Giấc Mơ Ngọt Ng...
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Buổi sớm sau cơn mưa, chân trời vừa tảng sáng, sương mù giăng kín lối, khung cảnh đầy mờ ảo.
Chiếc lá vàng lay động trong gió được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, giọt sương sớm trong veo vương đầy ngọn cây, gió thổi trôi xuống, hoà vào vũng nước nhỏ, vang lên chút âm thanh trong trẻo.
Cô gái nằm trong chăn bông nhập nhèm trở người, đồng hồ báo thức hình ếch xanh trên đầu giường kêu “ộp ộp ộp” không ngừng.
Cô bực bội vỗ mạnh một phát, ếch xanh “lịm” đi.
“Bộp bộp.”
Tiếng đập cửa quen thuộc theo sát phía sau, như vô số sớm mai trong quá khứ, ếch xanh chuẩn bị cho ai đó xả giận vì bị thức giấc, còn nhiệm vụ báo thức cuối cùng vẫn phải giao cho người.
“Sáu rưỡi rồi, không dậy nữa là đến trễ đấy nhé.”
Kiều Hy vùi vào chăn, nửa mơ nửa tỉnh đáp lại, cô mơ màng ngồi dậy, mở mắt ra nhìn qua bên kia, trên chiếc gương toàn thân đối diện giường là một cô khùng tóc tai rối tung, hai má ửng đỏ, môi đang liên tục nhếch lên.
Cô dùng hai tay che má, nóng đến nỗi tay cũng nóng theo, Kiều Hy chớp đôi mắt đang dại ra.
Phản ứng đầu tiên sau khi cô tỉnh giấc là cúi đầu xem xét áo sơ mi, nút cài đầy đủ, hoàn toàn không có dấu vết bị người ta vò nhàu.
Quả nhiên là mơ.
Cô thả lỏng, nhưng theo đó cũng thấy chút mất mát vì chờ mong.
Nếu không phải mơ thì tốt quá, nếu Hình Tranh ngoài đời thực cũng dịu dàng như vậy thì tốt rồi.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều.”
Tiếng gọi trầm thấp nhẹ nhàng kia chân thực quá đỗi, cô thoáng hồi tưởng lại đôi mắt đen tràn ngập dục vọng, trái tim chợt run rẩy.
Đôi môi ẩm ướt nóng bỏng của anh hôn dọc theo xương quai xanh xuống bụng, cô sợ ngứa, co rụt người lại.
Ngón tay khô ráo ấm áp lướt qua vòng eo mịn màng của thiếu nữ, lưu luyến quên lối về ở mép quần jeans.
Hơi thở của anh rất nhẹ, “Sợ không?”
“Ưm.”
Cúc quần tròn tròn bật ra, đầu kéo thon dài kia cũng như trái tim đang dè dặt bất an của cô, dần dần kéo xuống.
Hình Tranh nặng nề nhắm mắt, kiềm chế dừng lại ở bước này.
Cơ thể cô bé con đang run rẩy, anh không dám tuỳ tiện tiếp tục, không thể xem nhẹ cảm nhận của cô, chỉ vì thỏa mãn dục vọng chiếm hữu bị mất khống chế của mình được.
Anh bóp chặt vòng eo thon nhỏ, quay người đè cô dưới thân, Kiều Hy vùi nửa mặt vào gối, eo bỗng chốc nóng lên, là nụ hôn ướt át đang nhẹ nhàng đi dọc theo xương sống.
Môi lưỡi dẻo dai, hơi thở nóng bỏng, cơ thể cô như bị cố định, năm ngón tay nắm chặt một góc gối đầu, cất lên từng tiếng thở dốc đứt quãng.
“Hình… Hình Tranh”
“Anh đây.”
Anh tỉ mỉ liếp láp xương bướm tinh xảo của thiếu nữ, lắng nghe tiếng rên rỉ yêu kiều vụn vỡ trong cổ cô, anh áp hơn nửa người lên, lồng ngực cứng rắn như đá, dán sát không một kẽ hở.
Cô không thoát được, cũng không muốn né tránh, năm ngón tay nắm chặt thả lỏng ra, lòng bàn tay anh trùm lên, mười ngón đan xen.
“Đừng sợ.”
Giọng anh bỏng cháy như ngọn lửa, đầy áp lực, đè nén, mang theo chút tra tấn vì tự ngược đãi mình, “Anh chờ nổi.”
“Bộp.”
Một cơn gió cuốn qua cửa sổ, thổi bay chiếc bút đen trên bàn, rơi thẳng xuống dưới đất.
Cô bị âm thanh đánh thức, bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nhìn gương mặt đỏ ửng trong gương, cô vùi vào chăn muốn che giấu, thầm mắng mình là đồ háo sắc không hơn không kém.
Dù ở hiện thực hay trong mơ, khao khát ăn sạch anh chưa bao giờ thay đổi.
“Bộp bộp.”
Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, rõ ràng lần này đã không còn kiên nhẫn, “Còn không dậy nữa, anh sẽ vào xốc chăn em lên.”
“Đừng, dậy nè.”
Cô mỉm cười chui vào chăn sưởi ấm, cười ngây ngô hết cả buổi trời, vẫn còn bồi hồi trong giấc mơ ngọt ngào chưa đã thèm ấy.
Hơi thở khô nóng đượm cảm giác cấm kỵ khiến người ta say mê, mỗi một tế bào đều đang sôi trào.
. . .
Trên bàn cơm, hai người mặc cùng kiểu đồng phục ngồi mặt đối mặt, yên ắng đến mức chỉ có tiếng nhai nuốt của nhau.
Cô rất muốn che giấu xao động trong nội tâm, nhưng vẫn không nhịn được, lén ngắm nhìn anh.
“Nhìn anh làm gì?”
Anh lơ đãng hỏi, vẫn là cái mặt than nghìn năm như một.
“Không có gì.”
Cô gái buồn bã cụp mắt, dù ngọt ngào mập mờ tới đâu cũng không thắng nổi giọng nói lạnh nhạt của người kia, nghĩ vậy, bánh bao mềm mụp trong tay bỗng chẳng thấy ngon nữa.
Cảnh trong mơ dữ dội đẹp đẽ, hiện thực chỉ có vụn thuỷ tinh rơi đầy.
Hình Tranh nhìn cô cúi đầu im lặng, anh giấu đi nụ cười bên môi, thấy cô cầm ly sữa bò lên uống mới bất ngờ hỏi, “Nửa đêm em trèo lên giường anh, muốn làm gì?”
“Phụt…”
Cô sợ hết hồn, chất lỏng màu trắng trong miệng phun ra, chàng trai đối diện không tránh kịp, bị phun khắp mặt.
“Khụ khụ khụ.”
Kiều Hy bị sặc, cô ho muốn nổ phổi, thoáng thấy gương mặt đẹp trai ngời ngời kia dính đầy sữa, cô luống cuống rút khăn giấy lau cho anh.
Anh không kháng cự, lúc cô định thu tay lại, anh túm chặt tay cô, cũng khoá đôi mắt đó lại, không nói một lời, cái nhìn quá thẳng thắn chăm chú, đến mức cô thấy mà hãi hùng.
“Em… em làm gì rồi?”
Run rẩy hỏi ra miệng, cô sắp đứng tim tới nơi.
Hình Tranh buông tay, bày ra vẻ mặt hỏi tội kẻ ác, “Hai tay sờ tới sờ lui mặt anh, em tưởng mình đang nhào bột à?”
Lòng cô lạnh đi, chợt thấy tủi thân.
Trong mơ người bị nhào như bột là em được không, sao giờ thoáng cái đã đổi người bị hại rồi.
“Sau đó thì sao?”
“Anh ném em về phòng.”
“Ồ.”
Cô uống hai hớp nước để bình tĩnh lại, hắng giọng, ra vẻ thản nhiên giải thích: “Chắc mộng du đấy.”
Hình Tranh cố gắng nhịn cười, xấu xa trêu chọc cô, “Trước đây đâu thấy em có bệnh này.”
“Mới có, mới ra lò được chưa?”
Cô bị ép đến nỗi nói không kịp lựa lời, xấu hổ dời mắt đi, bỏ vội lại một câu “Em no rồi” xong là đứng dậy chạy ngay, nhưng mới chạy đến cửa phòng thì bị Hình Tranh theo sau túm lại, bá đạo kéo cô đến trước người.
“Anh chưa nói hết, em chạy gì chứ?”
“Trễ học rồi.” Cô lầm bầm, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Anh thoáng thấy đôi mắt không giấu nổi sự ngại ngùng của cô, đôi môi nhếch lên, bắt đầu tính sổ, “Trẻ vị thành niên, ai cho em uống bia?”
Kiều Hy đột nhiên nhớ tới ký ức khiến người ta phát hỏa, cô hất tay anh ra, móc mỉa lại: “Vậy anh lén yêu sớm, cũng có được em đồng ý đâu.”
“Anh không có.”
“Nói dối.” Cô giương mắt trừng anh, nhắc tới chuyện này là lại bực bội, mắng anh ba ngày ba đêm cũng không nguôi giận, “Hôm qua em gọi cho anh, là nữ sinh tiếp, chị ta nói chị ta là bạn gái anh.”
Hình Tranh không phủ nhận trước, anh cất chất giọng khàn hỏi lại, “Em tin à?”
“Em…”
“Em tin chị ta hay tin anh?”
Kiều Hy ngây ra hai giây, theo lòng riêng, dĩ nhiên cô muốn tin người nói dối không phải anh.
Cô mím môi cười, kiềm chế bản thân không tiến lên nửa bước, đưa tay nắm chặt vạt áo anh, cố chấp muốn có đáp án, “Giờ anh chưa có bạn gái, đúng không?”
“Em tự nghĩ đi.”
Anh không trả lời thẳng, giơ tay cốc đầu cô, “Đầu gỗ, chỉ dùng để trang trí thôi.”
Nói xong, anh quay về phòng bếp dọn dẹp bàn ăn, Kiều Hy xoa chỗ bị cốc đau, u oán nhìn bóng anh đăm đăm, mắng thầm trong miệng.
Nói gì thì nói, tự nhiên đi công kích đầu óc người ta.
Đầu óc cô mà nhanh nhẹn được vậy, phần đọc hiểu đã được điểm tối đa rồi.
. . .
Bảy giờ sáng, Hình Tranh canh chuẩn giờ, thúc giục cô đi học.
Trước khi ra ngoài cô siêu nhiều chuyện, lúc thì đi vệ sinh, lúc thì khát nước, lúc thì không biết mặc áo khoác gì, xỏ đôi giày cũng rề rà.
Tác phong chậm chạp lề mề, thường xuyên chọc điên người làm việc sấm rền gió cuốn như Hình Tranh.
“Có thể nhanh lên được không?” Anh đút tay vào túi, dựa lưng lên bức tường lạnh băng.
“Biết rồi, anh đừng giục mà.”
Cô cúi người nghiêm túc thắt dây giày, cả buổi trời vẫn chưa thắt được, Hình Tranh đứng bên cạnh nhịn hết nổi, anh cúi người tháo cái dây bị cô buộc lung tung ra, thắt dăm ba cái là xong, hai chiếc nơ bướm đẹp y hệt nhau.
Anh cầm cặp Kiều Hy, nhìn cô đầy bất lực, “Đi được chưa?”
“Dạ.”
Kiều Hy nhảy chân sáo theo sau anh, đi bước nào cũng phải lắc lư nơ bướm trên chân, đắm chìm trong ngọt ngào của riêng mình, cười ngây ngô khờ khạo.
Hai người một trước một sau xuống lầu, đúng lúc đụng phải bố Hình vừa trực đêm về, ông thấy Hình Tranh đang có sắc mặt vô cùng khó coi, ngờ vực nhìn đồng hồ, “Hôm nay đi trễ thế?”
“Có ngày nào không trễ đâu?”
Thiếu niên cười lạnh, trả lời móc mỉa: “Bố hỏi siêu nhân tia chớp này là được, sao làm gì cũng nhanh dữ, trông cậy em ấy giữ gìn hoà bình cho thế giới, chắc ngày nào Trái Đất cũng nổ tung.”
“Này, anh đừng tưởng em không biết anh đang nói móc em đấy nhé.”
Anh quay đầu thấy cô chống nạnh, bày ra vẻ mặt đanh đá như người đàn bà hung hãn, chỉ là gương mặt kia đẹp đến lạ thường, làm kiểu gì cũng đẹp.
Hình Tranh thu lại cái mặt lạnh, anh cười yêu chiều, “Xem như chưa ngốc quá.”
Kiều Hy rất phiền với việc hở ra là anh giễu cợt chỉ số thông minh của cô, rõ ràng có thể nói thẳng được, nhưng cứ thích mắng cô quanh co lòng vòng.
Chuyện này cô tuyệt đối không nhịn nổi.
Dù thích đến đâu cũng không chịu được.
Vì thế, theo nguyên tắc cá chết lưới rách, làm tổn thương nhau của mình, cô lấy hết can đảm vọt tới trước mặt bố Hình mách lẻo, “Bố, Hình Tranh anh ấy ở ngoài ưm ưm ưm!”
Có người đưa tay che miệng cô lại, mấy chữ phía sau bị lòng bàn tay thô dày bịt kín, cô gần như bị bế lên nửa người, trơ mắt nhìn bố Hình đang ngơ ngác càng lúc càng xa, xuống đến tận lầu một, anh mới buông cô ra.
“Làm gì đấy, anh dám làm không dám nhận hả?” Cô chưa hết giận, hai má phình lên, mắt cũng phun lửa.
Hình Tranh vừa tức giận vừa buồn cười, anh đưa tay bóp trán, cười đáp, “Lần đầu tiên thấy người tự đập đầu lên cột vậy đấy, sớm muộn gì anh cũng bị em chọc tức chết.”
Cô hơi ngơ ngẩn, “Tự đập?”
Anh không trông cậy đồ ngốc này hiểu được, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, anh không khỏi thở dài trong lòng.
Trách ai bây giờ?
Vợ do mình chọn, quỳ cũng phải nhận.
Buổi sớm sau cơn mưa, chân trời vừa tảng sáng, sương mù giăng kín lối, khung cảnh đầy mờ ảo.
Chiếc lá vàng lay động trong gió được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, giọt sương sớm trong veo vương đầy ngọn cây, gió thổi trôi xuống, hoà vào vũng nước nhỏ, vang lên chút âm thanh trong trẻo.
Cô gái nằm trong chăn bông nhập nhèm trở người, đồng hồ báo thức hình ếch xanh trên đầu giường kêu “ộp ộp ộp” không ngừng.
Cô bực bội vỗ mạnh một phát, ếch xanh “lịm” đi.
“Bộp bộp.”
Tiếng đập cửa quen thuộc theo sát phía sau, như vô số sớm mai trong quá khứ, ếch xanh chuẩn bị cho ai đó xả giận vì bị thức giấc, còn nhiệm vụ báo thức cuối cùng vẫn phải giao cho người.
“Sáu rưỡi rồi, không dậy nữa là đến trễ đấy nhé.”
Kiều Hy vùi vào chăn, nửa mơ nửa tỉnh đáp lại, cô mơ màng ngồi dậy, mở mắt ra nhìn qua bên kia, trên chiếc gương toàn thân đối diện giường là một cô khùng tóc tai rối tung, hai má ửng đỏ, môi đang liên tục nhếch lên.
Cô dùng hai tay che má, nóng đến nỗi tay cũng nóng theo, Kiều Hy chớp đôi mắt đang dại ra.
Phản ứng đầu tiên sau khi cô tỉnh giấc là cúi đầu xem xét áo sơ mi, nút cài đầy đủ, hoàn toàn không có dấu vết bị người ta vò nhàu.
Quả nhiên là mơ.
Cô thả lỏng, nhưng theo đó cũng thấy chút mất mát vì chờ mong.
Nếu không phải mơ thì tốt quá, nếu Hình Tranh ngoài đời thực cũng dịu dàng như vậy thì tốt rồi.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều.”
Tiếng gọi trầm thấp nhẹ nhàng kia chân thực quá đỗi, cô thoáng hồi tưởng lại đôi mắt đen tràn ngập dục vọng, trái tim chợt run rẩy.
Đôi môi ẩm ướt nóng bỏng của anh hôn dọc theo xương quai xanh xuống bụng, cô sợ ngứa, co rụt người lại.
Ngón tay khô ráo ấm áp lướt qua vòng eo mịn màng của thiếu nữ, lưu luyến quên lối về ở mép quần jeans.
Hơi thở của anh rất nhẹ, “Sợ không?”
“Ưm.”
Cúc quần tròn tròn bật ra, đầu kéo thon dài kia cũng như trái tim đang dè dặt bất an của cô, dần dần kéo xuống.
Hình Tranh nặng nề nhắm mắt, kiềm chế dừng lại ở bước này.
Cơ thể cô bé con đang run rẩy, anh không dám tuỳ tiện tiếp tục, không thể xem nhẹ cảm nhận của cô, chỉ vì thỏa mãn dục vọng chiếm hữu bị mất khống chế của mình được.
Anh bóp chặt vòng eo thon nhỏ, quay người đè cô dưới thân, Kiều Hy vùi nửa mặt vào gối, eo bỗng chốc nóng lên, là nụ hôn ướt át đang nhẹ nhàng đi dọc theo xương sống.
Môi lưỡi dẻo dai, hơi thở nóng bỏng, cơ thể cô như bị cố định, năm ngón tay nắm chặt một góc gối đầu, cất lên từng tiếng thở dốc đứt quãng.
“Hình… Hình Tranh”
“Anh đây.”
Anh tỉ mỉ liếp láp xương bướm tinh xảo của thiếu nữ, lắng nghe tiếng rên rỉ yêu kiều vụn vỡ trong cổ cô, anh áp hơn nửa người lên, lồng ngực cứng rắn như đá, dán sát không một kẽ hở.
Cô không thoát được, cũng không muốn né tránh, năm ngón tay nắm chặt thả lỏng ra, lòng bàn tay anh trùm lên, mười ngón đan xen.
“Đừng sợ.”
Giọng anh bỏng cháy như ngọn lửa, đầy áp lực, đè nén, mang theo chút tra tấn vì tự ngược đãi mình, “Anh chờ nổi.”
“Bộp.”
Một cơn gió cuốn qua cửa sổ, thổi bay chiếc bút đen trên bàn, rơi thẳng xuống dưới đất.
Cô bị âm thanh đánh thức, bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nhìn gương mặt đỏ ửng trong gương, cô vùi vào chăn muốn che giấu, thầm mắng mình là đồ háo sắc không hơn không kém.
Dù ở hiện thực hay trong mơ, khao khát ăn sạch anh chưa bao giờ thay đổi.
“Bộp bộp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, rõ ràng lần này đã không còn kiên nhẫn, “Còn không dậy nữa, anh sẽ vào xốc chăn em lên.”
“Đừng, dậy nè.”
Cô mỉm cười chui vào chăn sưởi ấm, cười ngây ngô hết cả buổi trời, vẫn còn bồi hồi trong giấc mơ ngọt ngào chưa đã thèm ấy.
Hơi thở khô nóng đượm cảm giác cấm kỵ khiến người ta say mê, mỗi một tế bào đều đang sôi trào.
. . .
Trên bàn cơm, hai người mặc cùng kiểu đồng phục ngồi mặt đối mặt, yên ắng đến mức chỉ có tiếng nhai nuốt của nhau.
Cô rất muốn che giấu xao động trong nội tâm, nhưng vẫn không nhịn được, lén ngắm nhìn anh.
“Nhìn anh làm gì?”
Anh lơ đãng hỏi, vẫn là cái mặt than nghìn năm như một.
“Không có gì.”
Cô gái buồn bã cụp mắt, dù ngọt ngào mập mờ tới đâu cũng không thắng nổi giọng nói lạnh nhạt của người kia, nghĩ vậy, bánh bao mềm mụp trong tay bỗng chẳng thấy ngon nữa.
Cảnh trong mơ dữ dội đẹp đẽ, hiện thực chỉ có vụn thuỷ tinh rơi đầy.
Hình Tranh nhìn cô cúi đầu im lặng, anh giấu đi nụ cười bên môi, thấy cô cầm ly sữa bò lên uống mới bất ngờ hỏi, “Nửa đêm em trèo lên giường anh, muốn làm gì?”
“Phụt…”
Cô sợ hết hồn, chất lỏng màu trắng trong miệng phun ra, chàng trai đối diện không tránh kịp, bị phun khắp mặt.
“Khụ khụ khụ.”
Kiều Hy bị sặc, cô ho muốn nổ phổi, thoáng thấy gương mặt đẹp trai ngời ngời kia dính đầy sữa, cô luống cuống rút khăn giấy lau cho anh.
Anh không kháng cự, lúc cô định thu tay lại, anh túm chặt tay cô, cũng khoá đôi mắt đó lại, không nói một lời, cái nhìn quá thẳng thắn chăm chú, đến mức cô thấy mà hãi hùng.
“Em… em làm gì rồi?”
Run rẩy hỏi ra miệng, cô sắp đứng tim tới nơi.
Hình Tranh buông tay, bày ra vẻ mặt hỏi tội kẻ ác, “Hai tay sờ tới sờ lui mặt anh, em tưởng mình đang nhào bột à?”
Lòng cô lạnh đi, chợt thấy tủi thân.
Trong mơ người bị nhào như bột là em được không, sao giờ thoáng cái đã đổi người bị hại rồi.
“Sau đó thì sao?”
“Anh ném em về phòng.”
“Ồ.”
Cô uống hai hớp nước để bình tĩnh lại, hắng giọng, ra vẻ thản nhiên giải thích: “Chắc mộng du đấy.”
Hình Tranh cố gắng nhịn cười, xấu xa trêu chọc cô, “Trước đây đâu thấy em có bệnh này.”
“Mới có, mới ra lò được chưa?”
Cô bị ép đến nỗi nói không kịp lựa lời, xấu hổ dời mắt đi, bỏ vội lại một câu “Em no rồi” xong là đứng dậy chạy ngay, nhưng mới chạy đến cửa phòng thì bị Hình Tranh theo sau túm lại, bá đạo kéo cô đến trước người.
“Anh chưa nói hết, em chạy gì chứ?”
“Trễ học rồi.” Cô lầm bầm, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Anh thoáng thấy đôi mắt không giấu nổi sự ngại ngùng của cô, đôi môi nhếch lên, bắt đầu tính sổ, “Trẻ vị thành niên, ai cho em uống bia?”
Kiều Hy đột nhiên nhớ tới ký ức khiến người ta phát hỏa, cô hất tay anh ra, móc mỉa lại: “Vậy anh lén yêu sớm, cũng có được em đồng ý đâu.”
“Anh không có.”
“Nói dối.” Cô giương mắt trừng anh, nhắc tới chuyện này là lại bực bội, mắng anh ba ngày ba đêm cũng không nguôi giận, “Hôm qua em gọi cho anh, là nữ sinh tiếp, chị ta nói chị ta là bạn gái anh.”
Hình Tranh không phủ nhận trước, anh cất chất giọng khàn hỏi lại, “Em tin à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em…”
“Em tin chị ta hay tin anh?”
Kiều Hy ngây ra hai giây, theo lòng riêng, dĩ nhiên cô muốn tin người nói dối không phải anh.
Cô mím môi cười, kiềm chế bản thân không tiến lên nửa bước, đưa tay nắm chặt vạt áo anh, cố chấp muốn có đáp án, “Giờ anh chưa có bạn gái, đúng không?”
“Em tự nghĩ đi.”
Anh không trả lời thẳng, giơ tay cốc đầu cô, “Đầu gỗ, chỉ dùng để trang trí thôi.”
Nói xong, anh quay về phòng bếp dọn dẹp bàn ăn, Kiều Hy xoa chỗ bị cốc đau, u oán nhìn bóng anh đăm đăm, mắng thầm trong miệng.
Nói gì thì nói, tự nhiên đi công kích đầu óc người ta.
Đầu óc cô mà nhanh nhẹn được vậy, phần đọc hiểu đã được điểm tối đa rồi.
. . .
Bảy giờ sáng, Hình Tranh canh chuẩn giờ, thúc giục cô đi học.
Trước khi ra ngoài cô siêu nhiều chuyện, lúc thì đi vệ sinh, lúc thì khát nước, lúc thì không biết mặc áo khoác gì, xỏ đôi giày cũng rề rà.
Tác phong chậm chạp lề mề, thường xuyên chọc điên người làm việc sấm rền gió cuốn như Hình Tranh.
“Có thể nhanh lên được không?” Anh đút tay vào túi, dựa lưng lên bức tường lạnh băng.
“Biết rồi, anh đừng giục mà.”
Cô cúi người nghiêm túc thắt dây giày, cả buổi trời vẫn chưa thắt được, Hình Tranh đứng bên cạnh nhịn hết nổi, anh cúi người tháo cái dây bị cô buộc lung tung ra, thắt dăm ba cái là xong, hai chiếc nơ bướm đẹp y hệt nhau.
Anh cầm cặp Kiều Hy, nhìn cô đầy bất lực, “Đi được chưa?”
“Dạ.”
Kiều Hy nhảy chân sáo theo sau anh, đi bước nào cũng phải lắc lư nơ bướm trên chân, đắm chìm trong ngọt ngào của riêng mình, cười ngây ngô khờ khạo.
Hai người một trước một sau xuống lầu, đúng lúc đụng phải bố Hình vừa trực đêm về, ông thấy Hình Tranh đang có sắc mặt vô cùng khó coi, ngờ vực nhìn đồng hồ, “Hôm nay đi trễ thế?”
“Có ngày nào không trễ đâu?”
Thiếu niên cười lạnh, trả lời móc mỉa: “Bố hỏi siêu nhân tia chớp này là được, sao làm gì cũng nhanh dữ, trông cậy em ấy giữ gìn hoà bình cho thế giới, chắc ngày nào Trái Đất cũng nổ tung.”
“Này, anh đừng tưởng em không biết anh đang nói móc em đấy nhé.”
Anh quay đầu thấy cô chống nạnh, bày ra vẻ mặt đanh đá như người đàn bà hung hãn, chỉ là gương mặt kia đẹp đến lạ thường, làm kiểu gì cũng đẹp.
Hình Tranh thu lại cái mặt lạnh, anh cười yêu chiều, “Xem như chưa ngốc quá.”
Kiều Hy rất phiền với việc hở ra là anh giễu cợt chỉ số thông minh của cô, rõ ràng có thể nói thẳng được, nhưng cứ thích mắng cô quanh co lòng vòng.
Chuyện này cô tuyệt đối không nhịn nổi.
Dù thích đến đâu cũng không chịu được.
Vì thế, theo nguyên tắc cá chết lưới rách, làm tổn thương nhau của mình, cô lấy hết can đảm vọt tới trước mặt bố Hình mách lẻo, “Bố, Hình Tranh anh ấy ở ngoài ưm ưm ưm!”
Có người đưa tay che miệng cô lại, mấy chữ phía sau bị lòng bàn tay thô dày bịt kín, cô gần như bị bế lên nửa người, trơ mắt nhìn bố Hình đang ngơ ngác càng lúc càng xa, xuống đến tận lầu một, anh mới buông cô ra.
“Làm gì đấy, anh dám làm không dám nhận hả?” Cô chưa hết giận, hai má phình lên, mắt cũng phun lửa.
Hình Tranh vừa tức giận vừa buồn cười, anh đưa tay bóp trán, cười đáp, “Lần đầu tiên thấy người tự đập đầu lên cột vậy đấy, sớm muộn gì anh cũng bị em chọc tức chết.”
Cô hơi ngơ ngẩn, “Tự đập?”
Anh không trông cậy đồ ngốc này hiểu được, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, anh không khỏi thở dài trong lòng.
Trách ai bây giờ?
Vợ do mình chọn, quỳ cũng phải nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro