáng sủa.
Chu Tễ Xuyên nhìn cô nàng đang ngơ ngác cách mình không xa, “Bánh quai chèo nhỏ?”
Cô chợt tỉnh ra, lễ phép chào hỏi, “Chào cậu, Tụt huyết áp.”
“...”
Bầu không khí yên tĩnh đáng sợ.
Khoé môi Chu công tử run rẩy, bước đến trước mặt cô, anh gãi đầu tóc bù xù do chơi game suốt đêm.
“Cậu gọi ai là Tụt huyết áp?”
Cô hỏi lại: “Không phải cậu tụt huyết áp sao?”
“Tôi…”
Anh kìm câu chửi tục lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó, tôi có tên.”
“Ồ.”
Đường Như Vi nhỏ giọng giải thích: “Ngại quá, tôi không nhớ tên cậu.”
“…”
Chu Tễ Xuyên nuốt búng máu vào lại, bực bội lảng sang chuyện khác, “Cậu tới đây làm gì?”
“Tìm Kiều Kiều đi học chung.”
Anh nhìn đồng hồ, “Sớm vậy luôn hả?”
“Cậu cũng tới sớm mà.”
Chu Tễ Xuyên giải thích: “Tối qua tôi thâu đêm, vừa nằm xuống đã bị Hình Tranh gọi.”
“Cậu thức đêm để học hả?”
“...”
“Chắc là cậu học giỏi lắm nhỉ?”
“...”
Chu Tễ Xuyên chột dạ ho hai tiếng.
Đôi mắt cô quá sáng ngời, như đôi mắt của người được ngăn cách với vạn vật, không dễ để vấy bẩn sự trong sạch ấy.
“Tôi, tôi chơi game.”
Đường Như Vi sửng sốt, nụ cười vẫn tươi tắn như cũ, “Vậy cậu vất vả rồi.”
Chu Tễ Xuyên á khẩu không trả lời được, ra hiệu im lặng với cô, chỉ lên trên lầu, không ngờ lúc đi ngang qua nhau, cô đưa tay nắm góc áo anh lại.
Anh quay đầu, nhướng mày nghi hoặc, “Làm gì đấy?”
Đường Như Vi không trả lời ngay mà lấy túi kẹo Sơn tra trong cặp ra, đưa tới trước mặt anh, “Trước đây cậu từng giúp tôi ở trường một lần, đây là quà cảm ơn, hy vọng cậu sẽ nhận.”
Chu Tễ Xuyên nhìn thử, đôi mắt lập tức sáng lên, nhưng lại nhanh chóng quay về vẻ ngạo mạn, “Cái kẹo chua lè lần trước à?”
“Ừm.”
Cô thấy sắc mặt anh không được tốt, thế là cầm về lại, “Nếu cậu không thích, tôi…”
Phần còn lại cô ấy không nói tiếp được nữa, kẹo trong tay đã bị người ta cướp đi, nhanh chóng nhét vào túi áo hoodie, làm cho cái túi căng phồng hẳn lên.
Chu Tễ Xuyên nhìn đôi mắt kinh ngạc của cô, bối rối giải thích, “Cũng tạm, vẫn ăn được.”
Cô nhóc đơn thuần không nghĩ nhiều, lẳng lặng theo anh lên lầu.
Trong lúc lơ đãng, cô chợt thấy vạt áo anh có sợi tơ rất dài, trông như cái đuôi.
Cô cầm lấy sợi tơ, đúng lúc anh chạy vụt đi, cô không kịp nhắc nhở, cái sợi càng kéo càng dài, cho đến khi anh dừng lại.
Tiếng đập cửa vang lên hai lần, bên trong yên ắng.
Chu Tễ Xuyên bực bội, định đập mạnh hơn, cửa bỗng mở ra.
Kiều Hy ló nửa cái đầu, nhìn chằm chằm gương mặt bực bội của Chu Tễ Xuyên, cô nói bằng giọng điệu không tốt, “Sao cậu tới đây?”
Anh vừa định mở miệng, Kiều Hy nhìn thấy nữ sinh thắt bím quai chèo sau thiếu niên, lập tức cười tươi rói, “Vi Vi!”
“Kiều Kiều.”
Tính Đường Như Vi hay ngại, Kiều Hy thì lại nhiệt tình hoạt bát, hai người nhanh chóng làm ầm ĩ.
