Mộng Du

Ngậm Cắn (H)

2024-09-03 15:37:21

Edit: Chiêu

Kiều Hy mở lớn đôi mắt mơ màng, tò mò duỗi lưỡi liếm láp cánh môi anh, cảm xúc vô cùng kỳ diệu, trơn mượt như nước, mềm mịn như bông, đầy quyến rũ đê mê.

Cơn say khiến mắt cô mờ nhoè, cô gái mới nếm thử cồn như đi vào một thế giới hư ảo diệu kỳ mới, linh hồn và cơ thể đang dần tách lìa nhau.

Dường như cơ thể cô đang ở trong giấc mơ do tiềm thức của chính mình tạo ra, những gì cô khao khát, cô đều được như mong muốn.

Hai cánh môi mỏng bị môi răng cô gặm cắn cọ xát, kỹ thuật hôn của cô vô cùng vụng về, ngậm mút như mèo con.

Trong lúc say mê, đôi môi khép chặt chợt tách ra khe hở nhỏ, cô hồn nhiên không biết mình đã rơi vào vòng vây của sói đói, đổi hướng hôn anh không biết mệt.

Một tiếng “ầm” oanh động đêm đen, tia chớp xé ngang bầu trời, ánh sáng trắng rọi sáng cả căn nhà, cô hoảng sợ co người, cúi đầu thấy cặp mắt vốn nên khép lại đang nhìn cô chăm chú, dục vọng xâm chiếm mãnh liệt bùng nổ trong không khí, nóng bỏng như lửa.

“Anh ưm!”

Cổ bị người ta đè xuống, đầu óc cô còn đang bay bổng, đột nhiên bị cắn lên lưỡi, trong cổ bật ra tiếng “nức nở” bé xíu, tan biến đi giữa môi lưỡi đan xen.

Hình Tranh nhịn không nổi nữa, cả cơ thể đang nóng hừng hực, tay anh ôm chặt eo cô, để cơ thể cô áp sát vào mình, môi hôn lấy cô một cách thô bạo.

Nụ hôn đó vừa mạnh bạo vừa kịch liệt, anh tấn công vô cùng hung hãn, dường như đôi môi không còn thuộc về cô nữa mà đã trở thành món đồ chơi của anh, anh uốn lưỡi hết hút lại liếm, lòng bàn tay cũng trượt vào chăn, vuốt ve vòng eo cô.

Kiều Hy trong cơn say hoàn toàn không có thời gian tự hỏi, bị ép phải thừa nhận dục vọng kìm nén đã lâu của anh, hơi thở trong ngực dần bị anh rút cạn, cô không thở nổi, cố gắng kéo vạt áo phông ngắn của anh, cho đến khi người con trai kia thở hổn hển tách nhẹ ra.

“Không thích à?” Giọng anh khàn khàn, mỗi một chữ đều như bốc cháy.

Anh vẫn chưa hoàn toàn mất khống chế, chỉ cần cô mở miệng nói một chữ “Không”, anh bằng lòng dừng ở đây, không tiếp tục nữa.

Cô gái nhỏ nhìn anh ngơ ngẩn, mái tóc dài xõa tung trên giường, đôi mắt cô long lanh, đồng tử mơ màng không có tiêu cự, hai má đỏ bừng như bông hoa nở rộ, đôi môi bị anh hôn sưng lên, phủ lớp nước mỏng, nhìn vừa đẹp vừa ướt át.

“Anh ơi.”

Kiều Hy bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt cô sáng lấp lánh, “Hôn nào, muốn nữa.”

Cô chắc chắn mình đang mơ.

Vì chỉ có trong mơ, anh mới để lộ ánh mắt thẳng thắn nóng bỏng như thế.

Hai tay Hình Tranh chống bên tai cô, mắt nhìn mặt cô không rời, anh nặng nề thở hổn hển hai tiếng, một tay nắm lấy cổ áo vướng víu cởi ra, thân trên để trần đè lên người cô.

“Ưm…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô hừ nhẹ trong miệng, ngửa đầu phối hợp với anh, mặc cho anh hôn dọc theo xương quai xanh lên, để lại nụ hôn sâu ấm áp trên cổ, dường như mỗi một tấc da thịt đều được chiếc lưỡi nóng bỏng ướt át ấy liếm qua, khiến người ta say mê chìm đắm.

Hai tay cô ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, vuốt ve lung tung trên dưới, thịt dán thịt sàm sỡ anh hết cỡ.

Hình Tranh đè bàn tay lộn xộn của cô lại, hôn lên cái miệng toàn mùi rượu, mút mạnh chiếc lưỡi nhỏ hai cái, anh cười trầm: “Bị em sàm sỡ rồi, lấy gì đền cho anh đây?”

Cô vẫn thấy xấu hổ, không trả lời được, đành cụp mắt tránh né.

“Có qua có lại, được không?”

Lời này ít nhiều mang theo chút dụ dỗ.

Kiều Hy cắn môi dưới, ngây thơ gật đầu.

Tiếng hít thở của anh dồn dập hơn, gương mặt bình tĩnh không lấn át được nhịp tim đập loạn, ngón tay run rẩy chui vào áo sơ mi của cô, vuốt dọc theo eo, cô không thoải mái vặn vẹo cơ thể, “Ngứa lắm.”

Hình Tranh ngoảnh mặt làm ngơ, một tay kia đè chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, tay còn lại vuốt ve xương sống nhô lên sau lưng cô, trượt đến chốt nội y.

“Cạch.”

Áo lót bung ra.

Trái tim cô cũng run theo.

Anh ôm cô nằm nghiêng, giam cầm cô bé con trong lòng.

Ngực thiếu niên nóng bỏng, rất là ấm áp, cô thích nhiệt độ cơ thể anh, thế là mềm nhũn kề sát ngực anh, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Cho đến khi anh cúi đầu tiến sát, tìm được thuỳ tai dưới tóc cô, cất giọng đầy mùi dục tình, “Kiều Kiều, có thể xem được không?”

Một câu, khiến hai má cô nóng cháy, không dám nhìn vào mắt anh.

Giấc mơ này vừa chân thật vừa kích thích, khiến tim cô loạn nhịp.

Dưới ánh đèn mỏng manh, căn phòng rất yên ả, ngoài cửa sổ là dông tố mịt mù, hai người trên giường nằm nghiêng ôm nhau, ôm vô cùng chặt.

Làn da thiếu niên ngăm đen, cơ bắp rắn chắc nhưng không thô, mặt thiếu nữ phiếm đỏ, áo sơ mi trắng bị vò không còn ra hình gì.

Tiếng thở dốc của anh rất nặng, nhìn hàng mi dài chớp chậm của cô chăm chú, ngón tay có vết chai nóng bỏng của anh lướt qua má, cổ, xương quai xanh, vì chưa quen nên cởi bỏ chiếc áo một cách trúc trắc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cúc thứ nhất, cúc thứ hai, lúc lướt đến cúc thứ ba, Kiều Hy đột nhiên túm chặt quần dài của anh, căng thẳng không thở nổi.

Hình Tranh sửng sốt, cho rằng cô bé con kháng cự, anh kiềm chế hôn lên chóp mũi cô, giọng mềm đi, dỗ dành, “Kiều Kiều không thích, anh không chạm vào đâu.”

Giọng nói ấy thật sự dịu dàng quá đỗi, cô thảng thốt vài giây, bồi hồi trong giấc mơ của mình, không thể thoát ra được.

Anh hít sâu liều mạng đè nén dục vọng, vốn định buông tay, không ngờ cúc thứ ba đột nhiên cởi bỏ.

Lần này, là cô chủ động.

Áo sơ mi hở ra, thoáng thấy nội y thuần trắng của thiếu nữ, đáy may viền hoa, hai bầu ngực non nớt thoát khỏi trói buộc, để lộ hơn nửa vòng ngực mềm mại căng tròn, ngực thiếu nữ không lớn, nhưng mềm trắng như tuyết, núm vú hồng nhạt hếch lên, vô cùng quyến rũ.

Hình Tranh nhìn chăm chú, đôi mắt phiếm tia sáng.

Kiều Hy nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng thở thô kệch, cô ngượng nhũn cả người, cẩn thận giương mắt nhìn anh, nụ hôn của anh đè xuống thật mạnh, gặm cắn thô bạo, hôn tới mức cô không còn sức chống cự.

Cô bị mút tê cả lưỡi, nói chuyện không quá rõ ràng, “Đừng cắn, em đau lắm.”

Đôi mắt Hình Tranh đỏ lên, cả người hoàn toàn bùng nổ.

Cô gái đang thở dốc trên giường như núi lửa phun ra dòng dung nham, mỗi một chỗ bị nó chảy qua hoàn toàn thay đổi, trong hơi thở chỉ còn khí nóng, đốt cháy chút lý trí không còn sót lại bao nhiêu của anh.

“Ư…”

Cô gái hé miệng kêu thành tiếng, hoảng loạn che miệng lại, tiếng rên rỉ bị chặn giữa năm ngón tay.

Anh vùi đầu vào ngực cô, há miệng ngậm lấy nơi mềm mại ấy, liếm mút say mê.

“Hình Tranh.” Cô xấu hổ vô cùng, giọng nói có vẻ run rẩy.

Hình Tranh nhẹ nhàng gặm cắn, bên kia cũng được xoa bóp nhẹ nhàng, anh nhìn quả nhỏ màu phấn hồng không chớp mắt, ra sức mút mát như trẻ con bú sữa mẹ, để lại tiếng nước khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

“Ngọt quá, ăn chưa đủ.”

Cô không nghe rõ, chớp mắt hỏi, “Gì ạ?”

Anh giương mắt nhìn cô, đôi mắt đỏ lên vì dục vọng, “Sau này ngày nào cũng đút cho anh ăn, được không?”

__________

Chiêu: Hời ơi quắn quéo lunnnn, mọi người thích truyện thì đề cử và bình luận để tui có động lực ra nhanh hơn nhé, có lượt đọc mà không ai giao lưu zới tui hết chơn (ಥ﹏ಥ)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Du

Số ký tự: 0