Khen Thưởng
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Triệu Hân Bội bước vào văn phòng cùng gương mặt vô cảm, ánh mắt có sự giao thoa ngắn ngủi với Kiều Hy đang sững sờ.
Cô ta nhếch môi cười lạnh, nhanh chóng dời mắt, đôi mắt lặng chẳng khác gì tro tàn, như đã thay đổi thành một người khác.
“Chào thầy hiệu trưởng.”
Cô ta dừng lại trước bàn làm việc, nhịp thở không hề rối loạn, “Thầy đang tìm em ạ?”
Triệu Hân Bội là học sinh mũi nhọn của lớp Một, hiệu trưởng đã từng nghe danh, thấy cô ta xuất hiện ở đây thì rất đỗi kinh ngạc, ông nhìn Hình Tranh với vẻ ngờ vực, “Bạn học Triệu cũng tham gia vào chuyện này?”
Hình Tranh không đáp lời, chỉ đưa một túi tài liệu cho hiệu trưởng, trong đó là tất cả chứng cứ anh đã soạn lại.
“Kiều Hy bị bạo lực miệng ở trường do bạn học này, bạn học này đăng ảnh chụp lén nặc danh lên group trường, bịa đặt ác ý, kích động học sinh không biết chuyện dùng ngôn ngữ để tấn công Kiều Hy.”
Hiệu trưởng nhìn Triệu Hân Bội vẫn đang điềm nhiên, ông im lặng vài giây, mở túi tài liệu ra, bên trong ghi lại tỉ mỉ những mốc thời gian của sự kiện, bao gồm ảnh cắt từ video theo dõi dùng để làm bằng chứng.
Qua một lúc lâu, hiệu trưởng từ từ tháo mắt kính xuống, ánh mắt nhìn Triệu Hân Bội đầy thất vọng và tiếc nuối.
“Chuyện này là do em làm thật?”
Triệu Hân Bội đứng thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh, “Tất cả những gì cậu ta nói chỉ là suy đoán, không hề có chứng cứ.”
Hình Tranh hừ lạnh: “Chính miệng thừa nhận, có tính là chứng cứ không?”
Sau đó, anh lấy bút ghi âm trong túi áo đồng phục ra.
Triệu Hân Bội khiếp sợ trừng lớn mắt, không ngờ anh còn chiêu này, cô ta quên che giấu cơn hoảng loạn trong nội tâm, chột dạ muốn giành lấy, Hình Tranh nhẹ nhàng tránh khỏi, phát cuộc đối thoại giữa mấy người họ ở phòng học ngày ấy trước mặt mọi người.
Bút ghi âm phát lại giọng nói của cô ta một cách rõ ràng: “Tại sao tôi phải làm bạn với một cái đứa vừa ngu vừa ngốc, cả ngày chỉ biết bán rẻ tiếng cười với đám con trai?... Tôi thuận tay chụp hai người lại, lỡ mà ngày nào đó tôi không vui, trượt tay đăng lên, đến lúc đó tất cả mọi người đều viết, thì ra gu nam thần vườn trường của Ngũ Trung chúng ta tệ hại đến vậy, thích một con chuột qua đường ai cũng đòi đánh...”
Nghe đến đó, không chỉ Kiều Hy ngây ngẩn, ba người đứng trong góc tường nhìn nhau, rốt cuộc cũng biết người đứng sau ném đá là ai.
Chu Lộ nhớ đến bức ảnh gửi nặc danh cho riêng mình.
Cô ta cười tự giễu, không ngờ bản thân bị người ta xem như công cụ.
Bố Hình cố nén cơn giận nghe hết đoạn ghi âm, ông nhìn Triệu Hân Bội, hít thật sâu một hơi, nỗ lực dùng giọng điệu bình tĩnh nhất: “Hai bức mà cháu chụp lén, một bức là bố ruột của Kiều Hy, một bức là tôi, tuy nhà chúng tôi là gia đình từng đổ vỡ, nhưng tôi thật lòng đối xử với Kiều Hy như con gái ruột, không phải để cháu dùng mấy lời xấu xa đó nhằm bịa đặt.”
“Hơn hết, hành vi của cháu đã cấu thành tội danh xúc phạm danh dự người khác một cách ác ý, nếu Kiều Hy muốn xử lý tới cùng, cả gia đình chúng tôi sẽ ủng hộ, cháu phải gánh vác trách nhiệm hình sự vì hành động của mình.”
Mặt nạ giả nhân giả nghĩa bị người ta xé rách trước mặt mọi người, máu chảy đầm đìa, Triệu Hân Bội đã không còn chỗ trốn, cô ta lùi ra sau một bước, nhìn Kiều Hy theo bản năng.
Kiều Hy đang đứng thẫn thờ cách đó không xa, tâm trí hỗn độn dần tỉnh táo lại, cô mấp máy môi, mỉm cười chua xót.
Cô đang cười chính bản thân mình.
Đây là người bạn tốt mà cô luôn treo trên miệng.
Nói lời ấm áp nhất, đâm sau lưng cũng tàn nhẫn nhất.
. . .
Hai ngày sau, hiệu trưởng thông báo công khai quyết định xử phạt những người có liên quan trước toàn trường.
“Qua quá trình đối chứng, Chu Lộ lớp Sáu khối mười hai, Lưu Oánh, Trầm Di Băng lớp Năm khối mười hai vô kỷ luật, vi phạm quy định nghiêm trọng trong thời gian học ở trường, dạy mãi không sửa, ban lãnh đạo trường ra quyết định xử phạt bằng hình thức buộc thôi học.”
“Triệu Hân Bội lớp Một khối 12, bịa đặt ác ý trên mạng, xâm phạm đến học sinh của trường, qua quá trình điều tra xác định là thật, trường học sẽ xem xét kỹ rồi xử phạt.”
Từ đây, băng đảng ba người tiếng xấu đồn xa ở Ngũ Trung hoàn toàn mai danh ẩn tích.
Triệu Hân Bội tuy được trường học cho một cơ hội sửa sai, nhưng vì bịa đặt bôi đen Kiều Hy, sau khi mọi người biết được chân tướng thì bị cô lập, kể từ đó luôn một thân một mình.
Có một lần, Kiều Hy gặp phải cô ta ở khúc quẹo cầu thang, ánh mắt cô ta nhìn người khác rất quái đản, lúc hai người đi ngang qua nhau, cô ta còn va chạm Kiều Hy một cách ác ý.
“Triệu Hân Bội.” Kiều Hy bỗng nhiên gọi cô ta lại.
Nữ sinh đó đứng thẳng lưng, không nhúc nhích, cũng không quay đầu.
“Tại sao?” Cô vẫn muốn hỏi ra câu chất vấn trong lòng.
Suy ngẫm lâu thật lâu vẫn không nghĩ ra, trước đây các cô chưa từng có xích mích, thậm chí quan hệ còn thân mật hơn các bạn học bình thường, ít nhất cô từng cho là vậy.
Triệu Hân Bội lặng im vài giây, bật cười khinh miệt: “Không vì gì cả, tao ghét mày thôi.”
Cô ta quay người, nhìn chằm chằm vào mắt Kiều Hy, “Tao ghét lúc nào mày cũng ra vẻ ngu ngốc không rành thế sự, không cần làm gì cũng được tất cả mọi người yêu mến. Tao cố gắng học hành như thế, cũng chẳng bằng cái mã ngoài của mày.”
“Trước giờ tôi chưa từng muốn so đo cái gì với cậu.”
“Đương nhiên là mày không cần so đo.” Giọng cười của Triệu Hân Bội rất lạnh, trong lời nói không giấu được nỗi căm hận, “Mày chỉ cần ngoắc tay, bán rẻ nụ cười của mày là có được tất cả những gì mày muốn.”
Kiều Hy nhếch môi, nuốt lại câu tranh cãi vì bản thân mình, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Số mày tốt thật đấy, có gia đình yêu thương, còn có người anh tốt như Hình Tranh, vì bảo vệ mày mà không màng tất cả.”
“Cậu thích Hình Tranh sao?” Kiều Hy nói trúng tim đen.
Triệu Hân Bội không đáp, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
“Thật ra cẩn thận nghĩ lại, cậu nói không sai, đúng là số tôi rất tốt.”
Kiều Hy bước đến trước mặt cô ta, ghé sát bên tai, tiếng cười rất ngọt ngào, “Hồi nhỏ, có anh trai bảo vệ, lớn lên, cũng có chồng yêu thương.”
Cô dừng lại nửa giây, sau đó mới dịu dàng tiếp lời.
“Hai người đó, đều tên là Hình Tranh.”
. . .