Kiều Hy hưng phấn đến nỗi choáng đầu, quên hỏi sao hai người này xuất hiện đồng thời.
Chu Tễ Xuyên bị đá sang bên cạnh khó chịu chất vấn Kiều Hy, “Sao với tôi thì cậu thái độ kiểu này, với cậu ấy thì thái độ kiểu khác?”
Cô trả lời không thèm suy nghĩ, “Vì Vi Vi đáng yêu hơn cậu đấy.”
“...”
Chu công tử nghẹn họng, trong lúc câm nín, Hình Tranh xuất hiện.
Anh nhìn ra, bình tĩnh hỏi: “Sao áo mày xù lông thế?”
Chu Tễ Xuyên sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, vạt áo hoodie đã hoàn toàn xù lên, nếp gấp nhẹ nhàng bay trong gió.
Anh ấy lần mò theo sợi tơ, Đường Như Vi hoảng loạn mở tay ra, sợi tơ nhỏ đã biến thành một quả cầu.
Chu Tễ Xuyên hít sâu, cố nén cơn phẫn nộ đang trào dâng, “Cậu rảnh lắm đúng không? Kéo hết sợi rồi này.”
Đường Như Vi hổ thẹn cúi đầu, “Xin lỗi cậu, tôi thấy sợi tơ thì không kìm nổi tay.”
“Cậu đùa kiểu gì đấy, sao áo tôi bị bung sợi được?”
“Tôi…” Cô ấy vùi đầu thấp hơn nữa.
“Chu Tễ Xuyên, tự nhiên cậu mắng Vi Vi!”
Kiều Hy chặn trước mặt cô ấy, hai tay chống nạnh, tư thế bao che cho con, “Vi Vi là bạn tôi, cậu mà mắng cậu ấy là đang gây chuyện với tôi, gây chuyện với tôi chính là gây chuyện với Hình Tranh, cậu nói gì thì nhớ suy nghĩ cho kỹ, có nên đắc tội với ba người cùng lúc không!”
Chu công tử giận quá cười lạnh, “Ba người hợp lại, chỉ biết bắt nạt kẻ nhỏ yếu bất lực là tôi thôi.”
Kiều Hy khoanh tay, kiêu ngạo ngẩng đầu.
Không thì sao?
Chu Tễ Xuyên hộc máu nội thương.
Hình Tranh đến bên cạnh Kiều Hy, hỏi rõ ràng, “Không phải mày kêu không bao giờ mặc đồ rẻ hơn 2000 tệ (~6.6M VNĐ) à? Sao, đồ hiệu cũng bung sợi hả?”
Anh nhắc như vậy, Chu Tễ Xuyên mới nhớ tới gì đó, anh ấy cười lạnh, “Áo này là em gái thân yêu của mày tặng sinh nhật cho tao đấy, mày nên hỏi em mày, mua cái thứ gì cho tao.”
Kiều Hy cười gượng hai tiếng, “Mua ven đường, giảm sốc còn 50 tệ (~165.000 VNĐ).”
“!!!”
Mặt Chu Tễ Xuyên trắng bệch, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Cô còn ác độc chèn thêm, “Tôi thấy cậu mặc thích quá nên không có mặt mũi nhắc nhở.”
Hình Tranh quay đầu nhìn sang chỗ khác, cố gắng nhịn cười.
Đường Như Vi thấy không khí xấu hổ, nghĩ lại cũng do cái tay của mình sai, cô ấy vội lấy 50 tệ trong ví ra, nhét vào tay Chu Tễ Xuyên.
“Tôi đền chiếc áo này.”
Chu Tễ Xuyên túm chặt tờ tiền trong tay, giận run cả người, trừng mắt với cô ấy.
“Ít quá hả?”
Cô ấy vươn năm ngón tay, dùng giọng điệu dỗ trẻ con, “Gấp năm lần, được không nào?”
Chu Tễ Xuyên hít sâu một hơi, một ngàn câu chửi bay qua đầu.
Sáng sớm tinh mơ không ngủ, chạy tới đây làm gì chứ!
Tự đi làm mình khó chịu à?
. . .
Bảy giờ sáng.
Kiều Hy và Đường Như Vi ngồi ở ghế sau, Hình Tranh đóng cửa, lẳng lặng đứng bên ngoài.
Chu Tễ Xuyên hạ kính xe xuống, nghi hoặc hỏi: “Không lên hả?”
“Mày đi trước đi, lát nữa tao đến trễ.”
“Mày làm gì đấy?”
Hình Tranh không đáp, ngẩng đầu nhìn tia sáng trên ngọn cây.
Những thủ đoạn xấu xa khuất tất đó phải bị đưa ra ánh sáng để trừng phạt.
Nhưng trừng phạt không phải mục đích cuối cùng của anh, thứ anh muốn, chính là biến mất.
“Đến đồn cảnh sát, tìm bố tao.”
Sáu giờ rưỡi, trời mới tờ mờ sáng.
Cơn gió nhẹ mang theo hơi lạnh xua đi màn mây, tia nắng dịu dàng vươn mình ra khỏi sương mù, nhẹ nhàng chiếu sáng đất trời.
Hàng cây lùn hai bên đường đứng lặng trong cơn gió lạnh, cành cây lẻ loi duỗi ra ngoài, chiếc lá khô vàng bay trong gió, rơi lả tả xuống đất, có đôi giày trắng sạch sẽ nhẹ nhàng bước qua, phát ra tiếng “xào xạc”.
Đường Như Vi tìm được khu chung cư cũ theo địa chỉ, đứng trước tòa nhà nhìn dáo dác xung quanh.
Ngày hôm qua, cô ấy nóng lòng chạy tới bệnh viện, may mà bà nội được cấp cứu kịp thời, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên bà cụ làm là thúc giục cô ấy về đi học.
“Chỗ bà có bố con trông rồi, đừng lo, con sắp thi đại học tới nơi, phải chăm học vào.”
Đường Như Vi không lay chuyển được bà, để bà cụ an tâm dưỡng bệnh, cô ấy ngồi xe quay lại Giang Châu ngay trong đêm.
Vừa về đến nhà, Kiều Hy đã gọi tới dò hỏi tình hình của bà nội, nghe nói bà cụ đã qua khỏi nguy hiểm, cô thở phào, định an ủi vài câu, ngoài phòng chợt vang lên giọng nam trầm khàn.
“Cháo xong rồi, ra ăn cơm nào.”
“Em không đói.”
“Kiều Hy.” Lần này giọng nói bị đè thấp hơn, có ý cảnh cáo.
Cô che tai lại làm bộ không nghe thấy, đến trước cửa sổ tiếp tục tố khổ với Đường Như Vi.
“Lần nào sốt cũng rau xanh cháo trắng, mình ăn miết muốn nôn luôn ấy.”
Đường Như Vi kinh ngạc, “Cậu sốt hả?”
Kiều Hy đang do dự không biết có nên kể chuyện xảy ra hôm qua với cô ấy không thì cửa bị người ta mở ra, ngay sau đó, trong điện thoại có tiếng hét của cô gái nhỏ, “Trả điện thoại lại cho em!”
Hình Tranh ghìm cô nhóc đang nhảy nhót, nhìn giao diện, anh hơi nhíu mày, quay người đi vào phòng bếp, khoá cửa lại.
“Ầm ầm ầm!”
Kiều Hy phẫn nộ đập tấm kính thuỷ tinh bên ngoài.
Nghe thấy âm thanh ở đầu kia, Đường Như Vi cũng hơi căng thẳng, cô ấy cẩn thận “Alo”.
“Tôi là Hình Tranh.”
“À, chào cậu.”
Cô ấy thẳng lưng, đứng thật nghiêm chỉnh.
Không biết vì sao, lần nào nghe anh nói chuyện cô ấy cũng thấy áp lực như bị tra hỏi khi ngồi trong phòng thẩm vấn.
Anh nói từng chữ lạnh băng, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
“Hôm nay trường học xảy ra chút chuyện, liên quan đến Kiều Hy.”
Sau đó, anh thuật lại đơn giản mọi chuyện.
Đường Như Vi phẫn nộ nắm chặt tay, ép mình phải bình tâm lại, chủ động nhắc đến chuyện anh nhờ vả trước đây, “Những thứ cậu cần, tôi chỉnh lại xong hết rồi.”
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Cô ấy nói chân thành, “Nếu giúp được Kiều Kiều, tôi vui lắm.”
Hình Tranh hạ giọng, “Nếu tiện thì cậu lưu số tôi lại đi, rồi gửi tôi bây giờ luôn.”
“Được.”
Kế đó, cuộc gọi kết thúc.
Cánh cửa kính mở ra, cô nhóc đầu tóc bù xù vọt vào, giành lại điện thoại còn không quên liếc xéo anh một cái, định trốn về phòng, nhưng người phía sau cứ túm chặt cổ áo cô không chịu buông.
Đã vào hang sói rồi, không còn chỗ trốn đâu.
“Ăn cháo xong rồi đi.”
“Em không…”
Kiều Hy định từ chối, liếc thấy trứng chiên vàng óng và dưa muối trên bàn, cô bỗng cảm thấy canh suông cháo trắng này cũng không khó nuốt lắm.
Hình Tranh ra vẻ lơ đãng nói: “Anh mới xuống lầu tìm bà Hồ xin chút dưa muối bà tự làm, không phải em thích món này nhất à?”
Trái tim cô ấm lên, gương mặt ngày càng đỏ ửng, không biết vì bệnh hay cảm động.
“Tại anh cứ thế nên em mới có vẻ khó chiều đấy.”
Cô cúi đầu ngại ngùng, cắn môi dưới rồi lên án tiếp, “Bởi vậy mà mẹ hay nói anh chiều hư em.”
Hình Tranh từ tốn hỏi lại: “Vậy anh chiều người khác nha?”
“Không được!”
Cô phản đối ngay tức thì, gần như là rống lên.
Anh xấu xa truy hỏi, “Sao lại không được?”
“Vì…” Tim Kiều Hy đập nhanh vô cùng, không dám nhìn vào mắt anh, nói càng lúc càng nhỏ, “Một mình em đã phiền lắm rồi, lỡ tìm thêm mấy người nữa, sợ anh lo không hết, nhiều việc quá chứ sao.”
Hình Tranh gật đầu tán đồng, “Em cũng hiểu mình nhỉ?”
“Này!”
“Được rồi.” Anh vỗ đầu cô, dịu giọng, “Còn nói nữa là cháo nguội luôn đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Hy quay lại bàn ăn, để dưa muối vào tô cháo, nhẹ nhàng quấy lên, hạt gạo ninh mềm bao lấy dưa muối tạo thành mùi hương đặc trưng.
Cô có khẩu vị hơn, chỉ trong chốc lát đã ăn xong nửa tô.
“Vừa nãy anh nói gì với Vi Vi thế?” Kiều Hy ngậm tan hạt gạo, nói lúng búng.
Hình Tranh gắp cái trứng chiên để vào chén cô, “Em.”
Cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Anh đừng nói bậy trước mặt bạn em đấy, ảnh hưởng đến hình tượng huy hoàng của em.”
“Em mà cũng có hình tượng huy hoàng à?” Anh bật cười.
Cô nói không được, tức hộc máu giành lấy nửa cái trứng chiên còn lại trong tô của anh, há miệng nhét vào.
Hình Tranh nhìn thấy, anh nhếch môi, rút tờ giấy lau gạo dính nơi khoé môi cô.
“Người bạn này của em, không tồi.”
“Đó là đương nhiên.”
Nói đến đây, cô vô cùng tự hào, “Mắt nhìn của em lúc nào cũng tốt.”
Anh không vội phản bác, chỉ để lại một câu nhiều hàm nghĩa, “Người sống thẳng thắn thì cũng chỉ thấy người ta thẳng thắn, không né tránh được những gì âm u của lòng người.”
. . .
Tầng nào trong chung cư kiểu cũ cũng có hành lang dài, cuối thu, gió lạnh thổi tới từ bốn phương tám hướng, hàng hiên lạnh buốt.
Đường Như Vi đi qua đầu gió, lạnh đến mức co rúm cả người lại.
Dưới lầu bỗng vang lên tiếng bước chân vội vàng, càng lúc càng gần, cô ấy quay đầu, thấy thiếu niên tóc đen mặc đồ trắng đang đứng bên cửa sổ, nửa khuôn mặt của thiếu niên bị ánh mặt trời dịu dàng ngoài cửa sổ hoà tan.
Xung quanh anh là màu vàng kim loá mắt, vừa ấm áp vừa sáng sủa.
Chu Tễ Xuyên nhìn cô nàng đang ngơ ngác cách mình không xa, “Bánh quai chèo nhỏ?”
Cô chợt tỉnh ra, lễ phép chào hỏi, “Chào cậu, Tụt huyết áp.”
“...”
Bầu không khí yên tĩnh đáng sợ.
Khoé môi Chu công tử run rẩy, bước đến trước mặt cô, anh gãi đầu tóc bù xù do chơi game suốt đêm.
“Cậu gọi ai là Tụt huyết áp?”
Cô hỏi lại: “Không phải cậu tụt huyết áp sao?”
“Tôi…”
Anh kìm câu chửi tục lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó, tôi có tên.”
“Ồ.”
Đường Như Vi nhỏ giọng giải thích: “Ngại quá, tôi không nhớ tên cậu.”
“…”
Chu Tễ Xuyên nuốt búng máu vào lại, bực bội lảng sang chuyện khác, “Cậu tới đây làm gì?”
“Tìm Kiều Kiều đi học chung.”
Anh nhìn đồng hồ, “Sớm vậy luôn hả?”
“Cậu cũng tới sớm mà.”
Chu Tễ Xuyên giải thích: “Tối qua tôi thâu đêm, vừa nằm xuống đã bị Hình Tranh gọi.”
“Cậu thức đêm để học hả?”
“...”
“Chắc là cậu học giỏi lắm nhỉ?”
“...”
Chu Tễ Xuyên chột dạ ho hai tiếng.
Đôi mắt cô quá sáng ngời, như đôi mắt của người được ngăn cách với vạn vật, không dễ để vấy bẩn sự trong sạch ấy.
“Tôi, tôi chơi game.”
Đường Như Vi sửng sốt, nụ cười vẫn tươi tắn như cũ, “Vậy cậu vất vả rồi.”
Chu Tễ Xuyên á khẩu không trả lời được, ra hiệu im lặng với cô, chỉ lên trên lầu, không ngờ lúc đi ngang qua nhau, cô đưa tay nắm góc áo anh lại.
Anh quay đầu, nhướng mày nghi hoặc, “Làm gì đấy?”
Đường Như Vi không trả lời ngay mà lấy túi kẹo Sơn tra trong cặp ra, đưa tới trước mặt anh, “Trước đây cậu từng giúp tôi ở trường một lần, đây là quà cảm ơn, hy vọng cậu sẽ nhận.”
Chu Tễ Xuyên nhìn thử, đôi mắt lập tức sáng lên, nhưng lại nhanh chóng quay về vẻ ngạo mạn, “Cái kẹo chua lè lần trước à?”
“Ừm.”
Cô thấy sắc mặt anh không được tốt, thế là cầm về lại, “Nếu cậu không thích, tôi…”
Phần còn lại cô ấy không nói tiếp được nữa, kẹo trong tay đã bị người ta cướp đi, nhanh chóng nhét vào túi áo hoodie, làm cho cái túi căng phồng hẳn lên.
Chu Tễ Xuyên nhìn đôi mắt kinh ngạc của cô, bối rối giải thích, “Cũng tạm, vẫn ăn được.”
Cô nhóc đơn thuần không nghĩ nhiều, lẳng lặng theo anh lên lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc lơ đãng, cô chợt thấy vạt áo anh có sợi tơ rất dài, trông như cái đuôi.
Cô cầm lấy sợi tơ, đúng lúc anh chạy vụt đi, cô không kịp nhắc nhở, cái sợi càng kéo càng dài, cho đến khi anh dừng lại.
Tiếng đập cửa vang lên hai lần, bên trong yên ắng.
Chu Tễ Xuyên bực bội, định đập mạnh hơn, cửa bỗng mở ra.
Kiều Hy ló nửa cái đầu, nhìn chằm chằm gương mặt bực bội của Chu Tễ Xuyên, cô nói bằng giọng điệu không tốt, “Sao cậu tới đây?”
Anh vừa định mở miệng, Kiều Hy nhìn thấy nữ sinh thắt bím quai chèo sau thiếu niên, lập tức cười tươi rói, “Vi Vi!”
“Kiều Kiều.”
Tính Đường Như Vi hay ngại, Kiều Hy thì lại nhiệt tình hoạt bát, hai người nhanh chóng làm ầm ĩ.
Kiều Hy hưng phấn đến nỗi choáng đầu, quên hỏi sao hai người này xuất hiện đồng thời.
Chu Tễ Xuyên bị đá sang bên cạnh khó chịu chất vấn Kiều Hy, “Sao với tôi thì cậu thái độ kiểu này, với cậu ấy thì thái độ kiểu khác?”
Cô trả lời không thèm suy nghĩ, “Vì Vi Vi đáng yêu hơn cậu đấy.”
“...”
Chu công tử nghẹn họng, trong lúc câm nín, Hình Tranh xuất hiện.
Anh nhìn ra, bình tĩnh hỏi: “Sao áo mày xù lông thế?”
Chu Tễ Xuyên sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, vạt áo hoodie đã hoàn toàn xù lên, nếp gấp nhẹ nhàng bay trong gió.
Anh ấy lần mò theo sợi tơ, Đường Như Vi hoảng loạn mở tay ra, sợi tơ nhỏ đã biến thành một quả cầu.
Chu Tễ Xuyên hít sâu, cố nén cơn phẫn nộ đang trào dâng, “Cậu rảnh lắm đúng không? Kéo hết sợi rồi này.”
Đường Như Vi hổ thẹn cúi đầu, “Xin lỗi cậu, tôi thấy sợi tơ thì không kìm nổi tay.”
“Cậu đùa kiểu gì đấy, sao áo tôi bị bung sợi được?”
“Tôi…” Cô ấy vùi đầu thấp hơn nữa.
“Chu Tễ Xuyên, tự nhiên cậu mắng Vi Vi!”
Kiều Hy chặn trước mặt cô ấy, hai tay chống nạnh, tư thế bao che cho con, “Vi Vi là bạn tôi, cậu mà mắng cậu ấy là đang gây chuyện với tôi, gây chuyện với tôi chính là gây chuyện với Hình Tranh, cậu nói gì thì nhớ suy nghĩ cho kỹ, có nên đắc tội với ba người cùng lúc không!”
Chu công tử giận quá cười lạnh, “Ba người hợp lại, chỉ biết bắt nạt kẻ nhỏ yếu bất lực là tôi thôi.”
Kiều Hy khoanh tay, kiêu ngạo ngẩng đầu.
Không thì sao?
Chu Tễ Xuyên hộc máu nội thương.
Hình Tranh đến bên cạnh Kiều Hy, hỏi rõ ràng, “Không phải mày kêu không bao giờ mặc đồ rẻ hơn 2000 tệ (~6.6M VNĐ) à? Sao, đồ hiệu cũng bung sợi hả?”
Anh nhắc như vậy, Chu Tễ Xuyên mới nhớ tới gì đó, anh ấy cười lạnh, “Áo này là em gái thân yêu của mày tặng sinh nhật cho tao đấy, mày nên hỏi em mày, mua cái thứ gì cho tao.”
Kiều Hy cười gượng hai tiếng, “Mua ven đường, giảm sốc còn 50 tệ (~165.000 VNĐ).”
“!!!”
Mặt Chu Tễ Xuyên trắng bệch, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Cô còn ác độc chèn thêm, “Tôi thấy cậu mặc thích quá nên không có mặt mũi nhắc nhở.”
Hình Tranh quay đầu nhìn sang chỗ khác, cố gắng nhịn cười.
Đường Như Vi thấy không khí xấu hổ, nghĩ lại cũng do cái tay của mình sai, cô ấy vội lấy 50 tệ trong ví ra, nhét vào tay Chu Tễ Xuyên.
“Tôi đền chiếc áo này.”
Chu Tễ Xuyên túm chặt tờ tiền trong tay, giận run cả người, trừng mắt với cô ấy.
“Ít quá hả?”
Cô ấy vươn năm ngón tay, dùng giọng điệu dỗ trẻ con, “Gấp năm lần, được không nào?”
Chu Tễ Xuyên hít sâu một hơi, một ngàn câu chửi bay qua đầu.
Sáng sớm tinh mơ không ngủ, chạy tới đây làm gì chứ!
Tự đi làm mình khó chịu à?
. . .
Bảy giờ sáng.
Kiều Hy và Đường Như Vi ngồi ở ghế sau, Hình Tranh đóng cửa, lẳng lặng đứng bên ngoài.
Chu Tễ Xuyên hạ kính xe xuống, nghi hoặc hỏi: “Không lên hả?”
“Mày đi trước đi, lát nữa tao đến trễ.”
“Mày làm gì đấy?”
Hình Tranh không đáp, ngẩng đầu nhìn tia sáng trên ngọn cây.
Những thủ đoạn xấu xa khuất tất đó phải bị đưa ra ánh sáng để trừng phạt.
Nhưng trừng phạt không phải mục đích cuối cùng của anh, thứ anh muốn, chính là biến mất.
“Đến đồn cảnh sát, tìm bố tao.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro