Mộng Du

Mép Ngoài Mềm M...

2024-09-03 15:37:21

Edit: Chiêu

Đèn tường chiếu nghiêng nghiêng lên gò má anh, sáng tối đan xen, ngũ quan vốn sắc sảo nay càng tinh anh hơn, có điều đôi mắt đen nhánh đượm men say đã để lộ tâm trí mê đắm vì dục vọng.

Đuôi tóc liên tục nhỏ nước, lướt qua chiếc mũi cao thẳng của thiếu niên, tựa như nhuỵ hoa đắm mình trong buổi sương sớm, toàn thân đều phát ra sự quyến rũ.

Kiều Hy cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Khen thưởng gì?”

Hình Tranh khom lưng, mắt nhìn thẳng vào nơi ửng đỏ lên như sắp bốc cháy của cô, trên môi có nụ cười nghiền ngẫm, “Em nói xem?”

“Em, em không biết.”

Cô nhóc nhát cáy này, là kiểu kẻ trộm có gan nghĩ mà không dám làm điển hình, lần nào đến thời điểm mấu chốt cũng căng thẳng không biết phản ứng sao.

Bên tai là tiếng cười trầm thấp của anh, cứ trêu chọc trái tim cô mãi thôi, hai má cô nhanh chóng đỏ ửng, thử nắm lấy áo anh, dù thế nào cũng phải túm chặt thứ gì đó mới có cảm giác chân thật.

Nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào mép áo, Hình Tranh bỗng đưa tay ghìm lại rất mạnh.

Bàn tay anh dày rộng khô nóng, trượt dọc theo cổ tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng nắm lấy, dịu dàng vuốt ve mu bàn tay cô.

Trái tim Kiều Hy như ngừng đập, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt anh vừa nóng bỏng vừa thẳng thắn, khoảnh khắc cô há miệng định nói gì đó, một cái hôn bùng cháy ướt át lướt qua khoé môi, toàn thân cô cứng lại, đầu óc đờ đẫn.

“Ví dụ như, cái này.”

Hình Tranh lùi lại nửa mét, giữ khoảng cách vẫn cảm nhận được hơi thở của nhau, anh mỉm cười cọ chóp mũi cô, trêu chọc xấu xa, “Với lại… ưm!”

Anh kinh ngạc mở lớn mắt, đôi tay cô gái nhỏ ôm lấy cổ anh, cố gắng lấp kín đôi môi, gần như không cho anh thời gian suy nghĩ, nhón chân áp sát nhẹ nhàng, chiếc lưỡi ướt mềm chui vào, lập tức hoá bị động thành chủ động.

Nhưng giây tiếp theo, Hình Tranh đã lấy lại tinh thần bóp lấy eo Kiều Hy một cách thô bạo, đè cô lên tường, điên cuồng mút mát chiếc lưỡi, mân mê cánh môi quên lối về.

“Ưm...”

Cô bị hôn đến mức đầu óc nóng bừng choáng váng, không thể chịu nổi, quay đầu muốn tránh, đôi chân khuỵu xuống vì mềm nhũn.

Hình Tranh đang có hứng, nụ hôn bỏng cháy đuổi theo, ngậm lấy thuỳ tai đỏ bừng, hàm răng gặm cắn nhẹ nhàng, tiếng thở dốc nặng nề phả ngay bên tai.

Bàn tay anh dễ dàng chui vào áo ngủ cô, vuốt ve thân mật làn da mịn màng sau eo.

“Hình Tranh...”

Toàn thân Kiều Hy như có luồng điện chạy qua, cô sợ sệt nắm lấy vạt áo trước của anh.

Nụ hôn của anh chưa từng dừng lại một giây phút nào, đôi môi khẽ lướt từ cằm đến cổ, đi đến đâu để lại một cái hôn nóng bỏng đến đó.

“Anh ơi...”

Là âm thanh của chim non nũng nịu, đầy khiếp đảm.

Hình Tranh như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cố gắng thoát ra khỏi cơn dục vọng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh gác đầu lên vai cô há miệng thở dốc, lồng ngực bỏng cháy như chứa cả biển lửa, máu toàn thân đều đang sôi trào.

Một lát sau, dựa vào chút lý trí cuối cùng, anh tách ra khỏi cô, thoáng thấy đôi môi sưng đỏ, cùng với áo ngủ xộc xệch của cô gái nhỏ, cơn khát khô trong cổ lại bốc lên.

Dừng ở đây thôi, không thể tiếp tục nữa.

“Anh xin lỗi.”

Hình Tranh biết rõ lúc này mình không hề có sức chống cự trước cô, có thể vì sự trêu chọc trong vô tình, cũng có thể chút tự chủ vốn không có bao nhiêu tan rã trong khoảnh khắc.

Anh quay người định đi, có người kéo lấy ống tay áo anh.

“Liệu anh có quên chuyện xảy ra đêm nay không?”

Kiều Hy khẽ cắn môi dưới, ánh mắt nhìn anh vừa mong mỏi vừa lắng lo, trong sự hỗn loạn có thêm chút ngượng ngùng của thiếu nữ, cô từ từ cúi đầu, lắp bắp nói: “Nếu không, em… em… em bằng lòng...”

Bóng đen to lớn lại bao phủ lần nữa, toàn bộ lời phía sau đều rơi vào môi lưỡi đang triền miên.

Anh không còn vội vàng đòi lấy, hai tay ôm má cô, cánh môi mềm mại như dòng suối róc rách, dịu dàng kiên nhẫn mút mát, không ngừng thay đổi góc độ, hôn đến khi đôi mắt cô tan rã, đôi chân mềm nhũn không đứng nổi.

Qua một lúc lâu, anh dời môi đi, thấy hai mắt cô gái nhỏ thất thần, đang cười ngây ngô khờ khạo.

“Cười gì đấy?”

Cô xấu hổ cúi đầu, lẩm bẩm “... Nụ hôn đầu.”

Hình Tranh cười một tiếng rất trầm, cắn chóp mũi cô, “Mất lâu rồi.”

“Hả?” Cô giật mình đờ mặt ra.

Anh không định trả lời, khom lưng bế cô lên, đi về phía phòng mình.

Kiều Hy ngoan ngoãn ôm cổ anh, giờ mới nhận thấy tư thế mờ ám giữa hai người họ, đôi má lập tức đỏ bừng như máu.

Tuy cô đã từng được anh cõng rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên dùng tư thế này, có cảm giác ngại ngùng nhưng chẳng muốn dừng lại.

Cô cúi đầu, anh ngẩng đầu, ánh mắt đan xen.

Cô gái nhỏ cả gan hôn má anh, Hình Tranh không giấu nổi nụ cười, đã gần đến cửa phòng nhưng chợt dừng lại, đè sau gáy cô rồi hôn lên.

Cô cũng không tránh né, nhắm mắt dịu dàng đáp lại.

Hương rượu tinh khiết lan tỏa khắp môi răng, cô chìm đắm trong đó, đang tỉnh táo nhưng còn mơ màng hơn cả say.

Hình Tranh vừa hôn cô vừa đẩy cửa ra, cánh cửa nhanh chóng khép lại, anh quay người đè cô lên cửa, thong thả nhấm nháp chiếc lưỡi mềm mại.

Càng hôn càng sâu, càng mút mát càng mê muội, cứ như hôn mãi mà chẳng đủ.

. . .

Cơn mưa ngoài trời ào ào dai dẳng, cửa sổ bị màn sương trắng bao phủ, không gian trở nên mờ ảo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong phòng chỉ bật ngọn đèn dìu dịu, anh bế Kiều Hy lên bàn sách, ánh mắt nhìn cô chăm chú sâu sắc.

Có sự ngây ngơ đơn thuần của thiếu niên, cũng có sự cuồng dã của một người đàn ông.

Áo ngủ bị cởi hai cúc, lúc ngón tay anh trượt đến cúc thứ ba, cô bỗng nhiên đè tay anh lại.

Hình Tranh không nhúc nhích, nhẹ nhàng hỏi: “Không thích à?”

Cô lắc đầu, đỏ mặt yêu cầu: “Anh cởi đồ ra được không, em muốn xem.”

Anh sửng sốt chừng ba giây, sau đó cười sang sảng thành tiếng.

Đồ ngốc vừa háo sắc vừa đáng yêu, không để mình bản thân bị người ta bắt nạt, am hiểu nhất là hoá bị động thành chủ động, không cần tốn bao nhiêu công sức đã có thể tóm gọn được anh.

Vậy nên, anh rất nghe lời cho cô được toại nguyện, cởi áo hoodie vướng bận ra, ném lên trên giường, hai tay anh chống mép bàn, nửa thân trên kề sát mờ ám, hương rượu chui vào mũi.

Anh hôn vành tai cô, cất giọng khàn khàn: “Muốn gì nữa nào, hửm?”

Kiều Hy nhẹ nhàng chớp mắt, ánh mắt nhanh chóng lướt qua thân trên trần truồng của anh, vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc, nét nào ra nét đó.

Rõ ràng không phải lần đầu tiên thấy, nhưng vẫn khiến mạch máu trong cơ thể cô sôi trào, phối hợp với tình cảnh ngay lúc này, người bình thường cô chỉ dám nhìn trộm đang ở ngay trước mắt, kéo theo cả dục vọng muốn thăm dò.

Cô liếm khoé môi, cả gan ôm lấy eo anh, ngón tay khẽ run chậm chạp mơn trớn sống lưng, mười ngón tách rộng ra, bờ lưng rộng lớn săn chắc, xúc cảm vô cùng tốt.

“Sờ đủ chưa?”

Anh giữ tư thế để cô sàm sỡ, chóp mũi cọ thuỳ tai phiếm hồng, mỉm cười yêu chiều, “Bé con háo sắc.”

“... Không có.”

Kiều Hy chưa thỏa mãn hừ nhỏ một tiếng, bàn tay không quy củ lướt qua vòng eo rắn rỏi đi ra phía trước, vòm ngực anh gồ lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng trêu đùa hạt tròn đỏ hồng đang sưng cứng ngay trước ngực.

“Ưm...”

Hình Tranh nhíu mày không kiềm chế nổi, cổ họng hít một hơi thật sâu, quần lót có rộng đến đâu cũng không chứa được thứ đang nhanh chóng bành trướng nữa.

Cô gái nhỏ nhận thấy được sự khác thường của anh, cúi đầu nhìn xuống, chăm chú quan sát hai giây, cô đưa tay muốn chạm vào, anh nhanh tay chặn lại, bắt lấy tay cô đè lên ngực.

Hơi thở anh nặng nề, thủ thỉ bên tai cô: “Anh muốn xem em, được không?”

Dường như cô hiểu, ngượng ngùng gật đầu.

Ngón tay khô ráo của thiếu niên lướt qua xương quai xanh, nhẹ nhàng từ tốn tới gần mép ngoài mềm mại.

Chốt gài mở ra, lớp bảo vệ cuối cùng bị xé mở.

Tiếng thở dốc của anh càng nặng nề hơn, đôi mắt lờ đờ vì cơn say nhìn cô mê đắm.

Áo ngực có ren tôn lên bầu ngực tròn trịa, trắng mịn như tuyết, đứng thẳng săn chắc, chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được sự mịn màng và mềm mại của nó.

Kiều Hy ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đỏ lên của anh.

Anh thở ra hai tiếng, nâng cằm trao cho cô một cái hôn sâu, tay kia tự nhiên chui vào áo, lướt dọc theo da thịt non mềm, hướng về phía trước…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Du

Số ký tự: 0