Đêm khuya, kim đồng hồ chỉ mười một giờ, ngoài trời mưa rền gió dữ, hạt mưa lớn như hạt đậu đập táp táp lên kính thuỷ tinh.
Một tia sấm xé rách chân trời, ánh sáng trắng loé lên, Kiều Hy trốn trong chăn sợ tới mức kêu nhỏ, cô mò mẫm điện thoại theo bản năng, bấm số Hình Tranh, vừa định gọi qua, ngoài phòng thoáng có tiếng mở cửa.
Cô vội vàng xuống giường, xỏ dép lê lao ra.
Vừa mở cửa phòng, cơn gió đông thổi tới, trong không khí lạnh căm còn thoang thoảng hương rượu thơm nồng.
Phòng khách và phòng bếp tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón.
“Hình Tranh?”
Không ai đáp lại.
Kiều Hy bật ngọn đèn tường, không gian sáng lên, nương theo nguồn sáng, cô thấy được giày anh, xác định là anh đã về rồi.
Bỗng nhiên bên kia nhà vệ sinh vang lên tiếng nước, cô đi theo hướng âm thanh, Hình Tranh đang đứng trước bồn rửa, hai tay hứng nước vỗ lên mặt.
Cô cẩn thận đến gần, không nhịn được nhíu mày, mùi rượu nồng nặc phát ra từ người anh.
Hình Tranh đóng chặt chốt vòi nước, hai tay chống bồn rửa mặt, cúi đầu há miệng thở dốc, giọt nước liên tục nhỏ xuống khỏi cằm.
Qua một lát, vất vả lắm anh mới tìm về được chút lý trí từ đầu óc trì trệ, quay người lại, cô gái tóc đen váy trắng đang đứng ngay trước cửa.
Ánh đèn ngoài hành lang chiếu từ trên đỉnh đầu, đôi mắt cô đen nhánh, cánh môi màu hoa anh đào mím nhẹ, má lúm đồng tiền sâu hoắm ở ngay bên cạnh, đẹp đến mức có phần không chân thật.
Hình Tranh nhìn chăm chú, lảo đảo bước về trước, ánh mắt cô trốn tránh, liên tục lùi ra sau, cho đến khi lưng đụng mạnh vào bức tường, ngẩng đầu lên, hơi thở của anh đã kề sát, là khoảng cách gần trong gang tấc.
“Anh ơi...”
Cô bỗng nhiên luống cuống, so với hoảng hốt, không bằng nói là hồi hộp, vừa hồi hộp vừa mong đợi.
Tiếng “anh ơi” yếu ớt khiến người ta rung động trong lòng, Hình Tranh trong cơn men say bớt đi mặt nạ điềm tĩnh kiềm chế, khả năng tự khống chế của anh giảm đi, trong đầu toàn là giành lấy, đòi lấy, dùng phương thức tàn bạo nhất nuốt chửng cô.
Kiều Hy thấy đồng tử anh đỏ lên, cứ nhìn mình đăm đăm, cô hơi cúi đầu, hỏi nhỏ: “Không phải anh nói đội bóng liên hoan à? Sao uống nhiều thế?”
“Có người tìm anh uống thi.”
Chất giọng anh thấm men rượu rất cuốn hút, vừa khàn vừa quyến rũ.
“Ai?”
“Trương Thành.”
Nhắc đến đây, anh đột nhiên bật cười, tiếng cười trong sáng, mang cả khí khái thiếu niên, cực kỳ giống niềm vui sướng không kiềm chế nổi sau khi đánh bại đối thủ.
“Cậu ta ngã xuống trước, anh thắng.”
Kiều Hy “à” một tiếng nho nhỏ, giương mắt nhìn lên, đúng lúc đụng phải cái nhìn chăm chú nóng bỏng của anh.
Hơi thở cô loạn nhịp, trái tim bắt đầu không nghe lời.
“Kiều Kiều, anh thắng rồi.”
Anh lặp lại lần nữa rất chậm, bàn tay chạm vào tai cô, ngón cái khô ráo lướt nhẹ qua thùy tai, nơi đó lập tức đỏ hồng.
“Vậy nên...”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay nóng bỏng đã trượt dọc từ cằm đến khóe miệng, đè lên cánh môi, vuốt ve qua lại.
Trái tim Kiều Hy lửng lơ giữa không trong, giọng nói run rẩy, “Vậy nên, gì?”
Anh nuốt nước bọt, thủ thỉ bên tai.
“Anh muốn được khen thưởng.”
Triệu Hân Bội bước vào văn phòng cùng gương mặt vô cảm, ánh mắt có sự giao thoa ngắn ngủi với Kiều Hy đang sững sờ.
Cô ta nhếch môi cười lạnh, nhanh chóng dời mắt, đôi mắt lặng chẳng khác gì tro tàn, như đã thay đổi thành một người khác.
“Chào thầy hiệu trưởng.”
Cô ta dừng lại trước bàn làm việc, nhịp thở không hề rối loạn, “Thầy đang tìm em ạ?”
Triệu Hân Bội là học sinh mũi nhọn của lớp Một, hiệu trưởng đã từng nghe danh, thấy cô ta xuất hiện ở đây thì rất đỗi kinh ngạc, ông nhìn Hình Tranh với vẻ ngờ vực, “Bạn học Triệu cũng tham gia vào chuyện này?”
Hình Tranh không đáp lời, chỉ đưa một túi tài liệu cho hiệu trưởng, trong đó là tất cả chứng cứ anh đã soạn lại.
“Kiều Hy bị bạo lực miệng ở trường do bạn học này, bạn học này đăng ảnh chụp lén nặc danh lên group trường, bịa đặt ác ý, kích động học sinh không biết chuyện dùng ngôn ngữ để tấn công Kiều Hy.”
Hiệu trưởng nhìn Triệu Hân Bội vẫn đang điềm nhiên, ông im lặng vài giây, mở túi tài liệu ra, bên trong ghi lại tỉ mỉ những mốc thời gian của sự kiện, bao gồm ảnh cắt từ video theo dõi dùng để làm bằng chứng.
Qua một lúc lâu, hiệu trưởng từ từ tháo mắt kính xuống, ánh mắt nhìn Triệu Hân Bội đầy thất vọng và tiếc nuối.
“Chuyện này là do em làm thật?”
Triệu Hân Bội đứng thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh, “Tất cả những gì cậu ta nói chỉ là suy đoán, không hề có chứng cứ.”
Hình Tranh hừ lạnh: “Chính miệng thừa nhận, có tính là chứng cứ không?”
Sau đó, anh lấy bút ghi âm trong túi áo đồng phục ra.
Triệu Hân Bội khiếp sợ trừng lớn mắt, không ngờ anh còn chiêu này, cô ta quên che giấu cơn hoảng loạn trong nội tâm, chột dạ muốn giành lấy, Hình Tranh nhẹ nhàng tránh khỏi, phát cuộc đối thoại giữa mấy người họ ở phòng học ngày ấy trước mặt mọi người.
Bút ghi âm phát lại giọng nói của cô ta một cách rõ ràng: “Tại sao tôi phải làm bạn với một cái đứa vừa ngu vừa ngốc, cả ngày chỉ biết bán rẻ tiếng cười với đám con trai?... Tôi thuận tay chụp hai người lại, lỡ mà ngày nào đó tôi không vui, trượt tay đăng lên, đến lúc đó tất cả mọi người đều viết, thì ra gu nam thần vườn trường của Ngũ Trung chúng ta tệ hại đến vậy, thích một con chuột qua đường ai cũng đòi đánh...”
Nghe đến đó, không chỉ Kiều Hy ngây ngẩn, ba người đứng trong góc tường nhìn nhau, rốt cuộc cũng biết người đứng sau ném đá là ai.
Chu Lộ nhớ đến bức ảnh gửi nặc danh cho riêng mình.
Cô ta cười tự giễu, không ngờ bản thân bị người ta xem như công cụ.
Bố Hình cố nén cơn giận nghe hết đoạn ghi âm, ông nhìn Triệu Hân Bội, hít thật sâu một hơi, nỗ lực dùng giọng điệu bình tĩnh nhất: “Hai bức mà cháu chụp lén, một bức là bố ruột của Kiều Hy, một bức là tôi, tuy nhà chúng tôi là gia đình từng đổ vỡ, nhưng tôi thật lòng đối xử với Kiều Hy như con gái ruột, không phải để cháu dùng mấy lời xấu xa đó nhằm bịa đặt.”
“Hơn hết, hành vi của cháu đã cấu thành tội danh xúc phạm danh dự người khác một cách ác ý, nếu Kiều Hy muốn xử lý tới cùng, cả gia đình chúng tôi sẽ ủng hộ, cháu phải gánh vác trách nhiệm hình sự vì hành động của mình.”
Mặt nạ giả nhân giả nghĩa bị người ta xé rách trước mặt mọi người, máu chảy đầm đìa, Triệu Hân Bội đã không còn chỗ trốn, cô ta lùi ra sau một bước, nhìn Kiều Hy theo bản năng.
Kiều Hy đang đứng thẫn thờ cách đó không xa, tâm trí hỗn độn dần tỉnh táo lại, cô mấp máy môi, mỉm cười chua xót.
Cô đang cười chính bản thân mình.
Đây là người bạn tốt mà cô luôn treo trên miệng.
Nói lời ấm áp nhất, đâm sau lưng cũng tàn nhẫn nhất.
. . .
Hai ngày sau, hiệu trưởng thông báo công khai quyết định xử phạt những người có liên quan trước toàn trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Qua quá trình đối chứng, Chu Lộ lớp Sáu khối mười hai, Lưu Oánh, Trầm Di Băng lớp Năm khối mười hai vô kỷ luật, vi phạm quy định nghiêm trọng trong thời gian học ở trường, dạy mãi không sửa, ban lãnh đạo trường ra quyết định xử phạt bằng hình thức buộc thôi học.”
“Triệu Hân Bội lớp Một khối 12, bịa đặt ác ý trên mạng, xâm phạm đến học sinh của trường, qua quá trình điều tra xác định là thật, trường học sẽ xem xét kỹ rồi xử phạt.”
Từ đây, băng đảng ba người tiếng xấu đồn xa ở Ngũ Trung hoàn toàn mai danh ẩn tích.
Triệu Hân Bội tuy được trường học cho một cơ hội sửa sai, nhưng vì bịa đặt bôi đen Kiều Hy, sau khi mọi người biết được chân tướng thì bị cô lập, kể từ đó luôn một thân một mình.
Có một lần, Kiều Hy gặp phải cô ta ở khúc quẹo cầu thang, ánh mắt cô ta nhìn người khác rất quái đản, lúc hai người đi ngang qua nhau, cô ta còn va chạm Kiều Hy một cách ác ý.
“Triệu Hân Bội.” Kiều Hy bỗng nhiên gọi cô ta lại.
Nữ sinh đó đứng thẳng lưng, không nhúc nhích, cũng không quay đầu.
“Tại sao?” Cô vẫn muốn hỏi ra câu chất vấn trong lòng.
Suy ngẫm lâu thật lâu vẫn không nghĩ ra, trước đây các cô chưa từng có xích mích, thậm chí quan hệ còn thân mật hơn các bạn học bình thường, ít nhất cô từng cho là vậy.
Triệu Hân Bội lặng im vài giây, bật cười khinh miệt: “Không vì gì cả, tao ghét mày thôi.”
Cô ta quay người, nhìn chằm chằm vào mắt Kiều Hy, “Tao ghét lúc nào mày cũng ra vẻ ngu ngốc không rành thế sự, không cần làm gì cũng được tất cả mọi người yêu mến. Tao cố gắng học hành như thế, cũng chẳng bằng cái mã ngoài của mày.”
“Trước giờ tôi chưa từng muốn so đo cái gì với cậu.”
“Đương nhiên là mày không cần so đo.” Giọng cười của Triệu Hân Bội rất lạnh, trong lời nói không giấu được nỗi căm hận, “Mày chỉ cần ngoắc tay, bán rẻ nụ cười của mày là có được tất cả những gì mày muốn.”
Kiều Hy nhếch môi, nuốt lại câu tranh cãi vì bản thân mình, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Số mày tốt thật đấy, có gia đình yêu thương, còn có người anh tốt như Hình Tranh, vì bảo vệ mày mà không màng tất cả.”
“Cậu thích Hình Tranh sao?” Kiều Hy nói trúng tim đen.
Triệu Hân Bội không đáp, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
“Thật ra cẩn thận nghĩ lại, cậu nói không sai, đúng là số tôi rất tốt.”
Kiều Hy bước đến trước mặt cô ta, ghé sát bên tai, tiếng cười rất ngọt ngào, “Hồi nhỏ, có anh trai bảo vệ, lớn lên, cũng có chồng yêu thương.”
Cô dừng lại nửa giây, sau đó mới dịu dàng tiếp lời.
“Hai người đó, đều tên là Hình Tranh.”
. . .
Đêm khuya, kim đồng hồ chỉ mười một giờ, ngoài trời mưa rền gió dữ, hạt mưa lớn như hạt đậu đập táp táp lên kính thuỷ tinh.
Một tia sấm xé rách chân trời, ánh sáng trắng loé lên, Kiều Hy trốn trong chăn sợ tới mức kêu nhỏ, cô mò mẫm điện thoại theo bản năng, bấm số Hình Tranh, vừa định gọi qua, ngoài phòng thoáng có tiếng mở cửa.
Cô vội vàng xuống giường, xỏ dép lê lao ra.
Vừa mở cửa phòng, cơn gió đông thổi tới, trong không khí lạnh căm còn thoang thoảng hương rượu thơm nồng.
Phòng khách và phòng bếp tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hình Tranh?”
Không ai đáp lại.
Kiều Hy bật ngọn đèn tường, không gian sáng lên, nương theo nguồn sáng, cô thấy được giày anh, xác định là anh đã về rồi.
Bỗng nhiên bên kia nhà vệ sinh vang lên tiếng nước, cô đi theo hướng âm thanh, Hình Tranh đang đứng trước bồn rửa, hai tay hứng nước vỗ lên mặt.
Cô cẩn thận đến gần, không nhịn được nhíu mày, mùi rượu nồng nặc phát ra từ người anh.
Hình Tranh đóng chặt chốt vòi nước, hai tay chống bồn rửa mặt, cúi đầu há miệng thở dốc, giọt nước liên tục nhỏ xuống khỏi cằm.
Qua một lát, vất vả lắm anh mới tìm về được chút lý trí từ đầu óc trì trệ, quay người lại, cô gái tóc đen váy trắng đang đứng ngay trước cửa.
Ánh đèn ngoài hành lang chiếu từ trên đỉnh đầu, đôi mắt cô đen nhánh, cánh môi màu hoa anh đào mím nhẹ, má lúm đồng tiền sâu hoắm ở ngay bên cạnh, đẹp đến mức có phần không chân thật.
Hình Tranh nhìn chăm chú, lảo đảo bước về trước, ánh mắt cô trốn tránh, liên tục lùi ra sau, cho đến khi lưng đụng mạnh vào bức tường, ngẩng đầu lên, hơi thở của anh đã kề sát, là khoảng cách gần trong gang tấc.
“Anh ơi...”
Cô bỗng nhiên luống cuống, so với hoảng hốt, không bằng nói là hồi hộp, vừa hồi hộp vừa mong đợi.
Tiếng “anh ơi” yếu ớt khiến người ta rung động trong lòng, Hình Tranh trong cơn men say bớt đi mặt nạ điềm tĩnh kiềm chế, khả năng tự khống chế của anh giảm đi, trong đầu toàn là giành lấy, đòi lấy, dùng phương thức tàn bạo nhất nuốt chửng cô.
Kiều Hy thấy đồng tử anh đỏ lên, cứ nhìn mình đăm đăm, cô hơi cúi đầu, hỏi nhỏ: “Không phải anh nói đội bóng liên hoan à? Sao uống nhiều thế?”
“Có người tìm anh uống thi.”
Chất giọng anh thấm men rượu rất cuốn hút, vừa khàn vừa quyến rũ.
“Ai?”
“Trương Thành.”
Nhắc đến đây, anh đột nhiên bật cười, tiếng cười trong sáng, mang cả khí khái thiếu niên, cực kỳ giống niềm vui sướng không kiềm chế nổi sau khi đánh bại đối thủ.
“Cậu ta ngã xuống trước, anh thắng.”
Kiều Hy “à” một tiếng nho nhỏ, giương mắt nhìn lên, đúng lúc đụng phải cái nhìn chăm chú nóng bỏng của anh.
Hơi thở cô loạn nhịp, trái tim bắt đầu không nghe lời.
“Kiều Kiều, anh thắng rồi.”
Anh lặp lại lần nữa rất chậm, bàn tay chạm vào tai cô, ngón cái khô ráo lướt nhẹ qua thùy tai, nơi đó lập tức đỏ hồng.
“Vậy nên...”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay nóng bỏng đã trượt dọc từ cằm đến khóe miệng, đè lên cánh môi, vuốt ve qua lại.
Trái tim Kiều Hy lửng lơ giữa không trong, giọng nói run rẩy, “Vậy nên, gì?”
Anh nuốt nước bọt, thủ thỉ bên tai.
“Anh muốn được khen thưởng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro