Trừng Phạt
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Trong phòng nghỉ ở đồn công an.
Bố Hình vừa trực ca đêm xong, đang buồn ngủ vô cùng, vừa nằm được chưa được bao lâu, đồng nghiệp mở cửa bước vào, vỗ vai ông ấy.
“Lão Hình, Hình Tranh tới.”
“Biết rồi.”
Ông trở mình, thuận miệng đáp, nhưng sau đó giật bắn dậy, lập tức tỉnh cả ngủ.
Ông làm cảnh sát bao nhiêu năm, số lần Hình Tranh tới đồn cảnh sát có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cũng liên quan đến Kiều Hy.
Lúc hai nhà vừa chuyển vào ở chung với nhau, ngày nào hai anh em cũng cãi vã ầm ĩ.
Hình Tranh quen làm mặt lạnh, thiếu sự kiên nhẫn, cô bé con quen nũng nịu không chịu nổi ấm ức, cứ hở ra là ồn ào bỏ nhà đi.
Hình Tranh miệng thì ghét bỏ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tìm, khi nào hết cách thật mới đến đồn cảnh sát tìm bố xin giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, bố Hình vội tròng áo vào rồi ra ngoài.
Hôm qua Hình Tranh đột nhiên gọi tới, kêu ông lấy thân phận phụ huynh giúp hai đứa xin nghỉ, ông cảnh giác hỏi thêm hai câu, Hình Tranh chỉ nói Kiều Hy bệnh rồi vội ngắt máy.
Tuy ông thấy là lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, Hình Tranh là đứa trẻ tâm tư kín đáo, làm việc không để lọt nước, từ nhỏ đã không cần ông phải bận tâm nhiều.
Có điều bây giờ anh chạy tới đồn cảnh sát trong thời gian đi học, trực giác cho ông biết, chắc chắn là chuyện rất khó giải quyết.
Hình Tranh yên lặng ngồi trong văn phòng của ông.
“Sao con chạy tới đây?”
Bố Hình đột nhiên xuất hiện, quan sát sắc mặt anh thử, muốn tìm ra chỗ nào đó không bình thường.
“Bố.”
Hình Tranh từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt bố Hình, môi anh mím chặt, mặt đầy đăm chiêu.
“Có chuyện, cần bố phải tự mình ra mặt.”
. . .
Chu Tễ Xuyên làm sứ giả hộ hoa cho Hình Tranh rất có trách nhiệm, đưa hai người đến tận phòng học mới thôi.
Anh ấy đi vào lớp theo, làm bộ làm tịch dặn dò Kiều Hy.
“Chưa hết bệnh đâu, nhớ uống thuốc hạ sốt.”
Kiều Hy dùng tay che mặt, muốn chết tới nơi, “Biết mà, cậu đi được rồi đấy.”
“Cả cậu nữa, Bánh quai chèo nhỏ.”
Anh ấy nhìn sang Đường Như Vi bên cạnh, cô ấy giật bắn mình, ngồi thẳng lưng dậy, Chu Tễ Xuyên ngây ra rồi nhếch môi cười, “Đi học phải nghiêm túc nghe giảng, học tập theo học sinh ngoan là tôi đây này.”
Đường Như Vi ngơ ngác gật đầu.
Kiều Hy trợn trắng mắt.
Mặt tên này còn dày hơn cả tường thành nữa, nói vậy không sợ xấu hổ à?”
Chu Tễ Xuyên quay người, đám học sinh đang còn hóng hớt lập tức nhìn sang chỗ khác, anh ấy định đi, nhưng chợt thấy Đường Như Vi nhét cho Kiều Hy quả táo đỏ.
Kiều Hy vui vẻ cầm quả táo, còn chưa kịp nói cảm ơn, táo trên tay đã biến mất, Chu Tễ Xuyên cướp quả táo nghênh ngang ra khỏi lớp.
“Quỷ ấu trĩ!”
Cô giận ngứa cả răng, bực bội muốn đuổi theo đánh anh ấy một trận, Đường Như Vi kịp thời cản lại, cho cô phần của mình, “Đừng giận mà, cho cậu quả của mình này.”
Kiều Hy buồn bực hừ lạnh: “Vi Vi, rõ ràng là cậu ta sai, cậu vội chùi đít cho cậu ta làm gì thế?”
Đường Như Vi ngẫm nghĩ, dịu dàng giải thích: “Ai bảo mình kéo sợi tơ trên áo cậu ấy.”
“... Xì.”
Kiều Hy phì cười, Đường Như Vi cũng cười theo.
Không ai để ý đến những ánh mắt khác thường của bạn học trong lớp, các cô chỉ sống trong thế giới hai người nho nhỏ, vui thì cười, buồn thì khóc.
Trước đây Kiều Hy luôn tìm cách che giấu quan hệ giữa cô và Hình Tranh, đến khi ai cũng biết rồi, cô lại thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Sẽ không có tình huống tệ hơn nữa xuất hiện, điều cô cần làm là học cách tiếp nhận tất cả những gì sẽ xảy đến trong tương lai.
Những người mà cô quan tâm, đều đang ở bên cạnh cô.
Những người mà cô căm ghét, rồi cũng sẽ rời xa thôi.
. . .
Hết tiết đầu tiên, ngoài lớp có bạn học chạy tới tìm cô.
“Kiều Hy, giáo viên kêu cậu đến văn phòng hiệu trưởng kìa.”
Kiều Hy không hiểu ra sao, cô đi tới cửa sau phòng học, ngang qua bàn Chu Lộ mới phát hiện cô ta cũng không ở trong lớp.
Không bao lâu sau, cô đến phòng hiệu trưởng, nghe thấy âm thanh quen thuộc qua kẹt cửa, cô dí tai vào, tiếng rống rung trời của bố Hình khiến da đầu cô tê dại.
“Hành động của học sinh trường thầy đúng là không thể chấp nhận nổi!”
Bố Hình dùng ánh mắt sắc bén nhìn ba người Chu Lộ đang bị phạt đứng trong góc tường.
“Lâu nay Ngũ Trung lấy giáo dục đạo đức cho học sinh làm ưu tiên quản lý trường học, nhưng trong trường xuất hiện chuyện bạo lực học đường nghiêm trọng thế này, ban lãnh đạo lại ngồi yên mặc kệ, để mặc cho học sinh bàn tán, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh lý và tâm lý, sức khỏe tinh thần và thể xác của con gái tôi. Nếu hôm nay thầy hiệu trưởng không thể cho tôi một phương án giải quyết vừa lòng, tôi sẽ lấy thân phận bố của người bị hại để báo cáo việc này lên bộ giáo dục, tất cả công chức có liên quan, bao gồm ban lãnh đạo nhà trường vì tình riêng mà làm việc trái với pháp luật, một khi xét xử, tuyệt đối không dung thứ.”
Ông ngừng lại, gằn từng chữ: “Mặt khác, xét theo góc độ pháp luật liên quan đến hành vi bạo lực học đường, kẻ bắt nạt đủ mười sáu tuổi, phạm pháp nhiều lần phải gánh vác trách nhiệm hình sự tương ứng.”
Dù sao bố Hình cũng là tay cảnh sát nhiều kinh nghiệm, câu nào cũng đi thẳng vào chủ đề chính, hiệu trưởng nghe mà ứa mồ hôi lạnh, càng đừng nói đến tổ ba người đang nhũn cả chân trong góc tường kia.
Kiều Hy mở cửa bước vào, tất cả mọi người đều nhìn sang.
“Chào thầy hiệu trưởng ạ.”
Hiệu trưởng đầu hói đang sứt đầu mẻ trán, thấy cô cứ như thấy được cọng rơm cứu mạng, gật đầu bảo cô mau vào đi.
Đến khi vào rồi cô mới phát hiện, thì ra Hình Tranh cũng ở đây.
Đầu óc cô hoang mang, bước nhỏ đến bên cạnh anh, giật nhẹ ống tay áo Hình Tranh, cô hồi hộp hỏi: “Sao bố tới đây?”
Hình Tranh không trả lời chính diện, chỉ nói: “Lát nữa em sẽ biết.”
Văn phòng rộng rãi, lại im lặng như vực băng vạn năm.
Hiệu trưởng đẩy chiếc kính lão thị, nhíu mày nhìn mấy bức ảnh giăng hết nửa cái bàn, tất cả đều là chứng cứ mấy người Chu Lộ bắt nạt bạn học.
Hành lang, cầu thang, WC, phòng học, gần như là ở tất cả khu vực của trường.
Có bảng đen viết toàn mấy từ bẩn thỉu nhằm vào Kiều Hy, thậm chí bàn học của cô còn bị dùng dao khắc mấy chữ “đồ đĩ cút đi”.
Có nữ sinh quần áo xộc xệch ngồi trong góc phòng học, mặt hằn dấu bàn tay, khóc lóc thảm thiết.
Có nam sinh vóc dáng thấp bé bị Lưu Oánh đẩy ngã vào cái bệ chứa nước trong nhà vệ sinh nữ, cơ thể ướt đẫm, Chu Lộ và Trầm Di Băng thì đứng bên cạnh cười cợt.
Mặt hiệu trưởng cứng đờ, chỉ xem ảnh thôi, ông cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất lực của học sinh khi đó.
“Những bức hình này chỉ là một góc núi băng, số bạn học bị mấy người này bắt nạt không chỉ hai, ba người.”
Hình Tranh đến trước bàn làm việc, lấy một tấm trong đó ra, để trước mặt hiệu trưởng, “Nếu trường học tiếp tục bao che, để đám người này tác oai tác quái, sau này sẽ còn nhiều bạn học bị hại hơn nữa, bóng ma tâm lý để lại, e là cả đời cũng khó mà chữa khỏi.”
Anh đưa ảnh sang, là hai học sinh nữ đang quỳ trước mặt Chu Lộ, cảnh tượng này khiến hiệu trưởng đau lòng, ông nổi giận, vỗ bàn một cái thật mạnh, chỉ thẳng tay vào ba người đang run bần bật ở góc tường.
“Mấy chị đúng là vô cùng độc ác, trường học bị mấy người các chị làm cho u ám luôn rồi, đây là trường học, không phải cái nôi cho mấy chị thoải mái phạm tội.”
Chu Lộ cúi đầu không nói lời nào, dù kiêu ngạo đến đâu cũng không dám lỗ mãng trước mặt hiệu trưởng.
Hiệu trưởng biết quan hệ thân thích giữa cô ta và một lãnh đạo của trường, nguyên nhân cũng vì thế, những lần tố cáo liên quan đến bạo lực học đường đều đến đó là dừng, không báo cáo lên trên nữa, thế cho nên ông hoàn toàn không biết chuyện này, còn tưởng mấy người cô ta đã hối cải lâu rồi.
“Chuyện này đúng là do chúng tôi giám thị không chu toàn, tôi thay mặt cho trường học trịnh trọng hứa với anh, chắc chắn chúng tôi sẽ xử lý nghiêm, kỷ luật nghiêm khắc nhất ba học sinh này, cũng như cho những học sinh bị hại một câu trả lời.”
Bố Hình xụ mặt gật đầu, nhìn sang Hình Tranh bên cạnh.
Hình Tranh lạnh giọng, “Không chỉ ba người, còn một người nữa.”
Hiệu trưởng hơi ngây ra, định mở miệng hỏi, cửa văn phòng lại mở ra lần nữa.
Kiều Hy quay đầu thấy người bước vào, cơ thể thoáng chốc cứng đờ.
Trong phòng nghỉ ở đồn công an.
Bố Hình vừa trực ca đêm xong, đang buồn ngủ vô cùng, vừa nằm được chưa được bao lâu, đồng nghiệp mở cửa bước vào, vỗ vai ông ấy.
“Lão Hình, Hình Tranh tới.”
“Biết rồi.”
Ông trở mình, thuận miệng đáp, nhưng sau đó giật bắn dậy, lập tức tỉnh cả ngủ.
Ông làm cảnh sát bao nhiêu năm, số lần Hình Tranh tới đồn cảnh sát có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cũng liên quan đến Kiều Hy.
Lúc hai nhà vừa chuyển vào ở chung với nhau, ngày nào hai anh em cũng cãi vã ầm ĩ.
Hình Tranh quen làm mặt lạnh, thiếu sự kiên nhẫn, cô bé con quen nũng nịu không chịu nổi ấm ức, cứ hở ra là ồn ào bỏ nhà đi.
Hình Tranh miệng thì ghét bỏ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tìm, khi nào hết cách thật mới đến đồn cảnh sát tìm bố xin giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, bố Hình vội tròng áo vào rồi ra ngoài.
Hôm qua Hình Tranh đột nhiên gọi tới, kêu ông lấy thân phận phụ huynh giúp hai đứa xin nghỉ, ông cảnh giác hỏi thêm hai câu, Hình Tranh chỉ nói Kiều Hy bệnh rồi vội ngắt máy.
Tuy ông thấy là lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, Hình Tranh là đứa trẻ tâm tư kín đáo, làm việc không để lọt nước, từ nhỏ đã không cần ông phải bận tâm nhiều.
Có điều bây giờ anh chạy tới đồn cảnh sát trong thời gian đi học, trực giác cho ông biết, chắc chắn là chuyện rất khó giải quyết.
Hình Tranh yên lặng ngồi trong văn phòng của ông.
“Sao con chạy tới đây?”
Bố Hình đột nhiên xuất hiện, quan sát sắc mặt anh thử, muốn tìm ra chỗ nào đó không bình thường.
“Bố.”
Hình Tranh từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt bố Hình, môi anh mím chặt, mặt đầy đăm chiêu.
“Có chuyện, cần bố phải tự mình ra mặt.”
. . .
Chu Tễ Xuyên làm sứ giả hộ hoa cho Hình Tranh rất có trách nhiệm, đưa hai người đến tận phòng học mới thôi.
Anh ấy đi vào lớp theo, làm bộ làm tịch dặn dò Kiều Hy.
“Chưa hết bệnh đâu, nhớ uống thuốc hạ sốt.”
Kiều Hy dùng tay che mặt, muốn chết tới nơi, “Biết mà, cậu đi được rồi đấy.”
“Cả cậu nữa, Bánh quai chèo nhỏ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ấy nhìn sang Đường Như Vi bên cạnh, cô ấy giật bắn mình, ngồi thẳng lưng dậy, Chu Tễ Xuyên ngây ra rồi nhếch môi cười, “Đi học phải nghiêm túc nghe giảng, học tập theo học sinh ngoan là tôi đây này.”
Đường Như Vi ngơ ngác gật đầu.
Kiều Hy trợn trắng mắt.
Mặt tên này còn dày hơn cả tường thành nữa, nói vậy không sợ xấu hổ à?”
Chu Tễ Xuyên quay người, đám học sinh đang còn hóng hớt lập tức nhìn sang chỗ khác, anh ấy định đi, nhưng chợt thấy Đường Như Vi nhét cho Kiều Hy quả táo đỏ.
Kiều Hy vui vẻ cầm quả táo, còn chưa kịp nói cảm ơn, táo trên tay đã biến mất, Chu Tễ Xuyên cướp quả táo nghênh ngang ra khỏi lớp.
“Quỷ ấu trĩ!”
Cô giận ngứa cả răng, bực bội muốn đuổi theo đánh anh ấy một trận, Đường Như Vi kịp thời cản lại, cho cô phần của mình, “Đừng giận mà, cho cậu quả của mình này.”
Kiều Hy buồn bực hừ lạnh: “Vi Vi, rõ ràng là cậu ta sai, cậu vội chùi đít cho cậu ta làm gì thế?”
Đường Như Vi ngẫm nghĩ, dịu dàng giải thích: “Ai bảo mình kéo sợi tơ trên áo cậu ấy.”
“... Xì.”
Kiều Hy phì cười, Đường Như Vi cũng cười theo.
Không ai để ý đến những ánh mắt khác thường của bạn học trong lớp, các cô chỉ sống trong thế giới hai người nho nhỏ, vui thì cười, buồn thì khóc.
Trước đây Kiều Hy luôn tìm cách che giấu quan hệ giữa cô và Hình Tranh, đến khi ai cũng biết rồi, cô lại thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Sẽ không có tình huống tệ hơn nữa xuất hiện, điều cô cần làm là học cách tiếp nhận tất cả những gì sẽ xảy đến trong tương lai.
Những người mà cô quan tâm, đều đang ở bên cạnh cô.
Những người mà cô căm ghét, rồi cũng sẽ rời xa thôi.
. . .
Hết tiết đầu tiên, ngoài lớp có bạn học chạy tới tìm cô.
“Kiều Hy, giáo viên kêu cậu đến văn phòng hiệu trưởng kìa.”
Kiều Hy không hiểu ra sao, cô đi tới cửa sau phòng học, ngang qua bàn Chu Lộ mới phát hiện cô ta cũng không ở trong lớp.
Không bao lâu sau, cô đến phòng hiệu trưởng, nghe thấy âm thanh quen thuộc qua kẹt cửa, cô dí tai vào, tiếng rống rung trời của bố Hình khiến da đầu cô tê dại.
“Hành động của học sinh trường thầy đúng là không thể chấp nhận nổi!”
Bố Hình dùng ánh mắt sắc bén nhìn ba người Chu Lộ đang bị phạt đứng trong góc tường.
“Lâu nay Ngũ Trung lấy giáo dục đạo đức cho học sinh làm ưu tiên quản lý trường học, nhưng trong trường xuất hiện chuyện bạo lực học đường nghiêm trọng thế này, ban lãnh đạo lại ngồi yên mặc kệ, để mặc cho học sinh bàn tán, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh lý và tâm lý, sức khỏe tinh thần và thể xác của con gái tôi. Nếu hôm nay thầy hiệu trưởng không thể cho tôi một phương án giải quyết vừa lòng, tôi sẽ lấy thân phận bố của người bị hại để báo cáo việc này lên bộ giáo dục, tất cả công chức có liên quan, bao gồm ban lãnh đạo nhà trường vì tình riêng mà làm việc trái với pháp luật, một khi xét xử, tuyệt đối không dung thứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ngừng lại, gằn từng chữ: “Mặt khác, xét theo góc độ pháp luật liên quan đến hành vi bạo lực học đường, kẻ bắt nạt đủ mười sáu tuổi, phạm pháp nhiều lần phải gánh vác trách nhiệm hình sự tương ứng.”
Dù sao bố Hình cũng là tay cảnh sát nhiều kinh nghiệm, câu nào cũng đi thẳng vào chủ đề chính, hiệu trưởng nghe mà ứa mồ hôi lạnh, càng đừng nói đến tổ ba người đang nhũn cả chân trong góc tường kia.
Kiều Hy mở cửa bước vào, tất cả mọi người đều nhìn sang.
“Chào thầy hiệu trưởng ạ.”
Hiệu trưởng đầu hói đang sứt đầu mẻ trán, thấy cô cứ như thấy được cọng rơm cứu mạng, gật đầu bảo cô mau vào đi.
Đến khi vào rồi cô mới phát hiện, thì ra Hình Tranh cũng ở đây.
Đầu óc cô hoang mang, bước nhỏ đến bên cạnh anh, giật nhẹ ống tay áo Hình Tranh, cô hồi hộp hỏi: “Sao bố tới đây?”
Hình Tranh không trả lời chính diện, chỉ nói: “Lát nữa em sẽ biết.”
Văn phòng rộng rãi, lại im lặng như vực băng vạn năm.
Hiệu trưởng đẩy chiếc kính lão thị, nhíu mày nhìn mấy bức ảnh giăng hết nửa cái bàn, tất cả đều là chứng cứ mấy người Chu Lộ bắt nạt bạn học.
Hành lang, cầu thang, WC, phòng học, gần như là ở tất cả khu vực của trường.
Có bảng đen viết toàn mấy từ bẩn thỉu nhằm vào Kiều Hy, thậm chí bàn học của cô còn bị dùng dao khắc mấy chữ “đồ đĩ cút đi”.
Có nữ sinh quần áo xộc xệch ngồi trong góc phòng học, mặt hằn dấu bàn tay, khóc lóc thảm thiết.
Có nam sinh vóc dáng thấp bé bị Lưu Oánh đẩy ngã vào cái bệ chứa nước trong nhà vệ sinh nữ, cơ thể ướt đẫm, Chu Lộ và Trầm Di Băng thì đứng bên cạnh cười cợt.
Mặt hiệu trưởng cứng đờ, chỉ xem ảnh thôi, ông cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất lực của học sinh khi đó.
“Những bức hình này chỉ là một góc núi băng, số bạn học bị mấy người này bắt nạt không chỉ hai, ba người.”
Hình Tranh đến trước bàn làm việc, lấy một tấm trong đó ra, để trước mặt hiệu trưởng, “Nếu trường học tiếp tục bao che, để đám người này tác oai tác quái, sau này sẽ còn nhiều bạn học bị hại hơn nữa, bóng ma tâm lý để lại, e là cả đời cũng khó mà chữa khỏi.”
Anh đưa ảnh sang, là hai học sinh nữ đang quỳ trước mặt Chu Lộ, cảnh tượng này khiến hiệu trưởng đau lòng, ông nổi giận, vỗ bàn một cái thật mạnh, chỉ thẳng tay vào ba người đang run bần bật ở góc tường.
“Mấy chị đúng là vô cùng độc ác, trường học bị mấy người các chị làm cho u ám luôn rồi, đây là trường học, không phải cái nôi cho mấy chị thoải mái phạm tội.”
Chu Lộ cúi đầu không nói lời nào, dù kiêu ngạo đến đâu cũng không dám lỗ mãng trước mặt hiệu trưởng.
Hiệu trưởng biết quan hệ thân thích giữa cô ta và một lãnh đạo của trường, nguyên nhân cũng vì thế, những lần tố cáo liên quan đến bạo lực học đường đều đến đó là dừng, không báo cáo lên trên nữa, thế cho nên ông hoàn toàn không biết chuyện này, còn tưởng mấy người cô ta đã hối cải lâu rồi.
“Chuyện này đúng là do chúng tôi giám thị không chu toàn, tôi thay mặt cho trường học trịnh trọng hứa với anh, chắc chắn chúng tôi sẽ xử lý nghiêm, kỷ luật nghiêm khắc nhất ba học sinh này, cũng như cho những học sinh bị hại một câu trả lời.”
Bố Hình xụ mặt gật đầu, nhìn sang Hình Tranh bên cạnh.
Hình Tranh lạnh giọng, “Không chỉ ba người, còn một người nữa.”
Hiệu trưởng hơi ngây ra, định mở miệng hỏi, cửa văn phòng lại mở ra lần nữa.
Kiều Hy quay đầu thấy người bước vào, cơ thể thoáng chốc cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro