Mộng Du

Học Sinh Chuyển...

2024-09-03 15:37:21

Edit: Chiêu

Một câu “nhìn lầm” thuận miệng của người ngoài, khiến cả buổi tự học của Kiều Hy đều như đi vào cõi thần tiên.

Đúng là lớp học múa của cô ở gần Tam Giác Châu, thường tan học vào giấc khuya, lần nào Hình Tranh cũng đến đón cô đúng giờ, cô luyện mệt nên hay tìm mọi cách để giở trò, thiếu niên tỏ vẻ khinh bỉ nhưng vẫn thỏa hiệp, cuối cùng cõng cô như mong muốn, lại còn phải nghe cô lải nhải bên tai suốt đường về.

Hai tay Kiều Hy chống má, phiền muộn thở dài liên tục.

Sau này không để anh đón thì hơn, đỡ phải bất cẩn có ai nhìn thấy, lan truyền lung tung, tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu.

Chỉ là không biết cái tên cố chấp thích bắt ép người ta đó có chịu ngoan ngoãn nghe lời không.

“Vụt.”

Một cục phấn bay theo đường parabol đến, đập thẳng vào đầu cô.

Kiều Hy bị đau che đầu lại, là Chu Lộ ngồi ở ghế sau đang ngông nghênh bắt chéo chân, mặt đầy khiêu khích.

Những bạn học khác không dám nhìn, vùi đầu học để giả chết.

Chung quy thì Kiều Hy lười quan tâm đến cô ta, từ lúc lên 11 học chung, tự nhiên cô ta đối đầu với cô, nếu không phải cô ta dẫn theo hai tuỳ tùng phía sau, bịa đặt thêm dầu vào lửa, cô cũng sẽ không từ nữ thần vườn trường trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Chỉ bằng hai tấm ảnh mờ mờ, giờ cả trường đồn cô là tình nhân của đại gia, còn phải gánh cái danh “hoa khôi bán mình”.

Vì bảo vệ chân tướng, cô im lặng thừa nhận tất cả, thế mà đám người này cứ làm phức tạp thêm, hôm qua đẩy ngã đầy ác ý, sáng nay viết toàn mấy từ dơ bẩn trên bảng đen, chữ xấu như thế, vừa nhìn là biết ai viết ngay.

Kiều Hy nghĩ dù sao tuỳ tùng của cô ta không ở đây, giờ cô ta một mình, đấu 1vs1, chưa chắc cô sẽ thua.

Cô nhanh chóng nhặt cục phấn rớt dưới đất, cách một khoảng lớn vẫn ném trúng huyệt Thái Dương của cô ta.

Chu Lộ không ngờ Kiều Hy dám phản kích, lập tức giận tím người, vỗ vang cái bàn, vừa định ở đây chửi luôn, đột nhiên thầy Tần mở cửa đi vào.

“Chu Lộ!”

Thầy Tần quát lớn, nếu không phải dè chừng gia thế sau lưng cô ta, ông đã giáo huấn cô ta từ 800 năm trước rồi.

“Ai cho em đứng dậy!”

Chu Lộ hung tợn trừng mắt với Kiều Hy, có thầy ở đây cô ta không dám giương oai, Kiều Hy đáp lại bằng ánh mắt lạnh như băng.

“Ngồi xuống!” Thầy Tần nổi giận.

Cùng với tiếng gào của thầy giáo, cô ta căm tức ngồi xuống, cáu kỉnh đẩy chồng sách trước mặt, sách ào ào rơi xuống khắp nơi.

Chờ trò khôi hài này kết thúc, thầy Tần mới bước lên bục giảng, hắng giọng nói, “Thầy thông báo một chuyện, lớp chúng ta vừa có bạn mới chuyển đến...”

Lúc này, mọi người đều dồn sự chú ý ra ngoài cửa, một nữ sinh có vóc dáng thấp bé bước vào, cô ấy không mặc đồng phục, chỉ mặc áo sơ mi sọc vuông sạch sẽ và quần jeans, kết hợp với túi đeo chéo bằng vải bố, ngại ngùng cúi đầu.

“Nào, em tự giới thiệu đi.”

Cánh tay nữ sinh kề sát bục giảng, ngượng tới mức cơ thể run rẩy, lắp bắp nói: “Mình tên là… Đường Như Vi… rất vui… được làm quen với các cậu…”

Cô ấy nói giọng phổ thông không chuẩn, vẫn đậm khẩu âm của vùng quê.

“Một em gái từ nông thôn tới.” Chu Lộ khinh miệt.

Lớp học cười vang, nữ sinh đó đỏ mặt, càng vùi đầu thấp hơn.

Lúc sắp xếp chỗ ngồi, thầy Tần nhìn một vòng xung quanh, cả lớp chỉ còn chỗ bên cạnh Kiều Hy là không ai đoái hoài nên còn trống.

Nữ sinh túm chặt dây đeo túi, đi theo hướng thầy chỉ, yên ổn ngồi xuống ghế.

Lúc này, đúng lúc chuông tiết tự học sớm vang lên.

Trước khi đi, thầy Tần gọi Chu Lộ theo, những bạn học khác thì làm như vô tình nhìn qua đây, châu đầu xì xầm, thi thoảng lại có vài câu nghe chói cả tai.

“Nhìn là biết ngay tới từ nông thôn.”

“Đúng đúng, thời buổi này rồi còn ai thắt bím quai chèo nữa.”

“Cái mùi trên người cũng hôi, vừa rồi lúc đi ngang, tao suýt mửa tới nơi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng nói đó truyền thẳng vào tai Kiều Hy, người đang thưởng thức cảnh mưa ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô quay đầu lại, mấy nữ sinh khua môi múa mép cúi đầu, miệng vẫn không chịu thua, “Ra vẻ gì chứ? Tưởng mình vẫn là hoa khôi à?”

Cửa sau mở một cánh, gió lạnh ùa vào, Kiều Hy thoáng ngửi thấy mùi đào ngọt thanh, xen với hương cam quýt chua nhẹ, không giống nước hoa, nhưng hơn hẳn nước hoa.

Cô dí sát vào ngửi như chó con, xác định là mùi trên người học sinh chuyển trường toả ra.

“Người cậu thơm quá.”

Mới vừa nãy Đường Như Vi còn bị chửi có mùi lạ, cô ấy sửng sốt, nghi hoặc quay đầu nhìn cô.

Làn da cô trắng trẻo mịn màng, đường nét gương mặt hết sức dịu dàng, nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp, là kiểu mỹ nhân thiên hướng cổ điển, lúc mỉm cười trông lại như cô gái ngây thơ.

“Cậu cũng, cũng đẹp quá.”

Đường Như Vi thành thật biểu đạt, thưởng thức gương mặt này ở khoảng cách gần, đúng là đáng kinh ngạc.

Kiều Hy bị lời khen bất thình lình làm ngượng, đưa tay hữu hảo với cô ấy, “Mình tên là Kiều Hy.”

Nữ sinh vừa chuyển đến nhìn gương mặt tươi cười đầy thiện ý của cô chăm chú, hơi thở căng thẳng mới dần dịu đi, cẩn thận vươn tay, “Đường Như Vi.”

Trong phòng học ồn ào nhốn nháo, hai người bắt tay hữu hảo ở một góc không mấy chú ý, mỉm cười nhìn nhau.

Khi đó Kiều Hy vẫn chưa biết.

Tình bạn sưởi ấm cô cả đời, đã tới rồi.

. . .

Đầu thu, trời mưa dầm dề suốt cả ngày.

Gần tan học, sương mù tan, mưa cũng ngớt, đám mây đen bị nắng chiều xé rách, mây màu cam như cây kẹo bông gòn mềm mại đáng yêu, tô điểm cả bầu trời, ánh chiều tà nhuộm màu cam ấm lên cả đất trời.

Kiều Hy đi thêm ba con phố, đến kịp trước khi ông chủ dọn quán, thuận lợi mua được con vịt nướng cuối cùng.

Đêm nay là ngày gia đình liên hoan cô chờ đợi lâu nay.

Mẹ Hình và bố Hình bận trăm công ngàn việc, mỗi tuần chỉ có một ngày cùng ở nhà, cả nhà quây quần ăn bữa tối hiếm có.

Kiều Hy cầm vịt nướng, miệng hát ngâm nga, thưởng thức bầu trời đẹp như tranh. Cô cố nén cơn đau trên đầu gối, di chuyển bằng bước nhỏ, hồn nhiên không biết có người đang bám theo, hơn nữa còn đi theo từ trường học đến tận đây.

Bước chân lên cầu thang vừa chậm vừa nặng nề, mới lên đến lầu bốn, cô gặp bà Hồ ra cửa đổ rác, bà lão thấy cô vui vẻ như thế, nhìn vịt nướng thơm ngào ngạt nữa, lập tức hiểu ra.

“Đêm nay ăn bữa cơm gia đình à?”

Cô gật đầu thật mạnh, cười không khép được miệng, “Vịt nướng mẹ con yêu nhất, con cuối cùng bị con cướp rồi.”

Bà lão bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cô, cũng vui lây, “Giỏi quá.”

Chào tạm biệt bà, cô hưng phấn lên lầu, trước khi lấy chìa khoá mở cửa, cửa đã mở ra từ trong trước, mẹ Kiều mặc áo khoác, nhận lấy cái túi bố Hình đưa, vội vàng ra ngoài, quay đầu nói với trong nhà, “Cơm tối đừng chờ mẹ, chắc tối nay phải trực ban.”

Bà quay đầu lại, thấy con gái đang ngơ ngác đứng ngoài cửa, mấy ngày không gặp, vừa gặp liền ập xuống câu chất vấn: “Thầy Tần gọi cho mẹ, sao lần này con thi lại thế nữa?”

Kiều Hy bị áp lực đến từ bà đánh gục, cô cúi đầu chột dạ, miệng vẫn nhỏ giọng giảo biện, “Tiến bộ, một chút.”

“5 điểm thì tiến bộ chỗ nào?”

Mặt mày bà nghiêm khắc, hận rèn sắt mãi không thành thép, “Hình Tranh kèm vậy mà con vẫn không học được, tâm tư con để đi đâu hết vậy? Mẹ thấy không cứu nổi con nữa rồi, muốn thi vào Học viện Múa gì chứ, thi năng khiếu có thể qua chứ thi văn hoá đâu qua nổi, nhân lúc còn sớm từ bỏ thôi, xem nhà máy nào thiếu người vặn ốc vít, con đi báo danh trước đi.”

Lời bà nói thật sự vô cùng chói tai, mỗi một chữ đều hung hăng đâm vào lòng cô, cô giấu vịt nướng ra sau theo bản năng, chút hân hoan trước khi lên lầu đã biến mất không sót lại gì, cô rưng rưng nước mắt.

Bố Hình thấy không ổn, nhanh chân chạy ra hoà giải, “Vợ à, em đừng hung dữ vậy mà, thành tích quan trọng thật, nhưng tâm lý con trẻ khỏe mạnh càng quan trọng hơn, học không giỏi thì anh tìm đường tắt cho, cả đời người đâu chỉ có mỗi con đường học hành.”

Mẹ Kiều đã bất mãn với sự nuông chiều không giới hạn của ông từ lâu, tức giận liếc, “Anh còn mặt mũi mà nói nữa à, do anh chiều hết đấy.”

“Đúng đúng, anh sai anh sai.”

Ông trấn an bà, nghiêm túc tỏ thái độ, “Anh bảo đảm, sau này sẽ nghiêm khắc với con bé, tuyệt đối không chiều hư.”

“Anh bảo đảm cái rắm!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Rồi, anh lái xe chở em đi, bớt giận cho anh đi mà.”

Ông kéo mẹ Kiều đang nổi nóng đi về phía cầu thang, không quên quay đầu cười hoà ái với Kiều Hy, miệng vẫn liên tục dỗ dành vợ.

Kiều Hy nghe tiếng hai người dần xa, đứng như người gỗ trước cửa, cô cắn đỏ cả môi dưới, cố nhịn không khóc.

“Em đứng trước cửa làm gì, bị phạt đứng à?”

Lúc này, Hình Tranh mặc hoodie đen xuất hiện, cô rưng rưng ngẩng đầu, thấy gương mặt lạnh băng đó thì càng tủi thân hơn, cánh môi cô run rẩy, nước mắt vẫn rơi xuống.

Cô quay đầu cuống cuồng lau nước mắt, giận dỗi đẩy anh ra muốn vào nhà, hai người đi ngang qua nhau, anh đột nhiên túm chặt cổ tay của cô, kéo mạnh đến trước người.

“Buông em ra.”

Anh cúi đầu nhìn cô khóc như hoa lê dính mưa, ngón tay đặt cạnh người run rẩy, kìm nén mong muốn lau nước mắt cho cô.

“Đừng khóc.”

Kiều Hy bướng bỉnh không thừa nhận, giọng mũi hơi nặng, “Em có khóc đâu.”

Hình Tranh mím môi cười nhẹ, giọng mềm đi, như cơn gió hè thổi qua tai, “Do anh dạy không tốt, không phải do em ngốc.”

Cô nhẹ nhàng chớp mắt, trả đũa theo, “Vốn là anh sai.”

Nương theo ánh đèn sáng ngời trên trần, anh nhìn thấy đồ cô giấu phía sau, mùi hương độc đáo đó xộc vào mũi, Hình Tranh cười hiểu rõ, trái tim thấp thỏm nãy giờ cũng bình ổn rơi xuống.

“Hàng vịt nướng phố Tây à?”

“Dạ.”

“Sau này để anh đi mua.”

Anh nhìn đồng hồ trên tường, nhíu mày nói: “Về muộn quá, gọi em em cũng không nghe.”

Cô hít mũi, “Em không mang theo điện thoại.”

Hình Tranh nhẹ nhàng thở ra, thấy cảm xúc của cô đã ổn định lại, anh đưa tay cốc đầu cô, “Thay đồ đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Cô rầu rĩ “dạ” một tiếng, đưa vịt nướng cho anh, ủ rũ về phòng, khép cửa lại mới chợt nhận ra có gì đó không bình thường.

Hôm nay anh uống lộn thuốc à?

Sao lại… dịu dàng khó hiểu thế?

Tuy ầm ĩ chút chuyện không vui, nhưng có bố Hình ở đây, không thể thiếu tiếng cười được, bữa tối cũng ăn uống vui vẻ.

Ăn cơm xong, Kiều Hy phụ bố dọn dẹp, hai người đứng trước bồn rửa chén trò chuyện, nói lung tung khắp trời nam đất bắc.

Cô vô tình nhắc đến đồ ăn đêm nay không vừa vị lắm, bố Hình vội giải thích: “Lúc đó gọi cho con không được, Hình Tranh nôn muốn chết, không bỏ thêm chút giấm, thì cũng thêm chút muối, đồ ăn ngon mới là lạ.”

Kiều Hy khó nén kinh ngạc, quay đầu nhìn thiếu niên đang ngồi bóc bưởi trên sô pha, thịt bưởi sắp chất thành ngọn núi rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tất cả đều vào bụng cô hết.

“Sau này, con nhớ cầm điện thoại theo đấy, khỏi phải để nó không tìm được con lại suy nghĩ miên man, vừa rồi nếu không có bố và mẹ con cố gắng ngăn lại, suýt nữa nó đã bỏ nồi ra ngoài tìm con rồi.”

Cô hơi thất thần, không tưởng tượng được dáng vẻ anh đứng ngồi không yên vì cô, cảm giác rung động khó tả liên tục tỏa ra trong cơ thể.

Bố Hình rửa xong chén đũa, cười cảm thán: “Nó làm anh, so với người bố này thì xứng chức hơn nhiều.”

Về phòng, cô mở ngăn tủ lấy điện thoại ra đầu tiên.

Màn hình thông báo cuộc gọi nhỡ, 36 cuộc.

Sau cơn mưa, buổi đêm rất yên ả, gió nhẹ thổi bay tấm rèm sa, hơi ẩm tinh khiết mơn man gò má, tim cô bỗng đập nhanh, hai má cũng ửng đỏ.

Đối với anh, cô quan trọng vậy sao?

Đêm đó, nhật ký của Hình Tranh chỉ có hai hàng ngắn ngủi.

Đừng cứ hở ra là mất liên lạc.

Anh sẽ phát điên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Du

Số ký tự: 0